Màn đêm buông xuống, trong thànhTroy hát lên khúc nhạc sầu ai tiễn đưa người chết.
Thi thể binh lính tử trận bị đặt trong đống củi, một cây đuốc tiễn biệt bọn họ.
Tiếng khóc của các nữ nhân càng thê lương hơn, khóc la muốn nhìn tận mắt thân nhân mình hóa thành cát bụi.
Trên bờ biển ngoài thành, nghi thức đồng dạng cũng đang cử hành, mà những nữ nhân Hy Lạp kia cách biển rộng mênh mông, cả cơ hội nhìn trượng phu mình lần cuối cũng không có.
Trong đêm tối tràn ngập đau thương, chỉ có thần chết đang hoan lạc say sưa.
Đám quỷ quái màu đen kia, đang bận rộn cướp đoạt tánh mạng.
Hermes nhìn một màn trước mắt, trong đầu u ám.
Không thể tiếp tục như vậy nữa… phải nghĩ biện pháp, ngăn cản cuộc chiến tranh này.
Hermes một mình rời khỏi tang lễ, đi tới thần miếu lớn nhất thành —— miếu Thần vương Zeus.
Y thành kính quỳ trên mặt đất khấn cầu: “Phụ thân a, xin ngài nghe tâm sự của ta một chút…”
“Ngươi không cần nói, hắn không nghe được.”
Một giọng nữ cao ngạo cắt đứt cầu nguyện, Hermes ngẩng đầu nhìn lên, Thiên Hậu Hera đã đứng trước mắt.
“Muốn viện binh? Ha ha, vô dụng thôi… Ta đã cách trở liên lạc giữa ngươi cùng Zeus, hắn ở Olympus không thấy được bóng dáng của ngươi, cũng không nghe được thanh âm của ngươi.”
Hermes đứng lên từ trên mặt đất: “Thiên Hậu điện hạ, tại sao phải làm như vậy?”
“Ta hận Troy, người Troy khinh nhờn ta, ta muốn phá hủy tòa thành này!”
“Thiên Hậu tôn quý, chỉ vì một hài tử vô tri đưa ra phán đoán ngu xuẩn sao? Ngài là nữ thần cao quý nhất Olympus, có ý chí giống như biển cả…”
“Không cần nói nữa! Hiện tại Olympus đem ta trở thành trò cười! Ta thân là thiên hậu lại bại bởi thứ đê tiện kia!”
Hermes lắc đầu thở dài: “Chỉ vì tức giận nhất thời, sẽ có bao người vì vậy mà bỏ mạng…”
“Ta chính là muốn bọn họ phải trả nợ máu thật nhiều, để tất cả mọi người trên đời này biết, đắc tội Hera ta chỉ có một con đường chết! Còn ngươi nữa, muốn bảo vệ tánh mạng…, nhanh lên cút khỏi Troy đi!”
“Không, ta không đi.” Hermes nghiêm mặt nói, “Ta muốn bảo vệ tòa thành này.”
“Ngươi muốn chống lại ta à ?”
Hermes lộ ra nụ cười giảo hoạt: “Thiên Hậu muốn đánh cuộc với ta không? Ta nói Troy có thể giữ được.”
“Hừ, buồn cười! Chỉ bằng ngươi?” Hera khinh miệt nói, “Tốt, ta cược! Đánh cược gì?”
“Nếu thân phận của ngài tôn quý như thế, nếu tiền đánh cuộc quá nhỏ thì không xứng với thân phận của ngài. Như vậy đi, đánh cuộc thứ quý giá nhất của ngài—— bảo tọa Thiên Hậu, người xem có thể không?”
“Ngươi tên tiểu tử thúi!”
“Sao vậy, sợ?”
“Sợ? Chuyện tuyệt đối có thể thắng này, cho dù muốn ta lấy tánh mạng ra cũng không sao!”
Hermes cười lạnh nói: “Không hổ là Thiên Hậu nương nương, thật khí phách nha!”
“Việc hay như vậy, ta cũng tới thêm một chân a.”
Trong thần miếu mơ hồ xuất hiện một bóng dáng duyên dáng, nụ cười quyến rũ rung động lòng người, đây chính là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của Hera—— Thần sắc đẹp Aphrodite.
“Ta mua Troy thắng, cược chiếc đai lưng kim cương ta vẫn lấy làm kiêu ngạo.”
Hera hừ lạnh một tiếng: “Đây thật là thứ buồn cười nhất thế gian! Ngươi thứ nữ nhân chỉ biết quyến rũ nam nhân, trên chiến trường có thể làm gì?”
“Ha ha, Thiên Hậu nói đúng, ta sẽ không đánh, nhưng ta có thể quyến rũ nam nhân đánh… Đúng không, Ares?”
Chiến thần Ares núp trong góc, không dám đối mặt ánh mắt tức giận của mẫu thân, nơm nớp lo sợ đáp một tiếng với tình nhân: “đúng…”
Nhìn nhi tử mình thương yêu nhất lại trở giáo chỉa vào mình, Hera giận đến thất khiếu bốc hơi nước: “Ngươi caí thứ vô dụng này!” (thất khiếu: gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi, miệng)
“Thiên Hậu không cần lo lắng, còn có ta đây.” Lúc này Athena cũng đi ra, đứng ở phía sau Hera, “Ta nói người Hy Lạp thắng, người Hy Lạp có thể thắng.”
Hera lúc này mới chuyển giận thành cười: “Có ngươi bên cạnh ta, ta liền an tâm nhiều.”
Athena lấy ra một tấm chắn màu vàng, trên mặt tràn đầy tự tin: “Cái này chính là pháp bảo chiến thắng của ta, có sự bảo trợ của nữ thần chiến thắng Nike. Nếu ai có thể thắng được nó, người đó có thể lấy nó đi!”
“Athena, không nên quá kiêu ngạo! Lá chắn này của ngươi, một mũi tên của ta liền có thể bắn thủng!” Thái Dương thần Apollo xuất hiện từ phía sau Hermes, cũng mang lòng tin mười phần, “Ta dùng cung tên của ta làm tiền đánh cuộc, cho dù người Hy Lạp có bắn mưa tên như trút nước, cũng chỉ như gãi ngứa cho tường thành ta tự tay xây dựng!”
Mấy vị đại thần giương cung bạt kiếm không ai nhường ai, không khí trong thần miếu hết sức khẩn trương.
“Hiện tại chúng thần cũng xuống tiền đánh cược, ai làm chứng cho cuộc đánh cược này đây?”
“Bản thân ta có chọn một người.” Hermes hướng về phía góc tối trong thần điện kêu lên, “Hades.”
Chúng thần đồng loạt ngắm tới, một bóng dáng khôi ngô dần đi ra từ chỗ tối.
“Minh vương là vị thần công chính nghiêm minh nhất trong trời đất, ta nghĩ mọi người sẽ không có ý kiến gì.”
Hera xưa nay xoi mói nhất cũng gật đầu nói: “Để hắn làm chứng, ta yên tâm.”
Hermes thỉnh cầu nói: “Minh vương, xin làm chứng cho cuộc đánh cược tối nay của chúng ta, nếu người nào vi phạm lời thề, sẽ để hắn vĩnh viễn chìm sâu dưới đáy sông Xtich.”
Hades cau mày nhìn y một cái, hồi lâu mới đáp: “Được rồi.”
Lúc cuộc đánh cược có hiệu lực, chúng thần đang muốn rời đi, Hera mới nhớ tới một chuyện trọng yếu.
“Đợi một chút! Hermes, ngươi còn chưa đặt cược mà!”
Hermes mỉm cười nói: “Ta còn cái gì, thì tiêu một cái mạng thôi. Nếu như thua, ta liền nhảy xuống Xtich.”
Hermes đi khỏi thần miếu Zeus, Apollo đang muốn theo sau, ai ngờ trước mắt đột nhiên một mảnh đen nhánh, chờ lúc lấy lại tinh thần Hermes đã không thấy.
Apollon hổn hển mắng: “Hades! Ngươi là tên khốn kiếp!”
Hades dẫn y đi tới bờ biển, hai người ngồi trên đá ngầm bên bờ, nghe tiếng sóng vỗ vào bờ, nhìn ánh trăng như sương.
“Ngươi không phải nói trong lòng có đáp án sao, sao còn tới tìm ta?”
“Đáp án chính là ta không thương thê tử của ta, ngươi cũng không yêu tình nhân của ngươi, chỉ có chúng ta mới yêu nhau.”
“A… Ngươi nói hưu nói vượn cái gì vậy…”
“Nếu ngươi không lo lắng, tại sao không dám nhìn vào mắt ta?”
“Sao không dám nhìn chứ, cũng sẽ không như Medusa đem người biến thành tảng đá…”
Hermes định đối mặt hắn, vừa ngẩng đầu, đã bị Hades che kín miệng.
“Đừng…”
Hermes muốn tránh ra, lại bị Hades mở hai cánh tay ra ôm vào trong ngực, lồng ngực dán lồng ngực môi dán môi, khi đầu lưỡi của hắn xâm nhập vào hàm răng, chống cự cũng dần trở nên vô lực, cuối cùng chỉ có thể chìm đắm vào…
Đầu lưỡi mềm nhẵn kia làm người ta nhớ lại triền miên dĩ vãng, mùi vị quen thuộc lan tràn trong miệng, hơi thở ấm áp hoài niệm xiết bao…
Sau khi hôn, Hermes xụi lơ trong ngực Hades, những thứ như hạ quyết tâm cố gắng cùng giả vờ kiên cường kia, lại không chịu được một kích như thế.
Hades nhẹ vỗ về mái tóc mềm mại của y, mặc dù vẫn không nhớ nổi cái gì, nhưng đã không còn trọng yếu, quan trọng là … Mình tìm đúng cảm giác rồi .
“Ngươi thật muốn bảo vệTroy?”
“… Ừ.”
“Tại sao ngươi cầu cứu Zeus, cũng tiếp nhận trợ giúp của Apollo, nhưng không hỏi qua ta?”
“Ta không muốn làm khó ngươi.” Hermes vuốt ve gương mặt Hades, vuốt lên ấn đường hơi nhíu của hắn, “Chức trách của ngươi nên làm thế nào thì làm thế đó, không nên vì ta mà thay đổi gì hết. Tựa như trọng tài trên sân đá, bất luận hắn thích đội bóng kia đến thế nào, cũng sẽ không giúp họ đá.”
“Ta biết rồi.” Mặc dù không biết cái gì là đá bóng, nhưng ý đại khái coi như hiểu, “Ngươi làm như vậy, là muốn trừng trị đám thần Olympus kia, đúng không?”
Hermes gật đầu: “Bọn họ quá kiêu ngạo.”
Hades ôm y vào ngực như đứa trẻ: “Ngươi bảo vệTroy, ta bảo vệ ngươi.”
Hermes trong lòng tràn đầy hạnh phúc chua cay, vừa xấu hổ vì giành chồng của người khác, lại yên lặng cao hứng do tình yêu vững chắc kia.
“Ta phải trở về.”
Hades do dự một chút, vẫn ôm ngang, dùng hắc bào ngăn trở gió lạnh, bay lên trời.
Hermes chỉ nghe thấy tiếng gió vù vù phía ngoài, mặt dán vào lồng ngực ấm áp của hắn, khi mở mắt ra lần nữa, đã trở lại phòng của mình.
“Ngủ ngon.”
Hades đứng ở nơi đó, ánh mắt màu tím trầm ngâm nhìn Hermes, mang theo vẻ mặt phức tạp.
“Làm sao vậy?”
“Ta đang suy nghĩ, chúng ta lúc nào mới có thể không nói lời từ biệt với đối phương?”
Hermes im lặng chốc lát, cúi đầu, lộ ra một nét cười khổ sở: “Ngủ ngon.”
Hades gật đầu, xoay người sáp nhập vào bóng đêm.
“Ngủ ngon.”
Trong phòng, chỉ còn lại thanh âm nặng nề của y.
…………………….
Ánh sáng chói lọi xuyên qua đêm tối, tiếng trống chiến đấu làm vỡ nát mộng đẹp.
Khi mọi người tỉnh lại, đối mặt vẫn là chiến tranh tàn khốc.
Bởi vì có Achilles, đại quân Hy Lạp chuyển bại thành thắng, các chiến sĩ tinh thần trọng chấn, cơ hồ tôn sùng hắn như Chiến thần.
Đối mặt Achilles tham chiến, Agememnon một mặt cao hứng dưới trướng có thêm một mãnh tướng, một mặt lại kiêng kỵ hào quang chói mắt của hắn.
Hơn nữa Achilles luôn làm theo ý mình, không đem vị Thống soái tối cao này để vào mắt, thật sự đáng giận!
Nhưng vì có thể đánh hạ Troy, gã chỉ có thể tạm thời nhẫn nại tiểu tử thúi kiệt ngao bất tuân này một chút!
Sáng sớm, người Hy Lạp đến thành Troy khiêu chiến.
Hector còn không nghĩ ra phương pháp đối phó Achilles, quyết định thủ thành không ra.
Agememnon thấy đối phương không ứng chiến, liền phái mấy tên lưu manh lớn giọng ra la mắng dưới thành.
“Mấy đứa con Quốc vương Priam chẳng qua chỉ là một đám tiểu quỷ nhát gan sợ chết!”
“Đặc biệt là cái thằnh gọi là Paris đó, trừ chuyện quyến rũ vợ người khác thì cái gì cũng không biết! Hắn chỉ biết núp phía sau tường thành chắc chắn này, để huynh đệ của hắn cùng bọn lính ra tìm cái chết, mình thì nằm trong ngực nữ nhân hưởng thụ. Các con dânTroy, các ngươi chính là vì cái kẻ bất lực này mà chiến sao? !”
“Ha ha ha ha ha…”
Tiếng cười nhạo dưới cổng thành làm tim Paris đau nhói, hắn chịu không được nữa, rút kiếm ra khỏi thành.
Hector kịp thời túm lấy hắn: “Đệ muốn đi đâu? !”
“Đi chiến đấu!”Paris tức giận gầm rú, “Đệ muốn chứng minh cho bọn chúng thấy, đệ quyết không là tiểu quỷ nhát gan bất lực đâu!”
“Bây giờ không phải là thời điểm tranh giành nghĩa khí nhất thời! Đệ nếu cứ xông ra như vậy, chính là chịu chết vô nghĩa!”
“Đệ thà chết đi trong chiến đấu, cũng không sống trong tiếng cười nhạo!”Paris nức nở nói, “Chung quy, cuộc chiến tranh này là đệ mang đến… Đây vốn là chuyện của hai nam nhân, nên để hai nam nhân giải quyết, đệ muốn đi quyết đấu cùng Meneleus!”
“Đệ đệ ngây thơ ạ, đây đã sớm không phải là chuyện giữa hai người các ngươi rồi…”
“Hector, van cầu ca, thành toàn cho đệ đi!”
Hector ngẫm nghĩ một lúc, rốt cục đưa ra quyết định: “Được rồi! Ta mang binh che chở phía sau đệ!”