Hy Vọng

Edit: Ishtar
Beta: Quảng Hằng
Phi cơ còn chưa hạ cánh, thì cảm giác oi bức cũng đã ùn ùn đánh úp lại, cánh quạt trực thăng phát ra âm thanh đinh tai nhức óc, Tiểu Ngũ ở bên cạnh nói chuyện cũng đều phải quát to .
“Sắp tới rồi !”
Đinh Đồng nghe xong gật gật đầu, cảm thấy hắn rống lên thật điếc tai.
Phi cơ đáp xuống, Đinh Đồng trực tiếp cùng Tiểu Ngũ trở về phủ tư lệnh. Sáng sớm nhận được điện thoại của Tiểu Ngũ, nói hắn vừa lúc cũng muốn trở về, nghe đại ca nói Đinh Đồng mấy ngày nay cũng muốn đi đặc khu, hắn liền trực tiếp kêu cô đi chung với hắn.
Vào đại viện chỉ thấy Đao Tổ Vượng tuổi tác đã cao đội mũ rơm xanh lá được cắt tỉa, Đinh Đồng có chút giật mình, mắt nhìn Tiểu Ngũ, đối phương cũng là nhún nhún vai.
“Ba, chúng con đã trở lại.” Tiến đến gần, Tiểu Ngũ nói.
Đao Tổ Vượng xoay người, dấu vết năm tháng chinh chiến cả đời của ông đã muốn hiện rõ trên mặt, từng nếp nhăn, sâu sắc khúc chiết, như là đem những đau khổ đã trải qua của cả đời toàn bộ khắc ở trên mặt, ánh mắt nhìn về phía bọn họ, bình tĩnh lại ảm đạm.

“Tư lệnh.” Đinh Đồng nhẹ nhàng gọi một tiếng, ông lão khẽ gật đầu. Tháo xuống cái bao tay cùng cây kéo lớn cắt tỉa cành giao cho người ở phía sau “Vào nhà đi, tắm rửa cho thoải mái, sau đó xuống dưới ăn cơm.” Không hề khách khí, cũng không có quá nhiều cảm xúc, vô luận là đối với con trai mình hay là Đinh Đồng, ông cũng không biểu hiện ra vui sướng gì, giọng điệu thản nhiên thật giống như tất cả đã tập mãi thành thói quen, tựa hồ hai người kia đều là ngày ngày bồi ở bên người ông, thực tự nhiên cũng không quá thân thiện.
“Dạ, chúng con đi vào trước.” Tiểu Ngũ giúp Đinh Đồng xách hành lý, cùng ba tạm biệt liền dẫn cô lên phòng trên lầu.
Lúc lên lầu, Đinh Đồng nhỏ giọng nói: “Có thể cho tôi ở trong phòng của anh ấy không?”
Tiểu Ngũ có chút chần chờ, từ sau khi anh hai qua đời, phòng của anh ấy vẫn được giữ lại, ba nghiêm khắc thậm chí không cho bất luận kẻ nào xê dịch thứ gì bên trong, có đôi khi còn tự mình quét dọn, sau đó ở bên trong ngồi một mình cả ngày. Đinh Đồng yêu cầu hắn không dám tùy tiện đáp ứng , nhưng lại sợ trực tiếp cự tuyệt sẽ tổn thương lòng của cô, có chút buồn bực, đem hành lý đưa cho cô, nói: “Cô ở đây chờ tôi, tôi một lát sẽ trở lại.”
Việc này phải được ba đồng ý, tuy rằng hắn không dám khẳng định có thể khi mở miệng sẽ bị đánh một trận hay không, nhưng không quản được , dù thế nào cũng phải đi thử, dù sao trong chuyện của anh hai, tổn thương mà Đinh Đồng phải chịu cũng không thua kém gì ba mình, yêu cầu như vậy, dù hắn không muốn, hắn cũng nói không nên lời!
Đao Tổ Vượng đang ở bồn rửa tay, vài năm nay ông tựa hồ già đi không ít, có lẽ từ ngày con trai mất đi ông liền già đi trong nháy mắt? Đứa con trai mình đặt tất cả kỳ vọng, đứa con ưu tú nhất, đứa con thương yêu nhất, chỉ chớp mắt thôi đã không còn nữa......
Khi còn trẻ Tiểu Ngũ đối với việc ba thiên vị như vậy vẫn luôn canh cánh trong lòng , anh ba luôn hướng nội, ba luôn tin tưởng vào số mệnh đã thỉnh người xem bát tự cho anh ba, sau đó, liền bắt anh ấy đi học, nói chỉ cần anh ấy ngoan ngoãn đọc sách. Mà đồng dạng ở lại bên cạnh hắn chính là anh hai mà hắn có làm thế nào cũng không sánh được, hắn cũng thực cố gắng học bài, thực cố gắng đi bộ đội học bắn súng, luyện thể năng, nhưng cho dù tất cả mọi người khích lệ hắn, hắn cũng không thể làm cho ba cười hài lòng với hắn một lần.
Khi đó hắn cố chấp cho rằng, tất cả đều bởi vì mẹ hắn không phải là vợ cả, cho nên hắn mới không thể được mọi người thưởng thức. Hắn không phục, nhưng lại bất lực. Kỳ thật quan hệ của hắn cùng anh hai coi như hòa hợp, hắn cũng không từng nghĩ tới muốn tranh giành cái gì.
Nói ra cũng thật buồn cười, với bọn họ mà nói, giang sơn chẳng qua chính là vài miếng đất nhỏ bé thuộc đặc khu quản hạt, phân tranh không dứt, ai tiếp nhận, ngược lại cũng xem như rước lấy một đống phiền toái. Mặc kệ người ta nói hắn như thế nào, không có chí khí, không mạnh mẽ thao lược, hắn cũng không để ý, hắn muốn chẳng qua chỉ là một câu thừa nhận của ba mà thôi.

Thẳng đến lần đó anh hai bỏ mình ở chiến trường, thời điểm nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn của ba ở trước thi thể của anh hai, hắn cảm thấy trách nhiệm của mình đối với gia đình này bỗng nhiên đặt nặng trên vai, anh ba tính tình mềm yếu, muốn anh ấy chọn ở lại trong đại trạch là tuyệt đối không thể , cho dù vạn lần không muốn, thời điểm đó cũng chỉ có hắn ......
Tiểu Ngũ đi qua, tiếp nhận khăn mặt trong tay vệ binh, đưa cho ba “Ba, có thể để cho Đinh Đồng ở trong phòng anh hai không?”
Bàn tay cầm khăn mặt của Đao Tổ Vượng dừng lại một chút, không lên tiếng.
“Ba......?” Tiểu Ngũ lại cẩn thận gọi ông một tiếng.
Ông lão thở dài một hơi, nhắm mắt lại chậm rãi gật gật đầu, ngay tại lúc Tiểu Ngũ muốn xoay người rời đi ông lên tiếng:“Tiểu Ngũ.”
Hắn dừng lại “Ba còn còn gì muốn dặn?”
Đao Tổ Vượng vỗ vỗ cánh tay con, vóc dáng thằng nhóc này vốn dĩ đã muốn vượt qua ông nhiều như vậy .“Ở bên ngoài có khổ hay không?” Chưa từng nuông chiều con cái, Đao tư lệnh có thể nói ra những lời như vậy, đúng là không dễ.
Đột nhiên một dòng nước ấm rót vào khắp thân thể của Tiểu Ngũ, hắn không biết mình nên trả lời như thế nào, một câu nói bất thình lình làm cho hắn không thể chống đỡ, chỉ có thể trợn mắt há hốc mồm đứng ngơ ngác ở đó.
Đao Tổ Vượng giống như cũng không chờ hắn trả lời, cười cười “Tốt tốt!! Ba không thể lại mất đi một người trong số các con !”

Tiểu Ngũ có chút run run, hắn không dám nói lời nào, chỉ sợ vừa lên tiếng nước mắt sẽ không thể kiềm chế mà rơi xuống, cũng chỉ có thể nhìn theo bóng dáng già yếu của ba từ từ chậm rãi rời đi trong tầm mắt mình.
Ở bồn rửa tay vốc nước lên mặt mình, chờ nỗi lòng bình tĩnh lại một chút, hắn mới quay lại chỗ Đinh Đồng. Đinh Đồng thấy vẻ mặt hắn còn vương chút nước “Có phải tư lệnh không cho hay không?”
“Không có, ông ấy đồng ý, cô có thể ở trong phòng anh hai.”
Trong lòng có chuyện đè nặng, Đinh Đồng cũng không có quá nhiều tâm tư truy vấn cái gì. Chỉ đi theo ở phía sau Tiểu Ngũ, đi từng bước, đi rất chậm.
Phủ Tư lệnh trước kia cô cũng đến không nhiều, nơi này rốt cuộc là tổng khu của tư lệnh quyền cao chức trọng nhất, ngay cả Đao Diên trước kia từng nói cho cô biết rằng lão tiên sinh rất thích hắn, cô cũng không dám lỗ mãng ra vào giống như gia đình bình thường, có thể không đến liền tận lực không đến quấy rầy, bởi vậy phòng của Đao Diên cô bất quá cũng chỉ vào một hai lần.
Tới trước cửa, Tiểu Ngũ đi mở cửa, trong một cái chớp mắt Đinh Đồng có thể cảm giác cửa phòng được người từ bên trong mở ra, sau đó người đó sẽ nhìn cô cười ôn nhu, sau đó kêu cô một tiếng “Tiểu ngu ngốc”...... Nhưng mà, chung quy không có khả năng ! Tiểu Ngũ đẩy cửa ra, bên trong trừ bỏ bài trí giản lược cái gì cũng không có, hắn nghiêng người đứng ở cửa chờ cô đi vào.
“Tất cả vật dụng bên trong đều còn nguyên như lúc anh hai còn sống, ba không cho bất luận kẻ nào động vào, mấy năm nay đều gìn giữ như vậy, ông vẫn như khi anh ấy còn sống, hai tuần một lần sẽ thay đổi ra giường một lần, ngẫu nhiên còn tự mình lại đây giúp đỡ quét tước một chút tro bụi...... Sau đó, ở trong phòng ngồi suốt cả ngày, ai cũng không dám quấy rầy.” Tiểu Ngũ nói với cô.
Việc này Đinh Đồng không biết , vài năm qua bọn họ ai cũng không ở trước mặt cô nhắc đến chuyện này, vô luận là đối với cô hay là Bành Tấn Hoa, mọi chuyện có liên quan tới đặc khu, mọi người đều cố ý lảng tránh.
Cô bước vào trong phòng, phòng không phải rất lớn, bàn học, tủ quần áo, giường, đều là đồ dùng bằng gỗ vô cùng đơn giản, khắp nơi đều phản ánh tính cách của chủ nhân căn phòng, Tiểu Ngũ buông hành lý, yên lặng rời khỏi phòng, đem nơi này lưu lại cho một mình cô.
Đinh Đồng nói không nên lời lúc này trong lòng là cảm giác gì, cô nghĩ mình đang ở nơi Đao Diên từng ở qua, cô có thể chạm vào tất cả đồ vật anh ấy từng sử dụng , đây là cảnh còn người mất sao? Trên bàn học, đặt một cái đèn bàn, bên cạnh là một cái ống đựng bút, bên trong cắm linh tinh mấy cây bút, nhìn qua phải là một khung ảnh, ảnh chụp Đao Diên từ phía sau ôm lấy cô, mặt dán vào cô, hai người đều cười thực vui vẻ...... Cô cầm lên, miệng bất giác cũng không nhịn được giương lên, tuy đang tươi cười nhưng nước mắt lại lặng yên rơi xuống. Đúng lúc này vang lên tiếng gõ cửa, là Tiểu Ngũ đến kêu cô đi xuống , cô trở tay không kịp, vội vàng lau nước mắt trên mặt, trả lời: “Được, tôi biết rồi, ra ngay.”

Buông khung ảnh, từ trong hành lý lấy ra đồ dùng rửa mặt, vào phòng vệ sinh rửa mặt hơi sửa sang lại, cô liền đi ra . Hốc mắt có chút hồng hồng , nhưng cũng may không tính là rõ ràng, Tiểu Ngũ cũng không có hỏi cô, có lẽ anh ta cũng không phát hiện.
Trong phòng ăn, vài người hầu đang đem đồ ăn lên bàn, hương vị cay ê ẩm, làm cho cô nghe có chút thèm ăn, ăn một chút cơm, thế nhưng liền ăn hơn hai chén, nhất là kia vài món rau trộn, dùng chanh thay thế dấm chua, vị chua tỏa ra một mùi hương thơm ngát, tại lúc khí trời oi bức thật sự là vô cùng ngon miệng.
Đao Tổ Vượng ăn rất ít, sau khi buông đũa nhìn cô không ngừng tấn công đĩa rau, sang sảng cười rộ lên “Nha đầu, ăn chậm một chút, không có người giành với con đâu! Đúng rồi, thế này mới gọi là ăn, không giống chị con......” Ông chỉ chị Tiểu Ngũ “Nó nói cái gì giảm béo, rồi giảm béo, ăn có một chút giống như mèo vậy, ăn xong lại kêu đói, lấy đồ ăn vặt ăn ngấu nghiến. Cần gì phải thế chứ, có cơm không ăn, thật là!”
Tiểu Ngũ biết chị tư của hắn thích trưng diện, phù hợp nói: “Chị tư không phải vừa sinh đứa nhỏ đó thôi, chị ấy cảm thấy dáng người biến dạng , nhưng Đinh Đinh cô ấy thật ra, cho tới bây giờ không thấy qua cô ấy ăn ít, nhưng thịt lại không có bao nhiêu.” Hắn lại nhìn vào hai mắt của cô, cái miệng nhếch lên nói “Bất quá, Đinh Đinh, cô gần đây có phải có chút béo hay không? Sao tôi lại cảm thấy cô so với trước kia thô hơn?”
“Nói bậy!” Đinh Đồng trừng hắn “Chắc là món này ăn ngon, mấy năm qua tôi cũng không được nếm qua món ngon như vậy !” Cô nhìn tư lệnh nở nụ cười ngượng ngùng chớp chớp mắt.
Đao Tổ Vượng giống như đặc biệt cao hứng, lại nghe cô cùng con trai qua lại vài câu, tình cảnh như vậy từng xảy ra lúc nào ông đã sớm quên, từng người phụ nữ lần lượt rời khỏi ông, vợ ba của ông cũng để cho bọn họ tách ra ở tại biệt viện, thường thường ông có lúc cũng tới chỗ bọn họ dùng cơm, còn lại thời gian đều là một mình ở chủ viện bên này, ông cảm thấy như vậy rất thuận tiện.
“Đừng quan tâm nó, con cứ ăn của con, thế này mới gọi là ăn cơm, béo một chút có là gì, con phải béo một chút mới xem được, trước kia......” Nói đến bên miệng ông lại nuốt trở vào, trước kia nhìn bộ dáng cô cùng con đứng cùng nhau, thật đơn bạc, còn lo lắng về sau không sinh được đứa nhỏ...... Ông con chưa kịp oán giận với con, thì người đã không còn......
Hai người còn lại cũng biết ông tất nhiên đang nhớ tới chuyện trước kia , cũng không nói tiếp, chỉ để ý vùi đầu vào ăn, qua một hồi lại tìm chuyện nói dời đi lực chú ý của ông, nhưng thế nào cũng là gợi lên chuyện cũ, lúc sau cũng không còn vui vẻ như trước đó nữa.
Cơm chiều xong, Đao Tổ Vượng kêu hai người vào thư phòng.
“Được rồi, nói chuyện nghiêm túc đi.” Đã không còn thái độ thân cận trước đó, hiện tại ông lại là Đao tư lệnh phát ra khí thế uy nghiêm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận