Hy Du Ký

Type: metruyen116

Xe chậm rãi dừng lại trước cửa phủ xa hoa, màn the được hạ nhân vén lên một cách cung kính.

Cảnh tựợng diễn ra trước mắt khiến Đường Tam Hảo đang định xuống xe bỗng ngây người ra.

Hạ nhân gần trăm người tất thẩy đều quỳ xuống trước mặt nàng, đầu không
dám ngẩng cao, tay không dám động đậy, hệt như đang khấu lạy ân đức cao
cả của nàng vậy. Cảm giác thình lình được ở ngôi cao này ập đến khiến
nàng luống cuống lùi bước lui vào trong xe.

Lương Hạnh Thư ở phía sau đưa tay giữ chặt vòng eo mảnh mai của nàng, ngăn không cho nàng lùi lại, thầm thì bên tai nàng.

“Sao thế? Muốn nàng bất ngờ vậy mà nàng lại không vui sao?”

“Đây…Đây là sao?” Nàng đương nhiên không thích rồi, bản thân vốn có công đức tài cán gì đâu, sao lại khiến nhiều người quỳ lạy nghênh đón nàng như thế.

“Ta đã bảo tất cả hạ nhân trong phủ đến đây quỳ đón nàng đấy.” Lương Hạnh
Thư nhẹ nhàng vén lọn tóc mai đang rủ xuống trước trán nàng qua một bên, xem đó như chuyện hiển nhiên mà cười nói, “Có như vậy mới khiến nàng
vui được chứ?”

Nàng nhìn y một cách khó hiểu, người trước mắt
nàng suy nghĩ phức tạp, cứng nhắc cố chấp, giờ đây nàng khó lòng hiểu
được y nữa rồi.

“Mau hầu tam tiểu thư xuống xe.”

Lương
Hạnh Thư vừa ra lệnh, một gã nô bộc không dám nhiều lời vội chạy đến cúi người bò sấp trước xe ngựa, dùng lưng làm đệm, đợi nàng đặt chân lên
lưng gã.

Đùa kiểu gì vậy, dùng lưng người khác làm đệm để bước
xuống xe ư? Hành động coi rẻ người khác thế này khiến nàng cảm thấy rất
khó chịu, nàng không làm được.

“Ta… có thể tự mình xuống xe.”

Y nhướng mày, khom người, từ trên cao nhìn xuống gã nô bộc đang dùng lưng làm đệm kia, “Nếu tam tiểu thư ngay cả lưng ngươi cũng không thèm giẫm
lên, vậy ngươi cứ tiếp tục quỳ đi”.

Gã kia chợt run như cầy sấy,
sợ tới mức luôn mồm dạ vâng, nàng xoay đầu lại, trừng to mắt nhìn y.
nàng hoàn toàn không ngờ y có thể nói ra những lời không có lương tâm
như vậy, còn y lại nhếch đôi môi mỏng, cười nhạt với nàng.

Y đang cố ý gây khó dễ để khiến nàng khó xử sao?

Đặt chân lên tấm lưng của gã sai vặt kia, nàng có thể cảm thấy lưng người
nọ đang run lên, tựa như gánh hết sức nặng trên người nàng. Cảm giác này không chỉ khiến người ta khó chịu, mà còn quá mức ghê tởm, nàng cắn
chặt răng bước nhanh xuống đất. Phủ đệ xa hoa hoà nhoáng trước mắt không hề thua kém Tề Nam Vương phủ, chúng nô bộc quỳ trước cửa càng tăng thêm vẻ quyền quý ngất trời, không ai dám động vào.

“Nàng có thích
toà nhà này không?” Y từ phía sau vòng tay ôm lấy nàng, hệt như đó là
chuyện bình thường, không chút tránh né e dè, còn ở trước mặt bao nhiêu
tôi tớ mà cắn lấy vành tai nàng.

“Không thích thì cứ nói với ta, ta sẽ đổi.”

Nàng khó chịu đẩy y ra, dù gì y cũng đường đường chính chính là muội phu của nàng, cứ dây dưa đùng dằng như vậy còn ra thể thống gì nữa.

Y
không chiều theo ý nàng mà nhíu mày lại, cũng không hờn giận mà thấp
giọng nói, “Ta sẽ chiều nàng hết, Tề Thiên Sanh có thể cho nàng thứ gì, ta cũng có thể cho nàng thứ ấy. Phong cảnh muốn thế nào cũng được, nhà
rộng cỡ nào, tôi tớ nhiều bao nhiêu cũng được. Tam tiểu thư, nàng còn
muốn gì nữa hả?”

Y cung phụng lấy lòng nàng như thế còn chưa đủ
sao? Chẳng lẽ nhà cửa như vậy còn không đủ xa hoa, không đủ để thoả mãn
ham muốn của nàng ư?

“Ta chỉ không muốn để Điềm Nhi nhìn thấy thôi.”

Dáng vẻ e ấp của nàng lọt vào mắt Lương Hạnh Thư, khiến con ngươi y dịu lại, Y cho đó là chuyện hiển nhiên mà gạn hỏi nàng, “Muốn ta cho nàng một
danh phận đúng không?”

“Ta không cần!” Có gì ai nấy cũng đều như
vậy hết, vì sao mỗi câu mỗi chữ của nàng đều bị xuyên tạc thành ý xấu
thế này? Đã không tin tưởng nhân phẩm của người ta, sao còn thích kéo
người ta lại giữ chặt bên mình, để rồi sau đó đêm ngày đề phòng? Nói
nàng ham mê hư vinh cũng được, nói nàng phá tan cuộc sống hanh phúc của
muội muội cũng được. Nếu đã cho rằng nàng là hạng tiện nhân thối tha đê
hèn thì cứ mặc kệ nàng tráo trở phóng đãng hạ lưu đi, cần gì quản giáo
nghiêm ngặt, hay là sợ nàng đi gây hoạ cho người khác nên phải giữ nàng
lại bên cạnh làm nô dịch.

Nàng mở miệng từ chối suy đoán mà y mong mỏi trong lòng, khiến y không khỏi cau mày, “Không cần? Sao nàng lại không cần?”

Nàng hít sâu một hơi đang muốn trả lời, thì lại bị giọng nói ngọt ngào sau lưng cắt ngang.

“Phu quân, tam biểu tỷ sợ Điềm Nhi giận, nên mói nói lời không thật lòng như vậy. Có đúng không? Tam biểu tỷ?”

Đôi tay trắng nõn nhỏ nhắn kia bỗng dưng nắm lấy cổ tay nàng, không biết từ lúc nào Đường Tứ Điềm đã đứng sát bên cạnh, nở nụ cười ngọt ngào ấm áp, lặng lẽ tách biểu tỷ ra khỏi phu quân mình.

Xấu hổ kèm theo chột dạ, Đường Tam Hảo đang muốn phun ra hết bất mãn trong lòng đành nuốt lại vào bụng.

“Tam biểu tỷ sao lại không dám nhìn Điềm Nhi vậy? Đang cảm thấy hổ thẹn với
Điềm Nhi sao?” Đường Tứ Điềm lời đầy hàm ý rồi vờ như vô tình mà đưa mắt liếc nhìn phu quân đang không có chút biểu cảm của mình.

Ngay cả một câu giải thích cho có cũng chẳng thèm nói, y cứ vậy mà dẫn theo nữ
nhân khác về nhà, đã vậy nữ nhân đó lại là tỷ tỷ của nàng. Y mở rộng cửa bảo tất cả hạ nhân phải quỳ gối trước mật tỷ ấy, còn ở trước mặt tỷ ấy
làm đủ trò phô trương, hứa hẹn đủ điều, không hề mảy may nghĩ đến vị
Lương phu nhân như nàng, giờ còn dùng nét mặt hờ hững dửng dưng đối diện với nàng.

“Điềm Nhi, tỷ chỉ ở tạm đây vài hôm, rồi sẽ sớm quay
về Tây Dư thôi mà. Tỷ sẽ ngoan ngoãn về với cha mẹ, không quay lại kinh
thành này nữa.” Nếu không phải vì Lương Hạnh Thư, nàng đã sớm rời khỏi
đây rồi, chẳng qua lùi lại vài ngày thôi. Y trút giận lên nàng, hẳn giờ
cũng đã nguôi ngoai, thể diện chắc cũng lấy lại hết rồi, đợi vài hôm nữa y cảm thấy chán, sẽ thả nàng về.

Vừa nghe thấy nàng muốn rời
khỏi, Lương Hạnh Thư mấ hứng nheo mày lại, vươn tay kéo nàng đến sát bên mình chất vấn. “Quay về Tây Du ư? Nàng nôn nóng muốn thoát khỏi ta đến
thế sao?”. Khi ở cạnh Tề Thiên Sanh nàng có thể an tâm thoải mái, còn
lúc ở bên cạnh y thì lại thấy khó chịu như bị kim châm sao?

Dáng
vẻ luống cuống của Lương Hạnh Thư đập vào mắt Đường Tứ Điềm, khiến nàng
phải cười lạnh một tiếng, “Phu quân, chàng đứng sốt ruột như vậy chứ.
Tam biểu tỷ chỉ sợ Điềm Nhi không vui nên mới nói thế thối. Nhưng Điềm
Nhi chẳng thấy không vui chỗ nào hết. Cho nên… Điềm Nhi muốn giữ tam
biểu tỷ lại để cùng Điềm Nhi hầu hạ phu quân, có được không?”.

Lương Hạnh Thư đứng ngây ra đó, không ngờ được Đường Tứ Điềm lại có thể đưa
ra quyết định như vậy, y dùng ánh mắt hết sức kì quái nhìn nàng ta. Còn
Đường Tam Hảo thì trợn tròn mắt, nhìn về phía muội muội của mình không
thể tin được.

“Điềm Nhi?! Sao có thể như vậy được?!” Với tính
cách không cam lòng chịu thua, lúc nào cũng muốn mình là người chiến
thắng của Điềm Nhi, nàng đã liệu trước Đường Tứ Điềm ắt sẽ không dễ dàng tha thứ cho hành động tuỳ tiện của Lương Hạnh Thư. Nhưng sao muội ấy có thể mở miệng bảo nàng cuàng hầu hạ phu quân của muội ấy được? Điềm Nhi
đang muốn gì đây?

“Sao lại không thể? Tỷ muội cùng hầu một chồng, Điềm Nhi đã không để tâm, tam biểu tỷ còn bất mãn gì nữa?”

“Ta không bất mãn gì hết, ta là…”

“Tỷ sợ danh phận củ mình thấp hơn Điềm Nhi sao?”

Đầu mày của Lương Hạnh Thư khẽ giật, đưa mắt nhìn Đường Tam Hảo như đang có điều ấm ức khó lòng giải bày.

“Hay là tam biểu tỷ muốn một mình độc chiếm phu quân của Điềm Nhi? Nếu đúng
là vậy thì… dù gì hiện giờ lòng của phu quân đều ở chỗ tam biểu tỷ cả,
nếu tỷcảm thấy khó chịu, vậy cứ bảo phu quân bỏ Điềm Nhi đi, tam biểu tỷ không cần về Tây Dư đâu, để Điềm Nhi về là được rồi.”

“Không,
không, không phải mà, Điềm Nhi muội không thể trở về!” Nàng có chút mất
kiên nhẫn, vươn tay níu lấy muội muội của mình. Dây dưa lằng nhằng vời
muội phu, còn ép muội muội mình phải trở về nhà mẹ đẻ, lời này truyền ra ngoài, nàng còn mặt mũi nào gặp người khác nữa chứ? Chắc chắn nàng sẽ
bị người đời phỉ bang đánh đuổi.

“Cho nên, tam biểu tỷ đồng ý cùng Điềm Nhi hầu chung một chồng sao?”

“Ta…”

Không đợi Đường Tam Hảo mở miệng trả lời, nàng ta đã trực tiếp đến trước mặt
Lương Hạnh Thư, nở nụ cười ngọt ngào, “Phu quân, Điềm Nhi đã uỷ khuất
bản thân để tác hợp hai người rồi đấy. Chàng thấy thế nào?”

“…”

Lời thoả hiệp kia cũng chẳng đổi được một tiếng “ừ” của Lương Hạnh Thư,
nàng ta liền kiễng chân, đưa tay mơn trớn đôi môi đang mím chặt của y,
dịu dàng thì thầm, “Dù gì Điềm Nhi cũng giúp phu quân được thoả nỗi
tương tư hằng đêm rồi, chẳng phải chàng nên cười với Điềm Nhi một cái
sao? Đã lâu rồi Điềm Nhi không thấy chàng cười”.

Y nghiêng người, cố tình tránh đôi tay của Đường Tứ Điềm. Không phải y ghét nàng ta, chỉ là bản thân y không muốn ở trước mặt tam tiểu thư có bất cứ hành động
đụng chạm gì với nàng ta. Đôi mắt phượng của Đường Tứ Điềm nhíu chặt
lại, nàng ta nhẹ nhàng rút tay về rồi đưa mắt nhìn sang Đường Tam Hảo
đang cố tránh nàng mà nình đi hướng khác.

Ngày tháng gượng gạo xấu hổ như thế bắt đầu.

Đường Tam Hảo ở lại phủ Thái phó trong ánh nhìn khác lạ của tất cả hạ nhân.

Dựa dẫm vào uy quyền của Lương đại nhân mà tra tấn hạ nhân, tác oai tác
quái trước mặt Lương phu nhân, hơn nữa còn cư xử ám muội mập mờ với muội phu, ngay cả bản thân nàng xũng óc thể thấy hết mọi ý tứ trong mắt họ…

“Hồ li tinh.”

“Tiểu tiện nhân phá tan hạnh phúc gia đình của muội muội mình.”

Nha hoàn đang quét sân khẽ lắc đầu, nhìn cô nương kì quái mà chủ mình mấy ngày trước đó đã hết sức phô trương đón về.

Bọn hạ nhân truyền tai nhau quả không sai, Lương đại nhân kim ốc tàng
kiều(*), mà nàng Kiều ấy quả là tệ hại. Nàng ta không chỉ có mắt thẩm mỹ rất kém mà tính tình còn không tốt nữa, chỉ biết nhốt mình trong phòng, chẳng buồn đi đâu, ỷ được chủ nhân sũng ái mà không thèm đi thỉnh an
Lương phu nhân, lúc nào cũng dùng ánh mắt đáng sợ quan sát bọn hạ nhân
quyét dọn từng phòng.

(*) Xây nhà vàng cho người đẹp ở

Tiểu nha hoàn trong lòng không vui mà lẩm bẩm trong miệng, còn nàng thì ở trong góc phòng rầu rĩ tự trách móc mình.

“Không biết xấu hổ.”

“Đúng là hạng xấu xa đến cả muội phu của mình cũng quyến rũ.”

“Tam tiểu thư à, cô đang mắng em sao?”

“Ta đang tự mắng mình.”

“Vì … Vì sao cô phải tự mắng mình chứ?”

“Dù gì ta không tự mắng, thì cũng bị các người mắng thôi, thà ta tự mắng mình, còn hơn để người khác hưởng lợi.”

“Ngay cả chút lợi nhỏ nhoi ấy mà cô cũng muốn chiếm luôn sao?”

Đi kèm tiếng cười khúc khích là tiếng cửa phòng khép hờ bỗng bị Lương Hạnh Thư đẩy ra. Y bước vào trong phòng, thản nhiên đưa mắt ra hiệu cho nha
đầu kia rời khỏi, rồi thong thả bước đến bên cạnh cô nương đang rúc mình vào góc phòng kia, vén áo ngồi xổm xuống cạnh nàng, “Ai dám ở sau lưng
ta mắng nàng hả? Sao lại không nói cho ta biết?”.

Nàng không cảm kích, mắt cứ dán chặt xuống đất, không buồn mở miệng.

“Là nha đầu vừa nãy đúng không? Y lại suy đoán rồi nhận định sau đó đứng dậy toan rời khỏi. “Ta sẽ đuổi nha đầu đó đi.”

Vừa nghe y nói muốn dùng cái danh của nàng để tạo nghiệt nữa, khiến nàng
vội vàng túm chặt lấy cổ tay áo y, “Không… không được!”.

“Sao lại không được?”

Vì sao ư? Còn vì sao gì nữa, thấy nhân duyên của nàng còn chưa đủ tệ hay sao, còn muốn bổ cho nàng thêm một đao nữa chắc?

“Sách.. sách có câu, tu mười năm mới được cùng thuyền, tu trăm năm mới có thể
cùng nhà. Khó khăn lắm mọi người mới ở cùng với nhau như vậy, đó là
duyên phận.”

Lời giả dối sáo rỗng của nàng khiến mắt y trầm hẳn, y muốn nói cho nàng biết, trong sách thành hiền không hề có những lời đó, y cũng muốn nói cho nàng biết, nàng không được nói lung tung rằng trong sách có câu đó, thế nhưng lời buông ra khỏi miệng lại quanh co vòng vo
thay đổi hoàn toàn.

“… Thế còn ta và tam tiểu thư là gì đây?”

Là nghiệt duyên. Còn có thể là gì nữa chứ.

Nàng không mở miệng trả lời, cũng không buồn giấu giếm biểu cảm của mình khiến ngực y không khỏi nhói lên.

Nghiệt duyên ư? Đó có phải là thứ duyên phận tồi tệ nhất mà bản thân y muốn dứt khỏi nhưng lại không thể buông tay?

Y bỗng trở nên hoảng loạn, không nhiều lời mà kéo nàng vào trong lòng
mình. Rõ ràng y đã nhốt nàng trong vòng vây thế lực của mình rồi, sao
bản thân vẫn không thể yên tâm. Ngày đêm theo dõi cấm túc, nàng căn bản
không thể đi đâu được, chỉ có thể bị khoá chựt bên cạnh y. Nhưng chưa
đủ, vẫn còn chưa đủ.

Mỗi ngày nhìn thấy nàng vẫn chưa đủ, vươn
tay cũng có thể chạm được nàng vẫn chưa đủ, ôm nàng vào lòng cũng chưa
đủ. Y muốn dùng nàng dùng nét mặt vô tư nhất để đối diện với y, chứ
không phải dùng dáng như thể trả nợ báo ứng này mặc y trêu chọc, dùng bộ dạng nhẫn nhục chịu khổ… Bốn chứ đó như mây dày đen kịt vây quanh người y.

Đúng vậy. Nàng chỉ vì tên khốn chơi bời trác tang kia mới
miễn cưỡng ép mình ở lại cạnh y, cho nên, y chỉ có thể nhìn thấy thể xác nàng ở Lương phủ, còn lòng nàng không hề cam chịu mà đã ở bên tên họ Tề kia. Trong đầu nàng vẫn là hình ảnh cây phong vững chãi kia, lá đỏ rải
rộng khắp sân, y phải nhổ tận gốc mới được.

Y bế nàng đặt lên trên thư án, nghiêng mặt muốn cướp lấy đôi môi nàng.

Hai chân nàng lơ lửng, bị y dùng tay chặn lại không còn đường trốn. Nàng
chỉ biết theo bản năng ngửa người lùi về sau, y lại ngang ngược siết
chặt lấy gáy nàng kéo mặt nàng thấp xuống sát mình.

“Đại nhân, có người gây sự trước cửa phủ chúng ta, ngài mau ra xem ạ.” Tiếng đập cửa không đúng lúc kia chợt vang lên.

Lương Hạnh Thư tỏ vẻ không vui mà cau mày lại, đôi môi ấm áp lướt qua mũi
nàng. Y quay đầu nhìn ra phái ngoài cửa, trầm giọng thì thầm, “Tam tiểu
thư”.

“Hả?”

“Nét mặt hồ hởi vì may mắn được giải thoát này của nàng, có phải nên giấu kĩ một chút không?”

“…”

Trước cửa Lương phủ bỗng dưng xuất hiện một bức hoành phi ca tụng công đức to tướng, được bọc kín bởi tấm vải đỏ tươi, không thể thấy rõ trên đó viết những lời tán dương ca tụng gì, chỉ biết người đưa nó đến chính là hai
đứa nhỏ, một đứa cầm kiếm, một đứa cầm roi.

“Gọi chủ các ngươi ra đây mau đi! Thế tử gia còn đang chờ bọn ta về báo cáo kết quả nữa đấy.”

“Thế tử gia nhà các ngươi là cái thá gì chứ, chức quan đã bị tước còn dám chạy đến trước phủ Thái phó gây sự nữa.”

“Úi! Tên khốn kia nói gì thế hả, rõ ràng Lương đại nhân nhà các người không
biết xấu hổ, làm thầy không lo làm, còn xúi giục trẻ con làm chuyện xằng bậy, đã bậy còn làm chuỵên phi pháp giam lỏng dì út nhà bọn ta nữa
chứ!”

“Ngươi ngươi ngươi, Lương đại nhân nhà ta đường dường là Đế sư, ngươi dám bảo ngài ấy xúi giục trẻ con!”

“Không phải xúi giục trẻ con thì là gì? Đã thế còn xui con nít nhà người ta
chơi trò giam lỏng nữa chứ! Đó gọi là nhà dột từ nóc có biết không hả?”

“Ngươi!” Tên gia đinh kia nóng lòng muốn lên tiếng bảo vệ chủ mình, nhưng Lương Hạnh Thư từ phía sau đã lên tiếng.

“Thế tử gia nhà các ngươi không ở yên trong phủ mà suy ngẫm tử tế, lại chạy đến phủ ta muốn chỉ giáo gì đây?”

Thị Kiếm vừa thấy Lương đại nhân xuất hiện, lập tức giữ chặt Phụng Tiên nãy giờ vẫn luôn mồm mắng người lại, nháy mắt với nó, sau đó khom người,
“Lương đại nhân, thất kính, thất kính”.

“Cậu ở đó “thất kính’ gì với hắn nữa hả? Mặc kệ chuyện thất kính đi! Bảo hắn mau đưa dì út của chúng ta ra đây!”

“Phụng Tiên! Hôm nay chúng ta đến đây không phải là cướp người đâu!”

“Nữ nhân bị người ta cướp mất mà không thèm đoạt lại, đầu óc Thế tử gia bị úng
cả rồi, còn bảo chúng ta mang tấm biển này đến tặng hắn nữa chứ, muốn
khen hắn cướp người thật tuyệt ư?”

Hai đứa nhóc cứ ầm ĩ khiến đôi mày Lương Hạnh Thư thoáng nhướng lên, đôi mắt quét về phía tấm biển to đùng đặt cạnh cửa kia.

“Đó là gì?”

Thị Kiếm cười ha hả, “Đây là lễ vật mà Cửu thiên tuế phải tốn nhiều tâm sức lắm mới nghĩ ra đểu biếu Lương đại nhân đấy, ưm, hi vọng Lương đại nhân có thể thông qua chức vụ của minh, mà nói đỡ vài lời tốt cho ngài ấy.”

“Hừ, Tề Thiên Sanh muốn ta đỡ lời cho hắn ư?” Lương Hạnh Thư cười lạnh một tiếng, rồi nói tiếp, “Muốn gì đây?”.

“Đương nhiên là nịnh bợ! Khẩn thiết thành thật, toàn tâm toàn ý nịnh bợ ngài
đấy! Cửu thiên tuế có nói, đây là món khai vị, để khen ngợi đôi chút
công đức vĩ đại của ngài, ngài có cần vàng bạc châu báu gì thì cứ việc
mở miệng ra nói. Thế tử gia nhà chúng tôi giờ đã nghèo đến mức chỉ còn
mỗi tiền mà thôi.”

Tấm vải đỏ được tháo xuống, đập vào mắt là mấy chữ to đùng được khảm trên bức hoành phi kia, nước sơn đỏ chói loá cả mắt.

Lương Hạnh Thư vừa thấy bốn chữ kia, khuôn mặt nhất thời biến sắc, giận đến tím mặt mà đứng ngây tại chỗ.

Thị Kiếm vùng Phụng Tiên dụi mắt nhìn mấy chữ dưới tấm vải đỏ kia, sau đó bụm miệng cười, nhấc chân muốn chạy đi.

“Hoành đao đoạt ái”(*)

(*) Chỉ hành động thiếu đạo đức của kẻ thứ ba, dùng mọi thủ đoạn để cướp vợ người khác.

Đó mà cũng xem như công đức mà viết trên biển lớn được sao?

Sắc mặt trắng xanh của Lương Hạnh Thư khiến Phụng Tiên phải ngừng cười,
chen thêm một câu, “Lương đại nhân, mong ngài rộng lượng tha thứ, Thế tử gia nhà bọn tôi không học rộng biết nhiều. Ngài ấy có dặn, chữ “đoạt”
phải to hơn một chút, nên phiền ngài sửa lại giúp cho, đa tạ ngài
trước!”

Thế tử gia thật là cao tay.

Người ta biếu bức hoành công đức, còn bức hoành của hắn lại “thất đức” như vậy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui