Hy Vọng

Tầng cao nhất nhà ăn tập đoàn “Tân vũ”, Tề Thiên nhàn nhã nhấm nháp trà chi sĩ mộ tư.
“Tề lão Tứ, anh còn tính ăn tới khi nào?” Vẫn nhìn anh ta ăn mấy miếng bánh ngọt như vậy, Cù Nhiên đã không còn khách khí như ban đầu nữa.
“Như thế nào? Tôi cũng không phải ăn không trả tiền nha!”
“...... Vậy được rồi, anh cứ ăn từ từ, tôi đi trước.” Cù Nhiên đứng dậy chuẩn bị đi.
“Ôi chao ôi chao ôi chao...... đừng đi......nói việc chính nha, anh vội cái gì!” Tề Thiên vội vàng chặn Cù Nhiên lại, thật ra anh hay nói giỡn thôi, nếu hôm nay chỉ vì mấy miếng bánh ngọt mà không hoàn thành nhiệm vụ, nói không chừng buổi tối anh về sẽ có người đem anh đánh chết.
Cù Nhiên trở lại ngồi đối diện anh ta, buổi sáng hôm nay anh nhận được điện thoại của thư kí anh ta nói là Tề Thiên muốn gặp anh, chính cái gọi là vô sự không đăng tam bảo điện, huống hồ quan hệ giữa anh và Tề Thiên cũng không thể nói thân thuộc gì, Tề Thiên có thể chủ động tìm đến anh, anh đoán được tám chín phần mười là vì chuyện của Hoàng Vĩ Thành.
“Đầu bếp làm điểm tâm của các anh không tồi nha! Quả nhiên đầu bếp Pháp có khác......”
“......”
“Tôi nghĩ anh đã biết tôi tìm đến anh vì cái gì rồi, cho nên chúng ta liền đi thẳng vào vấn đề nhé. Chuyện xử lí Hoàng Vĩ Thành cũng không đơn giản, Lưu Lão Thất không phải bọn du côn, hắn ta rất coi trọng mặt mũi, nói trắng ra là hắn muốn anh vừa bồi thường vừa đứng ra chịu tội, hắn chính là muốn dập nát kiêu ngạo của anh, làm cho hắn ở trước mặt người khác có thể nở mày nở mặt.”
Cù Nhiên hừ lạnh một tiếng, biểu hiện ra thái độ khinh thường đối với Lưu Lão Thất.

“Anh nghĩ anh là ai, mà để hắn đối với anh cúi đầu, cho nên việc đến nước này cũng là tất nhiên!”
“Anh nói như thế là có ý gì?
Tề Thiên đem cà phê quấy lên, sau đó đẩy qua một bên,“Phải giúp anh!”
“Giúp tôi? Vì cái gì?” Chẳng lẽ bởi vì Đinh Đồng? Anh cảm thấy đó rất buồn cười, nếu cô ấy nguyện ý giúp, như vậy lần trước cô ấy sao có thể từng bước dồn anh vào chân tường?
Tề Thiên tựa lưng vào ghế, miễn cưỡng nói,“Lòng tốt có thể chứ? Hoặc là nếu anh không tin lời nói của tôi, vậy anh cho rằng tôi nhàm chán đến đây giết thời gian sao!”
Cù Nhiên nhíu mày,“tốt lắm, cho dù là anh nhàm chán, như vậy có nói lên cái gì? Hoặc là nói các người dự đoán được cái gì? Chỉ cần tôi có thể làm thì không thành vấn đề.”
“Chậc chậc......” Tề Thiên lắc đầu cảm thán,“Anh thật đem chúng tôi trở thành giao dịch nha? Nói cho anh biết, nếu không ông cụ nhà tôi giao phó, anh nghĩ tôi có thể ngồi chỗ này hay không?.”
Ông cụ nhà họ Tề? Cù Nhiên mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng không nghi ngờ cái gì. Vào những năm trước, thời điểm mà mấy người đồng lứa dốc sức kinh doanh, Cù Văn Thanh cùng các gia thành lập cảm tình cũng không bạc, nói vậy chắc đối phương đơn thuần giúp đỡ mà thôi?!
“Như thế nào? Đừng làm bộ giống như ta đoạt nhà anh vậy, nói như thế nào đây? Còn không tin tôi sao?” Tề Thiên có chút phiền muốn đứng lên, anh ta muốn gì đây, để cho anh ta ra mặt giải quyết đi, còn không nói thẳng cho rồi, rằng là làm cho anh bàn xuất từ gia lão nhân đến bãi, đều là cô làm, công lao lại không có một phần, kết quả là, không chừng người đàn ông này không biết gì! Thật là khờ quá!
“Được rồi, anh nói đi, tôi nên làm như thế nào?”

“Chuyện lần nay, Đinh Đồng muốn giao cho cảnh sát xử lý, nhưng đa số mọi người trong CLB không chấp nhận, Lưu Lão Thất lại mượn cơ hội này hành động có vẻ lớn. Cho nên tốt nhất anh mượn cơ hội này một mình đi gặp Lưu Lão Thất, yêu cầu của hắn rất đơn giản, chính là tiền, cho nên hắn nhất định yêu cầu số tiền không phải nhỏ, đương nhiên, hắn có thể mau chóng đem việc này lặng xuống, mặt khác hắn muốn tạo uy phong trước mặt mọi người, việc này nhất định sẽ nhanh chóng giải quyết, cứ như vậy, mục đích của anh có thể đạt rất tốt.” Thái độ bất cần đời ngày xưa biến mất, Tề Thiên đem sự việc phân tích rõ ràng với Cù Nhiên, sau đó nói cho Cù Nhiên nên làm thế nào.
“Trước mắt mà nói, đây là biện pháp tốt nhất, tôi sẽ hẹn Lưu Lão Thất, đến lúc đó hắn có thể không cho anh sắc mặt tốt hoặc nói có chút khó nghe, anh cũng phải nhịn một chút, dù sao chúng ta có việc cầu người.”
Cù Nhiên nghe xong gật gật đầu,“Được rồi, tôi biết nên làm như thế nào.”
Ra khỏi nhà ăn , Tề Thiên đột nhiên hỏi anh,“Anh với Thùng Thùng đã chia tay?” Tề Thiên thay đổi xưng hô, rõ ràng là nói cho đối phương nghe, như lúc này anh muốn dùng thân phận anh em với Đinh Đồng hỏi.
Cù Nhiên không muốn ở trước mặt người khác nói chuyện tình cảm, nói như thế nào đây, mọi sinh hoạt của bọn họ đều bị mọi người chăm chú theo dõi, cuộc sống của bọn họ không có không gian riêng, cho nên có những điều anh muốn giữ gìn, không muốn bất luận người khác xen vào.
“Không phải!” Anh không muốn nhiều lời, đơn giản trả lời hai chữ như vậy.
“Không phải chia tay, vậy đây là thế nào?” Tề Thiên nói thật không khách sáo, giống như đang công khai lên án, bênh vực kẻ yếu.
Cù Nhiên nói lại,“Tề tứ, tôi cũng rất muốn biết tôi cùng cô ấy giờ là cái gì, không bằng anh giúp tôi hỏi cô ấy đi! Tình cảm của chúng tôi cùng do chính cô ấy tự tay cắt bỏ, tất cả mọi việc đều dựa theo ý cô ấy, tôi nghĩ răng tôi ở trong lòng cô ấy không là gì cả!” Anh cười lạnh, tự giễu chính mình tiếp tục nói:“Có lẽ trong mắt cô ấy, tôi , mới là người làm sai.Từ Hạo Hạo......đến Đao Diên mà mấy người nói, hoặc là Bành Tấn Hoa hoặc là anh-- Tề Thiên.Tôi không biết các người cùng cô ấy như thế nào trở thành bạn chung hoạn nạn, nhưng trong lòng cô ấy, tôi không bằng bất cứ kẻ nào, vô luận phát sinh chuyện gì, trước hết cô ấy ném tôi sang một bên.”
Nghe Cù Nhiên nói nhiều như vậy, Tề Thiên bị nỗi oán hận của anh ta làm cho sợ hãi, tuy rằng anh ta nói như vậy như vậy, khẩu khí thô lỗ, nhưng mà cũng không có gì đáng trách , người đàn ông này thật sự rất yêu Thùng Thùng.

“Cù Nhiên, có rất nhiều chuyện bây giờ anh còn không biết, có lẽ về sau anh sẽ không nghĩ như vậy . Vô luận là Bành Tấn Hoa, tôi, hoặc là cục cưng, chúng tôi kỳ thật cũng không là người em ấy muốn ......”
“Đúng vậy, cô ấy muốn chính là Đao Diên đã mất mà thôi! Tôi biết, ngay từ đầu chúng tôi ở cùng một chõ tôi đã biết, bởi vì tôi có khuôn mặt cùng người kia giống nhau!”
Tề Thiên vòng tay quanh ngực,“Anh cũng biết Đao Diên đã mất, còn oán hận cái gì. Anh có biết mấy năm nay em ấy sống như thế nào hay không? Một cô gái nhỏ, cũng mới 20 tuổi đầu, không để ý chính mình, không hưởng thụ cuộc sống,càng không chấp nhận đoạn tình cảm nào nữa. Vì cái gì? Bởi vì cuộc sống mỗi ngày của em ấy chính là đứa nhỏ không có mẹ, một đám không phục tùy chờ cơ hội đem em ấy đuổi ra, còn có...... Còn có cùng một ngày mất đi hai người thân nhất! Những việc này anh đã trải qua chưa?”
Tề Thiên cảm xúc có chút kích động, nhiều năm trước cho tới nay việc này giống như vết sẹo xấu xí bị anh chôn sâu trong lòng, người khác nhìn không thấy, nhưng không có nghĩa chính anh không biết, hôm nay lại vạch trần nó ra trước người khác, những chuyện cũ từ từ hiện lên trong lòng, nõi đau này lan ra cả tim, phổi của anh.
“Cù Trà là em gái của anh, chính anh nghĩ lại đi vào thời điểm 20 tuổi cô ấy làm gì ở đâu? Hoặc mấy người các anh vào tuổi này thì sao? Chảng phải cả ngày không biết trời cao đất rộng, ăn chơi hưởng thụ vô cùng sao...... Cho nên anh không có tư cách chỉ trích Đinh Đồng. Anh có từng nghĩ xem Đinh Đồng tại sao phải làm như thế, nghĩ lại anh đã từng làm cái gì cho em ấy, hoặc anh có nghĩ tới em ấy muốn cái gì, mà anh có năng lực để đáp ứng cho em ấy hay không?!”
“Hừ...... Đúng vậy, anh nói có đạo lý của anh, nhưng việc này giống như bình nước, nếu anh đóng chặt hai đầu, bất luận anh cố gắng như thế nào, nước vẫn không theerr chảy ra ngoài dù chỉ 1 giọt. Chuyện của tôi cũng như thế, tôi nghĩ muốn đáp ứng, nhưng cô ấy không cần!”
Cuối cùng, hai người tức giận mà chấm dứt cuộc nói chuyện, Tề Thiên vừa lên xe liền gọi điện thoại cho Tiểu Ngũ,“ Tôi sợ à, Cù Nhiên hắn là cái gì, dám kiêu ngạo như vậy!! NND*, nên để cho Lưu Lão Thất phá chết hắn, tức muốn hộc máu mà, cậu nói cho tôi nghe một chút, có người nào như thế không? Xứng đáng để Thùng Thùng ngược chết hắn, tên chết tiện này......”
*NND: Một cách nói chửi tục của TQ.
Tiểu Ngũ nghe anh không đầu không đuôi mà oán giận, biểu hiện trên mặt có chút không hiểu,“Hầu tử, cậu có thể nói rõ ràng hơn hay không? Cù Nhiên đã nói gì với cậu? Đem cậu tức thành như vậy,có phải mông cậu bị anh ta đốt không?”
“Đao Tiểu Ngũ, cậu đừng có để cho bản thân sống không thoải mái! Anh dây đang rất khó chịu, đừng có đụng đến anh......”
Tiểu Ngũ vui sướng khi có người gặp họa, nở nụ cười,“Vậy cậu cũng nên nói tới điểm chính đi chứ!!”

Tề Thiên oán giận cùng anh xong, cũng nên nói tới chuyện quan trọng, Tiểu Ngũ nghe xong,“...... Hầu tử, kỳ thật khách quan mà nói, Cù Nhiên nói cũng đúng! Đinh Đinh không có dũng cảm để yêu, dù sao, anh của tôi mãi mãi là bóng ma trong lòng Đinh Đồng! Đổi góc độ khác, tình cảm hai người bọn họ lúc đó, người ngoài như chúng ta không thể bình phẩm được......”
“Cậu đúng là thằng nhỏ vô lương tâm......” Tề Thiên không tìm được đồng minh, rất căm giận.
......
Nhà Lưu Lão Thất.
Tề Thiên gác chân ngồi, chờ Lưu Lão Thất trả lời. Cù Nhiên hai tay nắm lại đặt lên dầu gối, bình tĩnh nhìn.
“Tề tổng, không phải tôi không chịu nể mặt, thật sự là......”
“Anh bảy, có ai không biết anh nha, vì anh em mà chịu ra mặt nên chuyện lần này bất luận thế nào anh cũng không làm sai!” Tề Thiên nói những lời anh bảy muốn nghe.
Lưu Lão Thất đắc ý sờ sờ đầu:“Haiz...... thật ra, tôi cũng là nghĩ cách giúp anh em mà thôi, đương nhiên tiền lần này chính là dùng cho cuộc sống sau này của người bị thương. Cậu với Chị Đồng không giống nhau nha, chuyện gì Chị Đồng cũng muốn báo cánh sát, đâu không phải hại người sao?” Hắn ý tứ sâu xa nhìn vào mắt Cù Nhiên,“Đối với người bị thương tôi không có khả năng mặc kệ, dù muốn hay không muốn tôi phải nhúng tay vào việc này, nếu không sau nay tôi quản lí nhóm anh em như thế nào!”
“Anh nói thẳng đi, muốn bao nhiêu tiền?” Cù Nhiên gọn gàng dứt khoát, lười nghe hắn khách sáo, mấy ngày nay Hoàng Vĩ Thành cầu xin thê thảm, Hoàng Tố Vân thì ép buộc anh, bắt anh phải nhanh tìm ra biện pháp giải quyết.
Lưu Lão Thất đối với thái độ của Cù Nhiên không hài lòng,“A...... Xem ra Cù tổng không có thành ý nha? Nói trắng ra đi, tiền, lưu Lão Thất tôi không phải không có, chẳng qua tôi lo lắng đến thể diện của những người có tiền như cậu, mới hẹn cậu tới đây tìm ra giải pháp tốt nhất. Nếu không việc này cứ chấm dứt tại đây đi, nói không chừng sẽ ảnh hưởng lợi ích công ty của cậu đó. Tốt thôi, Cù tổng đã có thái độ này, chúng ta không cần bàn tiếp, cứ nghe theo Chị Đồng giao việc này cho cảnh sát giải quyết!”
“Làm cái gì vậy? Chúng ta đều là bạn bè, có cái gì từ từ nói, sao mới nói hai câu đã tức giận rồi!” Tề Thiên cười đùa, đứng dậy ấn Lưu lão thất ngồi xuống.“Anh bảy, Cù gia cùng Tề gia vẫn đều bạn lâu năm, lần này xem như em nhờ anh bảy nể mặt em một chút đi, tốt xấu gì chúng ta cũng xem như người một nhà không phải sao? Chúng ta bàn lại đi nha anh bảy, mọi chuyện lúc trước bỏ qua hết.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận