Buổi chiều đầu hè, ráng trời nhuộm đỏ cả bầu trời, trên đường mọi người đều mặc quần áo mùa hè, thỉnh thoảng có một cơn gió thổi tới khiến cho bầu không khí trở nên mát mẻ hơn.
Nhan Họa và Kỳ Trạch nắm tay nhau chậm rãi bước trên đường, trái ngược hoàn toàn so với sự vội vã của những người xung quanh. Bởi vì đi bên cạnh anh, nên Nhan Họa vô cùng vui vẻ, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên rồi bắt gặp anh cũng đang nhìn lại mình, hai người bèn nhìn nhau cười, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
“Hành lý của anh đâu?” Nhan Họa lắc tay anh hỏi.
“Anh để ở khách sạn rồi, sau đó đi gặp em luôn. ”
Nhan Họa ngẩng đầu nhìn anh, chẳng trách dáng vẻ của anh lại có phần mỏi mệt như vậy, e là trên máy bay cũng không nghỉ ngơi tốt, đã thế vừa về nước là trực tiếp đến tìm cô luôn. Nghĩ vậy cô cực kỳ đau lòng, nói: “Vậy lát nữa ăn tối xong anh về khách sạn ngủ một giấc đi. ”
Kỳ Trạch cười đồng ý, sau đó thân mật ôm hông cô rồi hôn lên môi cô một cái, cọ lên chóp mũi cô nói: “Tối nay em ở khách sạn với anh đi, đừng về ký túc xá nữa. ”
Nhan Họa bị hành động thân mật của anh làm cho đỏ mặt, sự kích động lúc mới gặp lại anh đã hết rồi, lý trí của cô đã quay về nên bây giờ có hơi ngượng ngùng. Mặc dù hai người yêu nhau đã nhiều năm, nhưng ranh giới cuối cùng vẫn chưa được phá bỏ, với lại hai người bọn cô gần nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, hành động thân mật cũng không làm bao nhiêu, cho nên mỗi lần gần gũi là cô lại thấy xấu hổ.
So với sự ngượng ngùng của cô, Kỳ Trạch chỉ cảm thấy rằng mấy chuyện này chỉ cần làm nhiều là sẽ quen thôi mà.
Hai người đang đi dạo trên phố, nhân tiện nghĩ xem tối nay ăn gì thì chuông điện thoại của Nhan Họa vang lên, là Nghiêm Phương Nhụy gọi.
“Nhan Họa, tối nay lớp chúng mình liên hoan đấy, cậu có đến không?” Nghiêm Phương Nhụy nói.
Nhan Họa nghe được đầu bên kia rất ầm ĩ, có vẻ như rất náo nhiệt, chỉ còn mấy ngày nữa là tốt nghiệp rồi, hiện giờ các cô từ chỗ thực tập trở về trường một là để tham gia lễ tốt nghiệp, lấy bằng tốt nghiệp, hai là để thu dọn đồ đạc.
Chắc vì sắp phải chia tay nên ngày nào cả lớp cũng tổ chức liên hoan, như thể muốn tận dụng hết quãng thời gian cuối cùng này, Nhan Họa dạo này tối nào cũng bị gọi đi, hôm nay nếu Kỳ Trạch không tới thì cô cũng sẽ đi, nhưng mà…
“Phương Nhụy, cậu giúp mình nói với mọi người một tiếng là mình không tới đâu. Bạn trai mình mới từ Đức về, bị lệch múi giờ, mình muốn đi cùng anh ấy. ”
Giọng của Nghiêm Phương Nhụy có phần xấu xa nói: “Ok ok, mình hiểu rồi! Nói vậy chắc tối nay cậu cũng không về ký túc xá đâu nhỉ, chỉ còn lại mình và Lão Cao hai đứa lẻ loi trong phòng thôi! Ôi, đúng là tịch mịch như tuyết mà! Được rồi, chúc các cậu tối nay có một đêm nóng bỏng nhé ~~”
Nhan Họa: “…”
Cái gì mà một đêm nóng bỏng chứ, e là chỉ đơn giản đắp chăn nói chuyện rồi đi ngủ thôi!
Nhan Họa bật cười, nhét điện thoại vào túi rồi nói với Kỳ Trạch: “Được rồi, em đã nói với bạn là tối nay sẽ theo anh rồi. ”
Kỳ Trạch véo nhẹ lên mặt cô một cái, cười nói: “Ngoan lắm. ”
Hai người chọn đại một quán ăn gần đó để ăn tối, sau đó đi dạo một chút rồi mới nắm tay nhau đến khách sạn mà Kỳ Trạch ở.
Đến nơi, Nhan Họa nhìn lên số sao, không nhịn được nói: “Anh đúng là tên phá của! Anh định ở đây mấy ngày?”
Kỳ Trạch dắt cô vào thang máy, nói: “Đương nhiên là chờ em tốt nghiệp rồi cùng nhau trở về thành phố N rồi. ”
Nhan Họa tính toán thời gian, còn tận mấy ngày nữa, càng nghĩ càng cảm thấy anh đúng là tên phá của.
Kỳ Trạch cười híp mắt nghe cô cằn nhằn, cầm thẻ mở cửa vào phòng, đóng cửa lại, còn chưa bật đèn thì anh đã đè cô vào ván cửa rồi trao cho cô một nụ hôn nóng bỏng.
Liếm láp cái miệng mềm mại của Nhan Họa, tay của anh cũng nhân tiện mò xuống lần vào trong vạt áo cô, mơn trớn vòng eo trơn mịn, từ từ đi lên đẩy áo ngực của cô ra…
Lúc Nhan Họa từ trong mơ màng tỉnh táo lại, phát hiện mình sắp bị anh lột sạch thì sợ hết hồn. Tuy vậy cô còn chưa kịp yếu ớt kháng cự thì anh đã một tay ôm chặt lấy cô, đem thân thể cô dán sát vào ngực mình, sự gần gũi này khiến cho cô cảm giác được sự biến hóa trên cơ thể anh, cộng thêm hơi thở nam tính mang tính xâm chiếm mãnh liệt càng làm cho đầu óc cô choáng váng hơn, không có một chút khí lực nào để phản kháng.
Thật vất vả mới đè nén được dục vọng, Kỳ Trạch đỡ thẳng cô dậy, sau đó cúi đầu giúp cô cài lại áo ngực và cúc áo sơ mi. Nhan Họa đỏ bừng cả mặt, tỏ vẻ muốn tự mình làm nhưng bị anh từ chối.
Giúp cô mặc quần áo chỉnh tề xong, Kỳ Trạch lại hôn lên má cô một cái, khàn giọng nói: “Thật mong thời gian trôi nhanh một chút để chúng mình kết hôn, nhịn thêm mấy lần nữa chắc anh nổ tung mất!”
Nhan Họa: “…” Cô biết phải nói gì bây giờ đây?
Hai người ôm nhau một lúc thì Nhan Họa bảo anh đi tắm rửa.
Lúc Kỳ Trạch cầm quần áo đi vào nhà tắm, Nhan Họa liền quan sát căn phòng một chút, phát hiện trong phòng chỉ có một cái giường đôi thì liền bất lực bóp trán, cảm thấy tối nay có phần gian nan rồi… Đương nhiên người gặp gian nan không phải là cô, đối với việc này cô cũng đành lực bất tòng tâm mà thôi.
Lúc mới yêu nhau, bố cô chỉ có một yêu cầu duy nhất với Kỳ Trạch là phải đợi sau khi kết hôn thì mới được phát sinh quan hệ. Bố cô dù sao cũng là người nông thôn, luôn lấy suy nghĩ từ thế hệ trước để áp đặt, nghĩ rằng nếu người đàn ông đã yêu thì không được làm những chuyện làm tổn thương đến đối phương, ông cho rằng phát sinh quan hệ trước hôn nhân là một hành vi không tôn trọng phụ nữ. Điều kiện này tuy có phần khó khăn nhưng Kỳ Trạch vẫn rất nghiêm túc đồng ý với ông.
Điều này về sau Nhan Họa mới biết, mỗi lần thân mật thấy anh khổ sở, cô chỉ nghĩ nếu đã yêu sâu đậm thì làm chuyện đó cũng không vấn đề gì, nhưng sau khi anh từ chối thì cô mới biết thì ra bố của cô đã đưa ra yêu cầu đó với anh, lúc đấy thì chỉ còn biết dở khóc dở cười.
Cho nên, lần nào người khó chịu cũng là anh thôi. Đối với con gái thì dục vọng cho dù có nổi lên thì cũng sẽ bình thường lại nhanh chóng, không giống như đàn ông, chỉ cần cọ xát một tí là đã nổi lên phản ứng rồi, nghĩ cũng thấy thương anh thật.
Nghĩ tới đây, Nhan Họa vỗ vỗ mặt mình, tự nhủ không được suy nghĩ lung tung nữa.
Cô lượn quanh căn phòng xa hoa này một vòng rồi buồn chán mở TV lên xem.
Một lúc sau tiếng nước chảy trong phòng tắm dừng lại, sau đó liền trông thấy Kỳ Trạch mặc áo choàng tắm để lộ ngực bước ra ngoài, tóc vẫn còn ướt, Nhan Họa cầm lấy khăn ngồi sau lưng lau tóc cho anh, chờ tóc đã ráo nước, thấy anh đang mệt mỏi vuốt mi tâm, cô nói: “Anh nghỉ ngơi trước đi, em đi tắm đã. ”
Thời tiết tháng sáu rất nóng, ban ngày nếu không mưa thì khí trời rất oi, người rất dễ ra mồ hôi, Nhan Họa không thể cứ như vậy mà lên giường nằm được.
Kỳ Trạch gật đầu, ngồi trên giường nhìn cô lấy từ trong túi ra quần lót dùng một lần mới mua lúc chiều, sau khi thấy cô bước vào nhà tắm đóng cửa lại thì anh mới nằm xuống.
Mặc dù rất mệt mỏi, nhưng tinh thần của anh lại cực kỳ phấn khởi, khiến cho anh không tài nào ngủ nổi, phải làm chút gì đó mới được.
Nhan Họa tắm rửa xong đi ra, tay còn cầm quần áo vừa mới giặt rồi đi tới hành lang phơi, đến sáng mai chắc là khô rồi. Cô còn giặt cả quần áo của Kỳ Trạch luôn, cả quần lót cũng không ngoại lệ, tuy hơi xấu hổ nhưng vẫn làm rất tự nhiên.
Làm hết mọi chuyện xong, Nhan Họa lau tóc đi tới bên giường, lập tức phát hiện Kỳ Trạch vốn tưởng đang ngủ bỗng mở mắt nhìn cô, sau đó trở mình ngồi dậy, cầm lấy khăn lông lau tóc cho cô.
Ở bên cạnh người mình yêu thương, cho dù có làm những chuyện khô khan vô vị nhất thế giới thì cũng cảm thấy có ý nghĩa, bọn họ hiện giờ cũng đang cảm thấy như vậy.
Sau khi lau khô xong, Kỳ Trạch từ phía sau thân mật ôm lấy hông Nhan Họa rồi in một nụ hôn vào gáy cô, nụ hôn bất ngờ khiến cho cô giật bắn mình, không khỏi yếu ớt muốn tránh đi, nhưng lại bị anh ôm chặt vào ngực.
“Anh mệt thì ngủ trước đi, bây giờ mới tám giờ, em chưa ngủ được.” Nhan Họa vỗ cái đầu đang cọ tới cọ lui trên vai cô.
“Em ngủ cùng anh, không thì anh không ngủ được.” Ngữ điệu của anh yếu đuối như đang làm nũng.
Nhan Họa nghe mà lòng mềm nhũn, cuối cùng bị anh ôm trong ngực nằm xuống.
Trong phòng bật điều hòa nên đắp chăn không thấy nóng, cho nên dù có bị anh ôm chặt cô cũng không bị ngột ngạt, đành để yên để anh ôm.
“Sáng sớm mai em phải về trường, buổi trưa thì đi gặp Đàn Tử và Minh Thiên, đến tối chúng ta đi ăn một bữa nhé…” Nhan Họa nói cho anh lịch trình của mình, “Bọn Đàn Tử mà nhìn thấy anh thì chắc sẽ vui lắm, cả hội cũng lâu rồi không tụ tập, tiếc là đám Trình Dương không ở đây, không biết sau khi tốt nghiệp bọn họ có về thành phố N làm việc hay không nữa.” Hoặc giống như thế giới tương lai, đường ai nấy đi, vài năm sau mới trở về quê hương.
Nghĩ đến thế giới bên kia, Nhan Họa có phần phiền muộn, cô đưa tay vuốt ve mặt anh, trong lòng nghĩ ông trời đã ưu ái cô, để cho cô năm lớp mười hai được xuyên tới tương lai. Nếu như không đến đó, nói không chừng cô sẽ không quen anh nhanh như vậy, cũng sẽ không kiên định với tình cảm này đến thế.
“Đợt trước anh đã liên lạc với bọn Trình Dương, Chu Dịch rồi, hai người đó muốn đến thành phố S làm việc, Bàn Tử thì tính sẽ trở về thành phố N, nhưng không phải là trong năm nay.” Anh hôn lên trán cô, thở dài nói, “Em đừng gấp gáp, thành phố N là quê hương của chúng ta, sau này mọi người sẽ trở về thôi. ”
Giống như anh vậy, bất luận có đi đến đâu, nhìn thấy bao nhiêu cảnh đẹp đi nữa, thì trong đầu vẫn chỉ nhớ đến từng con phố, hàng cây, nhớ người thân của anh ở thành phố N, và hơn hết là nhớ cô.
Cô gái đã chiếm trọn vị trí trong những giấc mơ của cậu thời niên thiếu!
Hai người trò chuyện một lát, đến lúc giọng của anh dần dần nhỏ đi rồi chìm vào giấc ngủ.
Nhan Họa vòng tay ôm eo anh, vốn chưa thấy buồn ngủ, nhưng vì có anh bên cạnh nên thấy rất an tâm, liền nhắm mắt lại rồi ngủ cùng anh.