Huynh Trưởng

Môi Tân Tử Trạc run run: “Cha cháu làm sao ạ…?”

Thím Viên cũng không rõ tình hình cụ thể, chỉ biết là Tống Mộng sốt ruột gõ mở cửa nhà bà, run rẩy nói Tân Thành Thiên đã xảy ra chuyện, nguy hiểm đến tính mạng, con trai vẫn về nhà, đưa cho bà một tờ giấy viết địa chỉ bệnh viện, còn bản thân thì đi trước.

Chân Tân Tử Trạc có điểm đứng không vững, được Lư Hoằng nhanh tay đỡ lấy.

“Anh…”

Tay Lư Hoằng cũng hơi run lên, nhưng vẫn cố gắng ổn định cảm xúc, bình tĩnh nói: “Tử Trạc, chúng ta đi bệnh viện.”

Đầu óc Tân Tử Trạc đã có chút không tỉnh táo, cả người chóng mặt, giống như đang nằm mơ. Cậu không hiểu nổi, rõ ràng hai ngày trước người vẫn còn khỏe mạnh, làm sao mà thoáng cái đã phải vào viện.

Năm đó điện thoại còn chưa phổ biến, nhất là gia cảnh của Tân Tử Trạc, cả nhà một chiếc điện thoại cũng không có. Lư Hoằng với Tân Tử Trạc không liên lạc được với Tống Mộng, cũng không biết đến cùng xảy ra chuyện gì, chỉ có thể lo lắng bắt xe đi viện.

Lư Hoằng căn bản không biết nên mở miệng an ủi Tân Tử Trạc thế nào, anh không nói gì, sợ nói sai sẽ khiến tâm trạng Tân Tử Trạc giờ đã chấn kinh không nói ra lời càng biến xấu thêm. Chỉ có thể một lần lại một lần nhè nhẹ vỗ vai Tân Tử Trạc, thấp giọng nói: “Sẽ không có việc gì đâu, không có việc gì…”

Xe taxi dừng lại, Tân Tử Trạc mở cửa lập tức nhảy xuống, một đường chạy như điên vào bên trong. Lư Hoằng ngồi phía bên trái còn phải trả tiền, quay đầu lại đã không còn thấy bóng người đâu, chỉ có thể ở phía sau hô to: “Tử Trạc!? Đợi đã…!”

Anh sợ cứ như thế sẽ không tìm được người, gấp đến độ tiền thừa cũng không lấy, nhảy xuống xe, cửa cũng quên đóng bám theo hướng Tân Tử Trạc vừa chạy vào trong.

Lúc này mấy bác sĩ mặc áo blouse trắng đi qua đi lại cùng một đám người tò mò nhìn về phía Tân Tử Trạc cùng cũng bắt đầu không hiểu có chuyện gì, Tân Tử Trạc chạy quá nhanh, thiếu chút nữa trượt chân trên nền đá cẩm thạch ở đại sảnh. Một y tá đúng lúc đó ở bên cạnh, quát lớn: “Cháu đừng chạy trong này, vạn nhất trượt ngã…”


Y tá còn chưa nói xong đã bị tiểu hài tử trước mặt cắt đứt, Tân Tử Trạc xông lên kéo cánh tay cô: “Cha cháu đâu? Cha cháu ở đâu?”

Loại tình huống cấp bách này y tá phòng cấp cứu cũng không phải lần đầu tiên gặp, nhưng trước mắt là một tiểu hài tử, không khỏi kiên nhẫn hơn mấy phần: “Cha cháu xảy ra chuyện gì?  Đưa vào viện khi nào?”

Tân Tử Trạc cái gì cũng không biết, gấp đến độ nói không rõ, may mắn đúng lúc đó Lư Hoằng xông vào phòng cấp cứu, nhìn thấy bên này, vội vàng đi qua hỏi giúp Tân Tử Trạc: “Cô y tá… Cha của em ấy tên Tân Thành Thiên, có người này không? Lúc trước mẹ em ấy cũng đã tới, không biết cô có ấn tượng hay không.”

Dù sao thì bệnh viện lớn như vậy, y tá kia cũng không gặp Tống Mộng, nhất thời không có ấn tượng, cô định trở về phòng trực ban tra sổ ghi chép những trường hợp nhập viện khẩn cấp: “Cháu chờ một chút, cô đi xem.”

Lư Hoằng cũng không biết cái gì hữu ích, đem tất cả những thông tin biết về chú Tân toàn bộ nói ra, y tá kia lúc đầu nghe tai này ra tai nọ, đi tới bàn tra sổ, kết quả lúc nghe được Lư Hoằng nói Tân Thành Thiên làm thợ sửa xe ở xưởng liền “A” một tiếng.

Tân Tử Trạc lập tức tiến lên một bước: “Cô biết sao? Cha cháu đang ở đâu?”

Y tá gật đầu: “Cô biết hai cháu đang tìm ai, đi theo cô.” Nói xong phân phó hai y tá bên cạnh phụ việc, bản thân mau chóng đi trước dẫn đường cho hai đứa trẻ.

“Cha cháu đến cùng là làm sao vậy? Tình huống bây giờ là sao ạ?”

Y tá cũng rất nhanh nhẹn, chuyện này đoán chừng ngày mai sẽ lên báo, người trong viện bây giờ đã biết hết rồi: “Có một tài xế say rượu lái xe lên vỉa hè, đâm xe vào cửa của xưởng sửa xe, cha cháu lúc ấy đang ở phía trong cửa chính… Hiện tại, tình hình cũng không tốt lắm… cô cũng không rõ.”

Chân Tân Tử Trạc mềm nhũn, Lư Hoằng phải đỡ cậu mới không sụp xuống.

Y tá dẫn hai người tới cửa phòng phẫu thuật, đáng lẽ ra lúc này Tân Thành Thiên vẫn còn đang cấp cứu, nhưng đèn phòng phẫu thuật đã tắt. Y ta cũng hơi sửng sốt, cửa phòng phẫu thuật mở ra, cô đi vào trong nhìn xung quanh một vòng, không có bác sĩ với bệnh nhân, chỉ còn lại hai y tá đang dọn dẹp.


“Tiểu Khiết, cậu tới đây làm gì?”

“Bệnh nhân đang cấp cứu ở đây đâu rồi? Người nhà của bệnh nhân đến.”

“Không cứu được, đã đẩy đi lầu B rồi.”

Tân Tử Trạc ở trước phòng phẫu thuật, tận mắt nhìn thấy tận tai nghe thấy.

Nhưng cậu cảm giác mình cái gì cũng không nghe được nữa.

“Tử Trạc? Tử Trạc? Em không sao chứ?” Lư Hoằng thấy thân thể Tân Tử Trạc đổ về phía mình, vội vàng nửa ngồi xuống, thấy sắc mặt Tân Tử Trạc rấy khó coi nhưng ít nhất vẫn chưa bị ngất, hơi nhẹ nhàng thở ra. Nhưng hồi phục lại tinh thần, anh phát hiện cánh tay Tân Tử Trạc mà mình đỡ đang run rẩy kịch liệt.

Y tá đi ra thấy bọn họ như vậy, lập tức hiểu hai đứa nhỏ đã nghe thấy hết.

Cô thấy thiếu niên lớn hơn kia có chút bình tĩnh hơn, đi tới nói với cậu: “Cháu là anh trai phải không? Việc này thâm tâm ai cũng đau lòng, xin nén bi thương.”

Lư Hoằng gật gật đầu, cưỡng ép thanh âm chính mình không được run rẩy: “Cái kia… Có thể dẫn chúng cháu đi nhìn không? Mẹ em ấy có lẽ cũng ở đó.”

Tân Tử Trạc nghĩ, vì sao cứ nhất định phải là cha của cậu?


Tai nạn hoang đường như thế, một thành phố có bao nhiêu người như thế, trên lý thuyết tỉ lệ bị đâm trúng có thể so sánh với tỉ lệ trúng thưởng, vì sao bị đâm cứ nhất định phải là cha của cậu?

Cho tới bây giờ cậu vẫn cảm giác mình đang mơ một giấc mơ đáng sợ.

Cậu đột nhiên cảm thấy gương mặt của cha có điểm mơ hồ, mỗi ngày tăng ca đến nửa đêm, mỗi sáng lại thật sớm đã ra khỏi nhà, cậu đã bao nhiêu ngày không nhìn thấy khuôn mặt của cha, không hảo hảo nói chuyện với cha rồi đây?

Làm sao lại có thể nói người không còn nữa…?”

Năm đó cậu mới mười hai tuổi, đối với chuyện thế nào là chết đi, hiểu biết chỉ dừng lại trên sách vở, phim ảnh, hoặc bàn tán cùng người khác.

Tân Tử Trạc chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày, khoảng cách giữa cái chết và bản thân lại gần như vậy, dễ dàng cướp đi sinh mệnh mong manh của người thân.

Dưới trạng thái mơ hồ không rõ, cậu được Lư Hoằng dắt đến hành lang một dãy nhà khác, nơi này người qua lại ít hơn rất nhiều, cảm giác nhiệt độ cũng thấp xuống vài độ.

Tống Mộng ngồi yên ở trên hành lang, vùi đầu vào trong tay phát ra tiếng khóc nức nở.

“Cô ơi… Con trai của cô đến rồi.” Y tá dẫn người đến xong xoay người chuẩn bị rời đi, trước khi đi lại lưu lại một câu “Xin bớt đau buồn”.

Ở phòng cấp cứu, những tai nạn như thế này rất nhiều.

Tống Mộng chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt hạnh đẹp lúc này đã khóc sưng lên. Nhìn thấy Tân Tử Trạc đứng ở trước mặt, sắc mặt tái nhợt, thế nhưng cũng không nghĩ tới an ủi con trai mà nấc lên một tiếng nhào tới, giống như tiểu cô nương mất đi chỗ dựa ôm Tân Tử Trạc, gào khóc rống lên.

Tân Tử Trạc vẫn còn đang ngẩn người, chết lặng mà đưa tay vỗ vỗ vai Tống Mộng.


Lư Hoằng thấy một màn như vậy rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, nước mắt kìm nén một đường mãnh liệt rơi xuống, hơn nữa một loại cảm giác khó chịu từ trong dạ dày cường liệt xông tới, anh lập tức che miệng, quay người chạy vào trong toilet, chống đỡ tới bồn rửa tay đầu tiên liền bắt đầu nôn mửa kịch liệt.

Từ lúc tới gần bệnh viện Lư Hoằng đã bắt đầu không thoải mái, mùi thuốc khử trùng cùng với loại mùi đặc trưng của bệnh viện – giống như là bệnh tật, mùi của cái chết – khiến anh không khống chế được mà nhớ đến khoảng thời gian trước lúc cha chết: mỗi ngày anh phải chịu đựng thứ mùi này, nhìn tóc của cha càng lúc càng ít, người càng ngày càng khô héo, bất lực chờ đợi.

Mà bây giờ khi anh lại ngửi thấy loại mùi này, lại nghe tin chú Tân qua đời.

Lư Hoằng lại ói, anh nôn đến nước mắt cũng chảy ra, tầm nhìn mơ hồ, gần như mất lí trí suy nghĩ: Từ nay về sau sẽ không bao giờ dễ dàng đặt chân đến bất kì bệnh viện nào nữa, anh chịu cái chỗ này đủ rồi…

Lư Hoằng nôn đến dạ dày trống rỗng, cả người ra một tầng mồ hôi, đột nhiên nghe được hàng lang phía bên kia toilet truyền đến âm thanh “Bịch” một tiếng.

“Con trai? Con làm sao vậy? … Con đừng dọa mẹ!”

Lư Hoằng nghe thấy tiếng Tống Mộng khóc, cả kinh đến mặt cũng không kịp rửa, quay người lao ra khỏi toilet.

“Tử Trạc!”

Vốn trạng thái tinh thần Tân Tử Trạc không được tốt, lại bị Tống Mộng tâm tình kích động ôm chặt, toàn bộ sức nặng đều treo ở trên người khiến cậu không thở nổi, vì vậy lúc này đã thiếu dưỡng khí, vô lực mà co quắp.

Lư Hoằng đời này tựa hồ chưa từng chạy nhanh như vậy, gần như trong nháy mắt lao tới trước mặt Tân Tử Trạc, kéo cậu đang bị choáng từ trong ngực Tống Mộng ra.

“Anh…”

Cảnh tượng cuối cùng Tân Tử Trạc nhìn thấy trước khi hôn mê, chính là gương mặt chật vật không chịu nổi của Lư Hoằng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận