6
Tô Khâu Quý là đệ đệ của Tô Phất.
Theo lời Tô Phất, đệ đệ nàng ấy từng là người giang hồ, học được một thân võ nghệ.
Nghĩ đến hôm nay ta kiếm được không ít ngân phiếu từ Tô Phất, ta chỉ do dự một chút rồi đồng ý.
Nụ cười trên mặt Tô Khâu Quý càng đậm.
“Vậy chúng ta đi ngay bây giờ.
”
Hắn ỷ mình cao hơn ta, dễ dàng cướp lấy bọc đồ trên tay ta.
Lại một đường lải nhải hỏi ta đủ thứ chuyện.
Ta bị hắn làm phiền đến đau đầu, cuối cùng không nghĩ ngợi gì, vỗ một cái vào người hắn: “Im miệng!”
Tô Khâu Quý thuận thế nắm lấy tay ta, đôi mắt phượng hẹp dài lộ vẻ uất ức:
“Lực tay của Tú tỷ tỷ càng ngày càng——”
“Tú Tú.
”
Giọng nói ôn nhuận vang lên.
Rõ ràng vẫn là sự dịu dàng quen thuộc của ta, nhưng không biết vì sao lần này ta nghe mà lạnh sống lưng.
Ta quay đầu lại, có chút mơ màng nhìn Giang Tuệ vốn nên ở thư viện: “Sao huynh lại về đây?”
Ánh mắt Giang Tuệ lướt qua Tô Khâu Quý, cuối cùng dừng lại trên tay hắn đang nắm lấy tay ta.
“Ta về lấy một số thứ.
”
Huynh ấy bước tới, nhận lấy bọc đồ Tô Khâu Quý đang cầm hộ ta, lại như vô ý gạt tay hắn ra.
Khẽ gật đầu: “Đa tạ ngươi đã đưa Tú Tú về.
”
Tô Khâu Quý cười tủm tỉm đáp lời.
Trước khi đi, hình như hắn nhớ ra điều gì đó, lại quay đầu nháy mắt với ta:
“Ta đã để quà A tỷ bảo ta mang đến vào trong bọc rồi, Tú tỷ tỷ nhớ lấy ra xem nhé.
”
“Đúng rồi, ta thích túi thơm Tú tỷ tỷ tặng lần trước lắm!”
Tiếng chuông lanh lảnh.
Ta không nhịn được nhìn thêm mấy lần vào mắt cá chân của Tô Khâu Quý, thầm nghĩ, thiếu niên lang tốt như vậy cuối cùng vẫn bị Tô Phất dạy hư rồi.
Nhưng hắn rốt cuộc là lúc nào nhét đồ vào bọc của ta vậy?
Còn cái túi thơm đó nữa!
Rõ ràng là tự hắn cướp lấy, sao lại biến thành ta tặng rồi?
Ta thở dài, hoàn toàn không chú ý đến nụ cười trên khóe miệng Giang Tuệ đã lặng lẽ biến mất.
Cho đến khi vừa bước chân vào cửa nhà.
“Đó chính là người mà muội thích sao?”
Giọng nói của huynh ấy không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào.
“Hả?” Ta nhất thời không phản ứng kịp, nghiêng đầu vẻ mặt khó hiểu nhìn huynh ấy, “Huynh nói A Quý à?”
“A Quý?”
Giang Tuệ khẽ lẩm bẩm, lại cười khẽ: “Dung mạo hắn ta quả thật tuấn tú, khó trách Tú Tú thích.
”
Ta luôn cảm thấy lời Giang Tuệ nói thật kỳ quái.
Nhưng chưa kịp để ta mở miệng hỏi, Giang Tuệ đã đi vào phòng mình trước.
Lúc ra ngoài, trong tay đã thêm một bọc đồ.
Hình như thật sự chỉ là về nhà lấy đồ.
Trước khi đi, Giang Tuệ ho khan mấy tiếng.
Ban đầu ta không để ý lắm.
Cho đến khi huynh ấy suýt ngã, ta sợ quá vội vàng đỡ lấy.
Kết quả vừa chạm vào đã thấy nóng rực.
Ta giật mình, kinh ngạc: “Huynh bị bệnh sao?”
“Không sao.
”
Giang Tuệ đứng thẳng người, nhưng sắc môi tái nhợt đến đáng sợ.
Huynh ấy cụp mắt xuống, khẽ nói: “Có lẽ là lúc về bị nhiễm phong hàn.
”
“Sao thân thể lại yếu ớt như vậy? Rõ ràng trước kia…”
Ta cau mày, nhưng lời trách móc nói được một nửa thì dừng lại.
Trước kia, ta thật sự đã vất vả lắm mới bồi bổ thân thể Giang Tuệ khỏe mạnh.
Nhưng hiện tại huynh ấy đang một mình đi học ở khinh thành.
Đọc sách vất vả.
Mà Giang Tuệ lại là người đọc sách quên cả thân thể mình.
Ta há miệng không nói nên lời, có chút đau lòng.
Nhưng càng nhiều hơn là áy náy.
“Ta biết Tú Tú luôn muốn mở một cửa tiệm của riêng mình.
”
Câu nói tiếp theo của Giang Tuệ khiến cả người ta cứng đờ.
“Huynh…”
“Vừa hay có một người bạn học thân thiết của ta, nhà hắn có một cửa tiệm, vị trí tốt.
Tuy là ở kinh thành, nhưng tiền thuê lại rẻ hơn nhiều so với ở huyện thành.
Ta chép sách kiếm được một ít tiền, liền tự ý quyết định thuê giúp Tú Tú rồi.
”
Giang Tuệ dừng một chút, sắc mặt đột nhiên trở nên bất an: “Tú Tú, muội! đừng giận ta.
”
Ánh sáng xuyên qua cửa sổ làm mờ đi đường nét thanh tú trên khuôn mặt Giang Tuệ.
Huynh ấy hơi cúi đầu, vô cùng nghiêm túc nhìn ta: “Tú Tú tốt như vậy, ta cũng muốn làm chút gì đó cho Tú Tú.
”
Thế là đáy lòng bỗng chốc mềm nhũn.
Ta thở dài trong im lặng, nhưng vẫn đè nén hết những rung động không nên có xuống.
“Ta suy nghĩ đã.
”
Ta trả lời huynh ấy.
7
Ta thật sự không muốn cả đời chỉ làm nghề mổ heo.
Vì vậy ta mới chủ động kết giao với Tô Phất, lại dựa vào thế lực của nàng ấy để kiếm tiền.
Ta thậm chí muốn mở một tửu lâu của riêng mình.
Nhưng ta không ngờ Giang Tuệ lại biết những điều này.
“Xem ra lão già cổ hủ đó cũng không phải là không có lương tâm.
”
Tô Phất hừ lạnh một tiếng, lại hỏi: “Còn muội thì sao? Muội nghĩ thế nào?”
“Đợi qua lễ Thất Tịch rồi hẵng nói.
”
Tô Phất liếc nhìn ta, cũng không hỏi thêm gì nữa.
Ta thở dài một hơi.
Lại nhớ đến đáng lẽ ra mình nên c.
h.
ế.
t vào đêm Thất Tịch.
Nhưng bây giờ…
Ta theo bản năng sờ cây trâm cài trong ngực.
Cây trâm này vẫn là Giang Tuệ đưa cho ta trước khi đến thư viện.
Nói là Giang mẫu để lại cho ta.
.