Tường thành cao vút như ngọn núi không cách nào leo lên, từ dưới nhìn lên, chỉ thấy ánh mặt trời chiếu sáng làm tường thành ánh lên lấp lánh.
Mặt tường bằng phẳng xây không một khe hở nhỏ, quả thực là kim không xuyên qua nước không thấm vào được, đừng nói là vũ khí thời đại này, cho dù là phi cơ đại pháo hiện đại, chỉ sợ cũng khó có thể làm nổ tường thành vĩ đại nơi đây.
Lúc trước Hermes từng từ trên cao nhìn xuống nơi này, lúc ấy chỉ cảm thán thành này quả thật trang nghiêm, hiện tại từ mặt đất nhìn lên, lòng kính ngưỡng và kính sợ lại càng tự nhiên nảy sinh.
Đây, chính là thành Troy do Apollon và Poseidon cùng nhau xây dựng, nghe nói Zeus không muốn để nó quá mức hoàn mỹ, nên để một gã người phàm đặt viên gạch cuối cùng vào, chỉ có con cháu của tên người phàm kia, mới có thể công hãm thành.
Paris đứng ở dưới thành, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang… thấp thỏm bất an, nếu Phụ Vương Mẫu Hậu giống như lúc trước cự tuyệt hắn, vậy hắn nên làm sao bây giờ?
Lúc này cửa thành còn chưa mở, quan binh thủ thành phát hiện bọn họ, liền lớn tiếng hỏi họ là ai.
Paris cố lấy dũng khí, hướng người trên thành hô to: “Ta là thất hoàng tử , Paris của quốc vương Priam! Ta mang theo thê tử trở lại tổ quốc của ta! Ngươi đi bẩm báo cho phụ vương, xin ngài nhất định phải gặp ta một lần!”
Binh sĩ trên thành hai mặt nhìn nhau, kẻ còn trẻ căn bản chưa nghe nói qua có thất hoàng tử nào, trưởng quan cầm đầu trầm tư một chút, nhưng vẫn quyết định lập tức bẩm báo với quốc vương.
Đoàn người đứng dưới thành lo lắng đợi chờ, qua hồi lâu, đầu tường rốt cục có động tĩnh, Paris ngẩng đầu nhìn lên, tất cả phụ Vương Mẫu Hậu ca ca tỷ tỷ của hắn lại tới hết!
“Phụ Vương Mẫu Hậu!” Paris kích động quỳ trên mặt đất, “Con là Parisa! Con mang theo thê tử mới cưới về gặp mọi người đây!”
“Paris…”
Các thành viên vương thất đứng ở đầu tường đều cảm xúc mênh mông như nhau, kể từ khi Paris bị đưa đi, bọn họ không khỏi tưởng niệm vị đệ đệ tuấn tú này, hôm nay nhìn thấy hắn, tất cả đều cảm khái không dứt.
Vương Hậu Hequyp liếc mắt một cái liền nhận ra nhi tử của mình, đã sớm ruột gan đứt đoạn khóc không thành tiếng.
“Phụ vương, đón Paris trở lại đi! Ngài nhìn bộ dáng nó gầy gò thế, nhất định là chịu không ít khổ cực a!”
“Đúng a phụ vương, nó là đệ đệ của chúng ta, tại sao có thể vì một câu nói của chiêm bặc sư (thầy coi bói, nhà tiên tri) mà để chúng ta phải cốt nhục chia lìa chứ?”
Đám công chúa bảy miệng tám lưỡi khuyên nhủ phụ thân, quốc vương Priam là vị vua nhân thiện (nhân ái lương thiện), nhìn nhi tử của mình kêu gào dưới thành, trong lòng cũng như đao cắt.
Rốt cục, hắn quay đầu, hỏi một vị hoàng tử đứng bên cạnh mình: “Hector[1], ý của con thế nào?”
“Phụ thân,” vị vương tử nho nhã dũng võ hòa vào một thân kiên định nói, “Paris là huyết mạch Vương tộc chúng ta, ban đầu chúng ta vì tự vệ, đem nó đi đã là bất nghĩa. Hiện tại nó trở về thăm chúng ta, chúng ta làm sao có thể lại đóng cửa cho cho nó vào?”
“Không hổ là nhi tử của ta!” Quốc vương vỗ vỗ bả vai Hector, kiêu ngạo nói, “Vậy nhờ con ra khỏi thành đi nghênh đón họ đi!”
“Tuân lệnh!”
Paris đợi hồi lâu, rốt cục cửa thành từ từ mở ra.
Hector mang theo thị vệ Vương gia đi ra, mở tay ômParisvào ngực: “Thất đệ*, hoan nghênh về nhà!”
“Tam ca*!”Parislệ nóng doanh tròng, chạy tới cùng hắn ghì chặt vào nhau.
…………………..
Thất đệ, tam ca: là em bảy, anh ba đấy, nghe đồng bằng sông Cữu Long làm sao í, thôi để nguyên mẫu QT cho nó sang ^^
…………………….
Mọi người thấy cảnh tượng trùng phùng như thế, không khỏi thổn thức.
“Đi thôi!” Hector nói với Paris đã lâu không gặp mặt, “Tất cả mọi người đang chờ em!”
Đoàn người được quốc vương cho phép, nhanh chóng vui vẻ kéo vào thành.
Paris trở lại Vương Cung đã sống hồi còn nhỏ, phảng phất như chìm vào cơn mộng, phụ Vương Mẫu Hậu của hắn đã biến thành những lão nhân tóc trắng xoá, ca ca tỷ tỷ cùng hắn chơi đùa, hoặc là dáng vẻ đường đường, hoặc là duyên dáng yêu kiều, trên mặt mọi người cũng chảy nước mắt vui sướng, hoan nghênh vị đệ đệ bị buộc phải chia lìa này.
Paris không ngờ người nhà lại nhiệt tình tiếp đãi hắn như vậy, nhất thời cảm động không dứt, lo lắng trong lòng hễ quét là sạch, chỉ cảm giác mình là người hạnh phúc nhất trên đời!
Quốc vương bố trí tiệc rượu hoan nghênh, mọi người đi theo nhận được chào đón nồng hậu, Hermes hơn nữa vì trợ giúp Paris mà trở thành khách quý.
Paris giới thiệu thê tử Helen cho mọi người ra mắt, toàn trường nhất thời kinh ngạc đến ngây người, trên đời lại có người đẹp đến thế sao!
Một đôi vợ chồng lại đem các rương hòm chất đầy châu báu tài vật phân tặng cho huynh đệ tỷ muội, mọi người mừng rỡ không thôi.
Cả cuộc tiệc rượu thỏa thê tận hứng,Parisnghiễm nhiên trở thành người được hoan nghênh nhất, những món châu báu lóe sáng cùng mỹ nhân bên cạnh hắn kia, làm cho mọi người quên mất hắn từng là tai tinh trong miệng Chiêm Bặc Sư…
………………….
Hy Lạp Cùng lúc đó, một cơn lốc xoáy đang nổi lên .
Hai tháng trước, quốc vương Sparta Meneleus trở lại Vương Cung, lại phát hiện kiều thê cùng tài sản bị cướp đoạt không còn, nhất thời nổi trận lôi đình tức đến sùi bọt mép, thề phải báo mối thù đoạt vợ cướp của này!
Meneleus nhanh chóng tra ra tên côn đồ cầm đầu hẳn là Paris một trong những người theo đuổi Helen ban đầu, phái người cẩn thận dò thăm thân phận của hắn, lại phát hiện thật như lời hắn nói ngày đó, tiểu tử kia đúng là hoàng tử của Troy!
Sau khi nhiều lần xác nhận, Meneleus tự mình đi Kenny, đem toàn bộ đầu đuôi mọi chuyện nói cho ca ca.
Agamemnon cũng vỗ tay khen hay: “Thật tốt quá!”
“Cái gì? !”
“Chúng ta rốt cục có lý do tấn công Troy rồi!”
Meneleus vừa nghe hết sức khó chịu: “Vợ ta ngoại tình rồi, ngươi lại chỉ nghĩ đến Troy của ngươi thôi!”
Agamemnon vỗ bả vai đệ đệ an ủi: “Ha ha, người anh em tốt, đàn bà chẳng qua chỉ là nhất thời, thân là nam nhân phải có chí hướng thiên hạ, chí dựng lên một kế hoạch, mưu lược bá nghiệp vĩ đại!”
Meneleus vẫn tức giận như cũ: “Ta chỉ muốn một mình Helen thôi!”
“Tốt tốt tốt, vậy ta sẽ đi tụ họp quân đội của ngươi chế tạo chiến thuyền ngay bây giờ, chúng ta vượt biển rộng đoạt Helen của ngươi lại!”
“Tốt, ta phải đi chuẩn bị!”
“Đợi một chút, nhớ phải đi liên hiệp các anh hùng, thuyết phục họ gia nhập trận doanh của chúng ta.” Agememnon nhắc nhở, “Dĩ nhiên, mấu chốt nhất, vẫn phải tìm được Achilles kia!”
Thật ra Agememnon cũng không cần hao phí tâm lực đi tìm Achilles, hắn đang vung roi thúc ngựa chạy về phía Sparta.
Hiện tại Achilles đã là quốc vương Argo, thống trị quốc gia đã hơn bốn tháng, thần dân vô cùng kính yêu hắn, thế cục quốc nội đã có xu thế ổn định.
Achilles kềm nén không được tưởng niệm sư phụ, mới ngồi vững vương vị lại len lén xuất cung, muốn thực hiện lời hứa ban đầu, mang sư phụ đến xem quốc gia dưới sự thống trị của hắn một chút.
Song vừa đi không được mấy bước, đã bị người gọi lại: “Achilles.”
Achilles thở dài, lúc này còn có thể gọi hắn như vậy, cũng chỉ có biểu đệ kiêm bạn thân của hắn, Patroclus [2].
Patroclus nhỏ hơn ba tuổi so với Achilles, là nhi tử của bác hắn, nó tuổi còn trẻ nên nhìn qua có một chút non nớt, trong mắt tràn đầy sùng bái vô hạn đối với vị biểu ca này, đối với nó mà nói, Achilles còn uy vũ hơn so với Chiến thần trong thần miếu.
“Đã trễ thế này, sao đệ còn không ngủ?”
“Ca ca cũng vậy thôi, đêm hôm khuya khoắt một thân hắc trang (đồ đen), còn nhảy xuống từ cửa sổ, rốt cuộc muốn đi làm gì?”
“Ta muốn đi ra ngoài đi một chút…”
“Mang ta đi với, Achilles!”
“Không được.”
“Tại sao? Từ nhỏ chúng ta đã cùng nhau lớn lên, làm chuyện gì cũng cùng nhau mà!”
“Đó là khi còn bé.”
“Hắc hắc, ca ca nếu không để cho ta đi theo, bản thân cũng không được đi nha.”
Patroclus liếc qua lính gác cách đó không xa, Achilles biết nó muốn làm gì, không thể làm gì khác hơn đành túm lấy nó cùng đi: “Tiểu tử thúi, cũng đừng có làm vướn chân sau của ta nghe chưa!”
Hai người cỡi khoái mã, trải qua ba ngày hai đêm, đi tới chỗ Achilles cùng Hermes phân ra lúc ấy.
Song Hermes đã sớm không có ở đây, Achilles hỏi thăm chung quanh, cũng không tìm được tăm hơi sư phụ, trong lòng hết sức lo lắng.
tìm Liên tiếp hai ngày, cuối cùng mới biết được từ miệng một gã tiều phu trong núi, một gã thanh niên tương tự Hermes bị bắt cóc ở đỉnh núi này, người bắt cóc quần áo bất phàm, giống như trang phục quý tộc.
Achilles suy nghĩ lại, vội vả chạy tới thành Sparta, rốt cục điều tra được Hermes bị nhốt ở thần miếu Thái Dương, nhất thời cơn giận bừng lên trong tim, sải bước nhanh chóng đuổi tới.
Lúc này thần miếu Thái Dương chìm trong ánh chiều tà ấm áp, các tế ti làm xong cuộc khấn cầu cuối cùng hôm nay, đang chuẩn bị đóng cửa thần miếu.
Cánh cửa màu vàng trang nghiêm ngưng trọng, bốn tế ti thanh niên hợp lực chậm rãi đóng lại, đột nhiên một sức mạnh cực lớn phá mở cánh cửa chỉ còn lại một khe hở nhỏ, bốn người kia cùng nhau ngã trên mặt đất.
tiếng vang Khổng lồ đưa tới ánh mắt của mọi người, chỉ thấy một thanh niên nổi giận đùng đùng đứng trước cửa, giống như một con sư tử tức giận quét mắt nhìn từng người trong thần miếu.
“Ai là Đại Tế Ti?”
“Ta đây.” Một vị trưởng giả râu đã hoa râm đi lên phía trước, “Người trẻ tuổi, thời gian khấn cầu đã qua rồi, ngày mai xin tới sớm hơn.”
“Ta không phải tới khấn cầu, ta tới tìm người.” trong mắt Achilles hàm uy, đe dọa nhìn lão nhân, “Nơi này không phải đang nhốt một thanh niên mang tên Hess chứ?”
Cho dù là lão tế ti từng trải sự đời, nhưng đối mặt với ánh mắt tràn đầy quyết đoán như vậy, vẫn cảm thấy áp lực trầm trọng, thân là người hầu của thần linh lão không thể nói láo, đành gật đầu: “Ngài ấy quả thật đã từng tới, nhưng vừa đi.”
“Thật như vậy?”
Lão tế ti thở dài: “Ngươi nếu không tin, ta có thể dẫn ngươi đi nhìn trong trong ngoài ngoài một lần.”
“Đi!”
Achilles lớn tiếng quát, lão tế ti lắc đầu, chỉ đành mang hắn đi nhìn từng gian phòng.
chánh điện Thần miếu, nơi các tế ti bắt đầu cuộc sống hằng ngày, cũng không phát hiện bóng dáng Hermes.
“Ngươi thấy chưa, ta nói ngài ấy đã đi… Ta lấy danh dự của mình thề, ta nói đều là sự thật!”
“Đợi một chút, cánh cửa kia đi thông đến nơi nào?”
“Này…”
“Mang ta đi nhìn! Nếu không ta đập phá cánh cửa này!”
Lão tế ti không ngăn được vị thanh niên hỏa khí ngất trời này, không thể làm gì khác hơn là mở cửa ngầm ra, dẫn hắn đi xuống bậc thang dài âm u, đi vào mật thất rộng rãi dưới đất.
Achilles ngắm nhìn bốn phía, đây là một tế đàn dưới lòng đất, đặc biệt cung phụng cho các thần linh một chút tế phẩm không thể lộ ra ngoài ánh sáng, chẳng lẽ sư phụ hắn…
“Hess chính là bị nhốt ở chỗ này?! Có phải thần Thái Dương ra lệnh hay không?! Hắn ở chỗ này đã làm gì với Hess của ta? !”
Đối mặt Achilles liên tiếp chất vấn, lão tế ti chỉ cúi đầu ngập ngừng nói: “Thân là người hầu của thần linh, chúng ta chẳng qua là tuân theo ý chỉ của thần…”
Achilles giận đến nghiến răng nghiến lợi, hắn đã hiểu sư phụ đã trải qua cái gì ở tế đàn dơ bẩn này, tức giận, đau lòng, hối hận… Hết thảy xông lên đầu, hóa thành một quả đấm thiết chùy, hung hăng đấm vào một cái Trụ Tử (cây cột) bên cạnh, sau đó liền đục ra một lỗ thủng thật lớn!
“Ngươi, ngươi làm gì… Nơi này chính là thần miếu Thái Dương!”
“Cái gì thần miếu Thái Dương! Ta thấy chính là một ổ dâm! Hôm nay Lão Tử phải phá hủy nó!”
Achilles vừa nói vừa lật đổ đèn chong trong mật thất, ngọn lửa theo đèn dầu đổ ra nhanh chóng bốc cháy!
“Dừng tay! Dừng tay! Ngươi sẽ bị trời phạt đấy !”
“Ta Achilles không sợ trời không sợ đất! Cho dù Apollon hiện thân ngay lúc này, ta cũng dám đi tới quyết đấu cùng hắn!”
Achilles đánh ngất xỉu lão tế ti rồi khiêng lên vai, thuận tay hất luôn cây đuốc trên vách tường, đi đến chỗ nào đốt tới chỗ đó.
Hỏa thế(Thế lửa) càng không thể thu thập, người bên ngoài ra sức cứu hoả, nhưng cứu thế nào cũng không được, rối rít khóc hô chạy thoát thân.
Achilles đi tới chánh điện, đem cây đuốc trong tay ném vào tượng thần Apollon, chửi ầm lên: “Ngươi cái tên bất nhân bất nghĩa, căn bản không xứng để nhân gian lạy tế! Sau này ta Achilles chỉ cần nhìn thấy thần miếu của ngươi, sẽ giống như hôm nay châm lửa đốt sạch hết!”
Nói xong nghênh ngang rời đi, mặc cho cung điện vàng son lộng lẫy phía sau bị hỏa đại (lửa lớn) hừng hực nuốt hết.
Ngọn lửa Ngất trời, đốt cả đêm đen, cũng đốt lên thù hận giữa Apollon và Achilles.
……………………………..
[1]Hector: Người này thì quá nổi tiếng rồi, chỉ thua kém có mỗi Achilles thôi, ai đọc cuộc chiến thành Troy hay xem phim rồi thì tất phải biết người này. Có thể xem thêm ở đây . (Nói riêng chút, Vân khoái anh này lắm, yêu tổ quốc thương vợ thương cha, biết là phải chết mà vẫn chia tay người vợ mình yêu thương hết mức rồi anh dũng bước ra chiến trường, quả là hiếm thấy >