Hy Vọng

Edit: Ishtar
Beta: Quảng Hằng
Liên tục vài ngày Cù Nhiên đều có ý tránh né cô.
Ngày đó, vào buổi sáng cô tỉnh lại bên giường đã sớm là trống không, lúc ấy cũng không quá để tâm, chỉ là nghĩ hắn vội vàng đi làm, nhưng liên tiếp vài ngày gần như đều như vậy, xã giao tựa hồ lập tức tăng lên, buổi tối lúc trở về trời đã khuya, hoặc là cái gì cũng không nói ngã đầu liền ngủ, hoặc là...... Hoặc là đem cô ép buộc đến nửa đêm, làm cô mệt mỏi ngay cả sức nói chuyện cũng không có......
Cô cũng hiểu được là vì chuyện ngày đó mình có chút quá đáng, trước mặt nhiều người như vậy, làm cho hắn xấu hổ. Cô muốn giải thích, hoặc là giải thích một chút, nhưng đều bởi vì thái độ của hắn, khiến cho cô ngay cả cơ hội nói chuyện đều không có.
Lần này Đinh Đồng không dám lại kiêu ngạo ương ngạnh chắn đường hắn, lại cứng rắn ép buộc hắn phải nghe cô nói.
Lại là thời điểm cơm chiều, hắn vẫn không trở về, Đinh Đồng nghĩ nghĩ, cầm lấy điện thoại gọi qua, điện thoại reo vang ba tiếng, mỗi một tiếng vang lòng của cô đều đi theo chấn động.
“Alo......” Thanh âm rõ ràng không chút do dự.
“Tối nay không trở lại ăn cơm sao?”
Bên kia không trực tiếp trả lời cô, hình như là suy nghĩ một hồi “...... Không về, có việc, không cần chờ anh.” Sau đó hai người cũng không nói thêm cái gì, hàn huyên càng không cần thiết, liền cúp điện thoại.
Nét mặt nghiêm túc của Cù Nhiên rốt cục có chút dịu xuống, sao lại có thể không tức giận, hắn gần như là đem cô nâng niu ở trong lòng bàn tay , nhưng cô có cảm kích sao? Mấy ngày nay hắn phớt lờ cô, sợ chính mình mấy ngày nay tâm không đủ kiên quyết sẽ trừng phạt cô, dù thế nào cũng phải để cho cô biết mình không phải quả hồng mềm mặc cô nắm trong tay...... Để xem cô còn dám, hơi một tí liền lên mặt với hắn......

Ai cũng có lúc giận dỗi, giống như đứa bé không chiếm được kẹo, kỳ thật không phải muốn cùng ai tranh cao thấp, chẳng qua là nhất thời quá tức giận, lại không thể chịu được mà thôi.
Đinh Đồng nghĩ, chưa thấy qua người nào nhỏ mọn như vậy , sao lại có thể ghi hận như vậy chứ, cũng không biết thiếu gia muốn giận dỗi tới lúc nào đây “Sao có thể như vậy chứ? Ngay cả cơ hội nhận sai cũng không cho.” Cô lầm bầm lầu bầu.
Phiền muộn nghịch nghịch tóc, đồ ăn trên bàn cô cũng ăn không vào nữa, liền tùy tiện dọn dẹp, trở về phòng tắm rửa sạch sẽ liền leo lên giường nằm.
Buổi tối Cù Nhiên bị Hà Cường lôi kéo bắt đi tụ họp, hắn nghĩ buổi chiều Đinh Đồng gọi điện thoại tới, cũng muốn trở về sớm một chút, tìm vài lý do cũng chưa thoát ra được, lại đều là một đám anh em tốt bình thường hay qua lại, hắn cũng không không biết xấu hổ thừa nhận chính mình phải đi về dỗ người yêu. Mãi đến nửa đêm mới khó khăn tan tiệc, lại uống không ít rượu, gần đây đang kiểm tra lái xe uống rượu nơi đầu sóng ngọn gió, hắn dứt khoát sai người lấy cho hắn một gian phòng, không trở về.
Sáng sớm hôm sau, âm thanh di động chấn động đem hắn đánh thức , hắn mơ hồ tiếp điện thoại, còn không chờ hắn lên tiếng, đối phương đã kích động gào to mang theo âm thanh độc đáo bá đạo vang lên.
“Đinh Đồng điện thoại nói cho tôi biết, nhanh lên, tôi tìm cô ấy đi dạo phố......”
Trời ạ, đây tuyệt đối không phải phụ nữ mà!! Cù Nhiên lập tức đem điện thoại để ra xa, sợ hãi lỗ tai bị tạp âm đê-xi-ben cao này chọt thủng, mới sáng sớm , cô ta còn gân cô hét to mười phần như vậy, tên Dương Thụ chết tiệt quả nhiên bị yếu thận mà!!
“...... Cô nhỏ giọng một chút, Tả Thư Nhi, cô là phụ nữ đó? Sao một chút ôn nhu cũng không biết vậy!” Mắt hắn còn không mở ra được đây, buồn ngủ muốn chết.
“Ôn nhu cũng không phải đối với anh đâu! Nhanh lên , Đinh Đồng có ở bên cạnh anh không? Tôi muốn cùng cô ấy nói chuyện.”
“Tôi đang ở bên ngoài......”

Bên kia có tiếng hút không khí, gào lên “Tốt thật nhỉ!! Anh dám ở sau lưng Đinh Đồng ăn vụng! Bọn đàn ông các anh nửa người dưới đều là động vật! Anh, anh...... Anh chờ đó!” Tiểu Yến tức giận thở phì phì muốn mắng người, lại cố kỵ tốt xấu cũng là bạn bè nói chuyện không thể quá mức, đến nỗi nói năng lộn xộn .
“Cô kích động làm cái gì!!! Cô làm sao chắc chắn biết tôi ở bên ngoài liền sẽ làm cái gì , tối hôm qua tôi ở cùng với bọn Hà Cường, uống quá nhiều không lái xe về được.”
Tiểu Yến kinh ngạc “Anh muốn nói là anh không ở bên ngoài cùng phụ nữ làm?”
Hắn hừ một tiếng “Cô nương ngài đây là đang nói ngài sao!” “Muốn làm” cái gì “Muốn làm”, vậy mà cô ta cũng nói được, giống như con trai.
Người bên kia cười cười “Không sai không sai!! Xem ra Nhiên Nhiên của chúng ta rốt cục cũng lớn, cai sữa rồi ! Ha ha ha......” Thừa dịp hắn chưa trở mặt, Tiểu Yến vội vàng đổi đề tài “Đem số điện thoại của Đinh Đồng nói cho tôi biết, tôi muốn tìm cô ấy đi dạo phố.”
Cù Nhiên xoay người, xoa xoa huyệt thái dương, số điện thoại di động hắn không nhớ được, đơn giản đem điện thoại nhà nói cho cô nàng, trước khi cúp điện thoại còn không quên dặn cô ta đừng nói lung tung với Đinh Đồng về hắn. Sau đó hắn vẫn còn mệt mỏi chết đi được, hơn nữa công ty mấy ngày nay đại sự đều được hắn xử lý tạm ổn thỏa, hắn dứt khoát vùi đầu vào gối tiếp tục ngủ, vừa mới ngủ không được bao lâu, chiếc điện thoại di động chết tiệt lại vang lên .
Buồn bực nhận điện thoại, thanh âm khó tránh khỏi có chút lớn “Nói!”
Vẫn là Tiểu Yến “Anh đừng nóng đừng nóng, tôi gọi điện thoại nhà các người, không có ai nhận hết! Ạnh nói lại một lần cho tôi xem?”
Không có người nghe máy? Sao lại như vậy? Chuyện này làm cho hắn tỉnh táo lại “Cô gọi đúng số không?”
Tiểu Yến đọc lại một lần dãy số vừa rồi hắn nói cho, không sai “Có lẽ đi ra ngoài mua đồ ăn rồi? Cô chờ một lát lại gọi lần nữa xem.”

Cô nàng thổn thức “Đinh Đồng mua đồ ăn? Cô ấy có thể nấu cơm à?”
Cù Nhiên từ chối cho ý kiến, hừ, cô cho là ai cũng giống như cô một cái thùng cơm, chỉ biết ăn sao! Ánh mắt của tôi đương nhiên cao hơn Dương Thụ một bậc rồi!
Bị cú điện thoại thứ hai quấy nhiễu, Cù Nhiên cũng không còn buồn ngủ, chống thân mình ngồi dậy, vừa thấy thời gian hơn tám giờ, quần áo đều là mùi rượu nồng nặc, hắn cũng lười ở khách sạn tắm rửa, chỉ tùy tiện dùng nước vỗ vỗ mặt định về nhà thay quần áo. Nửa đường nhận được tin nhắn của Tiểu Yến, nói trong nhà điện thoại vẫn không có người tiếp, nên không tìm được Đinh Đồng để đi dạo phố, nhưng nói hắn nhớ cùng Đinh Đồng nhắn một tiếng, quay lại có rảnh thì tìm cô ấy đi dạo.
Về nhà chỉ mới hơn chín giờ một chút, Đinh Đồng quả nhiên không ở nhà, hắn không để ý, tắm rửa sạch sẽ liền tiếp tục nằm trên giường ngủ bù. Chỉ vừa đặt lưng xuống thì đã đánh thằng một giấc đến xế chiều, hắn không khỏi cảm thán, quả nhiên vẫn là ở nhà thoải mái. Hắn mặc quần dài vận động, nửa người trên để trần , xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ xuống lầu tìm đồ ăn , phỏng chừng lúc này Đinh Đồng có lẽ đã nấu cơm xong rồi? Sao lại không lên gọi hắn một tiếng.
Dưới lầu vô cùng yên tĩnh, hắn cảm thấy kỳ quái, kêu Đinh Đồng hai tiếng, không có người trả lời. Cái này mới khiến cho hắn chú ý, từ trên xuống dưới tìm một vòng, vẫn là không có người; kéo ra tủ quần áo vừa thấy, thiếu mấy thứ quần áo của cô, vội vàng gọi điện thoại cho cô, đều báo là đã tắt điện thoại. Hắn nóng nảy, cảm thấy cô có thể cùng hắn chơi trò rời nhà trốn đi hay không? Không thể nào, Đinh Đồng không phải người thích làm chuyện như vậy! Cù Nhiên cẩn thận hồi tưởng, rốt cục nhớ tới buổi chiều ngày hôm qua cô có gọi điện thoại cho mình, chắc là muốn cùng mình nói cái gì, kết quả hắn cả đêm không trở về.
“Đáng chết!!” Hắn có chút ảo não cào cào tóc, hắn mới vài ngày không quan tâm cô a, cô liền bỏ đi?!!
Không có biện pháp, hắn làm một chuyện cực kỳ ngu xuẩn -- Gọi điện thoại cho Tề Thiên hỏi thăm tình huống...... Cứ mỗi lần nhắc tới cái tên Tề Thiên này, hắn nhất định phải ở trong lòng mắng hắn là cái “Miệng ăn mắm ăn muối không nói được thứ gì tốt hết”, bất quá những chuyện này đều là nói sau .
“Cù tổng, chuyện gì thế?” Đối mặt với Cù Nhiên, Tề Thiên vĩnh viễn là bộ dáng tiểu nhân đắc chí, cho dù là trong điện thoại khẩu khí cũng vô cùng đáng đánh đòn, bất quá Cù Nhiên không còn tâm trạng để ý tới điều đó, vội vàng hỏi hắn có thể liên hệ với Đinh Đồng hay không, có biết cô ấy đi đâu hay không.
“Ái chà chà......” Giọng điệu của Tề Thiên nghiêm túc hiếm thấy “Sao lại thế này? Anh không biết sao? Đông Đông không nói với anh à?” Hắn đây là đang lạt mềm buộc chặt, thẳng đến khi làm cho Cù Nhiên vô cùng lo lắng, nghĩ đến thực sự đã xảy ra chuyện gì “Tề Thiên, xảy ra chuyện gì? Anh mau nói đi a!”
Giọng điệu của Tề Thiên tràn đầy tiếc hận “Ai...... Đông Đông cô ấy...... Cô ấy đi rồi!”
“Đi rồi? Đi đâu vậy?”
“Quay về đặc khu đó! Cô ấy còn cố ý cùng tôi nói một tiếng, nhờ tôi giúp đỡ đại ca chăm sóc cho Hạo Hạo.”

“Có ý gì? Cô ấy đi khi nào? Sao lại không nói cho tôi biết?”
“Chuyện này...... Chuyện này tôi cũng không biết, nhưng là chuyến bay sáng nay, tư lệnh đặc khu trực tiếp cho trực thăng lại đây đón cô ấy cùng Tiểu Ngũ. À, chính là Đao Tắc, hắn là con trai tư lệnh...... Sao cô ấy không nói với anh?”
Chắc là muốn nói đi! Nhưng mà...... Hắn không có trở về...... Chết tiệt......
“À, ừm, Cù Nhiên a...... Lúc Đông Đông đi tôi cảm thấy cảm xúc của cô ấy không được tốt lắm! Bộ dáng dường như vô cùng buồn bực, các người không phải có hiểu lầm gì chứ?” Tề Thiên đứng đắn không thể đứng đắn hơn.
“......” Hắn nghẹn lời. Vốn dĩ đối với cô tức giận chưa nguôi, toàn bộ biến thành thật sâu tự trách, Tề Thiên nói lúc cô ấy đi tâm trạng không tốt, nói cảm xúc của cô ấy không đúng...... Hiểu lầm sao? Có cái gì hiểu lầm chứ! Còn không phải tại hắn làm ra chuyện ngu ngốc này sao, có cái gì không thể bình tĩnh cùng cô ấy nói, muốn tức giận cũng nên đối mặt phát tiết mà, chiến tranh lạnh cái gì chứ! Bây giờ người bị hắn bức bỏ đi rồi......
“Cù Nhiên, cái đó, anh cũng đừng...... Aiz...... tính tình của Đông Đông chúng ta đều biết, có chút cứng đầu, dù sao tuổi còn nhỏ, tùy hứng! Anh cũng đừng so đo với cô ấy, về sau đối xử với cô ấy tốt một chút là được......” Tề Thiên giả nhân giả nghĩa nói, bất quá hắn cảm thấy không sai, đúng vậy, Đông Đông nhà bọn họ tuổi còn nhỏ, Cù Nhiên lão đại ngài sao không nhường nhịn chứ? Sao không cưng chiều cô ấy nhiều thêm một chút chứ? Hiện tại người đã đi rồi, hợp ý anh rồi đó, anh đi tìm người khác đi, tôi chống mắt chờ xem thử anh có thể tìm ra được rùa rắn gì đó hay không , hứ......
“...... Cô ấy, cô ấy không trở lại ?”
“Chuyện đó à...... Ha ha......” Hắn cười gượng hai tiếng, không nói cũng không phủ nhận, hắn đã nghĩ, dù sao hắn cũng đâu có nói gì đâu, Cù Nhiên anh tự nghĩ như thế nào, hắn muốn nhúng tay vào cũng không được.
Cù Nhiên ngơ ngác cắt đứt điện thoại, cả người ngồi lặng trên sô pha một hồi lâu. Con mèo nhỏ của hắn đi rồi, không trở lại , nhớ tới mấy ngày trước đó mình còn hờ hững với cô ấy, ngay cả nói mấy câu cũng không nói cùng cô, trong lòng hắn liền cảm thấy rầu rĩ đau đớn. Thì ra mình thật sự không thể không có cô ! Đột nhiên hắn cảm thấy ở lâu trong căn phòng này như vậy thực đáng sợ, trống rỗng , giống như cái gì đều không có, chỉ là một cái hộp, bên trong chỉ có một mình hắn. Hơi thở quen thuộc giống như xúc tua bủa vây lấy hắn, nhưng khi chìa tay ra bắt lấy thì cái gì cũng không có, cho tới bây giờ hắn chưa từng cảm thấy mất đi một người như mất đi tất cả...... Trước kia hắn cho rằng bản thân đã có được tất cả, hiện tại hắn mới hiểu được, thì ra mất đi cô, mới là mất đi toàn bộ thế giới, chỉ còn lại chính mình, cái gì cũng không tồn tại!
Không thể, hắn không thể buông tya như vậy được! Cù Nhiên như đã hạ quyết tâm, ngẩng đầu nhìn thẳng về phía trước ánh mắt kiên định mà sâu xa, bản thân sai nhất định phải tự mình đi bù lại, hắn tin tưởng, có thể vãn hồi , nhất định có thể!!
Mèo con, hãy chờ anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận