Ice Angels (Thiên thần băng giá)


Lúc tỉnh dậy, ba mẹ cô đã an nghỉ dưới lòng đất, cô bé khóc trong tiếng nấc, nỗi đau này quá lớn đối với 1 đứa bé 5 tuổi. Cô bé cứ khóc hoài như vậy, hình ảnh ba mẹ hiện về trong trí óc non nớt, máu, chỉ toàn là máu, nỡi sợ hãi ám ảnh, cô bé ko biết tại sao, tại sao họ làm vậy, vì cô bé, tất cả là lỗi của cô. Cô bé tự trách mình, như muốn điên lên, cô ko dám tin vào sự thật trước mặt. Khóc!. Có một bàn tay ấm, vững chãi kéo cô đi đến 1 chiếc cầu:
- Nhi đừng như vậy nữa, Lân ko muốn nhìn thấy Nhi như vậy. Phải, Nhi đang rất đau, Nhi ko vượt qua được cú sốc, Lân cũng đau lắm nếu Nhi cứ như vậy. Lân sẽ bảo vệ Nhi, sẽ yêu thương Nhi thay phần của cô chú. Nhi khóc mãi như vậy thì cô chú sẽ rất buồn, Nhi muốn ba mẹ buồn Nhi sao?
- Nhi....Nhi ko muốn ba mẹ buồn.
- Vậy Nhi đừng khóc nữa, hãy cười lên như mọi ngày. Lân tin Nhi làm được

- Ừm. Nhi sẽ cười. – tiếng cô bé nhỏ, giọng khàn đi vì khóc, lòng tin vững vào cậu nhóc. Chợt cậu nhóc hét to:
- NHI CỦA LÂN RẤT MẠNH MẼ, LÂN TIN NHI, LÂN SẼ MÃI BÊN NHI......
Cô bé mỉm cười nhìn cạu nhóc, lòng vơi bớt nỗi buồn. Đến 1 ngày kia, một lần nữa cô bé bị bỏ rơi.
- Nhi à! Lân phải sang Mĩ học rồi, nhà Lân chuyển sang đó ở nên Lân phải đi.....Lân....
- Lân.... sẽ đi, sẽ... bỏ lại....Nhi ở đây? – cô bé rưng rưng nước mắt nghẹn giọng hỏi.
- Lân.......xin lỗi.. Nhưng Lân sẽ sớm về với Nhi, Lân hứa, Nhi chờ Lân nha?
- ........- tiếng khóc bật ra, gương mặt xinh xắn đầm đìa nước mắt, cô bé gật đầu nhưng vẫn ko ngừng khóc, tiếng khóc ngày một to. Vậy là chỉ còn mình cô..........Những ngày tháng tăm tối bắt đầu cho số phận nhỏ bé.
*********(Trở lại với thực tại nha mấy thánh!hihi)
Nó nhớ ra tất cả, nhớ ra cái quá khứ mà nó cố quên, nhớ ra con ng đã bỏ rơi nó, nói sẽ về bên nó sớm. Vậy mà, nó chờ suốt 12 năm trời, ko 1 chut tin tức gì, nó quyết định sẽ quên con ng đó. Nhưng ông trời ko muốn nó quên, thật trớ trêu, ng đó đã quay trở lại bên nó lần nữa...Có lẽ giờ, nó đang cảm thấy giận, rất giận. Vì sự trở về ko báo trước.

- Thái Vỹ Lân- Nó nhấn tưng chữ, giọng lạnh lùng, quá lâu để nó nói được cái tên này.
- Lân đây, Thái Vỹ Lân đã trở về bên Nhi rồi đây. – Lân mừng rỡ nhìn nó, miệng cười tươi. Lân cứ sợ Nhi đã quên cậu.
- Nhi còn nhớ Lân, Lân vui lắm, Lân sợ Nhi đã quên Lân rồi chứ.
- 12 năm- Nó đáp gỏn lọn, Lân khựng lại nhìn nó, gương mặt cậu thóang nét bối rối:

- Lân xin lỗi, Lân muốn về sớm lắm nhưng mẹ và ông nội ko cho phếp Lân làm vậy. Đã nhiều lần Lân trốn về gặp Nhi nhưng lần nào cũng bị bắt lại, thư Lân gửi cho Nhi đều bị ông nội tịch thu hết. Lân xin lỗi Nhi nhiều lắm, lân biết Lân đã thất hứa với Nhi.. Xin lỗi Nhi- Cậu luôn miệng xin lỗi nõ, cậu biết lỗi của cậu rất lớn, nếu như nó có ghét cậu thì cậu cũng chấp nhận. Nó ko trả lời, nó nhìn vào đôi mắt Vỹ Lân, nhìn khắp ng Cậu, nó cố tìm kiếm thứ gì đó của Lân ngày xưa. Đôi mắt xám dừng lại, một vết sẹo nhỏ dưới mắt trái của Lân.( lúc nhỏ có một lần nó làm Lân ngã chẩy máu, chỗ bị thương nằm dười mắt trái). Và giờ nó nhận ra người ngồi trước nó chính là Lân. Tâm trạng nó rối bời, giận, ghét, vui, mừng lẫn lộn. Nó đã từng rất nhớ hình bóng ấy, khuôn mặt ấy, giọng nói ấy. Nhưng sao bây giờ, ngay trước mắt nó, tình cảm đó ko còn, nó lạnh lùng nhìn Lân, đôi mắt vô hồn ko chút biểu cảm.


- Ko biết.
- Nhi đã đỡ hơn chưa? Giờ Lân lấy cháo Nhi ăn rồi uống thuốc nha
- ....- Nó lắc đầu, nó cảm thấy mệt, đầu vẫn còn choáng, mắt nhằm nghiền, nó cố ngủ. Lân cũng ko nói gì, khẽ lấy chăn đắp lên người nó rồi ra ngoài gặp bác sĩ. Cậu muốn biết chính xác tình hình của nó, nó ít nói hơn trước, biểu hiện của nó khiến cậu lo lắng. Và câu trả lời của bác sĩ đã làm sáng tỏ sự lo lắng của cậu: “Nhi bị trầm cảm nặng sao? Nỗi ám ảnh đó quá lớn đẻ Nhi có thể xóa đi, vậy là Nhi đã ko làm được! Phải tìm cách chữa khỏi cho cô ấy”. Tâm trí cậu rối bời, 12 năm đã làm Nhi thay đổi, cậu tự trách mình, việc cậu rời xa nó trong lúc nó thất vọng nhất cũng là 1 nguyên nhân dẫn đến bệnh của nó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận