Hy Vọng Của Nhan Họa

Sau đợt nghỉ Tết, kỳ thi tháng tiếp theo lại bắt đầu.

Các học sinh đã quen với sức ép này rồi nên lần này ai cũng rất bình tĩnh, biết rõ là phải làm gì, học như thế nào, tâm lý ra sao, hoàn toàn không có chút áp lực nào, nếu cứ giữ được tâm thái như vậy thì đến kì thi tốt nghiệp trung học phổ thông cũng không phải lo nữa rồi.

Trong lần thi tháng này, những thành viên trong tổ học tập đều có tiến bộ, đặc biệt là Nhan Họa đã thành công chiếm cứ cái người học giỏi nhất nhóm rồi, khiến ai nấy đều phải liếc mắt ghen tỵ. Đa phần ban đầu ai cũng bảo cô yêu sớm thì sẽ chểnh mảng học hành, thế nhưng thực tế thì lại trái ngược hẳn, vì có một cậu bạn trai học giỏi luôn ở bên phụ đạo nên thành tích của cô ngày càng tiến bộ hơn.

Đối với lời trêu ghẹo của mọi người, Nhan Họa chỉ cười mà không nói. Mặc dù thường ngày cũng hay buôn chuyện với Đàn Tử Quỳnh, nhưng cô không thích bàn tán nhiều về chuyện của người khác, cũng chính vì vậy nên trong lớp cô được rất nhiều người yêu quý.

Lần thi tháng này, thành tích của Đàm Minh Thiên đã được khôi phục lại, không chỉ bản thân cô ấy mà ngay cả những người quan tâm đến Đàm Minh Thiên cũng thở phào nhẹ nhõm, điều này chứng minh Đàm Minh Thiên đã không bị ảnh hưởng bởi những chuyện khác rồi.

Ngày công bố thành tích, Đàn Tử Quỳnh uể oải gục xuống bàn, ngẩn người nhìn bảng điểm.

Nhan Họa nhìn điểm của mình, xếp hạng vẫn giống lần trước, có điều điểm trung bình hơi thấp hơn một chút, nguyên nhân là lần thi này các thầy cô ra đề khó hơn rất nhiều.

Thấy dáng vẻ của Đàn Tử Quỳnh, Nhan Họa liền tiến lại hỏi: “Đàn Tử, sao vậy?”

Đàn Tử Quỳnh đưa bảng điểm của mình cho cô, mệt mỏi nói: “Mình đúng là ngốc mà, điểm kém quá.” Đem so sánh với điểm của Nhan Họa thì còn thấy chênh lệch rõ hơn.


Nhan Họa nhìn bảng điểm của bạn, xếp thứ mười của lớp, thứ 35 của khoa, đối với thứ hạng của trường Nhị Trung thì đúng là hơi kém một chút, nhưng nếu đem so với các trường cấp ba của thành phố thì cũng không thể nói là kém được.

“Thật ra thì cũng không kém lắm đâu, cậu đừng so sánh với Kỳ Trạch hay lớp trưởng làm gì, thế này là tốt rồi, lần sau tiếp tục cố gắng là được mà!” Nhan Họa an ủi.

Đàm Minh Thiên ngồi đằng trước cũng quay lại nhìn bảng điểm của Đàn Tử Quỳnh, cười nói: “Đàn Tử, cậu thế này là được rồi, như Âu Dương Cảnh còn xếp bét đó. ”

Đàn Tử Quỳnh giận nói: “Người đẹp à, sao cậu lại đem so mình với mấy tên học thể thao chứ? Điểm số của học sinh chuyên thể dục khác với chúng ta, thắng được Âu Dương Cảnh, mình chẳng thấy vui chút nào hết.” Cô phụng phịu nói, lại quay sang Nhan Họa: “Không được, A Họa, mình cảm giác là mình vẫn chưa đủ cố gắng, sau này chúng ta cùng cố gắng nhé, mình muốn học cùng với cậu!”

“Được thôi!” Nhan Họa xoa mái tóc ngắn của cô bạn.

Ba cô gái sau khi trao đổi về thành tích của nhau xong lại bắt đầu bàn luận về thành tích của người khác, chuyện này kì thi tháng nào cũng có hết, coi như là dịp để bình luận tổng kết về thành tích của mọi người, nhân tiện so sánh lẫn nhau một chút, cho nên ai cũng đều muốn đi xem điểm của người khác để còn biết ai đang dẫn trước mình, lần sau còn cố gắng vượt lên.

“Lần này Bàn Tử lại là người đứng nhất khoa, đánh bại Từ Tuệ của lớp 17 rồi.” Đàn Tử Quỳnh nói.

“Vừa nãy mình có nghe được thông tin của bên ban khoa học tự nhiên, Kỳ Trạch vẫn giữ được thứ hạng đầu của mình.” Đàm Minh Thiên thoáng nhìn Nhan Họa, cười nói.

Nhan Họa nghe vậy chỉ nhẹ nhàng cười với cô một cái.


“Cậu ta không đứng nhất thì mới là lạ đấy, gần đây mình bị cậu ta mắng cho đến thảm.” Đàn Tử Quỳnh lòng vẫn sợ hãi, “Nếu không phải môn số học của mình phải nhờ đến cậu ta thì mình còn lâu mới tìm đến cậu ta để bị mắng nhé, miệng cậu ta đúng là ác độc mà, chỉ có A Họa mới chịu được. ”

Mấy cô gái đang nói thì Trần Minh Hà cũng kéo ghế lại gần, hỏi: “Các cậu đang nói gì đó? Xếp hạng lần này thế nào?” Sau đó chính cô cũng hơi bực bội nói, “Mình bị rớt ba hạng, xếp hạng toàn khoa cũng tụt nhiều.” Vẻ mặt như đi đưa đám vậy.

Ba cô gái nhìn nhau, chỉ biết an ủi cô thôi, học kỳ này vẫn còn một lần thi tháng cuối cùng nữa.

Trần Minh Hà vẫn không được vui, nói nhỏ với Nhan Họa: “Cậu không biết đấy thôi, có người thấy thành tích mình giảm còn cho rằng nguyên nhân vì mình yêu đương với Tần Nghi, chỉ trời mới biết bọn mình luôn cùng nhau thảo luận và làm bài tập mà…Nhan Họa, lần này cậu thi thế nào?”

“Cũng không tệ lắm, vẫn giống lần trước thôi. ”

Trần Minh Hà nét mặt cứng ngắc, sau đó gượng gạo cười, miễn cưỡng nói: “Vậy à? Thế thì chúc mừng cậu, lần thi này khá khó mà cậu vẫn giữ vững được thứ hạng. Mình cũng phải học tập từ cậu mới được.” Nói thêm vài câu, cô lại kéo ghế trở về chỗ của mình.

Đàm Minh Thiên và Đàn Tử Quỳnh nhìn nhau, sau đó âm thầm trao đổi ánh mắt và suy nghĩ với đối phương.

Đàn Tử Quỳnh khoát tay lên vai Nhan Họa, cười nói: “A Họa, may là thành tích của cậu không bị giảm sút, không lại có người ở sau lưng nói này nói nọ, xem ra Kỳ soái đúng là rất tâm huyết phụ đạo Toán và tiếng Anh cho cậu. ”

Nhan Họa giả vờ giận nói: “Cậu có ý gì hả? Đó là do cả sự nỗ lực của bản thân mình đó biết chưa?”


“Đúng đúng đúng, mình biết là cậu rất chăm chỉ mà!” Đàn Tử Quỳnh cười lớn phụ họa theo cô.

Tan học, Nhan Họa chào bạn bè rồi vội vàng đeo balo rời đi.

Ra khỏi tòa nhà học là đến một hành lang gấp khúc nối giữa các khoa, đi đến giữa hành lang là tới một quảng trường. Trong quảng trường có bồn hoa, có một cậu con trai đang ngồi đó chơi game trên điện thoại.

Sau Tết, thời tiết ở thành phố N nhanh chóng trở nên ấm áp trở lại, đã có người mặc đồ của mùa thu, Nhan Họa cũng không phải ăn mặc giống một con gấu nữa rồi, trang phục của cô lúc này tương đối nhẹ nhàng và thoải mái.

Mặt trời ngả về phía Tây, ánh chiều tà chiếu lên người cậu thiếu niên đang ngồi ở bồn hoa, khiến cho dáng vẻ của cậu trông càng thêm phần anh tuấn.

Nhan Họa để ý thấy các nữ sinh đi ngang qua cũng không kìm được mà bước chậm lại, bởi vì ai cũng phải liếc nhìn cậu ấy. Điều này khiến cho cô khẽ mỉm cười, nghĩ thầm có những người nếu không mở miệng thì là thiên sứ, một khi đã nói thì sẽ trở thành ác ma, hầu hết các nữ sinh thích cậu ấy đều rất tức giận với cái miệng độc địa hay thích châm chọc của cậu.

Trước đây cô cảm thấy rất ghét cái miệng hay nói lời xấu xa của cậu, nhưng gần đây cô lại phát hiện một điều, rằng độc miệng cũng rất tốt, ít ra thì điều đó đã thành công hù dọa được các cô gái, khiến cho các cô ấy không dám lại gần cậu, tất cả đều nhượng bộ lui binh, chỉ đành đứng từ xa mà ngắm nhìn.

Nhan Họa còn chưa đến gần thì cậu đã nhìn thấy cô, lập tức tắt game đi rồi nhét di động vào túi áo, hai tay khoanh lại nhìn cô, “Sao cậu đến muộn thế?”

“Hôm nay là ngày trực nhật của lớp mình nên mình đến muộn.” Nhan Họa ngồi xuống bên cạnh cậu, sau đó lấy một túi bánh dày từ nhà mang đến đưa cho cậu, “Cậu ăn không?”

Kỳ Trạch không khách khí mà nhận lấy rồi bóc ra, đúng lúc cậu đang rất đói bụng.


Đối với những thiếu niên đang thời kỳ phát triển thì sau giờ tan học đều rất đói bụng, ăn nhiều cũng không thể thỏa mãn được cái động không đáy, đôi lúc Nhan Họa cảm thấy rất kỳ lạ, cảm giác dạ dày của mình nhỏ đến mức không bình thường. Nhưng kể từ sau khi quen với Kỳ Trạch, cô đã có thói quen mang thức ăn mẹ làm đến cho bạn trai rồi.

Mẹ Nhan rất thích thử nấu các loại đồ ăn, đặc biệt làm xong là muốn đưa cho con gái con trai ăn, nuôi cho bọn họ mập lên một chút. Tuy nhiên kể từ sau khi hai nhà họ Kỳ và họ Nhan gặp gỡ và quen biết thì mẹ cô lại có một đối tượng muốn nuôi béo nữa, đó chính là Kỳ Trạch. Cho nên hàng ngày ngoài phần thức ăn phụ cho mình ra thì cô còn mang thêm một phần cho cả Kỳ Trạch nữa, mà chính cô cũng không ăn hết phần của mình, nên buổi trưa hoặc chiều tan học đều đưa hết cho cậu ăn.

Kỳ Trạch lúc ăn lại thừa dịp Nhan Họa không chú ý đút cho cô một miếng bánh, thấy cô phồng miệng vừa nhai vừa trừng mắt nhìn mình thì lại tiếp tục ăn, nói: “Mẹ cậu hi vọng cậu ăn nhiều một chút, bác không có ở đây thì mình phải nhận trách nhiệm đút cho con gái của bác ăn thôi. ”

Nhan Họa đành phải cố gắng nuốt miếng bánh trong miệng xuống, sau khi bị cậu ép ăn hai cái thì kiên quyết không muốn ăn nữa, cảm thấy ngấy lắm rồi, ăn nữa thì về nhà khỏi ăn cơm tối luôn mất.

Kỳ Trạch thấy cô từ chối thì đành tự mình giải quyết nốt phần còn lại, sau đó phàn nàn nói: “Cậu ăn ít quá, chẳng trách lại gầy thế, may bây giờ đang mùa đông, mặc quần áo nhiều nên ôm không có cảm giác, đến mùa hè thì khẳng định là ôm không vừa tay…”

“Cút đi! Mình thế thì có gì không tốt chứ? Con trai các cậu không phải rất thích con gái thon thả sao? Mình cũng không đến mức gầy trơ xương, phải gọi là cân đối, hai chị họ của mình đều nói như vậy. ”

“Tốt cái gì mà tốt, đừng nghe lời mấy chị ấy, nghe theo bạn trai là đúng nhất. ”

Hai người đấu võ mồm một lúc thì Kỳ Trạch cuối cùng cũng ăn xong, cậu cầm giấy ăn lau sạch tay rồi xòe tay ra trước mặt cô nói: “Bảng điểm của cậu đâu? Đưa đây cho mình xem, có bị thụt lùi không đấy?” Cậu híp mắt nhìn cô, như thể nếu thành tích của cô bị tụt xuống thì cậu sẽ đánh cô một trận vậy.

Nhan Họa câm nín nhìn cậu, cảm thấy đây không phải bạn trai cô mà là bố cô mới đúng, sao lại nghiêm khắc với cô vậy chứ. Cho nên nói, có một cậu bạn trai quản nghiêm như vậy thì thành tích của cô có thể không tốt sao? Nhan Họa không biết những cặp đôi khác thì như thế nào, nhưng chắc chắn có điều này là không thể giống với Kỳ Trạch được.

Đúng là quá mức không bình thường rồi! Bọn họ có đúng là đang yêu đương không đây? >__


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận