Hy Lạp Động Kinh Thần Thoại

Hades đứng ở hoa viên sau lôi thần điện dưới một gốc đại thụ xanh tươi um tùm, cùng bóng tối chung quanh như hòa lại làm một.

Bóng đêm yên tĩnh, quả nhiên mới là nơi hắn thuộc về.

Làn gió đêm thấm lạnh nhẹ nhàng lay động mái tóc dài đen bóng kia, làn da trắng nõn có thể so sánh với ánh sáng của vầng trăng, bóng dáng cao ngất giống như ngọn núi được bao phủ bởi bóng đêm, cho dù đứng phía sau nhìn tới, vẫn có một sự quyết đoán làm kinh sợ lòng người.

Hermes do dự đứng tại nơi đó. Đang nghĩ ngợi, tới đó hay trở về đây, người nọ lại mở miệng : “Xuất hiện đi.”

Giật mình một cái. Giờ muốn chạy trốn cũng trốn không thoát, đành phải phẫn nộ đi đến trước mặt hắn: “Minh vương.”

Cắp mắt màu tím lam kia buộc chặt vào chính mình, tuy rằng không lãnh liệt như lúc mới gặp, nhưng vẫn làm cho lòng người sợ hãi.

“Yến hội còn chưa chấm dứt đâu…”

“Ta không thích nơi đó.”

Vậy, hắn hẳn là thích cái nơi yên tĩnh không có tiếng động rồi.

Hai người cứ như vậy đứng dưới tàng cây. . .

Không nói gì.

Qua một hồi lâu, Hermes mới cố lấy dũng khí hỏi: “Kỳ thật lần này ngài… Là vì sự tình gì tới?”

Hades nhíu mày: “Ngươi cứ nói đi?”

Hermes cúi đầu bất an nói: “Chắc không phải là vì lần trước ta chống đối ngài cho nên mới…”

Hades lại không nói, trong lòng Hermes càng lúc càng lo lắng.

Nghĩ gì thì phải nói ra nha, ta cũng không phải con giun trong bụng ngươi, làm sao có thể đoán được a!

“Được rồi, coi như lần trước ta mạo phạm ngài , ngài muốn ta bồi tội như thế nào, nói đi!”

Vẫn là trực tiếp ngã bài đi, muốn chém muốn giết cũng phải có chút thống khoái chứ!

Hades lộ ra một tia cười làm người ta không đoán được: “Vậy ngươi muốn bồi tội bằng cách nào đây?”

Hades liền đá trái cầu lại chân mình, Hermes bắt đầu hoài nghi, người này nhìn qua thì mặt than không nói không cười nhưng kỳ thật là một tên cáo già.

“Nếu ngài là tới cầu hôn, ta sẽ giới thiệu cho ngài một cô nương ôn nhu xinh đẹp nhé…”

Hades nhẹ nhàng mà lắc lắc đầu.

“Vậy… Ngài đã lâu không tới Olympia, ngày mai ta mang ngài đi khắp nơi nhé!”

“Không cần, nơi này ta quá quen thuộc rồi.”

Hermes thở dài: “Ta không có biện pháp, ngài rốt cuộc muốn cái gì?”

“Trò chuyện với ta đi, Hermes.”

Ngữ khí của minh vương chợt ôn hòa rất nhiều, đặc biệt là khi gọi tên của mình, thậm chí có thể dùng hai chữ “Nhu hòa” để hình dung.

Chỉ trong nháy mắt, Hermes hoài nghi mình có phải nghe nhầm hay không.

Nhưng nhìn kỹ, sắc mặt của hắn quả thật tốt rất nhiều so với lúc dự yến hội, có một loại sáng lạn như bát vân kiến nguyệt, cảm giác tựa hồ không còn đáng sợ nữa.

“Thật khó tin nha, minh vương nhớ rõ tên ta .”

Hermes cũng lấy lại lá gan trêu chọc hắn .

“Ân.”

“Nếu có thể nói nhiều một chút nữa thì tốt rồi.”

“Đã rất nhiều rồi.”

“Ngài không phải rất lâu rồi không nói chuyện chứ?”

“Không có người nào đáng để ta mở miệng.”

“Tuy rằng nói như vậy, nhưng những người khác sẽ không biết tâm tư của ngài, cũng sẽ không dám đến gần ngài.”

“Không cần.”

“Nhưng cứ như vậy đi, ngài không cảm thấy tịnh mịch sao?”

“Tịch mịch là cái gì?”

“Ách…”

Được rồi, vậy người đã cùng tịch mịch hòa thành một thể, không biết tịch mịch là cái gì.

Dựa vào mấy lời ít ỏi này, Hermes phát hiện hắn cũng không phải giống trong tưởng tượng khó gần như vậy. Tuy trên gương mặt vẫn không có biểu tình gì, trả lời cũng quá trực tiếp, nhưng lại là chân thật không có chút giả dối, hắn lúc này thậm chí cũng không có cái loại lãnh ngạo khí đâm chém người kia, cảm giác thật có chút giống…

Đại ca nhà hàng xóm nha.

Hermes đột nhiên có loại suy nghĩ kỳ quái này, liền nở nụ cười..

“Cười cái gì?”

“Không có gì.”

Hermes nhanh chóng chỉnh lại sắc mặt của mình: “Ta chỉ cảm thấy thật đáng tiếc nha, chúng ta bình tâm tĩnh khí như vậy nói chuyện không phải rất tốt hay sao. Nếu ngài cũng làm như vậy với người khác, bọn họ sẽ không hiểu lầm ngài nhiều như vậy.”

“Ta không phải đối với ai đều như vậy.”

Hades khinh thường nói, “Ta không thích bọn họ.”

“Vì cái gì?”

“Có biết bọn họ vì cái gì mà sợ ta không?”

“Bởi vì ngài đến từ minh phủ?”

“Không chỉ như thế.”

Hades dừng mắt trên người Hermes, cặp mắt tím mang theo một chút lam sắc trong đồng tử càng có vẻ thâm u, ánh mắt khiếp người tựa hồ có một thứ ma lực nào đó, có thể nhìn thấu lòng người. Hermes cứ như vậy mà nhìn thẳng vào chúng, quên luôn cả nhúc nhích.

“Nhìn vào ánh mắt này của ta đi, chúng có tên là ‘thẩm lí và phán xét chi mắt’, có thể xuyên thấu qua thân thể nhìn vào linh hồn. Cao quý có, dơ bẩn có, tràn ngập đủ loại dục vọng có… Tất cả đều chạy không khỏi đội mắt này của ta. Cũng bởi vậy mà không người nào dám nhìn thẳng vào chúng, cho dù là thần vương Zeus đi nữa.”

“Kia… Ngươi nhìn vào mắt ta thấy những gì?”

“Cái gì cũng không thấy được.”

“Phụt… Không nhạy sao? Linh hồn của ta hẳn là rất bẩn mới đúng, cả ngày chỉ biết lừa gạt trộm cắp thôi, nếu ta xuống địa ngục, chắc là phải bị cắt đầu lưỡi a.”

Hades cũng nhịn không được nở nụ cười: “Có lẽ, ngoài việc tát vỡ cái miệng hư hỏng này, còn phải bỏ vào nồi nữa.”

“Oa, may mắn ta là thần!”

“Chính vì bọn họ làm thần suốt cả đời, tránh được việc thẩm lí và phán xét ở địa ngục, cho nên muốn làm gì thì làm.”

“Cũng vì như vậy… Ngươi mới xa cách bọn họ?”

Hades gật gật đầu: “Hermes, ngươi cũng không thuộc về nơi này.”

Hermes nghĩ nghĩ: “Ngươi nói như vậy cũng… đúng.”

“Quả thế, ta lần đầu tiên nhìn vào ngươi liền cảm thấy kỳ quái, ngươi sạch sẽ hơn so với bọn hắn nhiều.”

Hades đột nhiên vươn tay cầm lấy cánh tay hắn, “Hermes, đi theo ta đi.”

“Đi… Đi chỗ nào?”

Hermes kinh ngạc hỏi.

“Đi…”

“Hermes!”

Hades chỉ nói được nửa câu, đột nhiên bị một âm thanh vang dội đánh gảy.

Hermes nhìn lại, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười tươi vui: “Apollo!”

Nhìn Hermes lộ ra vẻ tươi cười sáng lạng như vậy với người khác, sắc mặt bình thản ban đầu của Hades nhanh chóng đọng lại thành băng, liếc nhìn cái tên đang đi về phía bên này một cái.

“Nguyên lai minh vương cũng ở trong này.”

Apollo vừa thoát khỏi sự vây quanh của chúng thần, liền phát hiện không thấy Hermes, vội vả tìm kiếm khắp nơi. Xa xa nhìn thấy bọn họ đang đứng dưới tàng cây, ngay lập tức sải bước đi tới. Hiện nhìn thấy Hades dám chạm vào Hermes của hắn, trong lòng nổi lên căm tức, nhưng vẫn bất động thanh sắc, mỉm cười từ phía sau ôm lấy hai vai Hermes, giật y vào lòng ngực của mình: “Có chuyện gì mà một mình nói chuyện một mình với Hermes vậy? Có thể cho ta nghe được hay không?”

Hades lạnh lùng nhìn Hermes: “Ngươi tại sao lại coi trọng tên ‘có hoa không quả’* này chứ?”

Không đợi Hermes trả lời, Apollo thay y nói: “Ta như thế nào không cần minh vương ngài đánh giá, đây là chuyện tình giữa ta và Hermes, người ngoài thỉnh chớ nhúng tay.”

Lại cúi đầu hôn nhẹ lên mặt Hermes, “Thân mến, chúng ta trở về đi.”

“Ân, minh vương cáo từ .”

Hermes cảm thấy minh vương vừa rồi có điểm quái, còn đang suy nghĩ làm thế nào để thoát thân, hoàn hảo Apollo vừa đến.

Hades đứng ở nơi đó, nhìn Apollo vươn mười ngón tay nhanh chóng cướp Hermes đi, sắc mặt âm lãnh.

Mấy ngày kế tiếp, Hermes đều ngoan ngoãn theo sát Zeus, như bóng với hình.

Vẫn phát hiện có một bóng dáng cao ngất đi theo cách đó không xa, ánh mắt sắc bén nguy hiểm cứ như con ưng nhìn chằm chằm vào con mồi. Cho dù là xoay người lại, cũng cảm nhận một mũi nhọn sắc bén chỉa vào lưng.

“Đừng sợ, qua hôm nay hắn liền trở về thôi.”

Zeus an ủi Hermes đang bất an.

“Thật tốt quá…”

Hermes nhẹ nhàng thở ra, “Ta thật không rõ hắn rốt cuộc tới đây làm cái gì, nói là đến đòi lão bà, một người cũng không thèm nhìn. Lại đến quấy rầy ta thôi, ta hỏi hắn hắn lại không chịu nói thẳng.”

Zeus nhìn y một cái: “Ngươi vẫn biết ít một chút thì tốt hơn!”

“Nga.”

Hermes thè lưỡi.

Hermes đi theo Zeus đến chỗ Demeter thị sát mầm móng dự trữ để ban phát cho thế gian. Demeter mang Zeus vào kho thóc, Hermes thì ngồi bên ngoài coi chừng.

Theo bản năng nhìn chung quanh một vòng, hoàn hảo lần này không phát hiện hắn đi theo. Hermes ngồi trên bậc thang, trong lòng nghĩ tới : chỉ cần hết ngày hôm nay liền có thể thoát khỏi ánh mắt sắc bén kia thôi.

Kỳ thật Hades vẫn có đi theo, chỉ là lần này cách đó khá xa, giấu mình trong rừng cây, thu hồi mũi nhọn làm cho người ta chú ý.

Xa xa nhìn chằm chằm vào Hermes, tuy Zeus không ở bên Hermes, nhưng vẫn còn trong vòng bảo hộ của hắn. Hơn nữa đây là Olympia, khả năng của mình đã bị hạn chế, nếu hiện tại mà tùy tiện ra tay, nhất định phần thắng sẽ không lớn.

Mấy ngày nay cách y xa xa, khổ nỗi lại không thể ra tay, sớm biết thế thì tối hôm đó đã dẫn y đi rồi!

Ngay khi không biết cách nào xoay xở, đột nhiên trong rừng truyền đến hoan thanh tiếu ngữa của một cô gái.

Hades nhìn tới, hai ba nữ tử đang từ trong rừng chạy ra.

“Ta nghe nói Hermes ca ca đến đây, đang muốn thỉnh giáo hắn cách thổi sáo nhỏ đây, các ngươi nhanh lên nhanh lên!”

Cô gái đang thúc giục các đồng bạn, hình như đã gặp ở nơi nào rồi. . .

Đối, ngày vừa tới Olympia, Hermes từng chắn ở trước mặt bảo hộ nàng, hình như tên là…

Persephone.

Hades lặng yên không một tiếng động đuổi đến phía trước các nàng, ngăn chặn cửa đường ra khỏi rừng cây.

Vài cô gái đột nhiên thấy một bóng đen cao lớn đứng trước mắt, ánh mắt lạnh như băng quét nhìn các nàng, nhất thời dừng bước, cứng ngắc không dám nhúc nhích.

“Persephone?”

Ánh mắt Hades dừng trên người cô gái kiều diễm nhất.

“Đúng vậy…”

Ngày hôm đó gặp qua người nam nhân này, trong lòng nàng rung động đến nay vẫn còn.

“Ngươi rất quen thuộc với Hermes?”

“Đúng vậy…”

Không rõ hắn vì cái gì mà hỏi như vậy, vẫn là trả lời đúng sự thật.

“Tốt lắm, mời ngươi đem hết toàn lực mà hô to.”

“Cái gì?”

Không đợi Persephone kịp phản ứng, Hades một tay đem nàng chặn ngang ôm lên, đạp gió xoáy mà nhảy lên một chiếc xe ngựa màu đen, một tay quất dây cương, bốn con ngựa cao to kia tung vó mà chạy.

“A ——————! ! !”

Persephone không rõ chuyện gì đã bị kinh hách, tiếng thét chói tai vang tận mây xanh, cả chim chóc của rừng rậm đều bay tứ tóe.

Hermes cũng nghe được tiếng kêu, liền nhận ra là Persephone, chạy tới phương hướng phát ra thanh âm, vừa vặn gặp phải xe ngựa màu đen chạy qua bên người, Hades bắt cóc Persephone trong tay!

“Hades! Dừng lại!”

Hermes phía sau hướng về phía hắn hô to, chung quanh cũng có rất nhiều thị nữ đuổi theo, nhưng tốc độ xe ngựa của Hades cực nhanh, ai cũng không theo kịp bánh xe nhanh như gió kia.

“Đáng giận!”

Hermes không chút nghĩ ngợi, giậm chân bay đuổi theo, hoàn toàn không để ý tiếng quát to của Zeus ở phía sau bảo y trở về!

Hermes tin tưởng chính mình bay rất nhanh, nhanh chóng đã vượt tới phía trước xe ngựa, Persephone ở trong khuỷu tay Hades, dĩ nhiên đã sớm ngất xỉu.

“Hades, ngươi điên rồi sao! Mau dừng lại!”

Hades liếc mắt nhìn Hermes một cái: “Ngươi thật rất nhanh.”

Hermes vừa vội vừa tức: “Ngươi bắt Persephone đi làm gì? !”

“Muốn đem trở về sao?”

Hades mỉm cười, “Vậy xem ngươi có bản lĩnh theo kịp hay không đã!”

Hades nói xong liền tăng tốc, bốn con đại mã màu đen dưới sự khống chế của hắn gào thét bay khỏi Olympia.

Hermes lại bị bỏ lại một đoạn, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: tên hỗn đản Hades này, thật quá ngang ngược mà, coi trọng người ta cũng không có thể đoạt đi như vậy a!

Dưới cơn nóng giận không kịp suy nghĩ, đem hết toàn lực, anh dũng thẳng đuổi.

Chết tiệt, lão tử không tin đuổi không kịp ngươi!

Hermes cứ như vậy truy đuổi xe ngựa, từ Olympiabay đến thế gian, lại từ thế gian thẳng hướng cánh cửa địa ngục!

Hades không có một chút ý muốn dừng lại, hai người song song lướt qua sông Xtich, đi tới “Tuyệt vọng chi tường” .

“Tuyệt vọng chi tường” thấy chủ nhân trở về, từ đàng xa đã bắt đầu mở cánh cửa nặng nề ra.

Xe ngựa của Hades càng thêm hăng hái chạy vào, Hermes cũng không chịu thua, cùng một lúc đáp xuống nơi cực lạc với hắn.

“Ha, Hades…”

Hermes mệt đến thở hồng hộc, “Mau… Đem người trả lại cho ta!”

Hermes đi ra phía trước, một phen đoạt lại Persephone bị Hades ôm trong lòng ngực, vừa muốn trở về, lại phát hiện “Tuyệt vọng chi tường ” vừa mở rộng kia, ngay trước mắt “Ầm vang” một tiếng, vô tình mà đóng lại.

“Hades…”

Hermes kinh ngạc quay đầu lại, “Mau mở cửa ra!”

“Không.”

Hades quả quyết cự tuyệt.

“Tại sao ngươi có thể không nói lý lẽ như vậy! Cho dù ngươi thích nàng, cũng phải hỏi nàng có nguyện ý hay không mới được chứ, sao có thể giống cái cường đạo nói đoạt liền đoạt!”

“Người ta muốn không phải là nàng.”

Một câu, làm cho Hermes sửng sờ tại nơi đó.

“Vậy ngươi bắt nàng làm cái gì…”

Hermes nhìn thoáng qua Persephone hôn mê trong lòng ngực, đột nhiên nhớ lại đêm hôm đó, những lời nói hắn nói với mình, trong lòng càng nghĩ càng sợ, “Không thể nào ngươi lại muốn, muốn…”

“Không sai, người ta muốn chính là ngươi.”

______________

*Có hoa không quả: tức là có vẻ bề ngoài không đó.

E hèm, Hermes chính thức bị bắt cóc… cuộc đời em í bắt đầu lật sang một trang khác…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui