Trong địa đạo âm u chật chội, mấy cây đuốc yếu ớt chiếu sáng hi vọng sống sót của mọi người.
Khắp nơi là các nữ nhân mang theo con cái, mặc dù trong lòng bị bi thương nước mất nhà tan lấp đầy, nhưng bước chân lại không dám buông lỏng chút nào.
Hai chân Hermes như nhũn ra, cơ hồ bị đám người đẩy đi, máu tươi của Achilles dính trên người vẫn còn ấm, Hermes không cách nào tin được, tên đồ đệ kiên cường dũng cảm chấp nhất giống như tảng đá kia cứ như vậy mà ra đi… nước mắt bi thương không cách nào ngăn được, tất cả mọi vật trước mắt như cong vẹo thành một khối mơ hồ.
Đột nhiên, một tiếng khóc thê lương của hài tử làm Hermes bừng tỉnh trong bi thương.
Lau khô nước mắt nhìn lại, một tiểu nữ hài ba bốn tuổi khóc lớn trong đám người, mẫu thân đã không biết đi đâu.
Cô bé thấp bé bị đẩy tới đẩy lui trong đám người, không ôm nó lên có thể sẽ nguy hiểm đến tánh mạng.
Hermes lau khô nước mắt, chen chúc đi qua bế cô bé lên: “Đừng sợ, ta dẫn con đi tìm mụ mụ mà!”
Mình là nam nhân số lượng ít ỏi ở nơi này, bây giờ không phải là lúc để yếu ớt, mình phải giúp các nàng vượt qua cửa ải này!
“Mọi người không nên chen chúc! Nếu không ai cũng không qua được! Người Hy Lạp sẽ không đuổi theo tới đây, bọn họ không dám hạ thủ đối với thần miếu của Zeus! Mọi người không cần gấp gáp, từng bước từng bước thôi!”
Hermes cao giọng hô to, trấn trụ đám người bối rối, liều mạng duy trì trật tự, để các nàng có thể chạy trốn.
Y trợ giúp một nhóm lại một nhóm phụ nữ và trẻ em đi tới, mình thủy chung cứ đi ở phía sau.
Phía sau rốt cục không có người nào, cũng không thấy có truy binh đuổi theo, Hermes trong lòng thở phào nhẹ nhỏm.
Đột nhiên lúc sắp ra khỏi, đất cát địa đạo đột nhiên “rầm” rơi xuống tứ tung, tựa hồ tùy thời có thể sập xuống.
“Gặp quỷ!” Hermes vội vàng hô với các nữ nhân còn lại, “Chạy mau! Chạy mau!”
Hai nam nhân chạy tới chống đỉnh mái sắp sụp xuống, tranh thủ thời gian để các nữ nhân chạy ra.
Hermes đem hài tử trong ngực ném cho một cô gái trẻ tuổi, mình cũng đi giúp bọn họ một tay: “Giúp nó tìm mẫu thân, nếu tìm không được, hãy nuôi nó như hài tử của mình!”
Cô gái trẻ tuổi trịnh trọng gật đầu, ôm hài tử chạy hướng bên ngoài.
Ba dũng sĩ cứ như vậy cắn răng gắt gao chống lên đỉnh địa đạo, mỗi một khối da thịt trên người đều bộc phát sức mạnh kinh người, hòn đá khổng lồ sắp đè sập cột sống bọn họ, dấu chân cũng lún sâu vào bùn đất…
Mở to mắt nhìn nữ nhân cuối cùng chạy ra ngoài, bọn họ lại nửa bước cũng khó dời đi, mặc dù cửa động gần trong gang tấc, nhưng hiện tại chỉ cần một người rời đi, địa đạo nhất định sẽ sập xuống toàn bộ.
Cảm giác được sức nặng phía trên từng chút từng chút áp xuống, Hermes khó khăn mở miệng: “Huynh đệ… Các ngươi đi đi, ta giúp các ngươi chống đỡ một lát… Nếu không tất cả mọi người đều chết…”
Chừng hai nam nhân đã không có khí lực nói chuyện, nhưng cũng không có dấu hiệu rời đi.
“Đi a… Các ngươi còn có vợ con phải nuôi… ”
Nghe câu này, một người trong đó hạ quyết tâm, khó khăn di động về phía trước…
Đi ra một người, hai người còn lại áp lực càng lớn, rốt cục cũng không trụ được, thừa lúc còn có một hi vọng sống sót, chậm rãi dịch chuyển ra ngoài.
Mái đỉnh hạ thấp xuống một chút, áp Hermes quỳ trên mặt đất, Hermes vừa cắn răng vừa tức giận nghĩ: Hades Zeus Apollo! đám Các ngươi luôn mồm nói yêu ta này nọ, ai tới giúp Lão Tử một cái coi a!
Trong lúc nguy cấp, quả nhiên có kỳ tích ứng nghiệm, tựa hồ có vị thần linh nào đó nghe thấy được tiếng tim đập dồn dập của y, Hermes cảm thấy có hai bàn tay to kéo y ra ngoài —— trước mắt một mảnh đen, tiếp theo lại có ánh sáng…
Hermes lần nữa đứng thẳng lên, cảm giác một thân dễ chịu.
“Cám ơn trời đất…” Hermes vỗ bộ ngực thở hồng hộc, “Các ngươi rốt cục có người tới cứu ta rồi a…”
Chờ y thở gấp xong, định thần nhìn lại, lại sợ hết hồn!
Ân nhân cứu mạng trước mắt, không phải Hades, cũng không phải Zeus Apollo, mà là hai gã người Trung Quốc mắt đen da vàng, mặc trường sam một đen một trắng!
“Các ngươi… Là ai?”
“Ơ hay, ngươi còn nhớ rõ tiếng Trung Quốc sao!” nam tử Bạch y cười hắc hắc, “Ta rốt cục đợi đến lúc ngươi chết, Trương Tiểu Mặc.”
“Chết? chết cái gì chứ… Ta rõ ràng đã trốn ra ngoài rồi nha!”
Nam nhân mặc trường sam trắng vươn tay, chỉ chỉ phía sau Hermes.
Hermes quay đầu nhìn lại, cửa ra địa đạo kia quả nhiên sụp rồi, trong đống đất đen chỉ còn lại một bàn tay đưa ra ngoài, một đám người trốn ra được quỳ ở nơi đó hướng về phía cánh tay kia mà nức nở…
Hermes nhìn bàn tay kia, lại cúi đầu xem hai tay mình một cái —— mặc dù cũng mơ hồ hữu hình, nhưng có thể xuyên thấu qua những vật chúng chạm, đã biến thành một màn không khí vô dụng…
Hermes muốn chất vấn nam nhân bạch y, lại thấy hắn cầm lấy gương chiếu vào mình.
Từ trong gương, y nhìn thấy không phải là Hermes, mà là một gương mặt y quên lãng đã rât lâu: tóc ngắn đen, màu da vàng, có chút thành thục lại mang điểm ngây thơ tuổi mười bảy, gương mặt hết sức bình thường.
—— đây là khuôn mặt của Trương Tiểu Mặc.
“Thấy rõ chưa? Ngươi không phải là Hermes, ngươi là Trương Tiểu Mặc.”
” Tại sao ta lại chết?” Hermes cảm thấy khó có thể tin, sao thoáng cái lại biến trở về Trương Tiểu Mặc rồi, “Rõ ràng có nhiều đại thần như vậy che chở ta, tất cả sao lại không đáng tin cậy hết thế này…”
“Cũng không thể trách họ, là ta làm chút thủ đoạn, để tin tức của ngươi không truyền tới nơi họ. Làm địa đạo sụp đổ là ý của Zeus cha ngươi, làm như vậy là do không để cho người Hy Lạp tìm được đám nữ nhân hài tử kia, bất quá hắn nắm thời gian không chính xác lắm, cứ nghĩ ngươi đã chạy ra rồi.”
“Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tại sao các ngươi cố ý muốn mưu sát ta?”
“Chúng ta có thể không sao? Không làm như vậy làm sao mang ngươi về hử?” nam tử Bạch y móc ra gói thuốc lá từ trong túi, đốt một điếu, chậm rãi giới thiệu mình, “Ta tên là Bạch vô thường, cái tên mép đen mặt đen này chính là Hắc vô thường, chúng ta là quỷ sai cao cấp của Địa phủ, phụng lệnh Diêm vương, đến đây bắt linh hồn ngươi trương tiểu Mặc. Đoạn thời gian trước Địa phủ xuất hiện một chút sơ hở, để một vài Quỷ Hồn vừa chết xuyên lung tung, đến cổ đại làm cái gì đế vương a Vương Phi nam sủng các loại gì đó a…, làm cho cổ đại chướng khí mịt mù một đống hỗn độn, Diêm vương gia vì bảo đảm lịch sử không bị sửa, đặc biệt lệnh cho chúng ta đám chân chạy này đến đem các ngươi những linh hồn xuyên không này tìm về. Ai biết ngươi là cái thứ trâu bò xuyên không a~~, xuyên hơn hai nghìn năm không nói, còn vượt biên, con mẹ nó còn xuyên thành thần! Thần là không chết, không chết thì chúng ta không thể mang linh hồn của ngươi đi, không mang linh hồn của ngươi đi thì không thể trở về báo cáo, chúng ta lúc ấy đều đau đầu đến chết đi sống lại! Cũng chỉ có thể ở lại cái thế giới tồi tàn này chờ a chờ a chờ a…, thật vất vả đợi đến lúc ngươi biến thành phàm nhân, thật vất vả đợi đến lúc những đại thần kia không ở bên cạnh ngươi, rốt cục bắt được cơ hội! Ha ha, Tiểu Hắc, vậy là chúng ta có thể trở về nhà! Có thể trở về nhà aaaaa!”
Trương Tiểu Mặc nhìn hai nam nhân một đen một trắng trước mắt, Bạch vô thường giống như một tên ba hoa hưng phấn nói BLABLABLA không ngừng, mà bất kể hắn lay động thế nào Hắc vô thường bên cạnh, cũng vẫn giống như một tên đầu gỗ không nói một lời đứng ở nơi đó.
Bạch vô thường sau khi cao hứng xong, liền móc ra một cái còng bạc lấp lánh từ bên hông, chuẩn bị còng Trương Tiểu Mặc lại.
“Đợi một chút!” Trương Tiểu Mặc đẩy hắn ra, “Ta không đi! Ta tốt xấu gì cũng sống ở đây mấy trăm năm, sao có thể vì mấy câu của các ngươi mà đi hả!”
“Tiểu tử, đừng làm chúng ta khó xử nè.” Thấy Trương Tiểu Mặc phản kháng, Bạch vô thường vừa rồi còn rất hòa khí đột nhiên lộ ra nụ cười tà khí mười phần, ” Quỷ Hồn Chúng ta muốn, không có kẻ nào có thể thoát được.”
Đang lúc Trương Tiểu Mặc cảm thấy vô vọng, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng vang như lôi đình——
“Hermes! ! !”
Trương Tiểu Mặc vui mừng quay đầu lại, là Zeus! Hắn tới tìm ta rồi, hắn nhất định có biện pháp lưu ta lại !
“Đi đi, ” Bạch vô thường thản nhiên nói, “Nếu nơi này còn có ai có thể nhận ra ngươi, ta liền để ngươi ở lại.”
lời của Bạch vô thường làm trương tiểu Mặc hết sức không cam lòng, y chạy về phía Zeus la: “Zeus! Ta ở chỗ này!”
Song Zeus lại xuyên qua “Thân thể” của y, trực tiếp xông vào cửa hang sụp đổ kia, dùng thần lực hất tung tất cả đất đá trên đó ra, ôm lấy thi thể bị đè đã trở nên huyết nhục lẫn lộn mà gào thét: “Hermes! ! !”
Trương tiểu Mặc nhìn Zeus ôm thi thể của mình khóc rống, y chưa từng thấy phụ thân tôn quý kiêu ngạo của mình vì chuyện gì mà khóc cả, trong lòng cũng khó chịu như bị nhéo, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng an ủi: “Đừng khổ sở, thật ra lúc ấy ta cũng không cảm thấy đau lắm đâu…”
“Hermes… Là ta hại ngươi… Là ta hại ngươi…”
Zeus không nghe thấy lời nào của Trương Tiểu Mặc…, vẫn ôm thi thể Hermes thống khổ tự trách.
Lúc này một đạo hắc ảnh bay qua, Trương Tiểu Mặc ngẩng đầu nhìn lên, là hắn tới!
Nếu như nói Zeus có thể không nhìn thấy Quỷ Hồn…, vậy Hades nhất định có thể!
Hades đáp xuống trước mặt Zeus, thấy thảm kịch trước mắt, hai hàng lông mày nhíu chặt tay nắm thành hai đấm, sắc mặt một mảnh trắng bệch.
Hades sẽ không biểu lộ nổi thống khổ của mình ra như Zeus, nhưng bi thống của hắn không ít hơn Zeus mấy phần, Trương Tiểu Mặc đứng trước mặt hắn, lo lắng hô hoán hắn: “Hades, ta ở chỗ này nè! Ngươi có thể nhìn thấy ta không? Ta đang ở trước mặt ngươi a!”
Nhưng đáp án cũng tuyệt vọng như thế, bất luận Trương Tiểu Mặc khóc la như thế nào, Hades cũng giống như Zeus, không cách nào nhìn thấy bóng dáng của y.
“Hades!” Zeus khóc ngẩng đầu lên, “Ngươi nhanh đi tìm linh hồn Hermes về! Ta sẽ nghĩ biện pháp tu bổ thân thể của nó!”
Hades không nói hai lời, xoay người lập tức bay đi.
“Đợi một chút! Ngươi đi đâu vậy? Ta ở nơi này a!” Trương tiểu Mặc muốn bắt lấy tay áo bay bay của Hades, nhưng cái gì cũng không bắt được, chỉ có thể nhìn hắn mang theo hi vọng càng bay càng xa, “Tại sao… Ngay cả ngươi cũng không nhìn thấy ta…”
Chờ Hades bay đi, Zeus ôm lấy di thể Hermes, hoả tốc chạy về Olympus.
Trương Tiểu Mặc cô độc đứng ở nơi đó, nước mắt lạnh như băng trượt xuống khuôn mặt: “Các ngươi… Cũng chỉ yêu Hermes mà thôi…”
“Ngươi là hồn phách thuộc về quản hạt của chúng ta, cho dù là Minh vương cũng không nhìn thấy ngươi.” Bạch vô thường hút xong điếu thuốc trong tay, đi tới vỗ vỗ bờ vai y: “Đi thôi, ngươi căn bản không thuộc về nơi này, trở lại nơi mình thuộc về đi thôi.”
Trương Tiểu Mặc tuyệt vọng an tĩnh để Bạch vô thường khóa một bên còng, bên còn lại còng lên tay hắn.
“Tốt lắm, rốt cục đại công cáo thành…” Bạch vô thường đắc ý quơ quơ còng tay, mang theo Trương Tiểu Mặc bay lên, “Đi! Chúng ta về nhà!”