I-SEOUL-U
...
Sinh mạng vốn dĩ rất mỏng manh, nhưng sẽ không còn quan trọng nếu như con người xem nó là sự ràng buộc. Kim Taehyung muốn được giải thoát, thân ảnh nặng nề mang trên mình thật nhiều vết thương, dòng cảm xúc rối loạn không tìm được nút thắt đang đẩy hắn vào bước đường cùng.
Taehyung không chịu được nữa rồi, hắn từ bỏ, từ bỏ bản thân theo đuổi tình yêu thật sự. Ôm chặt con tim đang không ngừng nhói đau, nước mắt men theo khuôn mặt Taehyung rơi xuống nền tuyết lạnh, lẫn trong màu trắng tinh khiết, chôn giấu những đau thương trong từng ấy năm Kim Taehyung phải chịu đựng. Không bạn bè, không gia đình, không tình yêu.
Lặng im nhìn cảnh vật phía xa. Chấm sáng mờ ảo hiện giữa nền đen đơn độc. Kim Taehyung như một dấu chấm nhỏ, dùng thân mình trở thành đom đóm phát sáng giữa màn đêm.
Phải nói sao cho người đời hiểu, Kim Taehyung chính là chàng trai mang trên mình mặt vui vẻ, hóa thành mặt nạ dùng cho bản thân.
Park Jimin, còn nhớ không tiếng cười ngày nào vẫn cùng hắn sánh bước cạnh bên. Taehyung không giỏi bày tỏ cảm xúc, tháng ngày yêu thầm Jimin đến nay lặng im chôn vào dòng hồi ức, và bây giờ cũng chỉ có hắn trân trọng.
Anh đào mỗi mùa nở hoa, vị ngọt hòa tan trong miệng. Kim Taehyung nhớ lần đầu gặp Jungkook, ngây ngô mang nụ cười quá đỗi giản đơn dành cho kẻ như hắn, Kim Taehyung chính là không xứng, không xứng được Jungkook yêu thương.
Yêu Kim Taehyung, Jungkook nhận được gì, ngoài nỗi đau ngày một chồng chất, ngoài giọt nước mắt thầm lặng rơi mỗi đêm. Mùa lễ hội đối với tất cả là niềm hạnh phúc, Kim Taehyung và Jeon Jungkook ngày nào đan chặt tay trao nhau tin yêu và rồi cuối cùng hắn cũng lạc mất cậu.
Tháng mười hai năm nay trời se lạnh. Thật thích hợp cho một ngày chia ly.
Kim Taehyung mỉm cười nhẹ nhàng, thanh thản buông bỏ mọi thứ phía sau, khóe mi hắn nhắm nghiền lại.
Khoảnh khắc thả mình vào không trung tưởng chừng như kết thúc tất cả, Taehyung nghe được ai đó đang gọi tên, tha thiết và khẩn cầu như sợ vài giây nữa Taehyung sẽ biến mất.
Và rồi, hắn nhận ra.
Là giọng của Jungkook.
- TAE, ANH ĐANG LÀM GÌ VẬY?
Cậu hét lên, giữa không gian tĩnh mịch gieo trên từng ngõ ngách Seoul, nếu đã chọn cách rời đi xin đừng khiến lòng người bận tâm. Jungkook chạy theo bóng lưng hắn, đôi chân cố gắng bắt kịp con người phía trước đang dần rơi vào tuyệt vọng.
Cậu nhìn thấy Taehyung. Bình thản đứng trên thành cầu dang rộng hai tay, khuôn mặt hắn không còn cảm xúc, nước mắt sáng lấp lánh ánh lên cùng vầng trăng.
Kim Taehyung đang khóc.
Lần đầu tiên Jungkook không chần chừ bỏ mặc mọi thứ, chạy đến bên người cậu yêu thương, trong đầu bây giờ không gì ngoài ba từ Kim Taehyung.
Thân ảnh ấy nơi tầm mắt cậu mỏng manh vô thực, giống như chỉ cần nhẹ nhàng chạm, hắn liền sẽ tan biến, Jungkook vươn mình dùng hết sức lực tìm kiếm tia hi vọng.
Nắm lấy.
Sóng biển dưới chân cầu vỗ thành từng bọt trắng xóa, hắn ngước lên nhìn Jungkook, bàn tay bị cậu ghì chặt hằn vết đỏ. Đôi mắt mở to, không ngừng thu hết biểu cảm khổ sở giữ lấy hắn của Jungkook, hắn mỉm cười, bàn tay buông lơi đang dần rơi khỏi sự siết chặt.
- TAE!
Cảm nhận được Taehyung đang cố tình không nắm tay cậu, Jungkook không nghĩ được gì ngoài ý nghĩ sợ sẽ đánh mất hắn. Nước mắt chẳng mấy chốc chậm rãi gieo xuống tay Taehyung, khóe mi Jungkook rưng rưng những giọt lệ thủy tinh, chầm chậm rơi giữa không trung và vỡ tan.
- Buông tôi ra đi, nếu không---
Thành cầu Seoul rất cao, để giữ được lực đến nay cánh tay Jungkook đã sớm bị đau, chẳng mấy chốc cậu sẽ bị hắn kéo xuống.
Kim Taehyung đến bây giờ gặp được Jungkook trong những phút giây cuối cùng, không còn điều gì luyến tiếc thế gian mà ở lại. Hắn có thể ra đi được rồi.
- KHÔNG! _ Jungkook quả quyết. Cậu đã từng ngốc đến mức không bày tỏ lòng mình với Taehyung, chỉ âm thầm chịu đựng để những năm tháng thanh xuân không ngừng tổn thương.
Nhưng hôm nay. Jungkook không muốn mất Taehyung, cho dù đánh đổi cả sinh mạng.
Vì Kim Taehyung là tất cả của Jeon Jungkook.
- Chúc anh sinh nhật vui vẻ.
Hắn đã quên rồi, sinh nhật của chính mình.
Giọng cậu như bị bóp nghẹn, nước mắt hòa cùng nụ cười yêu thương. Ba mươi tháng mười hai, ngày Kim Taehyung ra đời trong những tháng cuối đông, tiếng chuông nửa đêm vang lên cùng câu chúc mừng sinh nhật của Jeon Jungkook.
Thời gian dường như ngưng đọng, chầm chậm trôi cùng cơn sóng êm diệu dưới chân cầu đã thôi vồ vập, Kim Taehyung nơi đáy mắt là hình ảnh Jungkook, người con trai hắn yêu thương đang cố ngăn tiếng nấc nghẹn ngào hát lên bài sinh nhật, chúc mừng tuổi mới của kẻ vừa từ bỏ tương lai.
- Happy birthday to you--- Happy birthday to you...
Bài hát đứt quãng không nên câu, nhưng lòng người vô tình được sưởi ấm. Jeon Jungkook mỉm cười dịu dàng, thật cảm ơn khi năm tháng ấy cậu gặp được Taehyung.
- Taehyung... Xin anh, nắm lấy tay em.
***
Nước mắt hằn vết trên khuôn mặt Jungkook, đợt gió lạnh hong khô ít nhiều mái tóc phủ đầy sương đêm, Kim Taehyung ngồi đối diện cậu, im lặng không nói gì chỉ nhìn chăm chăm vào cổ tay rỉ máu. Sau hôm gặp Jungkook đêm lễ hội, hắn tự hứa với lòng sẽ không làm cậu tổn thương thêm lần nào nữa, nhưng bây giờ nhìn lại, Kim Taehyung chỉ là kẻ bội ước.
- ... Tôi xin lỗi.
Từ lúc kéo Taehyung lên đây, ánh mắt Jungkook vẫn chưa rời khỏi người đối diện. Cậu tiến đến lại gần Taehyung, khoảng cách chầm chậm được thu hẹp, đưa bàn tay bao năm cùng cậu trốn chạy chạm vào khuôn mặt hắn. Chân thực đến mức không tự chủ được bản thân rơi nước mắt, chết tiệt, Jeon Jungkook lại khóc.
- Tae, em đã nói dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng đừng nói lời xin lỗi.
Cậu nắm lấy tay Taehyung, bảo bọc truyền đi ấm áp, như cách năm nào vẫn cùng hắn tay đan tay. Jeon Jungkook và Kim Taehyung dưới trời tuyết những ngày cuối đông.
- Tae, thật ra em muốn cùng anh mừng sinh nhật nên mới đến công ti trước một ngày, không ngờ lại thấy anh và Hoseok, có vẻ như em đã đến trễ, em xin lỗi.
Đèn đường Seoul sáng lấp lánh, vì sao tinh tú rọi xuống thế giới của Kim Taehyung. Trước mặt hắn bây giờ chỉ có cậu, từng lời, từng chữ mang tâm niệm chúc Taehyung tiếp tục sống bình an.
- Tae, anh nhất định phải thật hạnh phúc. Vì mọi người vẫn còn bên anh.
Người này, yêu hắn đến vậy sao. Không màng những gì Taehyung đã từng gây cho cậu ở quá khứ, chằng chịt vết thương nơi trái tim khổ đau, và rồi... Jeon Jungkook cất lời.
- Tae... nhưng mà sau đừng như vậy nữa nhé. Em rất sợ... sợ không được gặp lại anh.
Lời của em, bây giờ có lẽ đã quá muộn. Nhưng tình cảm suốt năm qua vẫn vẹn nguyên như ngày đầu. Em làm được rồi, nói ra lời bày tỏ được viết trong nhật kí.
Thế nhưng, Taehyung à.
Tình cảm của chúng ta bây giờ có thể tiếp tục được không?
Cảm xúc trong Taehyung vỡ tan, mỗi khi nhìn thấy Jungkook khóc hắn đều không giữ được bình tĩnh mà muốn tiến đến ôm cậu. Bàn tay Taehyung chạm nhẹ lên gò má Jungkook, lên mũi đến môi...
Và khoảnh khắc ấy, khi Seoul chỉ đơn thuần là nơi ta gặp nhau, Kim Taehyung trao cho Jungkook nụ hôn của năm tháng chờ đợi, lý trí cuối cùng vẫn không thể ngăn được con tim.
- Anh yêu em, Jungkook.
Hắn nói. Lời thật tâm từ chính bản thân, không kèm theo bất kì sự dằn vặt.
Vì chúng ta là những kẻ ngu ngốc. Vậy hãy yêu nhau một cách ngu ngốc mà không cần nghĩ đến tương lai.
Nơi sông Hàn chỉ có hai người. Nhịp điệu là thứ duy nhất nối lại dây tơ hồng bị cắt đứt năm Jungkook mười bảy, nút thắt vẫn còn đó, mong manh vô thường.
Nhưng Kim Taehyung không bận tâm, không việc gì phải trốn tránh thêm nữa. Taehyung phải sống, phải tiếp tục bảo vệ những thứ mình yêu thương, bằng đôi tay Jungkook vừa cho thêm sinh mạng.
Vì ngày sinh nhật năm nay.
Hắn có em.
...
___________
Q : Vậy là hết ngược rồi hả Tue?
A : Sau cơn mưa trời tiếp tục tối!
Trăm năm ra một chap