Ico, Lâu đài trong Màn sương

Ico ngồi cuộn người thành một quả bóng, hai cánh tay cậu bọc lấy hai chân và cằm cậu đặt trên đầu gối. Cậu ngồi như thế một lúc lâu, nhận thức khi mờ khi rõ. Cậu thậm chí có thể đã ngủ. Cuối cùng khi cậu mở mắt ra, cơ thể cậu lạnh lẽo, và cậu đau nhức khắp người vì sự trừng phạt cậu đã nhận.

Cậu mệt mỏi, và tay chân cậu có cảm giác nặng nề.

Ico lại nhắm mắt lại. Mình sẽ chỉ ngủ thôi. Mình sẽ cứ ngủ. Mình không muốn suy nghĩ, mình không muốn làm gì cả. Mình không muốn di chuyển. Mình không muốn phải ra bất cứ quyết định gì. Nếu mình ngồi ở đây đủ lâu, có lẽ nữ hoàng sẽ thực hiện lời hứa của bà và biến mình thành đá.

Ico thực sự không quan tâm nếu bà làm thế. Cậu cảm thấy như thể mình đã được làm từ đá rồi. Cậu thích điều bà đã nói, về những trái tim đá cứ trơ ra không bị tổn hại. Điều đó hoàn toàn có lý. Rất nhiều điều bà ấy nói hoàn toàn có lý.

Nhưng mình không phải là đá. Trái tim mình đau. Rất đau. Đó là lý do mình không thể đứng dậy.

Cậu tự hỏi Yorda đã biến mất đi đâu. Ico nhìn lên ngai vàng của nữ hoàng. Nó trống rỗng. Mọi thứ im ắng. Ánh sáng mặt trời chiếu sáng qua một ô cửa sổ theo hành lang phía trước. Mọi thứ hoàn toàn bình thường, như thể không có gì đã xảy ra cả.

Nữ hoàng đã đề nghị để cậu trốn thoát với Yorda, nhưng sau đó bà biến mất và giấu cô ấy ở đâu đó. Bà ta muốn mình lại đi tìm cô ấy ư? Hay bà ta đang hy vọng mình sẽ từ bỏ sau tất cả?

Một khả năng khác lóe lên trong cậu: Yorda đã tự mình rời đi. Vì vậy mình có thể tự mình rời Lâu đài trong Màn sương. Có lẽ đó là điều mình nên làm lúc ban đầu. Mình là Vật tế may mắn, đúng không? Tại sao lại ném sự may mắn đó đi chứ?

Nếu cậu trở về nhà, cậu có thể lại gặp được cha mẹ nuôi của mình. Họ sẽ không vui khi thấy lời tiên tri của họ được hoàn thành, Vật tế bé nhỏ của họ trở về với họ để sống trong hòa bình ư?

Sau đó giọng nói nghi ngờ dấy lên trong tâm trí cậu. Hòa bình? Thật chứ? Ngay cả với Toto đã biến mất? Mặc dù cậu ấy có thể đã bị biến thành đá? Toto đã đánh đổi cuộc sống của cậu ấy cho Cuốn sách Ánh sáng. Cậu đã mua lấy cuộc sống của Ico bằng chính cuộc sống của mình.

Ico cảm thấy một sự hiện diện khác trong phòng, và cậu xoay lại, gần như mong chờ để gặp Toto ở đó.

Đó là những sinh vật bóng tối – vài con trong chúng đứng thành một hình bán nguyệt phía sau cậu. Đôi mắt chúng phát sáng, nhìn chằm chằm cậu. Trong một lúc, Ico nhìn chằm chằm lại chúng như thể tiêu khiển, hơi thở của cậu chậm và nặng nhọc. Ngoại trừ sự gợn sóng chậm chạp của những cái bóng của chúng bị gây ra bởi chuyển động mờ nhạt của không khí quanh chúng, những cái bóng bất động. Nhưng với Ico, nó trông như thể chúng đang run rẩy, khóc lóc.

“Tôi xin lỗi,” cuối cùng cậu nói trong một tiếng thì thầm hết hơi. Cậu nuốt, sau đó nói lại, lớn hơn. “Tôi xin lỗi. Hãy tha thứ cho tôi. Tôi không biết – các người giống tôi, nhưng tôi đã không cố gắng để hiểu.”

Những cái bóng không đáp lại. Ico ngồi dậy trên đầu gối, sau đó lảo đảo khi một đợt sóng chóng mặt đột nhiên xâm chiếm cậu. Hai tay cậu đập lên sàn, và cậu ngồi khom người xuống một lúc, chống lại sự buồn nôn. Khi cậu nhìn lên lại, những cái bóng đã biến mất.

Ico từ từ đứng dậy và đi qua chỗ những cái bóng đã đứng. Không có dấu vết của chúng, không có dấu hiệu của sự hiện diện của chúng, còn sót lại.

Cậu rời phòng tiếp kiến của nữ hoàng và bước ra hành lang chan hòa ánh nắng. Ánh sáng làm cậu chói mắt. Ozuma đang đứng ở phía cuối hành lang, lưng của ông xoay lại với một bậc đá cao, riêng rẽ dẫn đến một hành lang khác. Hình dáng của ông cắt một cái bóng đen trên vực ánh sáng ở góc.

Ico dừng lại đối mặt với ông.

“Đây là lỗi của ngài,” cậu nói. Những lời đó nhanh chóng đến với cậu.

Với ánh sáng ở lưng Ozuma, không thể thấy được biểu hiện của ông ấy. Không giống những cái bóng, đôi mắt ông ấy bị phủ trong bóng tối và chẳng tỏa ra ánh sáng gì cả.

“Tất cả đều là lỗi của ngài!” Ico hét lên khi câu giơ hai nắm tay mình lên và xông về phía vị hiệp sĩ. Một khoảnh khắc trước khi cậu vươn tới ông, Ozuma trượt qua một bên, áo choàng của ông cuộn lên phía sau mình.

Nắm tay của Ico hạ xuống trong không gian trống, và đà của cậu làm cậu nằm ườn trên mặt đất. Đầu gối, hai chân và nắm tay cậu đau đớn.

“Lỗi… của ngài.”

Ico đấu tranh để đứng lên lại nhìn Ozuma nhảy lên đỉnh của bậc thang. Vị hiệp sĩ di chuyển êm ả, không để lộ ra sự chần chừ hay bất cứ sự nhận thấy sự hiện diện của Ico.

“Ngài đã làm điều đó vơi tôi! Với tất cả mọi người!” Ico hét lên khi cậu chạy theo ông, run rẩy với cơn thịnh nộ. Trèo lên cầu thang, cậu thấy mình ở đầu hành lang hơi rẽ về bên phải. Ozuma đang đi xuống đó, đi khỏi cậu. Ico dừng lại, hít lấy hơi thở với một bức tay đặt trên tường. “Xoay lại và đối mặt với tôi, đồ hèn!”

Ico cảm thấy sức mạnh trở lại tay chân mình. Cậu chạy, quyết tâm bắt được Ozuma, để buộc ông đối mặt với những hậu duệ của mình – Ico và Vật tế bóng đen khác. Lần này ông sẽ trả lời cho những điều ông đã làm.

Ico chạy qua vài căn phòng, trèo lên những cầu thang rộng và rơi xuống trên những gờ rìa. Cậu trèo, nhảy và dùng những sợi xích để đu qua những khe nứt không thể qua được khác. Cậu càng chạy nhanh, ông ấy càng đi nhanh, đến khi cậu cảm thấy cơ thể mình trở nên nhẹ như gió. Tuy nhiên, cậu vẫn không thể bắt được Ozuma. Người hiệp sĩ đen ở trước cậu, luôn luôn có thể thấy được, tuy nhiên luôn ngoài tầm với.

Gần giống như ông ấy đang dẫn mình đi đâu đó.

Sau khi chạy một đoạn đường dài dường như bất khả thi, Ico phải dừng lại, hết hơi, hai tay đặt lên hai đầu gối. Cậu nhìn lên. Mình nhận ra nơi này.

Đó là căn phòng nhỏ cậu và Yorda đã đến sau khi lần đầu tiên họ đi qua cây cầu đá cũ. Cậu nhận ra những bức tường và những cây cột, những sợi xích đang treo, và vị trí của những cây đuốc kêu xèo xèo trên những bức tường. Có những bức tượng, và bên ngoài chúng, cây cầu.

Mình sẽ tim thấy ông ấy đứng ở đó lại chứ? Người quan sát bằng đá trên lan lan?

Ico có thể nghe âm thanh của biển. Một mùi mằn mặn chạm tới mũi cậu. Cậu có thể cảm thấy gió trên da mình. Cậu dừng lại, tay đặt lên một trong những bức tượng cạnh cửa. Ông ấy đã dẫn mình đến đây… ông ấy muốn mình đi theo ông. Nhưng tại sao?

Ico vượt qua giữa những bức tượng, nghe thấy một con mòng biển kêu gần đó. Giờ cậu đang đứng ở đầu cây cầu dài. Ở cả hai bên, biển phản chiếu màu của bầu trời. Những con sóng nhảy vọt lên, làm những bụi nước bay lên nơi chúng đập vào những cột đá chống đỡ cây cầu. Ico cảm thấy như cậu đã tiến vào khoảng không rộng lớn giữa thiên đường và mặt đất sau hàng tháng trời trong một cái hộp bé xíu.

Cây cầu đã sập, không, gãy, ở giữa. Bức tượng của Ozuma đứng ở xa xa bên kia, lưng xoay lại với Ico. Từ đây, ông quá xa xôi, ông trông chỉ lớn hơn ngón tay giơ lên của Ico.

Con của ta, một giọng nó lên tiêng trong đầu Ico. Con và những người anh em của con đã phải gánh vác trách nhiệm to lớn của lỗi lầm của ta rất nhiều năm này. Tuy nhiên sau tất cả thời gian này, không có gì thay đổi, và ta vẫn bị trói buộc ở đây với Lâu đài trong Màn sương.

Lần đầu tiên, Ico có cảm giác mạnh mẽ rằng cậu là con của Ozuma, hậu duệ của ông, người mang dòng máu của ông. Cậu cảm thấy như chạy đến ông, nhìn lên hình dáng bất động đó, và hét lên, Tại sao điều này lại xảy ra? Tại sao?

Nhưng điều cậu nói là, “Ngài muốn tôi làm gì với điều đó?” Ico cảm thấy cơn giận dữ dâng lên bên trong mình và nhanh chóng lướt đi, như thể cơ thể cậu quá yếu ớt để giữ chặt nó. Cậu khóc nức nở một cách im lặng. “Tôi nên làm gì?”

Ở đây đã có tình yêu, giọng nói nói.

Ico chớp mắt. Con mòng biển đang bay lơ lửng, bay ngược gió chỉ cách cậu vài sải tay, đôi mắt đen tròn và sáng của nó quan sát cậu một lúc trước khi nó nghiêng đôi cánh của mình vào phóng vao khoảng không.

Ico đi lên cây cầu đã gãy. Cậu nhìn xuống qua mép đá gồ ghề xuống những con sóng đang cuộn mình xa xa bên dưới, những con sóng màu lục thẫm và lam tươi cuộn xoáy dưới bọt biển trắng. Lâu đài hẳn đã bị đóng băng từ lâu, nhưng tất cả quanh nó biển vẫn sống, chuyển động.

Âm thanh của những con sóng vỡ dâng lên từ dưới chân cậu, bọc quanh lấy cậu. Ico nheo mắt, nhìn về phía bức tượng của Ozuma. Ông ấy không thể để lại Yorda ở đây một mình, Ico nghĩ. Ngay cả sau khi cô trở thành cái lồng của thời gian, ông ấy đã trở lại đây để trở thành người bảo vệ của cô ấy. Ông ấy đã chọn điều này.

Tại sao? Bởi vì ông ấy hối hận sự bất lực của mình, việc không thể đánh bại bóng tối của mình ư?

Ông ấy chỉ đang cố gắng sống theo những mong đợi của đế quốc thôi ư?

Hay có lẽ ông đã nhận ra rằng không có chỗ cho ông ở thế giới ngoài kia.

Không, Ico nghĩ. Không phải thế. Là bởi vì ông ấy không thể cứu được Yorda. Không ấy không thể để cô lại để gánh vách trách nhiệm của sự thất bại của ông ấy một mình. Ông ấy, người nhắc cô nhớ rất nhiều về cha cô khi cô còn là một cố bé.

Đó là lý do Ozuma trở lại và tiếp tục.

Trái tim Ico đau đớn như thể cậu đã bị đâm. Cậu kêu một tiếng và ngã lên đầu gối, hai tay đặt lên ngực nơi tấm Phù hiệu của cậu đang tỏa sáng rực rỡ.

Có tình yêu ở đây, giọng nói nói lại một lần nữa.

Nhưng tình yêu của ai, Ico tự hỏi. Cậu đã cho rằng Ozuma đang nói về nữ hoàng và con gái bà – nhưng có lẽ…

Từ ngay lần đầu tiên tim cậu thấy cô, Ico đã muốn cứu Yorda. Không có phải phải suy nghĩ, không lý do – khi cậu thấy cô trong cái lồng, cậu bết cậu phải giải thoát cho cô.

Ico lắc đầu. Vậy thì mình không biết bất cứ điều gì. Mình chỉ làm điều trái tim mình bảo thôi. Nhưng không gì hơn cả. Đúng không?

Với sự hiểu biết mới tìm thấy của mình, tại sao cậu lại lo lắng về Yorda chứ? Tại sao cậu lại lo lắng về việc cứu cô nếu cô không muốn được cứu chứ?

Mình có thể để cô ấy ở đây và thoát khỏi nơi này.

Hoặc mình có thể mang cô ấy với mình và trở thành một kẻ chạy trốn của đế quốc. Kẻ trộn đánh cắp ổ khóa nắm giữ thời gian ở nơi này trong lâu đài. Cậu tự hỏi những người thống trị sẽ làm gì nếu cậu mang cô đi và trốn thoát, và cứ chạy, và chạy.

Có lẽ họ sẽ tìm một cái lồng khác để giam giữ thời gian. Nhưng điều đó sẽ cứu được Yorda chứ? Điều đó sẽ cứu được mình chứ?

Có một sự lựa chọn khác. Cậu có thể chọn phục vụ nữ hoàng, chiến đấu chống lại đế quốc đã khiến những người của cậu trở thành vật tế. Với sức mạnh của nữ hoàng phía sau cậu, chiến thắng là chắc chắn. Sau đó cậu sẽ phụng sự nữ hoàng, và họ sẽ thống trị thế giới.

Nhưng về phần Yorda? Cô ấy sẽ nghĩ gì, cô ấy đã khóc ngay cả khi cô giúp đỡ những kẻ thù của mẹ mình mong muốn tiêu diệt bà?

Và Toto? Cậu ấy có thể sống lại nhờ sức mạnh của nữ hoàng không? Thậm chí cậu ấy sẽ là bạn của mình nếu cậu ấy quay lại chứ? Cậu ấy sẽ tha thứ cho mình chứ?

Ico tóm lấy những đường dệt phức tạp của tấm Phù hiệu chặt hơn, cố gắng bắt lấy ánh cầu vồng rực rỡ chạy theo những đường cong của nó. Sau đó nó có cảm giác như thể thế giới đã sáng hơn quanh cậu.

Sự dũng cảm của Toto, những lời cầu xin của Yorda – sao cậu có thể xoay lưng lại với những giọt nước mắt của họ được?

Con của ta, Ozuma nói với cậu. Ico nhìn lên, dùng hai tay vuốt phẳng phần vải nhàu nhĩ của tấm áo tunic của mình.

Hãy đi tìm thanh kiếm. Thanh kiểm gọi con. Hãy lấy nó bằng đôi tay mình và con sẽ biết đường.

Ico nhìn xuống hai lòng bàn tay trống không của mình. Gió biển thổi qua tóc cậu. “Thanh kiếm sẽ giúp cháu đánh bại nữ hoàng chứ? Sau đó cháu sẽ có thể cứu được Yorda chứ? Cháu không nghĩ vậy. Cháu không –” không nhận ra điều đó, Ico đã bắt đầu hét lên. “Tại sao ngài lại không thể tự sử dụng thanh kiếm lại? Tại sao ngài không thể đánh bại nữ hoàng?”

Thanh kiếm nằm trong một hang động dưới lâu đài, vẫn thấm đẫm sức mạnh của Cuốn sách Ánh sáng – tại sao Ozuma lại cố gắng sử dụng nó một lần nữa? Bằng cách nào đó ông ấy đã bị ngăn cản ư? Không ai trong đế quốc có thể làm điều đó ư?

Bây giờ Ico nghĩ về điều đó, nó đánh vào cậu như một mối nghi ngờ lớn. Hẳn phải có nhiều người trong đế quốc biết về thanh kiếm – thầy tu và những lính gác đền dẫn cậu đến đây chỉ là số ít bọn họ. Thậm chí họ đã sử dụng nó. Không có ai nghĩ là giơ thanh kiếm đó lên chống lại nữ hoàng ư? Họ nghĩ là nó đã đủ để giam giữ bà ấy ư? Họ đã phủ nhận sự thật của tình huống lâu như vậy ư?

Tại sao họ không làm điều phải được kết thúc rồi?

Bởi vì tâm trí của chúng ta đã bị khép lại. Giọng của Ozuma dâng lên và rơi xuống với âm thanh của những con sóng. Bởi vì tất cả những điều chúng ta thấy đều nằm trong tay nữ hoàng, chúng ta chỉ thấy những điều nữ hoàng muốn chúng ta thấy.

“Điều đó chẳng khác gì với cháu,” Ico lẩm bẩm, hai vai rũ xuống. “Cháu đã lang thang qua lâu đài mãi mãi, thậm chí không chắc cháu đang đi đâu. Cháu chỉ đang chạy trong những vòng tròn trong lòng bàn tay của bà ấy.”

Ozuma nói lại, một nụ cười trong giọng nói của ông. Những lời của ông dịu dàng, nhắc Ico nhớ về lần đầu tiên cậu thấy gương mặt của người hiệp sĩ đến gần.

Con của ta. Con đã biết sự thật rồi – con là ngừoi duy nhất không bị bắt trong cái ôm của nữ hoàng.

“Sao cháu biết được điều đó? Sau cháu có thể chắc chắn?”

Hãy nhớ những lời của nữ hoàng. Hãy nhớ những lời của trưởng lão. Sự hiểu biết và gan dạ từng bị chia tách đã kết hợp lại với nhau trong con.

Gió nổi, và Ico lảo đảo bước lùi lại vài bước. Cậu có thể cảm thấy sự hiện diện của Ozuma lướt qua. Sự ấm áp cậu đã cảm nhận được đến từ bức tượng đằng xa đã mờ đi.

Có lẽ đó là tất cả sức mạnh ông ấy có. Hoặc có lẽ ông ấy để lại.

Mình cô độc.

Cậu lại chạm vào tấm Phù hiệu. Ánh sáng của nó đã mờ đi. Và với nó sự hiểu biết đã rất gần –

Ý ông ấy mình đã biết là gì? Biết điều gì?

Có lẽ lấy thanh kiếm sẽ giải được điều bí ẩn đó. Không may, điều đó đặt ra một vấn đề khác. Ico không thích thú ý tưởng của một chuyến đi không mục đích qua lâu đài để tìm một đường đi xuống.

Ico nhìn lên bầu trời. Mặt trời vẫn tỏa sáng. Thế giới vẫn chuyển động bên ngoài lâu đài.

Sau đó nó đánh vào cậu. Đôi mắt Ico mở to. Lâu đài là lãnh thổ của nữ hoàng. Không nghi ngờ gì mình không thể đến bất cứ đâu khi chạy quanh ở đây.

Mình phải rời lâu đài này.

Có cảm giác như một tia ánh sáng mặt trời đã xuyên thủng những đám mây của tâm trí cậu.

Đây là cậu trả lời cậu đang tìm kiếm. Thanh kiếm đang gọi cậu, vẫy tay ra hiệu với cậu. Nếu cậu có thể thoát khỏi kìm kẹp của nữ hoàng, thanh kiếm sẽ kéo cậu đến với nó. Đó là điều Ozuma đang nói.

Ico lại bước tới trước, nhìn xuống biển. Nước cuộn xoáy quanh chân của những cây cột. Bọt trắng bắn tung tóe vào không khí. Cậu liếm môi và nếm vị mặn. Biển đang chuyển động bên dưới cậu.

Ico nhìn lại lên bầu trời, vào những con chim biển bay tròn trên cậu. Cậu tự hỏi liệu chúng có bao giờ biết sợ. Liệu chúng từng va vào những bức tường chúng không thể thấy và gãy cánh. Liệu chúng từng dao động lòng tin của chúng với bầu trời rộng mở.

Bầu trời không giới hạn và rộng mênh mông, như biển sâu và rộng. Những điều này nằm ngoài sự thiết kế của con người. Thậm chí ý chí sắt đá của nữ hoàng cũng không thể hy vọng để thống trị chúng.

Hãy tin vào biển.

Ico nhắm mắt lại và hít một hơi thở sâu. Giữ hai cánh tay ở hai bên mình, cậu siết chặt hai nắm tay của mình trong một lúc, rồi thả ra.

Cậu bước về phía trước với chân phải và sau đó mang theo chân trái cùng với nó. Những ngón chân cậu đang xoay về phía không gian trống rỗng.

Ico đẩy với cả hai chân.

Ngay khoảnh khắc cơ thể cậu đập vào gió thổi từ biển, tấm Phù hiệu củ cậu bắt đầu phát sáng với một ánh sáng rực rỡ, thuần khiết như một ngôi sao băng. Sau đó cậu ngã, lao thẳng xuống như một mũi tên đang để lại một cái đuôi ánh sáng.

Trong thâm tâm mình Ico thấy bản thân và Toto hồi ở trong cái động đó, la hét, nhảy vào hồ nước họ đã tìm thấy mà không sợ hãi gì.

Biển xanh mở những cánh tay của nó ra và đón chào cậu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui