I Love You Ill Kill You

I swear never sink in. (Tôi thề sẽ không bao giờ trầm luân.)

“Ha ha!”

Bọn chúng đang cười, ma quỷ đang cười. Cô ta giẫm trên lưng tôi, sau đó nắm lấy tóc tôi, buộc tôi phải ngửa đầu về phía sau.

“Nuốt vào cho tao!”

Cô ta cứ nhét thứ đồ vật dơ bẩn nọ vào miệng tôi, đó là nửa que kem đã chảy nước, rơi ở ven đường, đã bị chó liếm qua, lại bị mấy đứa trẻ không cẩn thận giẫm phải, cô ta nhặt nó lên, cứng rắn nhét vào miệng tôi, còn tôi cứ ngậm chặt miệng, chết cũng không chịu há, thanh gỗ của que kem cứa vào môi tôi, làm tôi đau đến chảy nước mắt, nhưng tôi vẫn cắn chặt răng, không chịu mở miệng.

“Mày……” Cô ta tức giận, giơ tay lên định đánh.

“Ê, Tiếu Tiếu, nguy rồi, chủ nhiệm lớp đến đấy!” Vào ngay lúc này, đứa con gái đứng canh gác ở bên cạnh chạy đến vỗ vào vai cô ta, “Chúng ta đi thôi, chủ nhiệm La nổi tiếng thích chõ mồm vào việc người khác, nếu bà ta bắt được thì phiền phức lắm, đi mau!”

Ngô Ngọc Tiếu “Xì!” một tiếng, rốt cục buông tay, bỏ chạy cùng với mấy đứa con gái khác.

“Đinh Kỳ?” Quả nhiên, không lâu sau chủ nhiệm lớp liền bước lại đây, lại bất ngờ nhìn thấy tôi, kinh ngạc hỏi: “Sao lại thế này? Sao lại biến thành như vậy? Là ai bắt nạt em?”

Tôi cắn răng, lau chất lỏng màu trắng dơ bẩn của que kem trên mặt, lắc đầu, không nói gì cả, xách cặp định bước đi.

“Đinh Kỳ! Nói với cô đi, cô sẽ làm chủ cho em, ở trong trường lại dám bắt nạt bạn học, sao có thể được.” Chủ nhiệm La đuổi theo, nắm lấy áo tôi, khi nhìn thấy vết máu trên cánh tay liền sửng sốt, giống như bị dọa phải, tôi nhân cơ hội đó dùng sức hất tay ra, bỏ chạy.

“Đinh Kỳ –” tiếng của cô gọi tôi sau lưng. Nhưng tôi chỉ có thể chạy, không ai có thể làm chủ cho tôi được hết, tôi không trông cậy ai có thể đến chấm dứt cơn ác mộng này cho tôi hết. Tôi chỉ có thể nhẫn nhịn, chỉ có thể chịu đựng, còn ba tháng nữa sẽ thi đại học, chờ đến khi tôi đậu vào đại học C, là có thể rời đi nơi đáng ghét này, rời đi ngôi trường chết tiệt này, rời đi thành phố ghê tởm này, tôi sẽ có được một cuộc sống mới, để cho hết thảy đều cút đi!

Chỉ còn ba tháng nữa thôi……

Trường của tôi là một trường trung học trọng điểm, sơ trung cao trung[1] đều có, tôi đang học năm ba, ban tự nhiên, thành tích ban chúng tôi lúc nào cũng xếp trong bốn hạng đầu của toàn thành phố, có thể nói, là một ban rất có triển vọng. Tôi tên là Đinh Kỳ, không phải là người địa phương, cha mẹ đều là người ở nông thôn lên đây làm công, lúc mười ba tuổi tôi mới được đón lên thành phố, ở trường học này tôi chỉ là dự thính[2], không có học tịch[3], cho nên dù thành tích của tôi có tốt đến mấy, các thầy cô cũng sẽ không để ý, bọn họ chỉ quan tâm đến các học sinh ưu tú của trường mình, bởi vì điều đó có liên quan đến danh dự và địa vị của trường học.

[1]: Sơ trung tương ứng với cấp hai, cao trung tương ứng với cấp ba ở VN.

[2]: Nửa chính thức.

[3]: Sổ ghi tên cũng như tư cách của học sinh một trường nào đó.

Cha mẹ tôi đều đi làm ở công trường, hơn nữa thường xuyên không về nhà, chính tôi cũng không biết nguyên nhân vì sao họ lại không thường xuyên trở về. Có nhiều lần, dì chủ nhà bám theo tôi, bảo tôi phải trả tiền thuê nhà, lại có nhiều lần, tôi bị dì chủ nhà đuổi cổ ra đường giữa trời đông tuyết lạnh, mãi cho đến khi cha mẹ trở về, chắp vá lung tung mới có tiền để trả. Một nhà ba người chúng tôi rất ít khi nói chuyện, cha với mẹ, cha với tôi, mẹ với tôi, tôi, cùng với bọn họ, rất ít nói chuyện, cũng rất ít khi sum vầy, chỉ đến thời điểm năm mới, ba người mới vây quanh cái bàn, xem như ăn cơm tất niên, sau đó lại làm chuyện riêng của mình.

Thành tích của tôi rất tốt, nhưng cha mẹ cũng không để ý, trước đó bọn họ đã sớm nói rõ ràng, cho dù tôi có đậu đại học, bọn họ cũng sẽ không tiếp tục chu cấp tiền để tôi học tiếp, nếu tôi muốn học đại học, thì phải tự mình nghĩ cách. Thật ra, tôi nào có cách gì, chỉ biết rằng nhà nước có chính sách hỗ trợ học bổng cho sinh viên nghèo ở đại học, nhưng cụ thể ra làm sao, tôi vẫn chưa hiểu rõ lắm. Nhưng bất luận thế nào, nhất định tôi phải rời đi nơi này, tôi cảm thấy chỉ có rời đi nơi này, hết thảy mới có thể bắt đầu lại một lần nữa.

Ban chúng tôi buổi tối sáu giờ có một lớp tự học, bảy giờ mười đến tám giờ mười có một lớp tự học khác, chúng tôi gọi đó là lớp đêm một và lớp đêm hai, chỉ có những học sinh ưu tú trong trường mới được tham gia lớp đêm một và lớp đêm hai, hơn nữa phải nộp thêm phí, bất quá tôi lại không cần phải nộp. Cô giáo chủ nhiệm lớp tôi biết hoàn cảnh nhà tôi, cho nên ngầm đồng ý, không thu tiền phí của tôi, nhưng cô nói rằng không thể phát tài liệu cho tôi được, bảo tôi mượn tạm các bạn khác. Cô còn rất hiền từ đứng trên bục giảng nói với mọi người, cùng học một lớp phải giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ!

Cô nào đâu ngờ rằng, trong lớp học đêm đại khái bao gồm hai mươi học sinh, căn bản lại không có một ai nguyện ý cho tôi mượn tài liệu để xem, không chỉ có bởi vì cánh cổng đại học rất cao, mỗi người đều tranh nhau đến đầu rơi máu chảy, mà còn vì bọn họ ghét tôi, tôi nói chuyện luôn mang khẩu âm của nông thôn, tuy rằng đã cố gắng che giấu, nhưng cũng có lúc, tôi lại không cẩn thận để lộ ra, cho nên bọn họ rất ghét tôi, cảm thấy ở chung với tôi rất mất mặt, lại còn vô căn cứ cho rằng tôi nhất định sẽ làm dơ bẩn bọn họ.

Tại lớp học này, tại ngôi trường này, tại thành thị này, tại biển người đông nghịt này, tôi là một học sinh bận rộn với thần kinh căng chặt, không cười, không khóc, không kêu, không nói, 17 tuổi, cả người toàn là vết thương.

Hôm nay tám giờ hai mươi kết thúc lớp đêm hai, tôi bước ra khỏi phòng học, chậm rì rì xuống lầu, vừa ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy lá quốc kỳ trên cột trong sân thể dục lay động, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng vang phần phật. Đêm hè, gió rất nóng, giống như hơi thở của con người, lờn vờn trên mặt, làm cho tôi cảm thấy thối nát dơ bẩn vô cùng.

Sân sau trường học chúng tôi có một con đường nhỏ, gần đây mọi người đồn rằng trên đường có rắn, đêm vừa đến liền bò ra. Tôi nhìn con đường tối đen kia, giống như không có điểm tận, nhưng không hiểu vì sao, khi tôi nhìn vào nó, lại giống như bị hấp dẫn, bước chân không tự chủ hướng vào trong đó.

Con đường nhỏ này giáp giữa trường học cùng một cái nhà xưởng bỏ hoang, lại rất hẹp, chỉ rộng khoản một mét, tôi ôm cặp sách, trống ngực đập thình thịch, phía trước là một mảnh tối đen, không nhìn thấy rõ gì cả, chỉ có ánh trăng chiếu rọi trên tường xem như chỉ giúp người ta nhận ra phương hướng, còn phía sau lưng, không không không, tôi không dám quay đầu lại, người ta thường nói quay đầu lại sẽ gặp quỷ, quay một lần bị mất ba hồn, quay hai lần bị lấy bảy phách, quay ba lần là nghiệp chướng quấn thân, từ nay về sau sẽ không được nhìn thấy ánh mặt trời nữa. Vì thế, tôi dù lo lắng hốt hoảng, cũng không dám quay đầu lại dù chỉ một lần, chỉ có thể đi về phía trước.

A……

Ưm a……

Thanh âm đứt quãng, thống khổ, thống khổ vì khoái cảm không thể ngừng lại được. Tên con trai kia, ánh mắt lạnh như băng, anh ta tựa như con quỷ hút máu, nhấm nháp bộ ngực trắng nõn của cô gái, dưới ánh trăng, và trong cơn mưa phùn lất phất, còn cô gái kia lại tựa vào tường, bất an vặn vẹo, tinh tế rên rỉ.

A……

Ưm a……

Tôi ngây dại, giống như đang đi vào thế giới khác, hai tay nắm chặc váy mình, hoảng sợ nhìn hết thảy ở trước mắt. Sao lại có người dám làm loại chuyện tình này ở bên ngoài chứ?

Nhưng mà, anh ta cũng không bởi vì sự xuất hiện ngoài ý muốn của tôi mà dừng động tác lại, vẫn tiếp tục trêu chọc cô ta. Sau đó, ánh mắt hôn ám xuyên qua mái tóc màu đỏ rượu của cô gái, nguy hiểm nhìn tôi, tôi sợ đến mức hét lên một tiếng, xoay người bỏ chạy.

“Ha!” Sau lưng là một tiếng cười lạnh, chui vào trong óc tôi rõ nét.

Ở tường ngoài của sân sau trường học tôi, ban đêm tám giờ ba mươi, tôi nhìn thấy một tên con trai, cùng một đứa con gái, làm tình.

A……

Ưm a……

Tôi cố sức bỏ chạy, sợ hãi, lo lắng, cả người đều run bần bật, khi tôi chạy về đến nhà, không có cha mẹ ở đó, tôi vội đóng cửa lại, đóng cả cửa sổ, chui vào chăn, sau đó lòn tay vào trong váy mình, bên trong, một mảnh ướt nhẹp.
1

Tôi trốn trong chăn mà khóc, chỉ cảm giác thân thể càng ngày càng ướt đẫm.

Một cái liếc mắt, chỉ một cái liếc mắt anh ta đã vấy bẩn tôi rồi.

Trắng đêm không ngủ, trắng đêm không ngủ, không ngủ, không ngủ……



Ánh mặt trời hơi chói, khiến tôi không có cách nào hăng hái đứng dậy được, dường như có một hòn đá bướng bỉnh chặn trong não, mùi vị như bị say xe tỏa ra từ một ai đó, từng đợt từng đợt, tôi như thế nào cũng vô pháp đứng dậy.

“Đinh Kỳ, không phải năm ba rất căng thẳng sao? Sao em lại còn thời gian rảnh đi làm thêm à?”

Chúng tôi, tôi, cùng Vũ Kính, đứng ở trước cửa kho, dầm mình trong nhiệt độ 37độ, làm người tiếp thị cho một xí nghiệp sản xuất bánh kẹo, đây chỉ là công việc tạm thời, một tuần làm sáu ngày, một ngày 35 tệ, không bao cơm.

Tôi không để ý đến anh ta, Vũ Kính là một sinh viên, học năm nhất đại học K, bộ dáng thật làm người ta phát ghét, luôn bày ra bộ mặt thiên sứ thiện lương quan tâm đến mọi người. Tôi vừa nhìn thấy anh ta đã muốn ói, anh ta rất thích nghe mọi người khen mình tốt, nói mình học giỏi mà nhiều mặt khác cũng không tệ. Hừ, suốt ngày giống như một ả đàn à, tôi nhìn anh ta là chẳng muốn ăn cơm nữa.

“Đinh Kỳ, em ít nói thật, em như vậy làm sao mà làm tiếp thị được chứ, may mắn còn có tôi bên cạnh em đấy!” Anh ta vẫn tiếp tục nói.

Tôi cúi đầu, vẫn không để ý đến anh ta, chỉ chú tâm nghịch mấy tặng phẩm nằm trên bàn, mua bốn bịch đường được tặng một cái chén Mark bằng nhựa, có hình con vịt nhỏ. Mua bảy bịch sẽ được tặng quà là một cây đèn cầy xinh đẹp, đèn cầy này rất tốt, được điêu khắc thành nhiều hình khác nhau, khi thì là mỹ nhân thướt tha, khi thì con hổ con báo tư thế hung dũng, có khi lại là một người đàn ông cao đẹp như một vị thần Hy Lạp, hoặc nằm, hoặc đứng, tóm lại rất đẹp. Tôi lại đặc biệt thích mấy cây đèn cầy này, luôn thấy tiếc khi phải tống chúng nó đi, mặc dù có rất nhiều khách hàng chỉ vì mấy cây đèn này mà mua đến mấy chục túi đường, nhưng trong lòng tôi vẫn cầu nguyện, bọn họ đừng có đến mua đường, đừng mang đèn cầy của tôi đi.

“Đinh Kỳ……” Một lát sau, Vũ Kính lại gọi tôi, “Đinh Kỳ……”

Đừng gọi tôi, đừng gọi nữa, thật phiền phức, anh phiền phức lắm. Trong lòng tôi mắng anh ta, chán ghét anh ta, không, tôi chán ghét tất cả mọi người trên thế giới này, tôi chán ghét mảnh rộn ràng nhốn nháo dưới ánh mặt trời này, nhốn nháo hỗn tạp, im đi, im hết lại đi.

“Đinh……” Thấy tôi không để ý đến mình, Vũ Kính nhích lại gần, “Trên lưng em, có một vệt máu rất dài! Lưng em chảy máu kìa, em không cảm giác gì sao?”

Tôi sửng sốt, bàn tay lần ra sau lưng, quả nhiên đều là máu, thì ra mồ hôi thấm ướt áo tôi, dính vào da thịt sau lưng, lại cọ xát vào miệng vết thương, nếu anh ta không nói thì tôi cũng không để ý thấy, anh ta vừa nói, nhất thời tôi lại thấy đau, nhăn mi lại, tôi không khỏi cảm thấy lạnh như băng.

“Em như vậy là không được, vết thương sẽ nhiễm trùng đấy, hơn nữa, cũng sẽ dọa đến khách hàng! Nhìn em này, mặt trắng như tờ giấy rồi.” Anh ta đẩy tôi, “Bị thương thành vậy cũng không tĩnh dưỡng cho tốt, em về nhà đi, tôi sẽ giải thích với Cố tiểu thư giùm cho.”

Tôi lơ mơ một thoáng, vội vươn tay nắm lấy sơ mi của Vũ Kính, “Vũ Kính, Vũ Kính, tôi không thể, tôi không thể đánh mất công việc này được, van xin anh!”

“Nhưng mà, vết thương trên lưng em……, trời ạ, em xem, lại chảy thật nhiều máu nữa rồi, hù chết người ta, em mau trở về đi thôi!”

“Không, tôi không thể về được, nếu để Cố tiểu thư nhìn thấy, cô ấy sẽ đuổi việc tôi mất!”

“Đinh Kỳ, đây bất quá chỉ là một công việc tạm thời, một ngày có 35 tệ, em cần gì phải cố chấp như vậy, tìm công việc khác là được mà!”

“Không, không, nhất định phải xong tuần này mới được, chỉ còn thiếu 30 tệ! Chỉ cần qua hôm nay, tôi liền có được tiền.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui