Tú Vy và Đình Phong đạp xe về sau khi kết thúc giờ tập võ ở nhà văn hóa. Con đường lúc này nhộn nhịp hẳn, hai bên đường là các quán ăn vặt và những gánh hàng rông trông vô cùng bắt mắt. Tú Vy nhìn thấy thím Hằng bán bánh tráng trộn bèn tấp vào, Đình Phong thấy thế cũng dừng theo.
"Thím ơi lấy cho con bịt bánh tráng trộn nhiều ớt, nhiều xoài, nhiều khô nha!"
Thím Hằng không cần ngẩng đầu, nghe giọng điệu đã biết đứa nào, thím lườm lườm Tú Vy, mắng: "Có nhiêu thôi hả? Sao mày không kêu thím nhiều bánh tráng, nhiều trứng cúc luôn cho đủ bộ."
Tú Vy cong môi: "Con giảm cân ạ, nhiều quá ăn không hết!"
"Tổ sư nhà mày!" Thím Hằng cảm thán.
Đình Phong cong môi cười, chọc ghẹo thím: "Tiểu Vy ngày nào cũng mở hàng chắc thím bán đắc lắm."
Thím Hằng nhăn mặt, vừa trộn bánh tráng vừa nói: "Thôi cho thím lạy, hai đứa mày đừng ra mở hàng kẻo thím lên huyết áp mất."
Hai đứa nhìn nhau cười ngặt nghèo.
Ở cái khu này có ai không biết thím Hằng nổi tiếng mạnh miệng nhưng tốt bụng. Thím ít nói lời dễ nghe nhưng ai gặp khó khăn gì đều ra tay giúp đỡ, người ta thương thím chính ở cái tính đó. Chồng thím mất sớm vì ung thư gan, lúc còn sống ông chỉ biết rượu chè bê tha bỏ mặc thím một mình quán xuyến việc nhà, một mình buôn bán nuôi sống gia đình. May là bây giờ lớn tuổi hơn một chút thím lại được thảnh thơi hơn, con trai thím làm việc trong ngân hàng, mấy năm đã xây nhà khang trang cho thím sống. Không còn gánh nặng cơm áo, thím vẫn chẳng chịu ở không, hằng ngày gánh hàng bánh tráng ra bán để đỡ buồn, thím nói thím quen rồi, ở không chịu không nổi.
"Hôm nay mày không ăn gì hả Phong?"
Đình Phong dựng xe qua một bên, ngồi xuống bên cạnh thím, ngó nghiêng ngó dọc cái gánh bánh tráng: "Có món gì mới không thím?"
"Bánh tráng thì có bánh tráng trộn, bánh tráng cuốn, bánh tráng nướng, mày còn muốn thím bán gì nữa?" Thím liếc xéo cậu.
Tú Vy cũng dựng xe gọn một bên, ngồi xuống hóng hớt câu chuyện.
"Thì thím bán thím phải nghiên cứu món mới chứ!" Mặt cậu trở nên ngả ngớn.
Đưa bịt bánh tráng cho Tú Vy xong, thím quay qua cốc vào đầu cậu một cái rõ to: "Hay nhỉ? Đâu mày thử đề xuất vài món độc lạ cho thím coi."
Đình Phong phủi sạch bụi dưới đất, ngồi bẹp hẳn xuống, hai chân xếp bằng, mặt làm ra vẻ nghiêm túc: "Đề xuất thì được rồi đó nhưng mà giờ con đề xuất thím thưởng gì cho con?"
"Đề xuất tốt thím cho mày cái bánh tráng nướng loại đặc biệt chịu không?" Thím Hằng có vẻ hứng thú với mấy cái đề xuất cậu sắp nói.
Vừa nghe tới bánh tráng nướng mắt cậu sáng rực, cậu vỗ một phát vào đùi, hớn hở nêu đề xuất: "Thím bán thêm gỏi cuốn với bò bía ngọt đi, khắp cái khu này chưa thấy ai bán, còn thèm cũng không biết tìm ai mua."
Tú Vy ngồi bên cạnh nhìn thím Hằng gật gật, đúng là cái khu này chưa có ai bán món đó.
Thím Hằng hơi suy tư, nhìn sang mấy gánh hàng gần đó, lát sau ra chiều đồng ý: "Để tuần sau thím bán thử coi sao."
"Bán được đừng quên thưởng cho con đấy, giờ cho con cái bánh tráng nướng trước đi." Đình Phong nháy mắt, bắt đầu đòi hỏi.
Bàn tay lần mò tới bánh tráng bị thím Hằng đánh cái bốp, cậu liền rụt lại la ó. Tú Vy chỉ biết ngồi cười trước bộ dạng trẻ con ấy.
Hai người ra bậc thềm gần đó ngồi ăn bánh tráng, ngắm hoàng hôn bắt đầu buông xuống, thành phố lên đèn, người người lên đồ đèo nhau đi chơi. Không khí buổi đêm nhộn nhịp biết mấy.
Đình Phong ăn hết cái bánh tráng nướng mà bọc bánh tráng trộn của Tú Vy chỉ mới vơi đi một phần ba. Cậu nhăn mặt, lắc đầu nói: "Cậu ăn như mèo vậy, ăn nhiều đi chứ, cậu béo lên một chút mới xinh!"
Tú Vy suýt chút nữa mắc nghẹn, quay phắt sang nhìn cậu. Thấy nhỏ cứ mở to mắt nhìn mình, Cậu búng một cái phốc lên trán nhỏ: "Tớ nói thật, không đùa đâu."
"Ờ..." Cố nuốt xuống, nhỏ đáp.
Cậu thôi nhìn nhỏ, ngẩng đầu nhìn tòa nhà của đài truyền hình thành phố xa xa phía trước. Lát sau bâng quơ cất giọng hát.
"Này mùa đông ơi xin hãy làm tuyết rơi, để trắng lối em anh về. Này mùa đông ơi xin hãy làm tuyết rơi, để em biết anh cần em..."
Giọng cậu khi cất tiếng hát lại rất trầm và có chút khàn đặc trưng. Cậu hát rất hay chẳng bù cho nhỏ, nhỏ hay bị chọc là thiếu hơi, vì mỗi lần lên giọng chỉ hát được giọng gió còn không sẽ lạc tông nặng nề. Bởi thế Tú Vy rất ít khi hát, mỗi lần cuồng bài nào sẽ bám lấy cậu đòi cậu hát cho nghe. Cậu hay trêu chọc: "Sao cậu không tự hát tự nghe đi, tớ hát dở lắm." Ôi cái giọng điệu đó khiến nhỏ muốn giết cậu ngay tức khắc ấy chứ. Nhưng đó là chuyện của những năm cấp hai thôi, lên cấp ba đến giờ nhỏ ít khi nghe cậu hát nếu không phải nói đây là lần đầu sau những năm ấy. Tú Vy nghiêng đầu ngắm gương mặt cậu, thả lỏng tâm tình theo từng câu hát.
"Và thời gian ơi xin hãy ngừng chốn đây, để những dấu yêu đong đầy.
Một vòng tay anh khao khát một giấc mơ, anh đã yêu em người ơi..."
Câu cuối ngân dài, cùng lúc ấy cậu đột nhiên quay sang nhìn nhỏ. Ánh mắt hai người chạm phải nhau. Tú Vy không phản ứng quá khích, bình tĩnh và lặng lẽ nhìn cậu, mặc dù nhịp tim đập liên hồi. Không phải lần đầu tiên hai người nhìn nhau thế này, nhưng cảm giác lần này hoàn toàn không giống những lần trước đó. Bởi vì câu hát cuối cùng kia.
Hai người nhìn nhau một hồi đến khi tiếng còi xe cứu thương ở ngoài đường lớn truyền tới mới giật mình thu lại ánh mắt.
"Cậu vẫn hát hay như vậy, có nghĩ đến chuyện làm ca sĩ không đấy?"
Đình Phong nhếch môi cười khẽ: "Nếu fan nào cũng quá khích như cậu thì thôi, tớ không cần nổi tiếng cho khỏe."
Tú Vy biểu môi: "Tự kỷ, ai quá khích chứ?"
Cậu đáp lại bằng một tiếng cười sảng khoái, giành lấy bịt bánh tráng ăn ngon lành. Tú Vy lườm lườm cũng không giành lại. Nhỏ cuối mặt xuống, lấy cục đá gần đó vẽ mấy nét nghuệch ngoạc xuống nền gạch. Đình Phong thấy vậy không ăn nữa, thấp giọng hỏi: "Buồn à?"
Rất lâu sau nhỏ mới ừ một tiếng rất khẽ.
"Vì Như Hảo?"
"Ừ..." nhỏ không lấy làm lạ khi cậu nhìn là hiểu hết mọi chuyện. Cậu đôi lúc tâm lý thế đấy.
"Hai hôm rồi cậu ấy đều không thèm nói chuyện với tớ. Tớ tự suy nghĩ có phải mình sai rồi không, lúc ấy tớ nên nói thay cậu ấy, ít nhất như vậy cậu ấy sẽ không nghĩ tớ bỏ mặc cậu ấy, không tin cậu ấy."
Giọng Tú Vy nhỏ xíu, nghe buồn đến lạ. Nhỏ cuối gầm mặt không biết có khóc hay không nữa, Đình Phong không nhìn rõ được. Cậu thở dài đưa tay vỗ vỗ vai nhỏ, lên tiếng.
"Thật ra không phải lỗi ở cậu, tính Như Hảo quá nóng, giận lên rồi là bất chấp hết tất cả. Tớ biết mọi chuyện không hoàn toàn trách cậu ấy được, nhưng lúc đó chúng ta không thể đứng về phía cậu ấy, nếu không với tính của cậu ấy không biết bức Khánh Nhân đến mức nào. Mâu thuẫn giữa hai người họ thì để họ tự giải quyết thôi. Quan trọng là cái tính của Như Hảo cần thay đổi."
"Tớ hiểu, chơi với nhau mười năm tớ hiểu cậu ấy mà cậu ấy không hiểu. Tớ không chỉ là bạn thân cậu ấy mà còn là ban cán sự lớp có những chuyện không thể làm theo ý mình. Nếu tớ bênh vực cậu ấy cả lớp sẽ quay sang chỉ trích cậu ấy và tớ, sau này tớ có muốn giúp cũng không giúp được. Điều tớ muốn chỉ là làm cho mọi chuyện rõ ràng hơn thôi."
Lần này giọng Tú Vy trở nên nghẹn ngào, nhỏ ngẩng đầu lên, lấy tay dụi mắt. Đình Phong nhìn thấy khỏe mắt nhỏ đỏ hoe cả, làm cậu cũng muộn phiền theo.
"Được rồi, đừng khóc!" Cậu dịu giọng, dỗ dành.
Trong ấn tượng của Đình Phong lần đầu gặp Tú Vy nhỏ cũng khóc một cách đáng thương như vậy. Cậu không thể phủ nhận một điều rằng Tú Vy rất dễ khóc, nhất là liên quan đến những người nhỏ xem là quan trọng nhỏ sẽ khóc rất thương tâm. Lần nhỏ khóc dữ dội nhất là lúc ba nhỏ mất, khóc đến độ ngất đi. Lúc ấy cậu và Như Hảo thay phiên dỗ dành, chọc cho nhỏ cười, phải mấy tháng sau nhỏ mới vui vẻ hơn một chút.
Tú Vy là một cô gái lý trí và cố chấp, chỉ cần vấn đề nào đó không đúng nhỏ sẵn sàng cãi đến cùng. Đó là lúc trông nhỏ mạnh mẽ và quật cường nhất. Còn lại đều là dáng vẻ yếu đuối. Cậu sợ phải nhìn thấy dáng vẻ ấy, mỗi lúc nhỏ cụp mắt xuống mặt buồn hiu tâm trạng của cậu cũng tệ theo.
Tú Vy nấc lên từng hồi, cậu đưa cho nhỏ khăn giấy, trêu chọc: "Người ta không biết lại nói cậu bị tớ đá đấy!"
Tâm trạng đang không tốt nghe cậu nói vậy nhỏ lại muốn cười, vậy là cười khẽ một tiếng, sịt mũi tỉnh bơ. Cậu lắc đầu ngao ngán: "Lúc thì khóc, lúc thì cười, logic của con gái không thể hiểu nổi."
"Ai cần cậu hiểu." Tú Vy lườm nguýt.
"Đi về, đi về, không nói nữa!"
Vậy là cậu đứng lên đi về thật, giây trước còn quan tâm giây sau đã phủ triệt để, Tú Vy cười cười đuổi theo.
"Này chờ tớ."
"Nhanh đi, chậm chạp quá!"
"Chân cậu dài, chân tớ ngắn được chưa?"
Hai người đạp xe chầm chậm trở về. Trong tiếng gió vang vọng lại tiếng hát nhẹ nhàng của ai kia.
"Ta quen nhau đã bao lâu rồi, hỡi đêm, đêm có hay?
Mà giọt buồn hoài vương trên môi mặn đắng. Ta quen nhau đã bao lâu rồi, hỡi đêm sao vẫn mãi đêm dài. Để mình ta vẫn con tim khô cằn giá băng..."