Hy Vọng

Edit: Ishtar
Beta: Quảng Hằng
Thời gian dường như ngưng đọng, Đao Tổ Vượng lúc đầu còn đang chìm đắm trong bi thương, sau đó lại nhìn lẩm bẩm Cù Nhiên, đại khái đều là những câu xin lỗi, sám hối bởi vì địa vị của mình là nguyên nhân tạo nên cái chết của con trai, sám hối mình chưa từng dành thời gian bồi ở bên cạnh nó......
Không biết khi nào thì Tiểu Ngũ đã đến, liền đứng ở bên người Đinh Đồng, nhìn ba than thở khóc lóc đối với Cù Nhiên bộc bạch tưởng niệm đối với con mình, vẻ mặt của hắn có chút khác thường.
Đinh Đồng giật nhẹ ống tay áo hắn, hai mắt đẫm lệ mông lung hướng hắn lắc đầu, Tiểu Ngũ liền miễn cưỡng cười, sau đó rất nhẹ gật gật đầu, ngắn ngủi trong giây lát, không hề lên tiếng, nhưng song phương đều hiểu được ý tứ lẫn nhau.
Cũng không biết qua bao lâu, Đao Tổ Vượng như là hoàn toàn phát tiết xong, sau khi gắt gao ôm chặt Cù Nhiên, liền buông lỏng ra, đứng lên có chút lảo đảo, người bên cạnh chạy nhanh tới muốn dìu ông, ông khoát tay áo không cần, liền một mình tập tễnh thong thả đi trở về phòng.
Đinh Đồng đi tới bên cạnh Cù Nhiên, để cho hắn dựa vào mình đứng lên, ngồi lâu như vậy, chân hắn đã sớm đã tê rần, trong lúc nhất thời không có chút sức lực.
Tiểu Ngũ cũng bước đến “Để anh chê cười rồi! Cha tôi hơi có chút kích động......”
Hắn thấu hiểu cười cười “Anh nên đi nhìn xem, dù sao tuổi đã lớn, cảm xúc kích động chỉ sợ không tốt.”
“Quên đi, loại thời điểm này ông ấy sẽ không muốn tôi đi quấy rầy .” Tiểu Ngũ ho nhẹ một tiếng, có chút xấu hổ “Kia cái kia...... Các người...... Để cho Đinh Đinh mang anh ra ngoài đi dạo đi!” Đem chìa khóa xe ném cho cô “Lấy xe của tôi, làm ơn thương bảo bối của tôi một chút!”
Đinh Đồng tiếp nhận chìa khóa, kéo Cù Nhiên đi ra ngoài, tình hình hiện tại, hai người bọn họ ở tại chỗ này xác thực cũng không thích hợp, tuy rằng không biết nên dẫn hắn đi đâu, nhưng chỉ có thể rời khỏi phủ tư lệnh trước.
Hai người đi tới cạnh xe, trong lòng Cù Nhiên đối với việc cô bỏ đi không nói tiếng nào vẫn có chút hờn dỗi, lúc đi đến phía sau xe, Đinh Đồng gọi hắn lại muốn nói gì đó, hắn hừ lạnh một tiếng, cố ý không để ý tới, đợi cô mở khóa xe xong liền đi thẳng về bên phải cửa xe, chuẩn bị ngồi vào trong.
Không ngờ cửa xe vừa mở ra, trên mặt hắn biểu tình liền cứng lại rồi,NND, là tay lái bên phải...... Thực quá mất mặt rồi!
“Ha ha ha ha cáp......” Đinh Đồng cười đến ngửa tới ngửa lui, vừa rồi vốn định nói cho hắn đây là xe tay lái bên phải bảo hắn ngồi vào bên trái đi, nhưng hắn lại cũng không thèm để ý đến mình, hiện tại nhìn bộ mặt hắn nhăn nhó cơ thể run rẩy, cô liền thật sự là nhịn không được , trong lòng tự nói, cho anh không chịu nghe em nói, đáng đời!
“Em còn cười được! Sao không nói sớm cho anh biết chứ?!” Hắn ra dáng căm giận.
Oan chết đi được! Cô vừa cười vừa giơ tay phải lên, làm ra tư thế thề thốt “Em...... em vừa rồi có gọi anh mà...... Tại anh giống như đang phát cáu gì đó, không chịu nghe em nói nha...... Ha ha......”
Mắt thấy hắn muốn phát hỏa, Đinh Đồng vội vàng thu liễm ngưng cười, ngoan ngoãn đi đến ghế lái, ngồi vào ghế, hắn còn đứng tại đằng kia, cô liền vươn đầu, mắt chớp chớp nhìn hắn “Lên xe đi! Chờ em ôm anh lên sao?”
Cù Nhiên lập tức liền cảm thấy lại bị cô đùa giỡn thêm lần nữa, bất quá lời này sao lại nghe quen tai như vậy? Xem khẩu khí đại gia kia của cô, này...... Đây là học của hắn sao?
Đinh Đồng dẫn hắn đi lên đình nghỉ chân trên đỉnh núi, cấu tạo đơn giản bằng trúc ở trên đỉnh núi có cảm giác thật khác biệt, ở trong này buôn bán là những người lớn tuổi, , nói tiếng Hán rất ít, chỉ đơn giản nói một ít từ giao tiếp. Đinh Đồng khoa tay múa chân nói cho bọn họ nướng con cá, vừa gọi hai chén mì, đây là nơi bán ẩm thực địa phương đầy đủ nhất, dùng sữa đặc điều chế thành đồ uống lạnh, ở bên trong cho thêm quả điều, tôm ướp nước gạo, một chút cơm nếp, sau đó đem bánh mì xốp giòn vo thành viên nhỏ đặt ở bên trong, ngâm trong đá lạnh là món điểm tâm ưa thích của người bản xứ.
Cù Nhiên lần đầu tiên ăn được, cảm thấy có chút kỳ quái, cảm thấy nghi ngờ, gạo nếp cùng bánh mì ăn chung với đồ uống lạnh, có thể ăn ngon sao? Nhìn Đinh Đồng ăn ngon lành, hắn nếm thử một chút, xác thực không tồi, mùi sữa ngọt ngào hòa lẫn với hướng lúa mạch của bánh mì, hơn nữa nhai thêm một chút là phần cơm nếp, làm cho người thích đồ ngọt như hắn yêu thích không thôi .
Đinh Đồng vụng trộm xem hắn ăn hăng say, cao hứng mặt mày cười cong cong .
Bà chủ đem cá bọc lá sen nướng bưng lên cho bọn họ, không có thêm gia vị, chỉ là ở trên thân cá thoa một chút muối ăn, Đinh Đồng theo thói quen, dùng đũa đem da cá lột ra, tấn công phần thịt cá bên dưới, ăn vào miệng mùi vị vô cùng tươi mới.
“Ăn đi......” Miệng ngốn đồ ăn, cô vừa ăn vừa hàm hàm hồ hồ nói với Cù Nhiên.
“Sao chỉ biết có ăn thôi?” Cù Nhiên trợn mắt liếc cô một cái “Để cho người không biết còn tưởng rằng em ở chung với anh phải chịu ủy khuất, cho em cơm đều ăn không đủ no, vừa rời khỏi anh liền giống như quỷ đói đầu thai.”
“A......” Cô cũng không cùng hắn so đo, trực tiếp gắp một miếng thịt lên thổi thổi đưa tới trước mặt hắn ý bảo hắn há mồm.
Cù Nhiên không tình nguyện há mồm ăn, cô liền lại tiếp tục vừa lòng nhâm nhi thưởng thức. Chờ cô xong ăn vỗ về cái bụng hô to mãn nguyện, hắn mới nói: “Lá gan của em càng ngày càng lớn nhỉ? Không nói một tiếng liền dám bỏ đi?”
Đã trở lại vấn đề chính.
Đinh Đồng vẻ mặt vô tội lý sự “Sao em lại không nói tiếng nào chứ ? Muốn nói với anh chuyện gì , anh vẫn còn giận em, hoằn toàn là không để ý tới người ta mà! Buổi tối hôm trước em không phải còn gọi điện thoại cho anh sao? Nhưng anh thì sao? Anh cả đêm không trở về!” Nói đến chuyện này mặt của cô trầm xuống “Nói! Anh đã đi đâu? Thành thật một chút cho em! Sao lại thế này? Tới tối anh còn dám không về nhà!”
… Vai diễn này cũng chuyển biến quá nhanh đi ! Rõ ràng người đúng lý hợp tình chất vấn là hắn, một mới nói một câu, cô liền sĩ khí dâng cao lên án hắn công khai.
“Tối hôm đó anh uống say, ở lại khách sạn một đêm ! Không dám lái xe......”
“Chỉ thế thôi?”
Thái độ tỏ vẻ hoài nghi của cô làm cho người nào đó thẹn quá thành giận “Chỉ thế thôi!! Anh là loại người sẽ nói dối người khác sao? Anh có cần thiết phải làm như vậy sao?”
Đinh Đồng vỗ bàn “Tốt lắm, anh nói, anh có yêu em hay không?”
Ở một bên bận việc ông bà đại khái hiểu được đây là đang cãi “Yêu”, có chút ngại ngùng che miệng cười, sau đó thường thường liếc mắt ngắm trộm bọn họ bên này. Cù Nhiên cùng Đinh Đồng là ngồi đối mặt nhau, Đinh Đồng lại đưa lưng về phía hai ông bà lão, chỉ có một mình Cù Nhiên có thể nhìn thấy biểu tình của bọn họ. Hắn có chút không được tự nhiên ở ghế trên xê dịch, ho nhẹ “Này, đây là đang ở bên ngoài, em ý tứ kín đáo một chút có được không?”
“Không được! Anh phải nói!”
Cù Nhiên cảm thấy loại tính tình trẻ con này của Đinh Đồng thật là đáng yêu, tâm tình bỗng nhiên tốt hẳn lên, đơn giản thẳng thắn nói đáp án cô muốn nghe “Anh yêu em!!” Đều đã đuổi theo người ta tới tận nơi này rồi, hắn có cái gì không dám thừa nhận.
Đinh Đồng đắc ý nhướng nhướng hàng mi, trong lòng lại vui rạo rực, được tiện nghi còn khoe mã “Không sai, tốt lắm! Ân chuẩn anh tiếp tục kiên trì thêm nữa!”
Bất quá giây tiếp theo, sắc mặt cô lại trầm xuống, Cù Nhiên có chút không nắm bắt được, sao lại vui giận thất thường như vậy chứ ? Nâng tay lên ôm lấy cô, sau đó hỏi: “Làm sao vậy? Anh lại làm gì chọc giận em nữa sao ?”
Đinh Đồng hơi hơi chu miệng, có chút đau thương“Em...... Muốn đi thăm Đao Diên......”
Cù Nhiên rất muốn không đồng ý với cô, rất muốn vẫy vẫy tay áo chạy lấy người...... Nếu là trước kia, hắn tuyệt đối làm được, nhưng đổi thành hiện tại, hắn chỉ có thể ủy khuất chính mình ở trong lòng như đèn kéo quân đem ý tưởng này bảo mình quên đi, ngoài ra hắn không còn cách nào khác.
Thở dài, hắn xoa xoa đỉnh đầu của cô “Muốn anh đi cùng em sao? Hay là anh ở nơi nào đó chờ em?”
“Chúng ta cùng đi!” Ánh mắt của cô kiên định nhìn hắn gật đầu một cái.
Hẳn là muốn cho Đao Diên biết mình có thể sống tốt, cho nên nếu Cù Nhiên đến đây, cô liền lựa chọn mang theo hắn đi cùng, hai người cùng nhau nói cho Diên, nói cho anh ấy biết rằng, cô rất khỏe, anh ấy không cần tiếp tục quan tâm cô, mà cô bất kể đi đến đâu, cũng đều sẽ không quên anh ấy......
Ở giữa non xanh nước biếc, mộ của Đao Diên ở phía nam trung tâm đặc khu lấy nam dựa vào nơi non nước hữu tình. Đinh Đồng cầm nhang đèn mua trước đó cùng với bó hoa nửa đường tự tay hái, cô cùng Cù Nhiên giống nhau, kỳ thật cũng là lần đầu tiên đến đây.
Đúng vậy, trước đó bất đắc dĩ chỉ có thể mau chóng đi theo đại ca dời đi về nước, nhưng sau đó cô vô luận như thế nào cũng không có dũng khí đến thăm anh ấy, bởi vì cô sợ hãi bản thân như dây cung kéo căng sẽ ở trước ngôi mộ lạnh như băng của anh sẽ không chống đỡ nổi mà gãy rời.
Cho dù là hôm nay, cô cũng khó tránh khỏi cảm giác bước chân mình như không còn chút sức, cô không có cùng Cù Nhiên có chút động tác thân mật nào, đây là cô cảm thấy mình hẳn là cho Đao Diên sự tôn trọng, mà Cù Nhiên dường như cũng hiểu được tâm tư của cô, xem cô cố ý tránh đi một khoảng cách nhất định cũng không có làm ra hành động gì khác.
Trên tấm bia bằng đá hoa cương lục sắc, dáng vẻ trẻ trung được chụp lại trên tấm ảnh chụp màu xám, nụ cười kia vĩnh viễn ôn nhu đi sâu vào lòng người như vậy, Đinh Đồng quỳ trước bia mộ, lấy tay quét đi tro bụi trên ảnh chụp. Chung quanh cũng chỉ có một ngôi mộ như vậy, mặt đất được người dùng đá cẩm thạch cao cấp lát lên, hơn nữa định kỳ đều có người đến quét tước, chăm đèn nến, tràn đầy vẻ thanh u nhã nhặn lạ thường.
Cô vuốt ảnh chụp lạnh như băng của anh, nước mắt chậm rãi chảy xuống “Diên, em đã trở về! Thực xin lỗi, nhiều năm như vậy mới trở về thăm anh!” Cô tạm dừng một chút “Thực xin lỗi...... Thực xin lỗi...... Em sống tốt lắm, còn tìm được một người giống anh chăm sóc em rất tốt......” Cô cuối cùng cũng bật khóc thành tiếng “Thực xin lỗi...... Em không có biện pháp, em không muốn sau khi mất đi anh lại mất đi một lần nữa! Đại ca nói, anh hy vọng em sống tốt, cho nên em trở về muốn nói cho anh...... Nói cho anh đừng nên lo lắng cho em......” Lời nói của Đinh Đồng đứt quãng, người phía sau rốt cục nhịn không được, tiến lên nhẹ nhàng ôm cô, để cho cô tựa vào vai mình.
Cù Nhiên không biết nên nói cái gì, hắn một bên đốt nhang, một tay trấn an Đinh Đồng “Tôi không biết nên nói cái gì, hoặc là nói như thế nào...... Chỉ là, anh yên tâm, tôi sẽ làm cho cô ấy hạnh phúc , sẽ bảo vệ cô ấy.”
Một trận gió nhẹ nhàng thổi qua, Đinh Đồng khóc rấm rứt, lúc rời đi phải tựa vào trong ngực Cù Nhiên mới miễn cưỡng đi trở về.
Trở lại trên xe, sau khi hai người đều ngồi vào ghế, Cù Nhiên nhẹ nhàng ôm cô dỗ dành “Ngoan, đừng khóc!”
Đinh Đồng khịt khịt mũi, mạnh miệng “Em không sao .”
“Còn cậy mạnh với anh? Mèo con ngoan! Về sau mặc kệ bị ủy khuất gì đều phải nói cho anh biết, không được chịu đựng một mình , có cái gì thương tâm khổ sở , liền phát tiết ra ngoài, có anh ở đây, em cái gì cũng không cần quan tâm lo lắng !”
Đinh Đồng ngước đôi mắt nước mắt lưng tròng lên nhìn hắn, mũi lại bắt đầu cay xè, cô cảm thấy tất cả lời tỏ tình trên thế gian bày sợ cũng không bằng một câu cảm động thiên địa như vậy .
Có anh ở đây!......
Cù Nhiên nhẹ nhàng véo chóp mũi của cô một chút “Nghe lời anh, đừng khóc nữa!” Cô vẫn còn khóc thút thít, hắn không có biện pháp “Nếu em còn khóc nữa chúng ta liền ngủ ở nơi này, một lát anh tìm xe tải kéo chúng ta trở về, anh không lái được xe tay lái bên phải, lúc này em không thể lái xe...... Em không trông thấy hôm nay ánh mắt lão nhân gia kia ngay từ đầu đều trừng anh, giống như muốn phun lửa, nếu anh để cho chiếc xe có vấn đề gì, ông ấy còn không lột da anh sao...... Ai...... Đừng cắn, đừng cắn......”
Sao lại cắn nữa rồi? Vốn là không khí thật tốt, ngài có thể đừng náo loạn sát phong cảnh như vậy được không? Đinh Đồng bị tức vùi đầu ở trong ngực hắn cắn cắn, oa oa trả thù dường như khóc lớn một trận xong thì đã thông suốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui