Edit" Icon
Beta: Anne
Dự tính một tháng nữa là sanh, Liễu Thiến Nhan cái bụng tròn vo, Bành Tấn Hoa nghĩ muốn để cô về nước, như vậy ít nhất khi sinh còn có thể bảo đảm, nhưng cô bướng bỉnh không nghe, cuối cùng chỉ có thể để Đinh Đồng cùng cô đến tĩnh dưỡng tại khu tiểu trúc .
Không nghĩ tới không lâu, chiến tranh lại xảy ra.
Đạn pháo rõ ràng là xảy ra ngoài vài km, làm cho Đinh Đồng cảm thấy không biết là thật hay mơ, tóm lại mỗi lần cô ở trên lầu cao nhìn thấy khắp nơi đạn pháo chớp nhoáng, dưới lầu là cả một đội binh bảo vệ, cũng may vị trí khu dưỡng này có vẻ hẻo lánh, hơn nữa thực lực hai bên thật tương xứng, cho nên, nếu lúc này muốn rời đi tương đương khó khăn, nhưng nói chung, coi như có vẻ an toàn.
Từ hồi trưa, Đinh Đồng liền phát hiện sắc mặt Liễu Thiến Nhan có chút không tốt,“Chị, chị thấy sao rồi?” Cô sợ hãi, dự tính ngày sinh đại khái còn hơn nửa tháng, chẳng lẽ là sinh non ?
Liễu Thiến Nhan mồ hôi ra thấm ướt cả gáy,“Không có việc gì, chắc là có dấu hiệu sinh rồi, em giúp chị vào WC một chút.”
Đinh Đồng dìu cô xuống lầu, các cô là ở trong một ngôi nhà trúc nho nhỏ, WC đều ở phía ngoài, vì lo lắng cho vợ, Bành Tấn Hoa thật ra cố ý muốn làm WC, bồn cầu, phòng tắm, tất cả điều bị hủy bỏ, chẳng qua nếu làm vậy mà đối với nhà trúc nho nhỏ này, nhìn vào làm người ta cảm thấy quái dị vô cùng.
“Thùng thùng......” Liễu Thiến Nhan vịn bờ tường mở cửa đi ra, cắn răng cố cười nói: “Gọi điện thoại...... Mau, chị có thể sắp sinh rồi ......”
“A?” Đinh Đồng chân tay luống cuống, hoảng loạn không thôi. Phản ứng hai giây rồi mới gọi vệ binh ở phía sau,“Mau gọi điện thoại đi, nói chị dâu sắp sinh, nói họ phái người đến nhanh, đi nhanh đi !!” Sau đó lập tức giúp đỡ Liễu Thiến Nhan trở về phòng, “ Chị, chị đau đớn lắm phải không? Chị cố chịu đựng một chút, bọn họ lập tức tới đây , không có việc gì , không có việc gì ......”
Không lâu sau, có hai cô hộ sinh đến , Đinh Đồng gấp đến độ không hề hỏi là mấy cô là do ai đưa tới, trong đầu đầy hoang mang, trong mắt chỉ nhìn thấy máu trên giường và khuôn mặt đau đớn khó chịu của Liễu Thiến Nhan.
Các hộ sinh trao đổi một hồi, cô nghe không hiểu, lại nhìn thấy thái độ có vẻ nghiêm trọng, nóng nảy, cô quát:“Các cô nói cái gì đi chứ, rốt cuộc làm sao vậy?? Nhanh lên, không biết tiếng Trung Quốc à?”
Một cô thấy vậy lắp bắp giải thích:“Sinh ngược...... Đầu...... sinh khó , nếu sinh ...... Chỉ sợ một người còn sống thôi......”
“Nói hưu nói vượn cái gì, các cô nghĩ cách cho tôi! Bất kể như thế nào cũng phải ngĩ cách để mẹ và con còn tròn vẹn cho tôi!” Cô vừa nói, nước mắt cùng nhau theo xuống, Đình Đồng cũng không quan tâm các cô ấy nghe có hiểu hay không, nhưng chỉ là cầu nguyện một hồi, một hồi uy hiếp, nhìn thấy trời đã tối đen, một chút tiến triển đều không có, liền nhớ ra là chưa nói cho anh hai biết chuyện, bèn lấy điện thoại ra gọi cho anh.
“Anh hai...... Anh, anh mau về đi, các anh đang ở đâu? Nhanh về đi! Chị Thiến Nhan sinh sớm......”
“...... Sao lại sinh sớm? Sao rồi? Cô ấy hiện tại thế nào? Không phải nói dự tính là tháng sau mới sinh sao? Tại sao có thể như vậy?......” Bên kia bởi vì đang trong trận chiến, chia nhau tìm diệt một vòng lớn, Bành Tấn Hoa đang đuổi theo môt hướng khác, gấp đến độ nói năng có chút lộn xộn.
“Em...... Em cũng không biết......”
“Em làm ăn kiểu gì không biết? Sao có thể chăm sóc được người khác?” Sốt ruột như lửa đốt liền phát cáu,“Nói xem! Hiện tại cô ấy thế nào ?”
Đinh Đồng vốn đã bị tình cảnh làm cho hoang mang tới mức lo sợ, lại bị Bành Tấn Hoa quát to như vậy, thêm lạnh run.“ Chị Thiến Nhan...... chị ấy, chị ấy, mặt chị ấy trắng toát...... Đã nói đau, còn...... còn chảy máu, rất nhiều..... Còn là sinh non nữa......”
“Được rồi được rồi, thu xếp thật tốt , nói cô ấy nhanh chóng ra ngoài, ra ngay lập tức , đã biết chưa?”
Trong điện thoại có thể nghe tiếng xe ôtô chạy nhanh và xốc nẩy trên đoạn đường xấu, Đinh Đồng gật gật đầu, lại nhớ tới anh nhìn không thấy, mới nói ra tiếng chấp nhận.
Mấy cô hộ sinh dùng tiếng địa phương trao đổi với nhau , đổi một chậu nước ấm, sau đó liền cố sức nói ra “Hấp”“Dùng sức nào” chỉ dẫn cho Liễu Thiến Nhan đang càng lúc càng yếu. Đinh Đồng túc trực bên cạnh nắm lấy tay cô, đã ở kia nói xong một ít tự cho là có thể có dùng là nói,“Chị, anh hai nói anh ấy sẽ đến ngay, không có việc gì , không có việc gì , chị phải cố gắng một chút......”
Nào ngờ, Liễu Thiến Nhan vừa nghe đến tên Bành Tấn Hoa, sức lực cô giảm thêm một phần, mấy cô hộ sinh hoảng sợ vội vàng kêu to:“Nhanh lên, nhanh lên...... Không thể nghỉ, nghỉ ngơi sinh không được ...... Dùng sức......”
Đinh Đồng cũng không biết bây giờ nên làm cái gì, chỉ có thể dùng tay mình nắm chặt tay cô thôi, cô gần như dùng hết sức lực của bản thân, Đinh Đồng có thể nhìn thấy được cả người cô từng sợi gân nổi hết cả lên, chợt nghe cô hét to một tiếng, sau một hồi mong đợi, một tiếng khóc trẻ con nỉ non phát ra vang cả căn phòng.
Hai cô hộ sinh vui vẽ giãn cả lông mày, lập tức tắm cho bé thật sạch, sau bọc kĩ trong tả lót ôm đến cho Đinh Đồng, chờ cô ôm lấy, cô hộ sinh liền mở cái tả lót ra cho cô nhìn, cô nhìn thấy đây là một bé trai.
Đinh đồng mừng rỡ, ôm đứa nhỏ thật cẩn thận đi đến đặt trên tay của Liễu Thiến Nhan,“Chị, là con trai, chị xem xem!”
Liễu Thiến Nha cũng vui mừng, nhưng là rõ ràng là không còn sức lực chống chọi, mí mắt trên gương mặt trắng bệch của cô không mở lên nỗi, cô cười một cái thật tươi, nghiêng mặt hôn lên khuôn mặt của con trai, sau đó đem đứa nhỏ giao cho Đinh Đồng ôm vào lòng.
Đinh Đồng buồn bực, không phải là mẹ ôm con không muốn buông ra sao? “Chị, chị làm sao vậy? Có phải mệt hay không? Chị ngủ một lát đi......”
Liễu Thiến Nhan nắm chặt tay Đinh Đồng, nhiệt độ tăng cô lạnh toát,“Thùng thùng...... Thùng thùng...... Giúp chị nuôi đứa bé lớn khôn...... Em hãy chăm sóc nó giúp chị......”
Đinh Đồng không hiểu, nhưng nhìn thấy bộ dạng hiện không được tốt của Liễu Thiến Nhan, cô cũng nhận ra có chuyện....Cô hộ sinh lúc này nhấc chân của Liễu Thiến Nhan lên, vừa nhìn liền hoảng sợ không thôi, sắc mặt tái nhợt, nhìn Đinh Đồng nói:“Ra máu nhiều qúa..... rất nhiều ......”
Nàng khóc ngất, “Thiến Nhan chị nói cái gì đi? Chị đừng lo sẽ không có việc gì, anh hai sẽ đến ngay, chị cố gắng một chút, sau đó chúng ta có thể đi bệnh viện......” Những lời này nàng cũng không biết đến cuối cùng là nói cho Liễu Thiến Nhan nghe hay là nói cho chính mình nghe. Đứa bé nằm trong lòng cô òa khóc cô cũng khóc, cô không biết bây giờ tiếp theo nên làm gì...... Đã hơn một năm nay Thiến Nhan giống như chị gái ruột thịt ở bên cạnh mình, chỉ dẫn công việc cùng cô mỗi ngày, nếu chị ấy có chuyện gì, giờ cô phải làm sao? Cô làm sao bây giờ......”
“Chị...... Chị...... Chị đừng ngủ, chị nói chuyện với em nha! Chị xem xem đứa nhỏ, nó còn nhỏ như vậy......”
Liễu Thiến Nhan có lẽ là nghe thấy “Đứa nhỏ”, lại nắm thật chặt tay Đinh Đồng,“Đinh Đinh, em hứa với chị, hứa với chị...... chị chỉ tin tưởng em thôi!”
Đinh Đồng không biết nên làm gì bây giờ, trong mũi tràn ngập mùi máu tươi, cô thậm chí có thể cảm nhận nhiệt độ của Thiến Nhan đang giảm xuống.
Bối rối gật đầu, “Em hứa với chị, em hứa, em cái gì đều hứa...... Chị, Chị...... Chị không có việc gì đâu nha......”
Bành Tấn Hoa dường như cảm thấy đã xảy ra chuyện không hay, muốn bảo người lái xe dùng hết tóc độ chạy về, nhưng cũng chỉ có thể như vậy.
Trong phòng chỉ có ánh đèn dầu mù mờ, mang một mùi máu nồng đậm, làm cho anh cảm thấy tim như ai nhéo phải vô cùng khó chịu, đã mất bao nhiêu máu rồi? Cô gái của anh chịu bao nhiêu khổ? Đã vậy anh còn không có bên cạnh cô......
“Anh hai......” Đinh Đồng chắn trước mặt anh.
“Tiểu Đồng, mau tránh ra, để anh vào với cô ấy.”
Đinh Đồng không cho, thậm chí còn dùng hai tay nắm chặt hai tay anh, chính là cản trở anh.
Bành Tấn Hoa buồn bực, gần như không còn chút kiên nhẫn, vừa muốn phát hỏa, anh mới cảm thấy trong phòng có cái gì đó không được hợp lý, giống thiếu cái gì vậy, thiếu cái gì chứ? Vui vẻ! Đúng , chính là thứ này, rõ ràng vừa rồi vệ binh phía dưới đã nói cho mình biết là đã sinh con trai, khỏe mạnh, nhưng là vì cái gì các cô ai cũng u uất như vậy?
“...... Tiểu Đồng, sao lại thế này?” anh không dám động , lẳng lặng chờ câu trả lời của Đinh Đồng.
“Anh hai.....Chị ...... Thiến Nhan, chị ấy......”
“Cô ấy làm sao?” Bành Tấn Hoa rít gào, làm Đinh Đồng sợ run lên.
“Chị ấy ... ra máu quá nhiều ...”
Cái gì phong độ, cái gì hình tượng, giờ khắc này hoàn toàn không là gì cả, Bành Tấn Hoa đẩy Đinh Đồng đang chắn trước mặt ra chạy đến bên giường. Đinh Đồng quyết cản lại, nhưng lại lùi về phía sau hai bước, chết lặng khi cô sắp ngã xuống đã nằm trong vòng tay ấm áp quen thuộc. Cô khẽ nâng đầu, thấy rõ người mới tới, mũi dâng lên mùi chua xót không quan tâm điều gì vùi đầu vào ngực anh khóc lớn.
Bành Tấn Hoa quỳ rạp bên giường, cầm lấy đôi tay đang lạnh buốt của Liễu Thiến Nhan ,“Tiểu Thiến? Tiểu Thiến? Anh đến rồi, em hãy nhìn anh đi...... em hãy mỡ mắt ra nhìn anh đi, có nghe hay không, anh muốn em mỡ mắt ra!!”
Nhưng người nằm đó không có phản ứng bất kì nào với anh, làm sao bây giờ? Sao lại thế này? Rốt cuộc là vì sao? Rõ ràng người phạm nhiều sai lầm là mình, vậy tại sao ông trời lại muốn mang cô đi , vì sao!!!
Bành Tấn Hoa nước mắt tuôn rơi lã chã, anh không ngừng ôm thân mình Liễu Thiến Nhan đang lạnh dần, hy vọng có thể làm cho cô tỉnh lại, hy vọng có thể nghe được giọng nói của cô. Nhưng là......
Bên này, Đào Duyên ôm Đinh Đồng vào trong ngực chặt chẽ, nhưng cô vẫn khóc, chuyện như vậy trước giờ chưa hề có, con người Bành Tấn Hoa xưa nay luôn cứng rắn, anh hoàn toàn có thể hiểu được, bởi vì anh nghĩ nếu lỡ một ngày nào đó, Đinh Đồng có xảy chuyện gì, anh thật không biết như thế nào, cái loại tình cảm chân thành này mất đi, ai cũng không chấp nhận được.
“Đại thiếu gia, phải lập tức rời đi ......” Ngoài cửa có người nhắc nhở.
Đào Duyên gật gật đầu, lại gần Đinh Đồng, nói nhỏ bên tai cô:“Tiểu Đồng, chúng ta phải rời khỏi đây nhanh chóng, đừng khóc !”
“Bành, chúng ta không thể tiếp tục ở đây lâu được.” Hắn đến phía sau Bành Tấn Hoa nói.
Đinh Đồng chạy đến bên cô hộ sinh, ôm đứa bé qua,“Anh hai......”
Bành Tấn Hoa chỉ liếc nhìn qua một cái, ánh mắt tập trung nhìn hồi lâu trên người Liễu Thiến Nhan, anh biết lần này không có cách nào mang cô theo được, cho dù không muốn nhưng anh phải làm như vậy thôi.
“Đào Duyên, nhờ cậu cho người mai táng Tiểu Nhan thật tốt!”
“...... Cậu yên tâm!”
..........
Dọc đường đi, gấp rút cùng khẩn trương, làm cho mọi người hô hấp cũng thật cẩn thận, Đinh Đồng hai mắt đỏ hoe, ôm đứa nhỏ trong lòng, nhóc con cũng không khóc không nháo mà chỉ im lặng ngủ.
“Đùng......” Đạn pháo ở xa xa nổ vang. Đào Duyên ôm chặt cô ngồi ở phía sau, chỉ bao bọc ôm cô thật chặt, thái độ thật nghiêm túc, không nói lời nào.
Xe đột nhiên chạy chậm lại, Đào Duyên lập tức hỏi “Có chuyện gì vậy?”
“ Không được, phía trước không thể qua được, đi xe, ngược lại chỉ làm người khác chú ý, chỉ có thể bỏ xe lại, rồi đi bộ theo đường nhỏ.”
“Có chắc đây là cách duy nhất không. Đối phương đem xe ở yên lặng một chỗ ngừng lại, hướng hắn gật gật đầu.
Ngồi ở phía trước Bành Tấn Hoa lấy tay phất một. Anh thật sự không dám tùy tiện mạo hiểm, nếu có cơ hội nào, anh phải nắm giữ, dốc toàn bộ sức lực bảo vệ mọi người thật an toàn. Mà đi bộ qua vòng vây của địch, thật mức độ nguy hiểm như thế nào không cần nói thì ai ai cũng biết.
Tài xế lái xe vào một nơi vắng vẻ và tắt máy, quay lại nhìn anh gật đầu.
Ngồi phía trước Bành Tấn Hoa lấy tay vuốt mặt mình,“Đi thôi, chỉ còn cách này, Tiểu Đồng ôm đứa nhỏ đi giữa, anh và Đao Duyên trước sau yểm trợ an toàn cho em.”
Xuống xe, mọi người liền đi vào con đường nhỏ đầy cỏ cây rậm rạp, khí hậu lúc này rất oi bức, cây cối xung quanh không ngừng tỏa ra một mùi hôi kì lạ, không biết là mùi gì, nói chung là đó là mùi hôi thối, làm cho người khác có cảm giác buồn nôn.
Thỉnh thoảng chỉ nghe tiếng lách tách của cây cối, cộng thêm âm thanh bước chân của họ không ngừng dẫm đạp trên đất phát ra. Gần ra khỏi khu rừng, mọi người mọi người càng phải càng cẩn thận hơn, nhưng lúc này cục cưng nằm trong lòng Đing Đồng bỗng dưng òa khóc lên, tiếng khóc “oa oa” của đứa trẻ sơ sinh thật rất đặc biệt, hòa với khung cảnh xung quanh thật làm cho người khác vô cùng sợ hãi.
“Sao vậy? Mau dỗ cho bé nín khóc ngay đi!” người dẫn đường nói với giọng cực thấp.
“Làm sao bây giờ ?” cô hốt hoảng không thôi, chỉ biết cầu cứu sự giúp đỡ của Đào Duyên.
“Ngoan......” Đào Duyên nhíu mày, lấy ta thử vỗ về đúa nhỏ, có ý muốn dỗ dành cho nhóc nín khóc
Phúc không đi đôi, họa không đến một, đang lúc mọi người lo lắng, thật là sợ gì gặp đó, chợt nghe phía sau có tiếng hô to: “ bên kia có người.”
Tiếng lắp đạn vào súng truyền đến, Đào Duyên không suy nghĩ nhiều, dùng sức đẩy Đinh Đồng về phía trước “ Chạy mau”
Tiếng súng đinh tai nhức óc vang lên,tiếng khóc của đứa bé gần như bị tiếng gào thét của Đinh Đồng lấn áp. Cô mơ hồ cảm thấy đạn pháo như đang bay vù vù ngang tai cô. Bành Tấn Hoa ở phía trước che chở cho cô, vừa rẽ sang hướng khác, chỉ là vài bước chân, Tề Thiên cùng Tiểu Ngũ mang binh đến tiếp viện cho họ.
Đinh Đồng mừng rỡ như điên, xoay người lại không thấy bóng dáng của Đào Duyên, cô nắm tay Tiểu Ngũ, đem đứa bé trong lòng giao cho anh “ Đào Duyên còn ở phía sau” nói xong muốn xoay người chạy theo lối mà nhóm người Tề Thiên vừa đi vào, Bành Tấn Hoa chặn cô lại không cho cô vào “ không được làm loạn nữa, ngoan ngoãn chờ ở đây đi.”
Hai bên giao chiến là điều không thể tránh khỏi, nhưng cũng không kéo dài, phỏng chừng binh lực đối phương yếu kém hơn, ở bên cạnh lại có sự trợ giúp, nên cuộc chiến nhanh chóng kết thúc.
Đinh Đồng đợi đã lâu, tiếng súng hầu như không còn, nhưng không thấy một ai trở về “ Anh, buông em ra, bên kia không còn tiếng súng anh cho em vào trong xem đi!” nhân lúc Bành Tấn Hoa không chú ý cô gạt phát tay anh chạy vào thẳng bên trong.
Kết quả, khi cô đẩy mọi người xung quanh ra, đập vào mắt cô chỉ toàn là máu rất nhiều máu….. Đào Duyên sắc mặt trắng nhợt, nằm tựa vào góc cây lớn, trên áo lộ ra từng vệt từng vệt máu loang lỗ, hô hấp gần như đã ngưng trọng, hơi thở vô cùng khó khăn. Trong nháy mắt thế giới của Đinh Đồng gần như sụp đổ hoàn toàn, tất nhiên đã sụp đổ hoàn toàn……………
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Phiên ngoại đến đây tạm thời kết thúc, phía dưới tiếp tục trở về chính văn!