Sân trường bị tiếng chuông phá vỡ sự tĩnh lặng, không khí bỗng trở nên vô cùng náo nhiệt.
Sau khi giảng viên ra khỏi lớp, trong phòng học các sinh viên cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Lúc Nhan Họa đang định đứng lên thì chỗ ngồi của cô bỗng nhiên bị một đám nữ sinh vây quanh.
“Nhan Họa, cậu đã nộp luận văn chưa?”
“Nhan Họa, tối nay có đi liên hoan không?”
“Nhan Họa, ngày mai khoa kinh tế có tổ chức tiệc, rất nhiều người sẽ đến tham dự, một bạn đẹp trai bên khoa đó đã chỉ đích danh muốn mời cậu đi, cậu có đi không?”
Nhan Họa mỉm cười đáp: “Hôm trước mình đã nộp rồi, Phương Nhụy, liên hoan có những ai vậy? Lão Cao, khoa kinh tế có tiệc gì vậy? Có những ai đi? Nếu cậu ấy có mục đích gì khác thì cậu đừng phí công dụ dỗ mình nữa, mình có bạn trai rồi. ”
Nghe thấy câu cuối cùng của cô, đám con gái đều đồng loạt thở dài.
Bốn năm đại học, Nhan Họa chơi rất thân với các bạn nữ trong lớp, còn với con trai thì luôn duy trì một khoảng cách nhất định, mặc dù cũng có tham gia rất nhiều câu lạc bộ, làm việc chung với cả nam lẫn nữ, nhưng chưa một ai từng thấy cô gần gũi với con trai bao giờ.
Một cô gái như vậy đương nhiên là rất được các bạn học nữ chào đón, còn các chàng trai thì cũng vì vậy mà sinh ra hảo cảm.
Theo thời gian trôi, lên đại học các cô gái đã học được cách ăn mặc đẹp, nhịp sống đa dạng của trường học cũng khiến sinh hoạt của các cô trở nên muôn màu muôn vẻ, trở nên tự tin và xinh đẹp, chỉ cần trang điểm lên một chút là có thể dễ dàng thu hút được các chàng trai rồi.
Nhan Họa cũng không phải ngoại lệ, nhìn cô thành thục hơn rất nhiều so với trước đây, khí chất thì vẫn điềm đạm như hồi học trung học, khuôn mặt trắng bóc không thay đổi mấy, làn da không có một nốt mụn nào…, khi cười càng thêm xinh đẹp, dễ dàng khiến cho các chàng trai rung động, người theo đuổi cô không ít, nhưng tất cả đều bị cô từ chối vì lý do cô đã có bạn trai rồi.
Đối với lời tuyên bố của Nhan Họa, mới đầu mọi người đều không tin, nhưng sau lại thấy các buổi tối nếu có thời gian rảnh Nhan Họa đều nấu cháo điện thoại, còn đưa ảnh của bạn trai cho mọi người xem nữa, lúc đấy nếu không muốn tin thì cũng phải tin rồi. Nhưng nghe nói bạn trai của cô đang du học ở Đức, cả năm chỉ gặp nhau mỗi dịp nghỉ hè và nghỉ đông, đã yêu xa lại còn là mối tình đầu nữa, chắc chắn sẽ không có kết quả gì đâu.
Mặc dù hay bị mọi người trêu là yêu xa sẽ không được lâu dài đâu, mối tình đầu cũng thường không đi đến đâu cả, nhưng Nhan Họa vẫn kiên trì mà tiếp tục, mặc kệ người ta nói gì. Những người theo đuổi cô không thiếu người có gia thế tốt, nhưng cuối cùng vẫn không được cô để mắt tới, chỉ nguyện một lòng yêu người bạn trai đang du học nơi đất khách thôi.
Hai người đều vô cùng kiên định, quả thật là kỳ tích, nhưng càng kỳ tích hơn chính là sự kiên trì của hai người đã kéo dài được bốn năm rồi.
Tuy nhiên, mặc dù thái độ của Nhan Họa rất kiên quyết, hơn nữa còn tỏ vẻ chắc chắn sẽ không thay lòng, tuyệt đối không chia tay, nhưng trong xã hội rối ren này, chẳng có ai coi trọng chuyện giữa Nhan Họa và bạn trai cả, thậm chí còn có người đánh cược rằng sớm muộn rồi bọn họ cũng chia tay.
Cho nên, dù đã biết cô có một người bạn trai đang du học bên Đức, nhưng vẫn có rất nhiều người con trai thường rủ cô đi chơi, chạy đến ký túc xá nữ tìm gặp cô, tin chắc rằng yêu xa sẽ không có kết quả tốt, chỉ cần bọn họ kiên trì thì chắc chắn sẽ theo đuổi được cô.
Đối với chuyện này Nhan Họa cũng bó tay, cô vốn không thích qua lại với con trai, cho nên lần nào cũng chỉ lạnh nhạt mà đối diện với họ, đa phần thì họ đã bỏ cuộc hết rồi, nhưng vẫn còn một hai người là vẫn cố cưa cẩm cô.
“Thôi nào, bạn trai cậu còn chẳng biết lúc nào sẽ về nước, cũng đã bốn năm rồi mà cậu còn kiên trì như vậy.” Nghiêm Phương Nhụy kéo tay Nhan Họa ra khỏi lớp học, “Cậu sinh viên giỏi bên khoa kinh tế kia đã theo đuổi cậu lâu lắm rồi, cậu nhất định không muốn cho cậu ấy một cơ hội sao? Mình thấy cậu ấy thật đáng thương. ”
“Đúng đấy Nhan Họa, cho chị đây chút mặt mũi đi, cùng nhau đi nào.” Cao Thược Dã phụ họa theo.
Hai người này đều là bạn cùng phòng thời đại học của Nhan Họa, cũng là bạn thân nhất của cô ở đây, Nghiêm Phương Nhụy vóc dáng nhỏ bé, có đôi mắt rất cuốn hút, thay bạn trai như thay áo, không được lòng phái nữ cho lắm nhưng lại rất được các nam sinh hoan nghênh. Còn Cao Thược Dã lại có dáng người khá cao và thô, tận một mét bảy lăm, khung xương hơi to, nhìn từ đằng sau còn tưởng là con trai, tính tình của cô gái này thì rất hảo sảng, trai gái gì cũng chơi được hết, Nhan Họa cảm thấy tính cách của cô bạn này có phần khá giống với Đàn Tử Quỳnh.
Bốn năm đại học, ba cô gái với ba tính cách hoàn toàn bất đồng, nhưng lại có một tình bạn vô cùng thắm thiết, mặc dù mỗi người đều có một cách nhìn nhận và đối xử với cuộc sống khác nhau, nhưng đều dành cho nhau sự tôn trọng. Điều khiến cho các cô tiếc nuối chính là ba người lại đến từ ba thành phố khác nhau, sau khi tốt nghiệp đại học rồi lại đường ai nấy đi, sau này có muốn gặp lại nhau cũng khó.
Nhan Họa bị hai người ép buộc đi ra khỏi khu giảng đường, vẻ mặt hoàn toàn bất lực, đưa tay xoa lên mặt mình, buồn bực nói: “Các cậu nhìn đi, mình đâu có xinh đẹp động lòng người như Phương Nhụy, cũng không mạnh mẽ hiên ngang như Lão Cao cậu, thế mà vẫn có mấy người không chịu hết hy vọng là thế nào nhỉ? Mình có bạn trai thật mà, còn tính sau khi tốt nghiệp sẽ đi đăng ký kết hôn luôn, tuyệt đối không chần chừ!”
Nghiêm Phương Nhụy nghe xong liền đưa tay sờ mặt cô, trêu chọc nói: “Ngũ quan của cậu tuy rằng không được như mình, nhưng làn da đẹp lắm, trắng trẻo mềm mại, khí chất cũng tốt, vừa nhìn đã biết là một cô gái có thể yên tâm cưới về nhà mà không sợ cô ấy sẽ buồn bã cô đơn nếu chồng đi công tác, có nhiều người đàn ông thích kiểu con gái như cậu lắm. ”
Cao Thược Dã cũng cười nói: “Đúng đó, Trâu Kình cũng nói cậu là mẫu người mà cậu ta muốn lấy về làm vợ, hy vọng trước khi tốt nghiệp cậu có thể quay đầu nhìn cậu ta một cái. ”
“…Không quay!”
“Đáng thương quá!”
“Đúng đó, rõ ràng còn có mình để ý đến cậu ta đây, thế mà mắt cậu ta bị dính gì mà không thèm liếc mình lấy một lần!” Nghiêm Phương Nhụy khẽ xoay người, tạo dáng vô cùng kiêu sa.
Nhan Họa và Cao Thược Dã không khách khí mà phì cười, cười đến mức khiến cho mỹ nữ Nghiêm Phương Nhụy phải hóa thân thành quỷ dạ xoa, đuổi theo đòi đánh các cô.
Đang náo loạn thì Cao Thược Dã bỗng chỉ vào đám người phía trước nói: “Này, mau nhìn đi, là Trâu Kình đó, đúng là vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến. ”
Nghe vậy, Nhan Họa và Nghiêm Phương Nhụy liền quay đầu lại nhìn, vừa hay thấy các sinh viên khoa kinh tế đi tới, trong số đó dẫn đầu là một anh chàng rất đẹp trai, tỏa sáng như ánh mặt trời, trước lúc tốt nghiệp với sự mơ hồ về tương lai của các sinh viên, cậu ta vẫn rất tự tin, căn bản là vì gia thế khiến cho cậu ta không phải lo lắng gì cho tương lai hết.
Có thể vì không có gánh nặng cuộc sống, nên lúc này cậu ta mới có thời gian rảnh để mà theo đuổi con gái.
Đám người kia hiển nhiên cũng nhìn thấy các cô, lập tức có một nam sinh lên tiếng trêu ghẹo, “Ô kìa, kia không phải là nữ thần trong lòng cậu sao? Còn không mau tiến lên!”
Trâu Kình cười đá cậu kia một cái, nhưng vẫn nhanh chân bước tới, sau khi chào hỏi ba người, cuối cùng ánh mắt không thể rời khỏi Nhan Họa.
Nhan Họa cũng rất tự nhiên chào hỏi cậu ta, yên lặng đứng bên cạnh Nghiêm Phương Nhụy, không quá nhiệt tình mà cũng không quá lãnh đạm.
Trâu Kình thật không ngờ có thể gặp cô ở đây, trông cậu ta có vẻ rất cao hứng, nói: “Nhan Họa, ngày mai khoa chúng mình có tổ chức tiệc, cậu có tới không?” Sau đó cậu ho nhẹ một tiếng, “Vừa lúc mình đang thiếu bạn nhảy, muốn mời cậu nhảy với mình. ”
Nhan Họa có phần bối rối, tuy vậy cô vẫn nhẹ nhàng từ chối.
Trâu Kình theo đuổi Nhan Họa đã hai năm, bị cô từ chối cũng quen rồi, bèn bất đắc dĩ nhìn Cao Thược Dã nói: “Lão Cao, giúp mình khuyên cô bạn thân này của cậu đi!”
Cao Thược Dã đảo mắt một cái, cười nói: “Mình khuyên thì có lợi gì chứ?”
Nghiêm Phương Nhụy tiến lên đứng trước mặt Nhan Họa, tiếc nuối nói: “Cho dù được lợi từ cậu thì cũng chịu thôi, mặc dù đàn ông rất quan trọng, nhưng bạn thân còn quan trọng hơn. Nhan Họa nhà chúng mình đã không muốn thì cũng không còn cách nào đâu!”
Mặc dù cuộc sống riêng có phần bừa bãi, nhưng Nghiêm Phương Nhụy đối với bạn bè luôn rất trượng nghĩa, đây cũng là nguyên nhân khiến cô tuy không được lòng con gái, nhưng lại rất thân với Nhan Họa và Cao Thược Dã.
Trâu Kình buồn bã cúi đầu, thăm dò nhìn Nhan Họa, “Thật sự không thể sao?”
Nhan Họa cười nói: “Xin lỗi, ngày mai mình có việc rồi, có thể sẽ không đến trường.” Thấy cả đám có vẻ không tin, cô lại nói: “Thật đó, mình đến khoa Văn để tìm Đàm Minh Thiên rồi cùng cậu ấy đi gặp bạn cấp ba. ”
Nghe Nhan Họa nhắc tới Đàm Minh Thiên, đám con trai đi theo Trâu Kình liền trở nên kích động, chen chúc tới hỏi: “Nhan Họa, Minh Thiên bạn cậu đi gặp ai vậy? Có phải là cái tên gấu lớn suốt ngày đến tìm cậu ấy đúng không? Ôi, người đẹp và quái vật, đúng là nét bút hỏng của Thượng Đế mà, chẳng xứng đôi chút nào! Không bằng cậu giới thiệu Đàm Minh Thiên cho tôi đi. ”
“Đi chết đi, xấu như cậu mà cũng dám tơ tưởng đến mỹ nữ khoa Văn à?”
“Sao mà không được? Mình thì sao hả? Còn hơn khối lần cái tên đầu gấu ở trường bên cạnh kia ý! Ít ra mình còn hào hoa phong nhã, không giống tên gấu lớn kia, nhìn chẳng khác gì dân xã hội đen!”
“Này, cậu đừng có mà nói lung tung, đó đều là bạn cấp ba của Nhan Họa đấy, cậu ta dù sao cũng là dân thể thao mà…”
Này này này, mấy người tìm chỗ khác mà tranh cãi có được không?
Nhan Họa mặt tối sầm, kéo tay áo Nghiêm Phương Nhụy nói: “Sắp đến trưa rồi, cậu không đói à? Đi ăn đi, mình mời!” Nói xong, cô lại liếc mắt nhìn đám con trai kia một cái.
Nghiêm Phương Nhụy không nhịn được bật cười, vì để thoát khỏi Trâu Kình mà cô bạn này còn chịu bỏ tiền mời cơm luôn, xem ra Trâu Kình muốn nhờ các cô thuyết phục Nhan Họa là điều không thể rồi. Cô nói với Nhan Họa: “Được rồi, nghe cậu hết!”
Nói xong cô liền xắn tay áo, lớn tiếng nói: “Này, mau tránh đường, chúng tôi phải đi ăn trưa rồi!”
Mấy nam sinh nghe thấy liền trăm miệng một lời nói: “Bọn mình mời mấy người đẹp một bữa có được không?”
Trâu Kình hai mắt sáng rực nhìn Nhan Họa.
Nhan Họa cực kỳ khó xử.
Tuy nhiên, nhìn người đang từ xa bước tới kia, Nhan Họa bỗng trở nên ngơ ngác, sau đó cô lập tức đẩy Trâu Kình đang chắn đường ra, bước nhanh xuyên qua đám người, trong ánh mắt kinh ngạc của cả bọn, cô liền tươi cười nhào vào lòng người con trai kia.
“Kỳ Trạch!”
Anh chàng đẹp trai kia cũng cười tươi rồi giang tay ôm chặt cô, thậm chí còn xúc động bế cô lên quay một vòng, lấy hành động để diễn tả nỗi vui sướng trong lòng.
Người xung quanh nhìn một màn kia, tròng mắt suýt nữa thì rơi xuống.
Chuyện gì đang diễn ra vậy?