Hy Du Ký

Lá đỏ bay lả tả, không gian thơ mộng.

Tề Thiên Sanh hết sức tự tin nghiêng người tựa bên cánh cửa, cong môi cười khẩy đắc ý.

Đôi mắt âm trầm của hắn khẽ quét qua kẻ dư thừa nào đó đang ngồi ở sảnh
chính khiến hắn gai mắt, rồi nhìn thẳng về phía dì út nhà mình, quan sát phản ứng của nàng ta.

Tâm tư thiếu nữ hệt như làn nước xuân, ai mà biết tâm tư đậu hủ sẽ như thế nào đây.

Không phải vội, ngay lập tức hắn sẽ biết được thôi.

Nhanh thể hiện cho hắn xem nào, tốt nhất là thể hiện ngay trước mặt tên ngốc
họ Lương kia, không kiềm chế được mà lao đến trước mặt hắn, rồi nép vào
lòng hắn hệt như chú chim nhỏ. Hai người sẽ tình tứ ngọt ngào để tên thư sinh ngốc kia biết được bọn họ tuy sống cùng một mái nhà nhưng lại
không kiêng dè chút nào mà dẹp sạch mọi tà niệm trong đầu đi.

Thế nhưng hình ảnh ai đó sà vào lòng hắn như dự kiến không hề diễn ra. Hắn
bị bỏ lơ bên cửa, mặt mày sa sầm không thể chờ được nữa, bèn trừng mắt
với cô ngốc Đường đậu hũ không biết phải trái kia.

Này! Nàng còn
ngồi ngây ra đó làm gì? Dù có mừng quá hoá sợ cũng không cần sợ lâu đến
thế chứ? Hắn thì cứ đứng đó mong mỏi chờ đợi, đã vậy còn dang rộng vòng
tay sẵn sàng ôm lấy nàng, còn nàng dến một tí phản ứng cũng chẳng có,
khiến hắn trông chả khác gì thằng đần!

Không phải Đường Tam Hảo
không muốn phản ứng, mà là nàng bị hắn doạ cho đơ ra rồi, cài gì gọi là
lãng mạn chứ? Nàng chưa từng nghe qua, nàng chỉ biết rằng, không phải
hắn đang nổi giận, khhông phải cố ý rời khỏi nhà để tránh mặt nàng. Hắn
vẫn nhớ rõ nàng muốn ngắm lá phong đỏ.

Nhưng cảm động thì cảm
động, cảm động xong rồi, tim lại đập như đánh trống, mặt đỏ bừng như bị
đốt, lúc ấy nàng chỉ biết chân tay run rẩy luống cuống nhìn hắn, chẳng
thể làm ra bất kì động tác nào như hắn mong muốn.

Niềm tin mãnh
liệt của hắn hệt như quả bóng bị châm thủng, từ từ xẹp xuống, tụ lại hết thành một mảng ảm đạm trong đôi mắt xám tro đang trừng trừng nhìn nàng.

Không phải nàng muốn nói với tiểu gia rằng, ta đang tự mình đa tình đó chứ?

Không…không phải, ngượng chết được, đừng mà, em chả muốn qua đó đâu.

Nàng ta lại vì sĩ diện mà dám lắc đầu cự tuyệt hắn ư? Chẳng lẽ da mặt hắn
đây dày lắm sao? Biết được tên ngốc họ Lương kia đến Vương phủ, hắn
không muốn tỏ ra cáu kỉnh ấu trĩ nữa, đành phải nén giận vờ như không để ý, đã vậy còn bày ra phong thái nam nhân chín chắn chững chạc, ngay cả
chuyện nhạt nhẽo chán ngấy như hái lá phong để nữ nhân vui hắn cũng làm, nàng còn ở đó vờ vịt làm cao gì nữa? Làm sao mà phải thẹn thùng, ta đâu có bắt nàng chạy ra đây hôn ta.

Thế nhưng nếu em quáng quàng chạy đến, chàng dám thề chàng sẽ không cười em không?

“Haizz!” Hắn dở khóc dở cười quan sát mọi biểu hiện của nàng, sau đó đành thở
dài, hắn quả là bị nàng làm khó thật rôi. Đậu hũ ngốc này đúng là não
chỉ để cho có, lại đi lo lắng việc hắn sẽ cười nàng, hắn mới là người
phải thấp thỏm lo lắng sợ bản thân sẽ phải tự hát tự vỗ tay đây này.

“Ha! Ha! Ha! Ta cười xong rồi, phiền nàng qua đây được không, dì út?”

“Được, được được!” nàng theo quán tính gật đầu, nhấc chân tiến về phía hắn,
chưa được nửa đường thì chợt phát hiện bản thân đã bị dính bẫy, “Ơ ơ ơ!”

“Hay thật đấy, đợi ta nói thêm chữ ‘dì’ nữa mới chịu bước đến đây hả?”

Hắn rốt cuộc không chịu được sự lề mề của nàng, liền tiến về phía trước hung hăng kẹp cổ nàng, xoay người kéo nàng đi.

“Tam nha đầu, muội muốn di đâu thế?”

Đường Song Thái vội cất bước đuổi theo, thế nhưng lại bị cái nhìn của Tề Thiên Sanh buộc nàng phải dưng bước.

“Đương nhiên là đưa nàng ta đi hoàn thành nhiệm vụ bà giao rồi, chẳng phải bà
bảo nàng ta đi quyến rũ tiểu gia sao, chẳng phải bà đã biếu không món đồ này cho ta chơi rồi sao?”

Rõ ràng hắn muốn giúp nàng thoát khỏi
cảnh lúng túng xấu hổ, thế nhưng sao lại dùng cách này, mấy lời tốt đẹp
trong lòng nói ra lại thành khó nghe như vậy, nào là đồ chơi, nào là
quyến rũ. Nàng huých khuỷu tay vào hông hắn, trừng mắt lên.

Hắn
nhận thấy sự kháng cự của nàng nhưng vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, đã thế còn
liếc xéo Lương Hạnh Thư đang ngồi im như tảng đá đằng kia một cách khiêu khích, được đằng chân lân đằng đầu mà hừ giọng, “Đùa bỡn chính là như
thế này đây! Khi nào ta thích, muốn đem nàng đi lúc nào thì đem. Khi nào ta nổi hứng, muốn dẫn nàng đi đâu thì dẫn. Khi nào ta vui, muốn làm gì
với nàng thì làm!”

Tảng đá kia quả nhiên toàn thân cứng đờ, quét đôi mắt hừng hực lửa giận về phía hắn.

Tề Thiên Sanh hất cằm lên, không hề chịu thua mà dùng vẻ cợt nhả thách
thức Lương Hạnh Thư. Đường Tam Hảo quay lưng về phía cậu muội phu đang
ngồi yên như tượng kia nên không hề biết phía sau đang diễn ra chuyện
gì, chỉ thấy được mỗi vẻ mặt côn đồ của Tề Thiên Sanh, đành khập khiễng
bước đến trước mặt hắn.

“Sao tự dưng chàng lại hung hăng thế này, xấu chết đi được.”

“Xấu lắm sao?” Hắn lơ đễnh.

“Ừm, không phải chàng lại sắp nổi giận đó chứ?” Có đứa cháu tính tình ngang ngược thế này, phận làm dì như nàng đúng là khó xử.

Hắn khẽ đảo mắt, rồi bỗng dưng cúi thấp người cắn vành tai nàng. “Thế thì nàng xoa mặt cho ta đi, như thế sẽ không xấu nữa.”

“Hả?” Sao lời này nghe cứ kì kì thế nào ấy, đúng rồi, y chang lời thoại trong tuồng khi mấy đại thúc xấu xa dụ dỗ các bé gái đây mà.

“Xoa mặt ta đi nào.”

“…” Có âm mưu, hắn tuyệt đối có âm mưu.

“Bảo nàng xoa thì cứ xoa đi, nàng tưởng mặt của tiểu gia ai muốn sờ cũng được hay sao?”

“Được... được, được rồi…” Nhìn đi nhìn đi, lại nổi cáu nữa rồi. Nhìn bộ dạng hắn lúc này đúng là rất phóng túng, không biết kiềm chế mà.

Chiều
theo ý đứa cháu cáu kỉnh, nàng đành kiễng chân, vươn tay sờ vào mặt hắn, thế nhưng đúng lúc ấy sau lưng lại vang lên tiếng “loảng xoảng”.

Nàng ngoảnh lại xem thế nào, thì bất ngờ hắn giữ lấy đầu nàng xoay ngược trở về, “Không được quay đầu lại”.

“Nhưng mà hình như vừa có thứ gì vỡ.” Hơn nữa không chỉ một cái, ít nhất cũng phải đến chục cái.

Tề Thiên Sanh chẳng buồn để ý, bàn tay to của hắn vẫn khăng khăng giữ chặt đầu của đậu hũ. Chỉ là tâm tư không đáng một xu của nam nhân nào đó bị
bỡ toang ra ấy mà, kệ xác nó đi.

“Mấy món đồ sứ đó quý lắm.” Nàng vẫn chưa hết hi vọng, muốn thoát khỏi bàn tay hắn để xoay đầu lại nhìn
thử mấy món đồ sứ xa xỉ kia, tất cả đều là thứ tỷ tỷ cố tình bày ra để
khoe, không hề rẻ tí nào.

“Không được nhìn.” Hắn nâng khuôn mặt
nàng lên, nhìn thẳng vào mắt nàng rồi buông ra lời khẩn cầu buồn nôn
nhưng cũng chân thành nhất đời này của hắn, “Cả đời này nàng chỉ được
phép nhìn tiểu gia thôi”.

“…Được, được, được.”

Hán hài lòng nở nụ cười, “Để thưởng cho nàng, ta sẽ đưa nàng đi ngắm lá đỏ!”.

“Hả?” nàng đã làm chuyện gì đặc biệt cần dược khen thưởng à? Cùng lắm chỉ là
hơi quan tâm đến mấy món sứ xa xỉ vừa vỡ kia thôi mà.

Có điều nói đi thì cũng phải nói lại, “Chẳng phải chàng sợ độ cao sao? Làm cách nào để hái được lá phong thế?”

“…Nhặt trên mặt đất ấy mà.” Người phụ trách việc vật vờ trên cây cao chính là
Thị Kiếm, còn đại gia hắn chỉ cần nhàn nhã ngồi nhặt lá trên mặt đất là
xong.

“…” Một con khỉ không dám leo cây, ngồi dưới đất để nhặt lá phong ư?

“Không được cười! Có gì buồn cười sao?”

Cảnh ngọt ngào cũng đã diễn xong cho người ta xem, không cần rầy rà thêm làm gì. Hắn vội vàng đưa nàng bước nhanh ra ngoài cửa, trước khi đi còn
không quên quẳng lại một câu xanh rờn, “Người thân gì đó từ phương xa
đến kia, các người cứ tiếp tục ăn uống, còn tiểu gia xách người đem đi
đùa nghịch đây. À phải rồi, bà thị thiếp kia, sẵn tiện nói cho bà rõ
luôn, không có việc gì tốt nhất bớt lôi kéo nàng ta đi đông đi tây nữa,
nàng bận quyến rũ tiểu gia rồi không rảnh rỗi đâu!”

Vừa dứt lời, Tề tiểu gia ôm lấy khối đậu hũ bé nhỏ ngoan ngoãn nghe lời không hề có ý định phản kháng ra ngoài.

Đường Song Thái bị tình huống kia làm cho sững sờ, lúc này đành quay về chỗ
của mình, hít sâu vào, rồi liếc nhìn Tề Nam Vương gia vẫn đang coi như
mọi việc chả liên quan gì đến mình.

Tề Như Thích thở dài nhìn bàn ăn đầy những mảnh vỡ, rồi thoắt cái tung chân đá văng cả cái bàn to,
khuôn mặt trắng bệch, bao nhiêu bình tĩnh nho nhã khi nãy đều mất sạch. Y không thể khống chế được lửa giận trong người, nhìn thẳng mặt Lương
Hạnh Thư, nói bằng giọng lạnh lẽo, “Lương muội phu, oắt con nhà ta tuy
có chút vô sỉ phóng đãng, cậu là quân tử thấy chướng mắt cũng là chuyện
đương nhiên, nhưng mấy món đồ sứ này của bản vương thì có tội tình gì
chứ?”

“…”

Gần giờ Tý(*), ánh trăng treo tít trên cao rọi xuống kéo dài hai bóng người dưới sân Tề Nam Vương phủ.

(*) 11h đêm – 1h sáng

Bóng nhỏ phía trước cứ né né tránh tránh, nom sợ hãi rụt rè hệt như tên trộm vặt.

Bóng tó phía sau thì lại khá nghênh ngang hệt như vào chỗ không người.

Không chịu được vẻ né tránh như con chuột nhắt của người trước mặt, Tề Thiên
Sanh bèn lén vọt lên phía trước rồi xoay người lại, kề sát nàng, môi mấp máy, khàn khàn thốt ra mấy lời đầy thèm khát, “Đậu hũ, đêm này đừng
về.”

“… Vậy… Vậy thì đi đâu?”

“Đến phòng ta.” Hắn không chút e dè đưa ra lời mời sỗ sàng.

Sao hắn lại cứ phải lo lắng đề phòng làm gì chứ? Thay vì ngày nào cũng nơm
nớp lo sợ trong lòng nàng còn chỗ cho con mọt sách ngốc họ Lương thì chi bằng trực tiếp ăn luôn nàng là xong. Hắn còn nhiều thời gian để cải tạo nàng mà.

Nét mặt nàng lộ vẻ khó xử, có phải trong mắt hắn nàng
rẻ mạt lắm không? Có phải hắn bảo đi đâu nàng liền đần độn lẽo đẽo theo
sát đó nên hắn cho rằng nàng là loại người dễ dãi?

Nàng chớp chớp đôi mắt vô tội nhìn hắn, muốn cho hắn thấy dáng vẻ nữ tử đàng hoàng của mình. Nào ngờ lọt vào mắt Tề Thiên Sanh, tất thảy đều hoá thành hành
động dụ dỗ người khác.

“Thế thì đến phòng nàng, vậy đi!”

“…Hả?” Vậy cái gì mà vậy? Nàng còn chưa mở miệng đồng ý, hắn kích động như vậy làm gì?

“Đi thôi. Tiểu gia không ngại phải chui vào phòng ai đó, ở sân hay ở vườn
thế này đều được hết.” Hắn một tay nắm chặt cổ tay nàng, tay kia đã mau
lẹ chuẩn bị tháo cả đai lưng ra.

“Không, không, không phải vậy
mà, chàng đợi đã, chúng ta không thể lại…” Lần trước thì thôi không nói, còn lần này, bọn họ có muốn làm gì thì cũng phải biết kiêng dè một
chút. Chưa gì đã lăn thẳng lên giường, tốt xấu gì nàng cũng là dì út
hàng thật giá thật của hắn cơ mà.

Nàng tức giận vùng vẫy khỏi tay hắn. Hắn không hài lòng xoay người lại, định mở miệng mắng ai đó rằng,
hẳn ở ngay giữa sân quyến rũ nàng, nơi tình tự này cũng do nàng chọn,
thế mà nàng còn không biết điều gạt tay hắn ra, cự tuyệt hắn một cách
trắng trợn!

Muốn vì muội phu thủ tiết, làm một khối đậu hũ nguyên đai nguyên kiện cả đời ư?

“Chụt.”

Lời trách móc còn chưa kịp phát ra, hắn đã thấy bên má mình được làn môi mềm mại của ai đó chạm vào.

Nàng chậm rãi hạ mũi chân đang kiễng lên xuống, hắn cảm giác cả khuôn mặt
mình nóng bừng như vừa bị thiêu đốt. Hành động rất đỗi trong sáng của ai đó khiến hắn giật mình đứng ngây ra, bất giác đưa tay sờ lên bên má
nóng ran vừa bị chạm vào, cũng chẳng hề ý thức bản thân lại có động tác
hết sức ngây thơ trái hẳn với vẻ ngoài lang sói trăng hoa bao năm của
mình.

“Môi chàng ở cao quá, em không với tới được. Thế thôi nhé, em về phòng đây.”

Này này! Gì mà môi ở cao quá không với đến được, với không tới sao không
bảo hắn cúi thấp xuống, lúc hôn môi nữ nhân còn tỏ ra kiên cường bất
khuất làm gì chứ!

Gì mà “thế thôi nhé”, gì mà “em về phòng đây”,
còn hắn thì sao? Bởi vì được hôn một cái thế này nên hắn phải chịu cảnh
đêm dài vò võ một mình ư? Nói thật chứ hắn thà bị muỗi chích còn hơn
được nàng đãi ngộ kiểu này!

Chẳng phải lúc nào nàng cũng xem hắn
là súc sinh cầm thú sao? Vậy thì với bản tính súc sinh ăn vào máu được
rèn luyện ngày này qua ngày khác như thế, thử hỏi cái hôn phớt qua như
côn trùng cắn của nàng làm so mà thoả mãn được hắn, nói xem hắn phải làm sao để dìm thú tính đang nổi dậy trong người mình xuống đây!

“Lịch bịch, lịch bịch…”

Tiếng bước chân lạch bạch của ai đó càng lúc càng xa, Đường Tam Hảo giữ chặt
quả tim đang đập loạn trong lồng ngực phóng thẳng vào phòng, xoay người
đóng chặt cửa lại, thở hổn hển.

Xong đời nàng rồi, dì út mà lai đi yêu cháu trai của mình, đời này nàng sẽ bị thiên hạ phỉ nhổ cho xem.

Cho dù hắn có ngàn vạn điều không tốt, nhưng nàng chỉ muốn được ở cạnh hắn
mà thôi. Mặc cho hắn chỉ biết châm chọc người khác, nhưng chỉ cần được
cùng hắn ngắm tản bộ ngắm lá phong, thì có bị hắn khi dễ hay ngược đãi,
nàng đều cam lòng chịu đựng.

“Đây chẳng phải là thứ trong sách mà Bạch công tử cho mình mượn có nhắc đến.. là thứ tình cảm ngược tâm
ngược thân đó sao? Hoá ra mình lại thích bị ngược đãi, đùa bỡn đến vậy?
Không thể được!”

Nàng len lén hé cánh cửa nhìn ra ngoài, trong
lòng cũng bắt đầu tự hỏi, vào những lúc như thế này, lẽ ra hắn phải đuổi theo đến tận đây chứ? Trong tình cảnh này nam chính đều phải đuổi theo
chứ…

Gió lạnh lùa vào trong phòng, dạ dày nàng bỗng dưng co thắt, cơn buồn nôn chực trào ra khỏi cửa miệng.

“Oẹ!” Là do lúc tối ăn nhiều thịt mỡ quá chăng?

“Oẹ oẹ oẹ!” Hay là do gió thổi mạnh quá nên cảm lạnh?

Nàng không khống chế được mà nôn liên tục, tay ôm bụng mò mẫm đến bên cạnh bàn.

“Rầm!” Tiếng vỗ bàn bất thình lình ập đến khiến Đường Tam Hảo sợ tới mức không dám nôn nữa, chỉ biết nhìn về phía phát ra tiếng động…

“Tỷ tỷ?!”

Đường Song Thái nhìn khuôn mặt đẫm mồ hôi của muội muội một cách nghiêm nghị.

“Tỷ đang chờ muội sao? Tỷ… Oẹ…!”

Đôi mày Đường Song Thái nhíu chặt, nhìn thấy muội muội mình che miệng nôn
mửa không ngừng, bất giác siết chặt nắm tay lại, rốt cuộc cũng không
kiềm chế được nữa mở miệng hỏi.

“Muội đã có rồi sao?”

“Có gì chứ?”

“Có cột nhục của Tề Thiên Sanh.”

Bao nhiêu ngọt ngào bỗng chốc thắt chặt lại, đôi con ngươi của Đường Tam
Hảo bỗng dưng quay vòng như bánh xe, nàng cúi đầu nhìn xuống bụng mình.

“Tam nha đầu, muội đừng hoảng hốt, lần cuối cùng của cả hai là…?”

“Lần cuối cùng?”

“Quan hệ thân mật.”

“… Muội không nhớ nữa, không có mà. Không đúng, trước đó có một lần, muội… tỷ phu bảo muội phải cẩn thận, không được có thứ không nên có.”

“…” Nếu là ngày Tam nha đầu vừa tới Vương phủ, tính toán thời gian, đúng là nên có rồi.

Đường Song Thái cũng không thể lường được Tề Thiên Sanh lại hành động nhanh
như vậy, hại nàng không kịp trở tay. Nàng đành nhắm mắt hít sâu một hơi, đôi môi đỏ mọng chậm rãi phun ra từng chữ, “Tam nha đầu! Chuyện này
tuyệt đối không thể để Vương gia biết được. Chúng ta phải nhanh tay bỏ
nó đi”.

“Bỏ nó ư?”

“Đúng vậy! Bỏ nó đi! Không thể giữ lại, Tề Thiên Sanh không thể lưu lại con nối dõi.”

“Vì sao chứ? Vì sao chàng không thể lưu lại con nối dõi?” Mấy nhà giầu có
chẳng phải luôn để tâm đến việc khai chi tán diệp(*) có con cháu nối dõi tông đường hay sao?

(*) Khai chi tán diệp: Tương tự như “Đâm chồi nảy lộc” ý chỉ việc con đàn cháu đống, nối dõi tông đường.

“Nếu hắn có con thì bao vinh quanh hiển hách của hắn đều mất sạch. Thế tử
gia gì đó. Cửu thiên tuế gì đó đều không còn. Nếu hắn hai bàn tay trắng, thử hỏi là sao tỷ tỷ có thể để muội tiếp tục theo hắn nữa.”

“…”

“Bỏ nó đi! Để không ai nghi ngờ, ngày mai tỷ tỷ sẽ cho người mang đơn thuốc đến, muội cứ đến hiệu thuốc mà tỷ căn dặn, lấy thuốc uống ngay tại chỗ
rồi về.”

Quả là toan tính hết sức chu đáo chặt chẽ, kế hoạch cũng vô cùng cẩn thận, nàng ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn tỷ tỷ mình, im lặng
một lúc thật lâu rồi mới đờ đẫn lắc đầu, “ Muội không muốn!”

“Tam nha đầu!”

“Muội không muốn! Tỷ tỷ, tỷ thật là lạ, chính tỷ bảo muội phải giữ chặt chàng, giờ lại muốn muội phải…”

“Thứ mà tỷ muốn muội giữ chặt chính là Cửu thiên tuế chứ không phải một kẻ
không có thứ gì trong tay. Nếu chuyện hắn có con bị Thái hoàng Thái hậu
biết được, thế thì tất cả sẽ chấm dứt! Muội không được nông nổi, chẳng
lẽ muội cho rằng, muội vác cả cái bụng này đến trước mặt hắn thì hắn sẽ
không nói những lời như tỷ tỷ sao? Trò đùa này sẽ khiến hắn mất tất cả,
muội cho rằng hắn sẽ chọn cách cho phép muội giữ lại đứa bé này sao?”

“…Hắn… Hắn…”

Hắn sẽ không.

Sau khi bãi triều hắn có thể nhặt lá phong về cho nàng xem, lúc nhàn rỗi
hắn cũng có thể đùa giỡn vui chơi với nàng, nhưng hắn sẽ không vì người
dì chẳng đáng bận tâm này mà hi sinh nhiều như vậy, lại càng không vì
sinh mệnh bé nhỏ chưa thành hình này mà từ bỏ nhiểu thứ như vậy.

Hắn sẽ không.

Có khi hắn còn nghĩ rằng đây là âm mưu của tỷ muội nàng, muốn dùng cách này để áp chế, trói buộc hắn.

Tính cách của hắn thế nào… nàng biết rõ, cũng hiểu rất rõ.

Tỷ tỷ đưa tay xoa đầu nàng, vỗ về yêu thương, “Tam nha đầu à, đừng nghĩ
nữa, bỏ nó đi, tất cả những gì tỷ tỷ sắp xếp đều là tốt cho muội. Muội
xem, chẳng phải hôm nay chúng ta đã khiến Tứ Điềm tức điên lên sao? Muội không thấy vẻ mặt không can tâm lúc ra về của nó à? Khó khăn lắm mới có thể ngoi lên được, chẳng lẽ muội muốn để nó nắm được nhược điểm rồi
tiếp tục chế nhạo muội nữa à?”

Nàng ngẩng đầu lên nhìn Đường Song Thái.

Tỷ tỷ đã nhầm rồi, nàng căn bản không nghĩ đến việc có bị Tứ Điềm cười
nhạo hay không. Nàng khổ sở, đơn giản là vì có người đánh thức nàng khỏi giấc mộng mà bản thân nàng chưa kịp nếm vị ngọt của nó, bức nàng đối
mặt với sự thật, ép nàng phải nhìn rõ tình cảnh của mình, chấm dứt ảo
tưởng viển vông tham lam của nàng.

Hôm sau.

Đường Tam Hảo cầm đơn thuốc mà tỷ tỷ đưa cho, lượn lờ trước cửa tiệm thuốc.

Nàng đưa tay sờ lên bụng mình, vừa bồn chồn vừa do dự.

Nàng thật sự không hiểu được, rốt cuộc con khỉ kia gieo giống vào bụng nàng
từ khi nào. Có thật là phải phá bỏ khỉ con này hay không? Nàng không hỏi qua ý kiến của hắn, tự ý quyết định thế này có được không?

Nhưng mà..

Nếu chính miệng hắn nói với nàng “Ta không cần thứ này, bỏ đi”, lúc đó nàng nhất định sẽ phát điên. Nói không chừng nàng sẽ giật lấy kiếm với roi
của Thị Kiếm, Phụng Tiên mà đuổi giết đương triều Cửu thiên tuế.

Đang lúc nàng tập trung tinh thần lưỡng lự giữa việc có nên vào tiệm thuốc
hay không, phía sau lưng một cái bao bố to dần dần chụp xuống người
nàng. Trước mắt chợt tối sầm, nàng bỗng dưng cảm thấy đất trời như đảo
ngược, sau đó bị mấy người khiêng trên vai chạy như điên.

“Các ngươi, các ngươi, các ngươi là ai hả? Bắt cóc! Cứu mạng, có người bắt cóc này!”

“Cung thiếu gia, chúng ta quên mất phải nhét vải bịt miệng nàng ta lại rồi!”

“Ta đã nói thế nào hả, ta thật xui xẻo khi mang mấy người vô dụng các người theo bên mình! Các ngươi sao lại ngu đến vậy, trói nữ nhân còn quên
trước quên sau!”

“Không phải mà, tại kế hoạch của ngài thay đổi
đột ngột thôi, lẽ ra chúng ta phải đến Tề Nam Vương phủ, nhân lúc thần
không biết quỷ không hay mà hành sự, nào ngờ nữ nhân này tự dưng lại
chạy đến tiệm thuốc.”

“Cái gì mà nữ nhân này, mở cái bao bố kia
ra cho ta, đây chính là nữ nhân mà ân sư ta coi trọng, chính là một nửa
sư nương của Cung thiếu gia ta đó biết không?”

“Nhưng mà sư nương của ngài hình như muốn đi phá thai đó. Cung thiếu gia, ngài nhìn đơn thuốc này xem.”

“Này! Nữ nhân kia, ân sư ta tương tư ngươi như thế, cô lại dám mang thai đứa
con của nam nhân khác à, nói cho trẫm biết, là của tên nam nhân chết
tiệt nào, trẫm phải tru di cửu tộc cả nhà hắn, lăng trì xử trảm, băm
thây vạn khúc.”

“…”

“Này! Sao lại không trả lời ta hả?”

“Cung thiếu gia, tiểu nhân cho rằng, có lẽ vì chúng ta đã bỏ phấn mê vào trong bao nên chắc nàng ta đã ngất mất rồi.”

“Mấy người các ngươi! Ta thật xui xẻo khi mang mấy người vô dụng các ngươi
theo bên mình! Ta chỉ không muốn nàng ta làm ồn, nàng ta mà làm ồn thì
cả con đường này đều nhìn chằm chằm chúng ta. Nhưng đến lúc ta muốn hỏi
chuyện, nàng ta lại ngất đi là sao ?”

“..Ngài đúng là khó hầu quá.”

“Hồi cung, hồi cung, đưa nàng ta đến chỗ của Lương Thái phó, đặt lên hành
tháp xử(*) của ân sư cho ta! Nói với ân sư rằng đây là lễ vật trẫm tặng
cho ân sư, cứ mặc sức vui đùa, sau này không cần vì nhớ nhung nữ nhân
này mà trưng khuôn mặt sầu khổ như mướp đắng ra nữa. Muốn nữ nhân thôi
mà, chỉ cần mở miệng nói với trẫm là có ngay, thật tình!”

(*) Giường thấp hẹp và dài.

“Cung… Cung thiếu gia, mấy ngày qua tiểu nhân chưa kịp đọc sách đã bị lôi đi
khắp nơi nên có điều không rõ, đặt lên hành tháp xử là sao ạ?”

“Là đặt lên giường đó!” Giờ có cần giải thích mấy thuật ngữ chuyên môn để
chỉ mấy vật dụng trong phòng Thái phó họ cũng chả hiểu.

“Đem cô
nương này đặt lên trên giường của Lương đại nhân ấy ạ? Ôi trời! Được
rồi! Nô tài biết rồi! Có điều.. đặt người có mặc y phục hay đặt người
không mặc gì lên?”

“Thế ngươi cảm thấy Lương Thái phó thích kiểu nào hơn?”

“Nửa kín nửa hở, như ẩn như hiện.”

“Đồ đần, đó là sở thích của biểu ca cầm thú chuyên nịnh hót nhà ta!”

“Nhưng mà, Lương đại nhân cũng là nam nhân, nam nhân ai chả giống cầm thú, đều thích ăn mặn như nhau, nói ra thì họ chả kém gì nhau đâu. Ngài đừng làm khó bọn nô tài nữa, dù gì bọn nô tài có còn là nam nhân nữa đâu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui