Edit: Ishtar
Beta: Tuyết Nhi
Bành Hạo ngồi ở trên xe, chun chun miệng nước mắt lưng tròng nhìn Cù Nhiên đang lái xe.
“Hạo Hạo, đừng khóc được không? Cậu thật sự là mang cháu đi tìm mẹ nha!” Anh ngoài mặt dụ dỗ, dưới chân tăng tốc, nghĩ nhanh chóng trở về.
Tiểu gia hỏa này có phải quá kinh sợ rồi hay không? Có thể có chuyện gì chứ? Nói là ba nó tự mình phái người đưa tới a, cũng không phải muốn đem nó mang đi bán, nó như thế nào khóc ủy khuất như vậy?
“Cậu, cậu chính là kẻ lừa đảo! Con biết...... Khẳng định là con trong khoảng thời gian này không đi tìm Tiểu Đào chơi cùng, cậu thay bạn ấy tìm con báo thù !” Thằng bé hít hít nước mũi “Cậu không thể như vậy...... Cậu là người lớn, Cậu không thể đối với con như vậy......” Nói xong tiểu tử kia lại muốn khóc.
Xú tiểu tử, sức tưởng tượng của con cũng quá phong phú rồi......
Đợi đến trước nhà, Cù Nhiên mở cửa ra, liền hướng trên mông tiểu tử kia nhẹ nhàng vỗ vỗ “Vào đi thôi, kêu kêu xem mẹ đang ở đâu!”
“Mẹ ơi...... Mẹ ơi......”
Đinh Đồng nghĩ đến bản thân nghe lầm , vội vàng chạy ra, nghiêng ngả lảo đảo lập tức liền ngã ở trước mặt cục cưng, đầu gối thật mạnh rơi trên mặt đất, cô đơn giản quỳ xuống liền ôm lấy con, nhiều ngày không thấy tưởng niệm cùng bản thân chịu đựng ủy khuất đúng lúc này toàn bộ bùng nổ, ôm ấp thân mình nho nhỏ, cảm giác quen thuộc lại trở về, nguyên lai, từ đầu đến cuối, cô có được cũng chỉ có cục cưng mà thôi, cũng chỉ có cục cưng mà thôi......
“Cục cưng, cục cưng......” Cô ôm gắt gao bé , mặt liền chôn ở trước người đứa nhỏ nho nhỏ, khóc rất thương tâm.
Tiểu Bành Hạo cũng rất nhớ mẹ, lúc này khóc càng lớn tiếng “Mẹ, mẹ, người...... Mẹ gạt người...... Mẹ rõ ràng nói...... Nói muốn tới chơi với con ...... Đâu có ......” Cậu bé lên án mẹ nói chuyện không giữ lời.
Cù Nhiên đi qua, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của cô, ngữ khí ôn nhu đã lâu không có “Đừng dọa đến đứa nhỏ, đừng khóc......”
Bả vai cô cứng lại lên, khẽ run lên làm rớt ra tay của anh, cự tuyệt quan tâm.
“Cục cưng, đừng khóc được không?” Một hồi lâu cô mới ngẩng đầu.
Tiểu tử kia tựa hồ cũng là khóc đủ, hai tay nhỏ bé nâng lên giúp mẹ lau nước mắt trên mặt “Mẹ cũng đừng khóc, cục cưng có nghe lời, mẹ không có đi xem con con vẫn nghe lời nga! Cho nên mẹ không cần khổ sở......”
Đinh Đồng nắm tay nhỏ của bé kéo tới bên miệng hôn “Mẹ biết cục cưng là ngoan nhất, là mẹ không tốt, đều trách mẹ, mẹ nói chuyện không giữ lời...... Là mẹ sai!”
Người phía sau yên lặng nhìn, không nói chen vào,anh chỉ biết, chỉ có người cô quan tâm nhất cô mới có thể để ý. Mà cô để ở trong lòng , đếm tới đếm lui cũng sẽ không vượt qua năm đầu ngón tay, trừ bỏ Hạo Hạo trước mặt, đại khái cũng kể đến Đao Diên đã mất cùng mẹ ruột của Hạo Hạo đi! Về phần anh, a, như thế nào có thể sắp xếp trên......
“Cục cưng, con sao lại đến nơi này?”
Bành Hạo hướng phía sau cô giơ tay chỉ “Cậu mang con đến! Mẹ, con còn tưởng là cậu gạt con...... Mẹ sao lại ở chỗ này?”
“Mẹ......” Cô không biết giải thích như thế nào.
“Nga, con hiểu được !” Tiểu Bành Hạo bừng tỉnh đại ngộ “Giống như dì Mộng Mộng vậy, mẹ cũng là đang công tác có phải hay không?”
Cô có lệ gật gật đầu, dường như mơ hồ chợt nghe đến phía sau truyền đến một tiếng thở dài, thanh âm rất nhỏ rất nhỏ, nhất định là chính mình nghe lầm !
Buổi tối Đinh Đồng cùng tiểu Bành Hạo ngủ ở phòng khách, Cù Nhiên nửa đêm tỉnh giấc nhìn đến vị trí trống trãi bên cạnh, trong lòng cũng giống như theo đó rơi vào khoảng không. Mấy ngày nay anh trở về không nhiều lắm, ngẫu nhiên một hai ngày, cô hoặc là ở phòng khách xem tivi, hoặc là liền suốt đêm lên mạng, nghĩ hết mọi biện pháp không muốn ở chung một phòng với anh.
Càng nghĩ anh lại càng không ngủ được, dứt khoát đứng dậy, muốn đi uống nước.
Lúc quay về, đi qua phòng khách, nhìn đến cửa phòng hờ khép , liền nhịn không được nhẹ nhàng đẩy ra. Đầu giường chiếc đèn ngủ màu vàng đang tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, tiểu tử kia cả người chui ở trong lòng Đinh Đồng, một cái chân béo mập còn đặt ở trên bụng cô, một lớn một nhỏ hai người ngủ say sưa, ngay cả chăn bị đá văng ra cũng không biết.
Anh đi vào, tận lực không phát ra âm thanh gì, đầu tiên là đem chân Bành Hạo từ trên người cô bỏ xuống, lại kéo qua chăn đắp ngay ngắn trên người bọn họ, sợ đem cô đánh thức, khắc chế suy nghĩ muốn đi hôn nhẹ cô trong đầu, xoay người rời đi.
Hôm nay, Cù Nhiên trở về sớm, ăn cơm xong, Bành Hạo còn có chút làm nũng đeo theo, quệt miệng, Đinh Đồng đi đến đâu bé liền theo tới đó.
Anh đi qua vươn tay nắm lấy bé, đem cái đuôi nhỏ kia ôm đến “Làm sao vậy? sao lại không vui?”
Tiểu Bành Hạo dậm dậm chân xem liếc mắt nhìn mẹ một cái, mới nói: “Con muốn đi tìm Tiểu Đào chơi...... Nhưng là mẹ không cho!” Liên tục ở bên cạnh đợi vài ngày, đã không có đồ chơi lại không thể cho cậu bé kêu dì Mộng Mộng đến, bé đã sớm chán không chịu được.
“Đi, cậu mang con đi, cô ấy không cho, cậu cho nha!”
Tiểu tử kia vừa nghe liền vui mừng , ánh mắt liếc sang phía bên kia, phát hiện mẹ không đồng ý, nhụt chí cúi đầu “Thôi bỏ đi, con lại không muốn đi nữa!”
Cù Nhiên nhíu mày, cô không nên kiên quyết như vậy chứ? Ngay cả đứa nhỏ muốn đi tới nhà em gái anh cũng không cho...... Anh cũng không để ý tới, đặt Bành Hạo xuống dưới “Lên lầu lấy áo khoác, sau đó chúng ta đi.”
“Bành Hạo!” Đinh Đồng lên tiếng gọi bé lại “Mẹ đã nói như thế nào , không cho chính là không cho!”
“Mẹ......” Bạn nhỏ xuất ra pháp bảo làm nũng của mình, nghĩ đến có thể hữu dụng, kết quả giây tiếp theo đã bị kéo qua đánh mông hai cái, xuống tay không nặng, lại làm cho bé thập phần ủy khuất, nước mắt to như hạt đậu ngay tại giờ phút này rơi xuống “Mẹ xấu, người xấu, con không cần mẹ nữa......”
“Em như thế nào trở nên không thể nói lý như vậy, đánh thằng bé làm cái gì!” Cù Nhiên thấp thanh rống cô.
“Không cần anh quản! Tôi như thế nào dạy con là chuyện của tôi.”
“Làm bừa!!” Anh ném cho cô hai chữ, ôm tiểu tử kia liền hướng ngoài cửa đi “Đứa nhỏ không phải để cho em đến phát hỏa, xem ra, anh đem thằng bé tới chính là sai lầm !”
Đinh Đồng nắm chặt nắm tay, nếu không phải có đứa nhỏ, cô thật sự rất muốn cùng anh ầm ĩ một trận “Đưa Hạo Hạo trở về đi! Em nghĩ chúng ta cũng nên đem sự tình nói rõ ràng . Nếu anh giống như trước đó tính không trở quay lại, như vậy em ngày mai liền trực tiếp rời đi, anh cho là chỉ bằng mấy người kia có thể ngăn được em sao!” Cô chịu đủ, còn tiếp tục như vậy, sớm muộn gì có một ngày chỉ sợ chính mình thật sự cái gì đều mất đi, cùng với ngây ngốc qua ngày chờ hai bên bình tĩnh, không bằng để cho cô trực tiếp rời đi, hết thảy đều có thể chấm dứt......
Có thể nghĩ, lúc Bành Tấn Hoa nhận được điện thoại của Cù Nhiên có bao nhiêu khiếp sợ, như thế nào đột nhiên tại đêm khuya còn đem đứa nhỏ đuổi về.
Cù Nhiên đem đứa nhỏ trong lòng cho anh “Thực xin lỗi, không thể chăm sóc tốt cho Hạo Hạo!”
“Sao lại thế này?”
Người trong lòng tức thời liền lên tiếng trả lời câu hỏi của baba “Mẹ tức giận! Baba...... Hạo Hạo giống như khiến cho mẹ tức giận......” Vừa nói vừa cong cong khóe miệng.
Bành Tấn Hoa vừa nghe thế này mới thoáng dịu đi một chút, Cù Nhiên giải thích “Không trách đứa nhỏ, là vấn đề của tôi và cô ấy.”
Anh gật gật đầu “Được rồi, tôi hiểu được!” Hai người trong lúc đó là ai bắt đầu người ngoài khó có thể sáng tỏ, chính là ủy khuất con trai mình làm vật hi sinh của hai người, đứa nhỏ đáng thương để cho mẹ nó dùng để nói chuyện luyến ái nha...... Quên đi, vẫn là cha tốt nhất, làm cho bé trở về chơi trò đóng giả cảnh sát!
......
Cù Nhiên cố ý đi đường vòng thật xa mới về đến nhà, nếu không phải cô trước đó nói nếu hắn không quay về cô ngày mai liền trực tiếp rời đi, như vậy anh là thật sự muốn tiếp tục trốn tránh cô......
Trong phòng khách, Đinh Đồng ánh mắt ửng đỏ, thanh âm có hơi chút khàn khàn “Em không thể trêu vào anh, anh nói đi, anh còn muốn thế nào? Hết thảy bắt đầu đều là em sai, anh không muốn nghe, em cũng sẽ không giải thích , anh nói đi, anh rốt cuộc muốn thế nào?”
Được rồi, anh thừa nhận, từ ngày đó nhìn thấy cô ôm Bành Hạo khóc, anh liền mềm lòng , anh cũng nghĩ tìm bậc thang hòa giải, nhưng là cô hoàn toàn không cho cơ hội này.
“Anh có thể bắt em làm gì?! Anh cũng muốn biết câu trả lời! Đinh Đồng, em nói cho anh biết, anh nên bắt em làm sao bây giờ?” Anh chậm rãi đi qua.
“Em chỉ còn mình Hạo Hạo ...... Chẳng lẽ em ngay cả dạy dỗ nó cũng không thể sao? Đúng, em xấu xa, em là người xấu, anh vừa lòng rồi chứ! Hiện tại ngay cả con em đều chán ghét em , anh nói đúng, em nên sống cô độc suốt quãng đời còn lại!” Cô bụm mặt, khóc không thành tiếng.
Cù Nhiên ôm lấy cô, cô càng là giãy dụa anh ôm lại càng chặt “Anh ngày đó...... chính là tức giận lỡ lời.”
Mặt của cô chôn ở trước ngực, khóc tức tưởi, tay nắm thành quyền không ngừng dừng ở trên người anh, phát tiết cảm xúc.
Ban đêm, anh từ phía sau ôm cô, cũng như mấy ngày lúc trước, chưa từng có qua tứ chi dây dưa, nhưng lại sưởi ấm cho nhau như vậy .
“Anh để cho em đi thôi! Em đã mệt mỏi ......”
Cù Nhiên không vui ý “Hừ...... Đừng náo loạn nữa.”
“Em không phải náo loạn.” Có cái gì vui mà nháo .
“Vậy đừng nói những lời này nữa, không phải đã đáp ứng rồi sao, đợi đến cuối năm.” Anh dùng cằm cọ trong gáy cô.
Đợi đến cuối năm sao? Tốt, như vậy, ra đi vào thời điểm kia!
Đảo mắt đã tới ngày ba mươi, Cù gia điện thoại cơ hồ cách hai ba ngày lại gọi một lần, cảnh cáo anh nhất định phải về nhà ăn cơm tất niên.
Trong phòng khách, Đinh Đồng nhìn chằm chằm tivi ngẩn người, không biết suy nghĩ cái gì, Cù Nhiên đi qua, ngồi vào bên cạnh cô. Trong lúc đó không khí giữa hai người vẫn là có chút xa cách, Đinh Đồng không hề nói gì, anh cũng không ầm ĩ nữa, thật giống như chưa từng phát sinh qua chuyện gì.
Đinh Đồng mở miệng trước “Buổi sáng mẹ anh đã điện thoại tới, nói em chuyển lời cho anh nhớ rõ về nhà ăn cơm tất niên.”
Đáng chết! Bọn họ là không đạt mục đích thề không bỏ qua !
“Vậy còn em?”
Cô cười cười “Còn có thể bỏ đói em được sao, những năm qua, em cũng sống vô cùng tốt !”
Tươi cười của cô làm cho anh có chút khó chịu, bàn tay to duỗi ra, đã đem cô kéo vào trong lòng “Cùng anh đi đi.” Nguyên bản nghĩ đến cô sẽ tới nhà Bành Tấn Hoa cùng Hạo Hạo ở chung, lại không nghĩ rằng cô nói như vậy, ngụ ý chính là tính một người ở đây đâu cũng không đi.
“Anh thật muốn làm cho mọi chuyện phức tạp hơn a! Có cái gì lo lắng , em lớn như vậy, trốn không thoát!”
Nói thì dễ nghe, nhưng kỳ thật trong lòng hai người bọn họ đều biết rõ ràng, Cù gia căn bản là không tiếp nhận cô. Buổi sáng điện thoại, bà Cù rất là khách khí, nửa điểm ý tứ bảo cô về nhà cũng không có, càng đừng nói người Trung Quốc coi trọng nhất là tết âm lịch , cô làm sao có thể tới nhà anh.
“...... Anh cũng ở nhà với em, không đi!”
“Anh đừng như vậy! Em thực không cần anh ở với em...... Ngày quan trọng như vậy, Cù Trà đêm ba mươi không thể về nhà với bọn họ, anh nếu không trở về coi sao được, không chừng bọn họ ngày hôm sau có thể kéo tới phá hủy nóc nhà chỗ này kéo anh về !” Cô nâng tay vén mấy sợi tóc rơi xuống trên trán anh, đầu ngón tay lạnh lẽo.
Cù Nhiên kéo tay cô nắm ở lòng bàn tay “Sao lại lạnh như vậy?”
Đinh Đồng lắc đầu, đem tay từ trong lòng bàn tay anh rút ra, đứng lên “Em có điểm mệt, đi ngủ trước.”
“Đừng đi” Anh giữ chặt tay cô “Còn sớm, ngồi với anh thêm chút nữa.”