Hy Vọng

Mọi chuyện diễn ra đúng kế hoạch, bây giờ công ty không cần cô quản lí, bất quá về sau nếu muốn đem trọng tâm công ty chuyển vào “Thánh Thiên”, thì Đinh Đồng biết chắc chắn sẽ có một đoạn thời gian ép thở không nổi, cho nên cô thừa dịp này muốn nghỉ ngơi. Nhưng không ngờ cô lại bị bệnh.
Lô Phương lái chiếc xe GT-R của Đinh Đồng, cô hưng phấn có chút không che dấu được, sờ sờ này mò mò kia , thời điểm chờ đèn xanh đèn đỏ còn cố ý ở vài giây cuối cùng nhấn mạnh ga, làm cho tiếng gầm rú motor vang dội chung quanh, đưa tới tiếng mắng của mọi người, nhưng Lô Phương cũng vui vẻ không tả được.
“Được rồi.” Đinh Đồng ngồi ở bên cạnh, vừa nói liền nhịn không được ho khan.
Phát sốt thật sự làm cho người thống hận mà, ít nhất ở trong mắt Đinh Đồng là như vậy, choáng váng, không dậy nổi tinh thần, chỉ muốn ngủ, nhưng vừa ngủ là gặp ác mộng.
Lô Phương hai tay như thế nào cũng không chịu rời tay lái, bất kể Đinh Đồng nói cái gì,“Chị Đồng, xe này thực đẹp, thực đẹp nha!!! Chị nói đi sao lúc trước chị nghĩ mua nó thế?”
“Không phải chị mua .” Đinh Đồng đem đầu dựa vào một bên cửa xe, xe bắt đầu chạy mới dựa lưng vào ghế.
“A? Ai đưa chị ?” Kỳ quái nha, ai chịu chi lớn như vậy?
“Hầu Tử đưa...... Khụ khụ......”
Tề Thiên? Anh ta chịu chi như vậy sao? Lô Phương có điểm không tin,“ Chị Đồng, chị đùa em phải không? Tề Thiên có khả năng làm như thế sao?”
“Được rồi, đừng nói nhiều như vậy, chị là bệnh nhân nha, chờ chị khỏi bệnh sẽ kể e nghe được không, lái xe cho tốt vào.” Đinh Đồng thật không khí lực nói chuyện , cả người đều như nằm mộng .
“Dạ!” Lô Phương thở dài, nhún nhún vai, là cô rất hưng phấn, ngay cả chị Đồng bị bệnh đều đã quên.

Thời điểm năm đó, Tề Thiên xem Ninh thị như căn cứ của anh, mọi vật dụng của cô đều do Tề Thiên cung cấp, lúc ấy Đinh Đồng mang theo Hạo Hạo thật sự rất khó khăn, khi đó công ty lại vừa mới thành lập, mọi chuyện chưa đi vào quỹ đạo, việc đi lại của cô cũng cực kì phức tạp. Khi đó, Tề Thiên ngây thơ đem xe mình mới mua vận chuyển từ nước ngoài về công ty khoe với mọi người, Đinh Đồng thấy thế thì phiền toán liền đoạt lấy chìa khóa của anh, lấy làm phương tiện đi lại cho mình, cô cứ như vậy mà ngang nhiên đoạt đi. Tề Thiên buồn bực đấm ngực dậm chân, chiếc xe này anh không chịu đưa, cô lại càng muốn đó? Có vài lần anh tìm cô cưỡng bức, lợi dụ, cầu xin, khóc rống......mọi biện pháp anh đều dùng thử như Đinh Dồng không chịu trả lại chìa khóa cho anh. Cũng chính vì cô biết vô luận cô muốn thế nào Tề Thiên hoặc anh cả đều dung túng cô, cho nên cuối cùng anh vẫn đem chiếc xe yêu quí giao cho Đinh Đồng.
Một đoạn thời gian về sau, mọi ngày Tề Thiên lái chiếc xe siêu cấp thể thao với tốc độ bò sát, nhìn mà tim không thể đập nổi, anh còn không ngừng nhắc cô:“Em có thể vũ nhục người của anh như không được làm bẩn xe anh!!!!”
Ở Bệnh viện, người luôn nhiều như vậy, Đinh Đồng nhìn cảnh tượng xếp hàng đăng ký kia, liền nhịn không được mắng câu thô tục, Lô Phương đi giúp cô đăng ký, để cô ngồi một chỗ nghĩ ngơi.
Đinh Đồng dùng áo choàng dày bao bọc lại mình, nhắm mắt ngồi chờ gọi tên, không bao lâu chợt nghe gặp người bên cạnh khe khẽ nói nhỏ.
“Ui, ăn trộm dó sao? Chị xem tay hắn kia, tay......”
“Á, đúng vậy, ông già đó không có cảm giác gì sao.”
Đinh Đồng mở to mắt nhì theo hướng mắt của hai người đó, chỉ thấy một người đàn ông trung niên, khuôn mặt dữ tợn, bàn tay chạm vào người ông ấy, hai đầu ngón tay hướng túi tiền.
Đầu năm nay phần lớn ăn trộm kết thành bè đảng, hơn nữa bệnh viện tư nhân này, trên cơ bản mọi người ở đây đều bận việc của mình, cho dù có người nhìn thấy ăn trộm, cũng giống như hai người bên cạnh cô đây, đều thờ ơ lạnh nhạt, không dám tiến tới giúp đỡ.
Đầu óc Đinh Đồng kêu ong ong, nếu như bình thường, cô sẽ cố gắng ngăn lại một chút, bởi vì bị trộm là người già, cô không đành lòng, có thể hôm nay có thấy sự không có thời gian rỗi. Huống chi cô thấy bộ dạng ông ấy không phải người dân bình thường, trên người ông ấy toàn là hàng hiệu, trộm thì trộm đi, những người này không thiếu ít tiền này đâu.
Cô tiếp tục nhắm mắt lại cố gắng giảm bớt khó chịu.
“Anh đang làm gì?” tiếng hét giận dữ, lập tức nổi lên một trận xôn xao.

“Đi, theo tôi đến cục cảnh sát!!” Đại khái là ông ấy phát hiện chính mình bị trộm, thanh âm quát lớn leng keng hữu lực.
Đinh Đồng miễn cưỡng hướng bên kia nhìn thoáng qua, giọng nói không giống như người bệnh nha, chờ đến khi cô nhìn thấy đối phương, lại là người cô biết nha, ba của Cù Nhiên -- Cù Văn Thanh. Cô liền cảm thấy buồn bực, ông ấy tới đây xem náo nhiệt cái gì? Cho dù có bị bệnh cần đến bệnh viện thật, cũng không cần tự mình đến đại sảnh làm thủ tục nha!
Lúc này hai bên vẫn tiếp tục giằng co, Cù Văn Thanh muốn bắt đối phương tới cục cảnh sát, tên ăn trộm đương nhiên không chịu, thế như phía sau xuất hiện vài người, Đinh Đồng sợ xảy ra việc lớn, vội vàng đi qua chen vào giữa.
“Được rồi được rồi, không có việc gì liền đi nhanh đi, mất mặt xấu hổ có cái gì tốt?” Cô đem ba Cù che ở phía sau, hướng đối phương hét vài cái, am thanh khàn khàn.
“Ai da, cái quái gì liên quan đến cô, cô ở đây làm gì?!”
Đinh Đồng một chút cũng không yếu thế, nói đùa sao, xử lí mấy tên này đối với cô giống như hàng ngày phải ăn cơm vậy.
“Từ trước tới giờ chưa từng có ai dám nói với tôi như vậy!!”Khu vực này là của anh hai, cô không biết hết tất cả đàn em, cũng không dám cam đoan mấy người này có thể nhận ra cô--Đinh Đồng, nhưng đàn anh của bọn họ nhất định biết cô.
Mấy người đó vừa nghe đại ca mình cứ như vậy bị con đàn bà này nói lại, chỉ cảm thấy người phụ nữ này không đơn giản, cũng liền ngây ngẩn cả người.
“Nghĩ cái gì? Còn chưa cút đi! Chờ bảo vệ dẫn các người đến cục cảnh sát a?” Đinh Đồng nghiến răng nghiến lợi nói.
Cù Văn Thanh phía sau không đáp ứng ,“Đi cái gì mà đi, một đám người kết bầy kết đảng ăn trộm, không được thả, phải đưa đến cảnh sát cục đi.”

Đinh Đồng quay đầu nhìn về phía Cù Văn thanh hét một tiếng “Á”, sao lại muốn thế này, ông ngại sự tình không đủ náo nhiệt sao? Nhóm người này mà nổi giận đem bọn họ vây đánh một chút, người bỏ chạy , chịu tội cũng chỉ có hai người bọn họ nha?
Một đám người vừa mới bình tĩnh lại nổi nóng lên, một chút liền vây quanh lại đây, trong đó một hai người trực tiếp đánh tới, Đinh Đồng vốn bị bệnh lại muốn che chở người phía sau, trên người cô liền trúng vài cái, mọi người xung quanh không ai chịu ra tay giúp đỡ, tất cả đều nhìn cảnh náo nhiệt.
May mắn lúc này bảo vệ bệnh viện chạy lại đây, đám ăn trộm lập tức giải tán, Lô Phương vừa mới tiến vào đám người, nhìn đến đinh đồng ở bên trong, sợ hãi,“Chị Đồng, sao lại thế này a?”
Đinh Đồng ôm bụng bị đánh, đau,“bà mẹ nó, một đám làm phản bọn! Nói cho Tiểu Ngũ điều tra cho chị, NND ai đánh bà, bà đánh trở lại...hừ!!”
Một gã bảo vệ lại đây hỏi Đinh Đồng có sao hay không, cô khoát tay,“Tôi nói biết chắc chắn các anh sẽ không đến nhanh mà, hừ....., chờ các anh đến tôi đã đánh bọn họ tới 8 lần rồi!!”
Cù Văn Thanh thân thiết hỏi:“Cô gái, cô không sao chứ?” Vừa rồi hỗn loạn một trận, hơn nữa Đinh Đồng đứng trước ông, ông căn bản không thấy cô là ai.
“Tôi không sao! Về sau bác gặp được loại sự tình này đừng xúc động như vậy được không? Rất nguy hiểm a!” Đinh Đồng cũng không quản ông không muốn gặp mình, chính là muốn ông về sau đừng làm như vậy nữa.
“Sao có thể là cô?” Lúc này Cù Văn Thanh mới nhìn rõ cô.
“Bác một mình đến đây à? Đến bệnh viện để làm gì?”
Về điểm này ông không được tự nhiên,“Đến bệnh viện đương nhiên là xem bệnh nha, bằng không tới làm gì?”
Đinh Đồng cũng vô tâm tư cùng ông đấu võ mồm ,“Bác vẫn là tìm người đi cùng, một người đi như vậy sao được!” Cô biết Cù Văn Thanh không thích cô, cũng không nghĩ ở trước mặt ông nói nhiều, nói xong đã muốn đi.
“Ôi chao ôi chao ôi chao...... cô đi đâu?”

“Bác à, tôi đến bệnh viện cũng là xem bệnh, đương nhiên xếp hàng đăng ký nha.”
Cù Văn Thanh lấy ra điện thoại ra gọi,“ viện trưởng Hình, giúp tôi an bài một bác sĩ tốt...... Hiện tại sẽ......” Ông ôm điện thoại hỏi Đinh Đồng,“ Cô bệnh thế nào?”
“Phát sốt.” Lô Phương thay cô đáp, vừa lúc nha, các cô đỡ phải xếp hàng chờ kêu tên.
“Phát sốt...... Ừm, đúng, hiện tại tôi ở đại sảnh...... , phiền toái ông .”
Cúp điện thoại ông cũng không nói gì nữa, Đinh Đồng dựa vào lời nói của ông đại khái cũng biết được ông đã an bài giúp mình, cô không nghĩ giúp người để rồi người đó báo ân, nhưng đối phương ngay cả cơ hội cự tuyệt cũng không cho cô, trực tiếp bỏ chạy lấy người, cô cảm thấy không tốt, lại nói như thế nào đó cũng là ba Cù Nhiên không phải sao, haiz...... Quên đi, dù sao đối với mình mà nói cũng là chuyện tốt, liền chờ khám vậy.
Không lâu sau, hai bác sĩ liền tự mình xuống dưới đón bọn họ, Đinh Đồng nhìn bảng tên của một người có ghi “Phó viện trưởng”, cùng vào phòng khám với cô, toàn bộ quá trình đều khách khí vô cùng, một loại bệnh phát sốt nho nhỏ bị bọn họ nhìn xem giống như bị nan y.
Nhưng thật ra bác sĩ trong phòng khám kia còn có vẻ bình tĩnh, viết đơn thuốc cho cô, lại dặn vài câu uống nhiều nước, tăng cường dinh dưỡng a, mọi việc linh tinh, giống như cảm thấy nên đối người nhà bệnh nhân nói cái gì đó, thầy thuốc đánh giá thân phận mấy người bọn cô, đối Cù Văn Thanh nói:“Trở về bổ sung dinh dưỡng, cô bị thiếu dinh dưỡng trầm trọng.”
Cù Văn Thanh liếc mắt nhìn cô một cái, hỏi bác sĩ:“Tôi thấy cô ấy chỉ hơi gầy thôi! Như thế nào lại thiếu dinh dưỡng trầm trọng?”
“Thiếu dinh dưỡng cũng không phải căn cứ vào mức độ béo gầy của con người, tuổi cô gái này còn nhỏ, có khả năng từng giảm béo a, hoặc là áp lực công tác lớn a, hoặc là ăn uống không chú ý a, có rất nhiều nguyên nhân.”
Cái gì dinh dưỡng trầm trọng, một người đến đây bệnh viện đều bị các ngươi phê không cái này thì cái kia, tìm không ra bệnh, đều lấy thiếu dinh dưỡng mà nói!!, Người bị bệnh khẩu vị không tốt thôi, nhiều lắm chính là cô mấy ngày nay không ăn mà thôi, chờ khi cô hết bệnh, ông xem tôi ăn thế nào, còn lấy thiếu dinh dưỡng mà nói, chuyện bé xé ra to, gạt người gạt tiền!
Từ phòng khám bệnh đi ra, Đinh Đồng bị mang đi truyền dịch, Lô Phương giúp cô đi lấy thuốc, cũng chỉ còn lại một mình cô nằm truyền dịch, Cù Văn Thanh cũng đi rồi, cô nghĩ có lẽ không muốn thiếu nợ cô, cho nên mới cùng cô khám bệnh như vậy.
Nhìn bình dịch còn nhiều, lại nghe tiếng nhạc êm dịu, Đinh Đồng mê man liền ngủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận