I Seoul U Taekook

I-SEOUL-U

...

Mưa bắt đầu rơi. Kim Taehyung ngồi cạnh cậu, trầm ngâm nâng ly cà phê ấm. Đã cố cho thêm đường nhưng vị vẫn đắng nghẹn nơi cuống họng, đáy mắt không thể giấu được hình ảnh Park Jimin đang tươi cười với người anh gọi là bạn trai.

Kim Taehyung từ lúc đến quán coffee đến nay vẫn chưa nói câu gì. Tâm trạng không tốt có thể khiến hắn không nghĩ mà phát ngôn lung tung, và quan trọng hắn không muốn Jimin buồn. Jeon JungKook ngồi cạnh hắn, bao nhiêu cử động đều cho vào tầm mắt. Taehyung có thể che giấu với ai nhưng với JungKook thì không, sự ủy khuất ngập tràn nơi con ngươi bất động.

JungKook nhìn về phía trước, Jimin vẫn đang vui vẻ trò chuyện cùng Hoseok. Anh đến đây, giới thiệu Hoseok là bạn trai mình, cùng với vẻ mặt hạnh phúc thật sự. Trong tình yêu không có thứ gọi là "chờ đợi", vốn dĩ chỉ là cách nói giảm cho việc đã chịu quá nhiều tổn thương, không muốn bi quan từ bỏ.

- Ba năm trước mình gặp Hoseok trong hội sách, anh ấy là người phụ bán ở quầy chị mình, rồi không biết từ khi nào mà quen như bây giờ.

Park Jimin ánh lên tia vui vẻ, Kim Taehyung nhìn anh một lúc, mỉm cười ngượng ngạo. Ba năm cũng là khoảng thời gian hắn chờ đợi Jimin xuất hiện, xuất hiện trước mặt Kim Taehyung để nghe lời thổ lộ của anh. Thế nhưng tất cả cũng vì một chữ "duyên", người điên cuồng theo đuổi, người bắt đầu một mối quan hệ mới, hai đường thẳng song song không có một điểm chung, kéo dài đến vô tận.

JungKook đẩy ly trà sữa của mình sang hướng Taehyung, ít nhất cậu không muốn hắn phải uống thứ đắng nóng tên coffee đen, nó chỉ khiến Taehyung đau lòng hơn thôi, dù gì trà sữa mang chút ngọt sẽ ổn hơn.

- Đắng lắm, em uống được không? _ Taehyung lo lắng hỏi.

- Tae, em 18 tuổi rồi.

Nhắm một ngụm nhỏ, JungKook thật sự không muốn tiếp tục cho thứ này vào bụng, vị đắng đến tột cùng như hút cạn không khí của cậu. Đặt vội ly coffee xuống, JungKook làm ra vẻ điềm nhiên nhìn Taehyung, sau đó còn bật ngón cái khen ngon.

Thật may khi Taehyung không phải uống hết nó.


- Hay là năm sau, cả 4 chúng ta cùng đi lễ hội nhé?

Phản ứng mong đợi của Jimin, làm Taehyung không thể từ chối. Cho dù bản thân ngàn lần không muốn, nhưng vẫn phải mỉm cười gật đầu. Hạc ngọc hôm qua vốn dĩ để dành tặng Jimin nhưng lại vỡ tan khi gặp được.

Không thể trách được Park Jimin, khi người bắt đầu tình cảm này chỉ có mình Taehyung, là hắn cố chấp đợi, cố chấp để bản thân chịu nhiều tổn thương cũng không từ bỏ. Sau đó vốn dĩ quay về vị trí bạn thân nhưng Kim Taehyung vẫn một mình vượt qua, để rồi, bao nhiêu hối hận cũng không thể mang anh trở lại.

Bi thương không là gì, có hi vọng mới thật sự là điều đáng sợ nhất của thế gian.

JungKook đứng dậy, tay kéo theo Taehyung. Cậu không biết hành động này có là đúng đắn, nhưng JungKook không thể tiếp tục nhìn Taehyung ưu buồn trước ái tình hạnh phúc của Park Jimin nên muốn nhanh chóng kéo hắn rời khỏi nơi đây.

- Em với Tae về trước nhé. Hẹn mai gặp!

Jimin "ơ" lên một tiếng, Hoseok liền ngăn lại, Hoseok im lặng từ đầu quan sát, phát hiện tâm tư hai kẻ lạc trong mớ dây tơ, y biết Taehyung đối với Jimin là như thế nào, biết cả cách JungKook thầm lặng yêu Taehyung qua từng cử chỉ nhỏ.

Chỉ có Taehyung vì trước mắt mà quên đi người phía sau, nhất định sau này trong bộn bề xoay chuyển, Kim Taehyung sẽ là người đi tìm JungKook, đi tìm lại tình yêu đã mất mà không hề hay rằng đối với Jimin, Taehyung chỉ là một mặc định, trên bạn thân, chạm mức tình yêu.

- Sao anh lại ngăn em?_ Jimin bĩu môi khiển trách.

Jung Hoseok nhìn anh cười dịu dàng, yêu thương xoa đầu.

- Anh nghĩ, lần sau em nên để hai người họ có cơ hội phát triển mối quan hệ, cậu bé của em vốn dĩ đã không xem Kim Taehyung là bạn nữa rồi.

- Ý anh là...

- Đúng vậy.

Park Jimin chợt ngơ ra vài giây, anh biết bản thân mình đối với việc tình cảm có chút ngây thơ, nhưng điều Hoseok vừa nói với anh, thật sự nằm ngoài giới hạn. Jimin nhìn ra bên ngoài, phía cửa kính mờ ảo hiện lên bóng dáng cả hai, ngốc nghếch che giấu đến tận bây giờ, chỉ mong cả hai bên nhau sẽ là chuyện tốt đẹp.

Thời gian dần trôi, họ chỉ là đang lạc lối, tình yêu thật sự sẽ dẫn đường điểm đến. Nơi đó có yêu thương trọn vẹn.

...

___________________

- Tae... anh yêu Jimin đúng không?

JungKook nghe lòng mình cay đắng nhận lại một cái gật đầu, không sao, cậu vẫn ổn, điều này vốn dĩ không nằm ngoài dự đoán. Chỉ thấy khóe mắt sao cay đến vậy, bước chân cũng không tự chủ mà vô định bước đi.

- Trong suốt 3 năm, gặp rất nhiều người, nhưng cuối cùng anh vẫn chỉ có thể yêu được Park Jimin.


Vậy trong suốt 2 năm, cậu chỉ gặp được Kim Taehyung, trong lòng có duy nhất hình bóng của Taehyung, thì JungKook có thể yêu ai khác ngoài hắn đây. Con đường ngày xưa vốn dĩ xa trường nhưng vì gặp hắn liền trở nên quen thuộc.

Bốn mùa trôi qua, không nhanh cũng không chậm, hoa đào, tuyết rơi, đổi thay như vòng tuần hoàn. Chỉ cần hắn quay lại phía sau, từng bước chân in hằn trên nền tuyết lặng lẽ, là của một người đã yêu hắn thầm lặng không màng đến tổn thương.

Tuy vậy, hắn cuối cùng vẫn chỉ có thể yêu được Park Jimin, ngay cả khi gặp cậu.

JungKook thấy lòng mình xót xa, cho dù đau nhưng xin đừng rơi lệ, nước mắt này cậu không muốn Taehyung nhìn thấy, không muốn đem vẻ yếu đuối đứng trước mặt hắn cầu xin sự thương hại. Cánh tay áo che lấy nửa khuôn mặt, nước mắt đột nhiên rơi thật nhiều, JungKook cuối cùng vẫn không thể ngăn được, chỉ có thể lặng im dưới ánh đèn che đi.

- Em sao vậy Kookie? _ Taehyung dừng lại, nét mặt lo lắng giấu sau lớp tóc nâu.

- Bụi bay vào mắt thôi, em không sao.

- Đưa đây anh xem.

Taehyung cầm lấy tay cậu, nước mắt ánh lên giữa trời sao. JungKook ngước lên nhìn hắn, mí mắt nặng trĩu không thể lập tức khô đi, cậu thấy mình chẳng khác kẻ thất bại, bao nhiêu chuyện đến phút cuối vẫn không thể thực hiện.

- Bụi vào mắt đau như vậy sao?

Tim Taehyung khẽ hụt một nhịp, nhẹ nhàng dùng tay lau nước mắt vương trên mi, yêu thương chạm đến đáy vực sự mỏng manh, hai hàng lệ JungKook liền tuôn như thác đổ.

- Đừng khóc... Kookie à...

Taehyung bối rối, kéo JungKook ôm vào lòng, không ngừng vỗ về như cơn mưa đợt trước, JungKook trong hắn chính là nhỏ bé như vậy, mong manh và dễ tổn thương.

Màn đêm phủ lên Seoul một màu u buồn, Jeon JungKook không muốn chỉ đơn thuần là em trai, cậu muốn ở cạnh hắn, cùng đi suốt đoạn đường dài Park Jimin đã bỏ lại. Cậu không muốn trở thành kẻ thua cuộc, chỉ biết nép sau lưng hắn lặng lẽ chúc phúc.

Jeon JungKook trong lòng hắn khó khăn thốt ra từng chữ.


- Tae, hãy ngừng yêu Jimin.

- ...

- Em xin anh...

- Được rồi, anh biết rồi... Đừng khóc nữa...

Taehyung dịu dàng xoa đầu cậu, cái ôm ấm lên giữa đêm đông. Nhưng cậu không muốn một câu trả lời tạm bợ, JungKook cần một lời hứa chắc chắn để tiếp tục yêu mà không hối tiếc. Hắn bảo vệ trái tim mình vì Park Jimin, còn cậu không thể để những giọt nước mắt rơi vô ích, cậu không muốn mình mãi là kẻ thua cuộc.

- Tae... Đối với anh, em là gì?

Không gian chết nghẹn, câu nói ngột ngạt bóp nát trái tim em.

Hắn đã nói, đúng như em nghĩ : "Em trai."

Vốn dĩ đã biết từ trước nhưng khi nhận được lại không biết nỗi đau lại dằn xé đến vậy. Cậu đã nói không muốn mình là kẻ thua cuộc, ngay cả cậu cũng biết tình yêu này thật bất công, nhưng vẫn không thể ngưng tìm cho mình hi vọng. Hi vọng mỏng manh, hi vọng là tự tạo, mờ ảo vô thực.

Kim Taehyung nói xem, nhật kí của em, đến nay có thể ngừng viết được không?

...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận