Hy Du Ký

Type: Nha Đầu

“Hoành đao đoạt ái”

Có lẽ đây chính là cực phẩm trong tất cả những bản thư pháp mà Tề Thế tử
đã viết, nét ngang, nét hất, nét sổ, nét mốc, bắt đầu, hướng lên, chuyển nét, kết thúc, tất cả đều rất có phong thái của một đại tướng.

“Xem ra, Thái hoàng Thái hậu dạy bảo cũng thật tài tình, không phải ngươi không biết viết, chỉ là không chịu luyện tập mà thôi.”

Bạch Long Mã đặt ly trà trong tay xuống, có chút buồn cười khi nhìn thấy mớ giấy trắng bị vo lại vứt lung tung trên sàn.

Gã vốn đến để cười nhạo việc Cửu thiên tuế bị bãi quan.

Trên thực tế, con khỉ này quả thật cũng rất buồn cười.

Quan hàm bị tước, nữ nhân cũng bỏ đi, lúc này hắn phải đờ đẫn ra rồi mới phải.

Nhưng gã vừa đẩy cửa ra, chỉ thấy con khỉ đáng thương lẽ ra đang mượn rượu giải sầu kia lại đứng bên bàn múa bút viết chữ.

Thế tử gia từ trước đến nay vẫn luôn xem thường nét chữ uyển chuyển cứng
cáp của Bạch gia gã, giờ lại chịu cầm bút tu tâm dưỡng tính luyện thư
pháp sao? Hay là hắn đã hiểu rõ ý nghĩa sâu xa của câu thành ngữ “náu
mình chờ thời”?

Gã có chút hoài nghi mà bước đến bên cạnh hắn,
đập vào mắt là bốn chữ to đùng ngút đầy oán giận, Bạch Long Mã nhất thời nhịn không được mà bật cười thành tiếng.

Tề Thiên Sanh chậm rãi xoay đầu lại, dùng ánh mắt u ám nhìn gã, “Cười cái gì hả?”

“Cho dù ta đến cười nhạo ngươi, ngươi cũng không cần phản ứng như vậy chứ?”
Còn tưởng hắn siêu nhiên thoát tục thế nào, hóa ra vẫn không cưỡng lại
được món ngon chốn dân gian.

“Khỉ ranh này, bốn chữ này có lẽ đạt đến đỉnh cao thư pháp trong đời ngươi đấy. Ta chưa hề thấy qua chữ nào
ngươi viết đẹp đến vậy.”

Tề Thiên Sanh không muốn nhiều lời, đưa
tay đẩy tên Bạch Long Mã đang làm vướng chân vướng tay hắn ra, nâng bút
lên chuẩn bị viết tiếp.

Thanh chặn giấy bị Bạch Long Mã dùng hai
ngón tay đẩy ra, sự quấy rối của gã khiến Tề Thiên Sanh phải khó chịu
nhíu mày, “Nếu ngươi muốn cười, thì cứ ngồi yên một bên mà cười, đừng có phiền ta”.

“Lẽ ra lúc này ngươi không nên ở kinh thành mới phải. Thế này chẳng giống tác phong của ngươi chút nào.”

Hắn cười lạnh, “Hừ! Vậy ngươi nói xem tác phong thật sự của ta là gì hả?”.

“Có thể là rời kinh, thỉnh Thái hoàng Thái hậu tở về trấn giữ kinh thành.”

“…”

“Tề thế tử ngươi là tay chân được Thái hoàng Thái hậu bồi dưỡng nhiều năm
như vậy, Bạch mỗ không tin ngươi mới bị mãi quan mấy ngày lại có thể thờ ơ với việc trều chính. Lương Thái phó giờ đã không còn là thư sinh mà
ngươi có thể tùy tiện gây khó dễ như lúc còn ở Tây Dư. Ấu đế sủng ái hắn vô cùng, chỉ cần một câu của hắn, ngươi có muốn rời khỏi kinh thành
cũng khó.”

“Xì, trước giờ ta chỉ nghe qua chuyện đám người trong
hậu cung mới có thể thủ thỉ rỉ tai vua chúa, hắn chỉ là tên thư sinh có
chức quan suông, gây ra chuyện gì được gì chứ?”

“Ai bảo ngươi
không lấy được lòng tiểu Hoàng đế của chúng ta, nên ngài ấy mới răm rắp
nghe theo lời của Hạnh Thư.” Bạch Long Mã chợt ngừng một chút, rồi nói
tiếp, “Hay là ngươi vẫn chưa bỏ ý định, đang đợi tam cô nương? À, lẽ nào trong lòng ngươi, Hạnh Thư cũng là một quân tử nên vẫn chưa động vào
nàng ta?”

Nét bút thô bạo, đầu bút lông vung lên, nét cuối chữ
“ái” bị kéo dài, trượt khỏi mép giấy. Bạch Long Mã nhẹ nhàng dịch bước,
liền thấy mấy giọt mực đen vung dài trên mặt đất nơi gã vừa đứng.

Tránh được dưới chân, không tránh được trên người.

Con khỉ kia hung hăng vươn người qua thư án mà túm lấy áo gã, kéo gã sát về phía hắn, nheo đôi mắt nguy hiểm lại mà chất vấn gã, “Muốn đánh nhau
thì cứ lên tiếng! Đừng có lôi thôi dài dòng với tiểu gia”.

Gã để
mặt hắn túm lấy áo mình, nhướng đôi mày lên trêu tức, “Nếu có một cô
nương khiến ta thần hồn điên đảo, ngày nhớ đêm mong ở ngay trong phủ
mình, ta đảm bảo bản thân sẽ khó mà giữ được lễ nghĩa liêm sỉ”.

“Thế thì mớ sách thánh hiền hắn đọc đem vứt cho chó gặm đi!”

Bạch Long Mã chỉ cười không lên tiếng, nét mặt đó tựa như đang nói, còn ai
có thể hiểu rõ bản tính nam nhân hơn ta với ngươi cơ chứ, đừng ở đó lừa
mình dối người nữa.

Hắn buông đôi tay đang túm áo Bạch Long Mã ra, vòng qua thư án muốn đi ra ngoài, cánh tay lại bị họ Bạch kia níu lại.

“Khỉ ranh, chuyện của tam cô nương, ta giúp ngươi.”

“Giúp ta? Ngươi có lòng tốt giúp ta ư?” Hắn không thể tin được bật cười, tựa như vừa nghe được một câu chuyện hài nào vậy.

“Ta nói có thể giúp thì nhất định có thể giúp. Bây giờ, ngươi chỉ cần thỉnh Thái hoàng Thái hậu trở về. Bằng không sẽ có chuyện lớn đấy.”

“Ta đang thắc mắc xem tình cảm giữa chúng ta bắt đầu chuyển biến tốt từ khi nào. Hóa ra là vậy, ngoài mặt thì nói là muốn giúp ta, nhưng thực tế là muốn mượn tay ta cứu tên ngốc họ Lương kia một mạng, có đúng không?”
Một lời đánh vào trọng điểm, Tề Thiên Sanh nắm thế thượng phong mà cười
khẩy, “Cho dù hắn có giật dây được tên Hoàng đế Trư Bát Giới lấy lại kim ấn Thái hoàng Thái hậu để nắm quyền, thì tiểu gia cũng muốn chờ xem
Thái hoàng Thái hậu làm thế nào để trị tội tên thư sinh ngốc dám đâm
chọc lưới trời kia”.

Để xem tên thư sinh cổ hủ hết lòng phò chúa
nhưng chẳng làm nên việc gì kia sẽ bị Thái hoàng Thái hậu chỉnh như thế
nào, không hề biết trong tay tên ranh con Hoàng đế kia có những gì mà
dám cả gan xúi giục thằng ranh ấy lật đổ Thái hoàng Thái hậu sao.

Hắn thật muốn nhìn xem tên thư sinh ngốc đó rốt cuộc sẽ phải chịu kết cục gì!

Nhưng Tề Thiên Sanh chưa kịp đợi đến ngày nhìn thấy kết cục của Lương Hạnh
Thư, thì đã phải chứng kiến cảnh nam nữ hết sức chướng mắt.

Hắn ngồi trong xe ngựa, vòng qua chợ để đến Bạch gia. Chung quy là hắn đã rơi vào kế của tên họ Bạch kia.

Tuyết đầu màu rơi, vào thời điểm khiến người ta lạnh run ấy, hắn không ngờ lại chạm mặt họ.

Đôi nam nữ chết tiệt kia, tự dưng chạy ra ngoài làm gì? Sao không trốn trong phủ cả đời luôn đi?

Ngoại trừ những người làm ăn cần ra đường để kiếm sống, với cái thời tiết này chỉ có hắn trở cơn thần kinh, nhàn rỗi quá mức nên mới mò ra đường chịu lạnh. Bọn họ cố tình chen ra trước mặt hắn, khiến hắn thấy gai mắt à?

Dì út của hắn giờ đã đổi một bộ trang phục màu đông xinh xắn mới toanh màu hồng phấn, đó cũng là màu nàng thích nhất còn hắn thì cực ghét.

Bên cạnh là Lương Hạnh Thư, cả người y mặc quan phục màu đen, màu sắc một đậm một nhạt rất đỗi hài hòa ấy đâm thẳng và mắt hắn.

Vành áo lông cừu trắng tinh quấn quanh đôi gò má đang đỏ ửng vì lạnh, tà áo
phủ xuống tận đôi giày thêu hoa của nàng. Nhìn dáng vẻ được chăm chút ân cần kia, hoàn toàn trái ngược với lúc còn ở cạnh hắn, khi ấy nàng chỉ
mặc những bộ xiêm y cũ kĩ mà thôi.

Hắn cuối đầu nhìn lại chiếc áo nhung đỏ bóng trên người mình, màu này hoàn toàn không ăn nhập với màu
sắc tươi tắn của nàng, trong lòng chợt dâng lên chút hờn ghen, hất chân
đá đổ lò thang trong xe ngựa.

Hắn cho rằng nàng không hợp màu
hồng nhạt, nhưng không hề biết nàng vì sở thích của hắn, mà bỏ đi những
bộ xiêm y màu hồng mình thích nhất, chỉ còn lại mấy bộ mặc tới mặc lui.

“Tam tiểu thư, nàng đã ăn no chưa?”

“Ừm. No lắm rồi.”

“Miệng nàng còn dính ớt kìa.”

“Ô!” Nàng đưa tay lau đôi môi bị tương ớt nhuộm đỏ của mình, cười ngây ngô,
“Đã lâu rồi ta chưa được ăn mấy món ở quê nhà. Giờ mới biết ngon đến
vậy!”

Đoạn đối thoại ngắn gọn kia lọt vào tai hắn, hệt như bức tường được dựng lên ngăn cách hắn và nàng.

Hắn không phải người ở quê nàng, đương nhiên không biết nàng thích ăn món
gì ở quê nhà. Hắn không phải người cùng quê với nàng, đương nhiên không
hiểu mấy câu địa phương mà nàng ngẫu nhiên nói ralà có ý gì. Hắn không
phải người cùng quê với nàng, cho nên phải đứng một bên nhìn nàng chuyện trò vui vẻ với nam nhân khác.

Ngoại trừ quyền thế của mình, quả thật hắn không nghĩ ra bản thân có tài cán gì có thể khiến nàng ở lại bên cạnh hắn.

“Hắt xì!”

Tiếng hắt xì chợt bật ra khỏi đôi môi hồng nhỏ nhắn của Đường Tam Hảo.

“Ta phải vào cung một chuyến, ngoài trời lạnh lắm, để ta phái người đưa nàng về phủ trước.”

“Phải về rồi sao?” Nàng không muốn lại bị nhốt trong phủ nữa đâu, thời gian
hít thở không khí sao mà ngắn quá. Chẳng qua là dành chút thời gian áp
giải nàng đi ăn một bữa thôi mà. Vì sức hấp dẫn của tự do, nàng đành bạo gan mở miệng, “Ta có thể dạo chơi một lúc được không?”.

Y mím
chặt đôi môi mỏng, để cho nàng đi dạo, liệu nàng có rời khỏi y hay
không? Nàng có quay về Tề Nam Vương phủ không? Đây là cái cớ mới để nàng có thể thoát khỏi y hay không?

“Ta cam đoan sẽ không chạy trốn!
Ta chỉ đi dạo một chút thôi. Ngươi tin ta đi mà!” Mấy chữ cuối nàng dùng giọng địa phương ở Tây Dư mà nói.

Lương Hạnh Thư bị giọng quê
nhà kia khiến cho mềm lòng, đưa tay chỉnh áo ấm lông cừu ngay ngắn lại
cho nàng, “Nàng sẽ không lừa ta nữa, đúng không?”

Nàng ra sức lắc đầu, nàng sẽ chỉ dạo một vòng rồi về, bên ngoài rét run cầm cập, phủ
Thái phó của y tuy không giống cái nhà nhưng cũng là nơi có mái hiên che đầu, nàng lừa y làm gì? Nàng không mạnh mẽ đến mức hứng gió dầm sương
ngủ ngoài đầu đường đâu!

Thấy nàng như vậy, y buông tấm lá chắn đề phong trong lòng xuống, “Được rồi. Ta tin nàng. Đi đi”.

“Được được được!”

“Nhớ về nhà sớm đấy.”

“Biết rồi.”

Cả người như được thả lỏng, không có mấy lời than vxn như có như không của Đường Tứ Điềm, cũng không có Lương muội phu thoắt ẩn thoắt hiện gây áp
lực, có thể chạy khỏi phủ Thái phó vốn không thuộc về mình kia khiến
Đường Tam Hảo bỗng nhiên thấy trong lòng thoải mái vô cùng.

Nàng
thề rằng bản thân không hề muốn chạy trốn, càng không dám nghĩ đến việc
phải lừa Lương muội phu nữa. Nàng chỉ là đơn giản muốn đi tới đi lui một mình mà thôi, chôn mình quá lâu trong căn phòng kia khiến cả người nàng muốn mốc lên luôn rồi.

Trên người chỉ có chút bạc vụn, không đủ
để đi đâu xa, nhưng cũng có thể mua chút đồ ăn vặt về, miệng cũng còn
hơi cay, sẵn tiện mua chút nước trà uống luôn.

Nàng cầm ngân lượng trong tay suy tính, quyết định xong liền quay người rẽ vào ngã tư bên cạnh.

Vừa vòng qua ngã rẽ, một bóng người tựa bên từng chắn ngang lối đi của nàng.

Nàng nhìn từ đầu đến chân của người nọ, đôi ủng đen sậm dính đầy tuyết
trắng, áo khoát màu xám đậm, nàng vẫn chưa nhìn lên mặt hắn, chỉ biết
đảo tròng mắt một cách đầy nghi ngờ. Nam nhân ăn mặc như vậy, nàng không hề quen biết. Đôi tay đang khoanh trước ngực kèm theo tư thế ác bá sốt
sắng kia, hắn đang muốn chặn đường cướp tiền thiếu nữ yếu đuối sao?

Nàng đang tính ngẩng đầu lên xem hắn là kẻ nào.

Thế nhưng lời chất vấn vừa rời ra khỏi miệng của người nọ đã cho nàng biết, hắn chính là Tề Thiên Sanh.

“Môi của nàng… là bị người ta cắn sưng sao?”

“…”

“Nàng sao để tên đó tùy tiện cắn môi nàng hả?”

Đường Tam Hảo đứng ngây người ra, cho rằng mình đã nhận lầm người.

Người trước mắt nàng là ai? Tề Thiên Sanh trong ký ức của nàng không giống như vậy.

Áo khoác màu xám đậm, không hề phô trương kiêu ngạo mà ngược lại có vài phần chững chạc. Màu sắc đó hắn chưa bao giờ mặc qua.

Ánh mắt băn khoăn khó dò của hắn như muốn dừng lại trên người nàng, nhưng
lại vì lúng túng mà bất giác chuyển hướng, đến cả hắn cũng không thể
thích ứng được với dáng vẻ ấp a ấp úng này của mình. Sự cô đơn trống
trải cùng lời trách móc sâu sắc trong đôi mắt xám tro kia khiến nàng
không thể khẳng định được liệu mình có nhận đúng người không.

Đợi đã. Bây giờ không phải là lúc nàng chú ý đến dáng vẻ hay nét mặt của
hắn. Nàng không thể tiếp tục gây thêm rắc rối rồi rước họa vào người
nữa. Lương muội phu vẫn chưa đi xa, nếu đột nhiên y quay trở lại sẽ cho
rằng nàng tiếp tục lừa y, khi đó y sẽ phát điên tìm cách trả thù nàng.

Tề Thiên Sanh có để lộ nét mặt lúng túng đáng yêu cô đơn cỡ nào cũng không liên quan đến nàng. Cho dù hắn có thay bộ y phục chững chạc khác thì
giữa bọn họ cũng không còn quan hệ gì nữa. Không được nói chuyện cùng
hắn, không được nhìn hắn, không được nghe hắn nói, cứ làm như không biết mà đi đi…

Chạy đi.

Hắn không bao giờ lường được nàng sẽ đối xử với hắn như thế.

Rốt cuộc nàng đối xử như thế với hắn là sao? Không còn vòng sáng quyền thế
lóng lánh vây quanh, hắn khiến người ta phải xa lánh đến vậy sao?

Một câu cũng chẳng buồn nói, nàng cứ thế cắm đầu bỏ chạy, tựa như muốn nói
thẳng với hắn rằng, dù hắn có ăn mặc chững chạc thế nào đến gặp nàng,
nàng cũng không có ý hàm huyên với hắn.

Nhìn bóng dáng lảo đảo
cuống cuồng chạy trốn của nàng, hắn cười chế giễu chính mình, vẫn đứng
trơ tại chỗ không hề bước theo, tầm mắt cứ dừng trên người nàng, để nàng chạy càng lúc càng xa, nhìn bóng nàng khuất dần.

Thể diện của
nam nhân rốt cuộc cũng không thể thắng được đôi chân, hắn ba chân bốn
cẳng chạy lên phía trước túm lấy khuỷu tay nàng mà hỏi, “Ta không gây
khó dễ bắt nàng phải ở bên cạnh ta, có cần thiết vừa thấy mặt ta lại cắm cổ chạy thế không?”.

“Đừng có kéo ta, buông tay ra đi! Nếu bị nhìn thấy thì sao.”

Đôi mắt hắn nheo lại, vết thương đang rỉ máu một lần nữa bị đâm mạnh, hắn
nhẹ nhàng buông tay, ròi buột miệng nói ra câu hèn nhát nhất đời này của mình, “Ta không chạm vào nàng, nàng đi với ta một đoạn nhé”.

Nàng thôi giằng co, khó hiểu nhìn hắn. Hắn khẽ mấp máy đôi môi, u sầu nói nhỏ, “Chỉ có một mình ta thấy rất tẻ nhạt”.

Nàng muốn đánh hắn một cái. Nàng không muốn hắn lúc nào thấy tẻ nhạt mới
chạy đi tìm nàng, cũng không muốn những lúc hắn rãnh rỗi mới chịu nhớ
đến nàng. Nhưng nét mặt khổ sở kia của hắn khiến nàng phải nuốt xuống
tất cả những lời khó chịu vào lòng.

Có phải nàng đã hiểu sai ý
lời năn nỉ vừa rồi của hắn rồi không? Hắn muốn tản bộ? Sao hắn phải tìm
đến nàng. Không ai cùng hắn đi dạo sao? Có phải sau khi bị bãi quan thì
tình người ấm lạnh càng khiến hắn chán ghét thói bạc bẽo của nàng rồi
không?

Nàng đang mãi nghĩ ngợi thì chợt giật mình phát hiện hắn
đã bước lên phía trước, hết sức tuân thủ giao ước mà duy trì khoảng cách vài bước chân với nàng. Nàng cảm thấy trong lòng đau xót, đôi chân
không nghe theo ý mình mà cứ lê bước theo sau hắn, kẻ trước người sau,
không dám đi quá xa nhưng cũng chẳng dám tới quá gần, chừa ra một khoảng không khá lớn để tuyết trời rơi trắng xáo.

Được vài bước, thấy
hắn vẫn không nói lời nào, cỉ cô độc đi về phía trước khiến nàng phải
cau mày, cố gắng tìm chuyện tán gẫu để xua tan không khí lúng túng giữa
hai người họ lúc này, nhưng nghĩ tới nghĩ lui mới phát hiện tất cả đề
tài nói chuyện của họ đều rất dễ gây xung đột.

Nàng khôgn thể hỏi hắn thời gian qua tỷ tỷ thế nào, hắn cũng sẽ chẳng muốn biết những ngày nàng ở phủ Thái phó sống ra sao.

Những chuyện mập mờ trước kia cũng không thể lôi ra nói, chỉ gợi lại xấu hổ
khó xử mà thôi. Xem ra tình cảm hiện giờ họ chẳng thể tán gẫu được gì,
càng nói thì càng khó chịu.

Họ nên nói gì với nhau thì tốt đây?

“Y đối với nàng có tốt không?”

Câu hỏi ập tới khó tin khiến nàng ngẩng đầu nhìn quanh, rốt cuộc trong tầm
mắt cũng chỉ có bóng dáng ai đó, khó thấy được nét mặt.

“Ồ. Ừm. Tốt.”

“Tốt thế nào?”

“…Cũng chẳng biết nói thế nào nữa.”

“Có hơn ta không?”

“… Thế huynh cảm thấy sao?”

“Xùy!” Hắn cười khẩy mỉa mai.

Đương nhiên là tốt rồi. Hắn không cho nàng được mặt y phục màu hồng phấn mà
nàng thích nhất. Hắn cũng chưa từng hỏi nàng thích ăn món gì. Hắn vui
thì vẫy nàng đến, tức tối thì xua tay đuổi nàng đi, hắn đần độn đến mức
khi nàng rời khỏi hắn thì hắn mới biết vì tính khí quái đản dở hơi của
mình nên nàng mới không muốn ở cạnh mình nữa. Ngay cả hắn cũng không cảm thấy được hắn tốt với nàng ở điểm nào, thì làm sao anngf có thể cảm
thấy được?

“Vì sao huynh lại thay quần áo thế này?”

Vì muốn xứng với nàng, lời đó liệu có thể nói ra lúc này không?

Hắn quay đầu liếc nhìn nàng, bỏ ngoài ta câu kia mà hỏi ngược lại nàng, “Nàng thật sự muốn gả cho tên đó sao?”.

“…”

“Là vì hắn đối tốt với nàng, hay là…” Nếu là vì quyền thế lúc này của tên
họ Lương quá lớn, nếu nàng chỉ để ý điều đó, có phải hắn vẫn chưa bị hết hy vọng? Không giống việc nữ nhân trao trọn con tim mình cho người
khác, quyền thế của hắn không phải không thể lấy lại được, cho nên…

“Chuyện đó thì liên quan gì đến huynh?”

Hắn bị câu trả lời thẳng thắng của nàng đam mạnh vào tim, suy nghĩ trở nên rối rắm, “Có nghĩa là, nàng thật sự thích y sao?”.

“Thích Lương công tử thì có gì không tốt?”

“…’”

“Huynh ấy vốn là đối tượng thành thân của tôi, huynh ấy thích tôi, như vậy chẳng phải quá đủ rồi sao?”

Lời vô tâm của nàng lọt vào tai hắn thật khó nghe, hắn không nhịn được mà
dừng bước hỏi lại nàng, “Người ta nói thích nàng, nàng liền thích lại
người ta sao? Không cần biết kẻ đầu đường xó chợ nào mở miệng nói thích
nàng, nàng đều vui vẻ nhận lời kẻ đó sao?”

Những lời này sao mà
nghe quen thế, đúng rồi, khi còn ở thành Tây Dư hắn cũng từng hỏi nàng
như vậy, lúc đó dù hắn có ghét nàng, nhưng cũng không bao giờ nghi ngờ
nàng.

Trong mắt hắn lúc đó, nàng chỉ có chút ngốc nghếch, ngây
ngô, không giống như bây giờ là một nữ nhân rác rưởi, tâm kế sâu xa,
gieo sóng gieo gió khắp nới.

Nàng chậm rãi cúi đầu, đáp lại câu hỏi hắn không phải là câu trả lời ngây ngô khờ dại như trước.

“Tôi là vậy đấy! Thì sao? Chẳng lẽ cứ chạy theo lấy lòng huynh, chờ huynh
gào thét đuổi đi sao? Tôi với huynh cùng lắm cũng chỉ là vui đùa mà
thôi, tôi không muốn thành thân với huynh, tôi cũng không muốn sinh khỉ
con cho huynh!”

“…”

“Tôi không phải người chuyện gì cũng
có thể gật đầu nói ‘được được được’, tôi chỉ hơi ngốc nghếch mà thôi,
không phải người ngốc không biết đau lòng đâu.”

Nàng thấy dường
như hắn đang có chút nhớ thương nên muốn níu kéo nàng, nếu không nàng
cũng chẳng bắt buộc phải nói ra những lời này. Nàng thừa nhận nàng không thể quên hắn hoàn toàn, nếu không sẽ không vì hắn cô đơn mà đi theo sau hắn. Lẽ ra nàng không nên dừng lại cùng hắn nói những lời vô nghĩa này, lẽ ra nàng nên nhẫn tâm, xoay người đi thẳng thì tốt hơn.

“Cũng không còn sớm, tôi thấy lạnh nên về trước đây.”

Đôi giày đen chợt xuất hiện chắn ngang lối đi của nàng, hắn đưa tay về phía nàng, vẫn giữ đúng lời hứa không chạm vào nàng mà chỉ lơ lửng giữa
không trung. Giọng nam trầm ấm đầy nhẫn nại liên tục giội vào đầu nàng
khiến đôi tai cứ ù đi trong làng tuyết lạnh.

“Đậu hũ. Đừng về.”

“…”

“Đừng làm thiếp của y.”

“…”

“Theo ta đi, chúng ta rời khỏi kinh.”

“…”

“Đến khi tìm được Thái hoàng Thái hậu, ta có thể lấy lại được tất cả những
gì thuộc về ta, chức quan cũng được, quyền thế cũng được.” Nàng muốn bất cứ thứ gì hắn đều có thể cho nàng hết. Muốn con khỉ con cũng được; muốn bắt hắn đối với nàng thật tốt cũng được, kể cả tiếng địa phương của
nàng hay những sở thích mà nàng chưa nói cho hắn biết, hắn sẽ học từ từ, cho dù lâu thế nào, hắn cũng có thể học được.

Nàng chỉ biết há hốc miệng không nói nên lời, cuối cùng phun ra một chữ “không”.

Nàng chẳng qua chỉ là món đồ mà hắn muốn lấy lại thôi, thể diện cũng vậy,
chức quan cũng vậy, quyền thế cũng vậy, nàng không muốn bản thân tiếp
tục làm món đồ chơi cho hắn nữa. Trở thành món đồ hắn muốn lấy lại thì
sao, lấy lại được không có nghĩa là sẽ cần, cần rồi không có nghĩa là sẽ quý trọng.

Nàng là đậu hũ chứ không phải thạch cao, mặt đậu hũ
không cứng đến mức đâm vào không thủng, không thể hết lần này đến lần
khác làm vật thí nghiệm cho hắn được, không thể hết lần này đến lần khác mặc cho hắn đâm nát tim mình. Lời ngon tiếng ngọt của hắn chỉ là lớp vỏ bọc cái nhân đắng ngắt bên trong mà thôi, cái đắng bên trong nàng đã ăn đủ rồi, ăn đến tận hôm nay, quả thật không muốn ăn nữa.

Hắn cũng không bất ngờ trước lời cự tuyệt của nàng, chỉ biết ngây người nhìn dấu chân cách mình mỗi lúc một xa trên nền tuyết dày.

Đường Tam Hảo
quay về phủ Thái phó ngay trước bữa tối, biết được Lương Hạnh Thư vẫn
chưa về, nàng liền thở phào nhẹ nhõm, đứng một lúc trong sân rồi bước về phòng.

Vừa bước vào phòng liền trông thấy Đường Tứ Điềm đang
ngồi chỉnh lại mấy nhánh mai trên bàn, bên cạnh có một ly trà đã nguội,
dường như chờ nàng về đã lâu.

Không có chuyện nàng ta tội gì phải đến đây.

Nàng cảm thấy căng thẳng, lập tức biết được Điềm Nhi chẳng có chuyện gì tốt
đẹp. Quả thực không ngoài dự đoán, còn chưa đợi nàng hỏi, Đường Tứ Điềm
đã ngọt ngào mở lời trước.

“Tam biểu tỷ, tỷ cũng sắp gã vào Lương gia rồi, gặp tình nhân cũ sau lưng phu quân như vậy không tốt đâu.”

“…”

“Tỷ nói xem… nếu như phu quân biết được chàng vừa rời khỏi, quay lưng tỷ
liền chạy đi gặp vị Thế tử họ Tề kia, thì sẽ thế nào đây?”

“…’

Điềm Nhi lại cho người theo dõi nàng ư? Nàng nên sớm phát hiện có người âm thầm theo sát phía sau nàng mới phải!

Toi rồi! Nếu để Lương muội phu biết được việc nàng gặp mặt Tề Thiên Sanh,
không biết y sẽ làm ra chuyện khủng khiếp long trời lỡ đất như thế nào
nữa đây!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui