Idol của tôi không phải gay

Đã gần nửa đêm ở bệnh viện đa khoa huyện Q, trên hành lang khoa sản chỉ còn loáng thoáng vài bóng áo trắng đi lại thật nhanh cùng với dăm ba người nằm vật vờ trên những chiếc ghế gỗ. Mùi thuốc sát trùng và cái mùi kim loại lạnh lẽo đặc trưng của bệnh viện bốc lên gay mũi. Nhác qua những phòng bệnh đều là các em gái, các chị, các cô bụng lùm lùm, người nằm người ngồi, di chuyển nặng nề. Khác với các khoa còn lại của bệnh viện, có lẽ đây là nơi có chút sinh khí nhất, không có những khuôn mặt xanh xao vàng vọt vì bệnh tật và những đôi mắt đờ đẫn trông ra ngoài cửa sổ.
 
Nhưng dù sao thì Bảo Lâm cũng không quen với cái không khí này. Vừa đi, anh vừa nghĩ về cuốn phim ma mới xem tuần trước về một nhóm người cùng nhau thám hiểm bệnh viện tâm thần bỏ hoang. Không biết có phải do nơi đây quá giống với bối cảnh trong phim mà Bảo Lâm cứ thấy từng trận da gà nổi lên. Anh tăng tốc bước chân, những muốn nhấc giò lên mà chạy, nhưng lại ngại đã đêm muộn, lỡ động cái nọ chạm cái kia lại ảnh hưởng đến các bà bầu đang dưỡng thai, đành phải nhịn xuống.
 
Vừa đi, anh vừa nhướn mắt nhìn lên những tấm biển tên phòng bệnh, đi hết một vòng vẫn không thấy phòng cần tìm, anh cuống quít đến mức suýt thì chạy thẳng vào phòng cấp cứu hỏi thăm. Qua một đoạn hành lang không có đèn, chỉ thấy quạt gió quay ù ù cùng tiếng nước chảy tí tách, Bảo Lâm chợt cảm giác có dòng khí lạnh chạy thẳng từ chân lên đầu. Anh run run, không biết nên tiếp tục tiến lên hay quay trở lại, mà trở lại thì mất mặt lắm. Nhưng mà, anh cảm giác có một bóng đen đang từ sau lưng đi tới, càng ngày càng gần, vệt đen đổ dài trên hành lang lạnh lẽo. Vừa lúc, một bàn tay cứng ngắc chạm vào lưng anh.
 
A a a a a a a a a… Có quỷ…
 
Anh cảm thấy chân mình nhũn ra, khi sắp ngã xuống thì một giọng nói bỗng nhiên cất lên: “Anh tìm ai?”
 
*
 
Đến trước cửa, Bảo Lâm nhẹ nhàng hít vào một hơi, cố ra vẻ nghiêm túc. Vừa nãy, anh suýt nữa thì ngã sấp xuống hành lang, may thay được chị y tá tốt bụng kéo lại. Chị gái trực đêm thấy một thanh niên loay hoay mãi trên hành lang nên nảy lòng thương, muốn hỏi thăm giúp đỡ. Cũng may lúc đó anh còn có thể trấn định, không hét lên thất thanh làm mất mặt. Sau hồi phân bua, cuối cùng chị y tá cũng chỉ cho anh đường tới nơi cần tìm.
 
Căn phòng nằm khuất sau khúc ngoặt hành lang, nếu là người lần đầu tới đây cũng khó mà nhìn ra, nhất là trong đêm hôm khuya khoắt thế này.
 
Người nằm trong căn phòng này là một nhân vật rất đặc biệt. Đặc biệt khó chiều. Anh cố gắng trấn tĩnh lại, hít sâu vài hơi rồi mới gõ cửa.
 
“Chị?”
 
Anh gõ cửa hai tiếng, rồi ló đầu vào. Cửa không khóa, chỉ đẩy nhẹ một cái là mở ra. Trong phòng, chị gái anh đang nằm trên giường, chăn chùm kín tận cổ, chăm chú xem chương trình hài nhảm chiếu trên chiếc ti vi đặt đối diện. Thấy anh, Bảo Châu gật đầu một cái cho có, rồi quay lại dán mắt vào màn hình.
 
“Chị… thế này là có chuyện gì?”
 
Thấy bộ dáng im lặng bất thường của Bảo Châu, Bảo Lâm biết chắc rằng chị anh lại nổi tính tình công chúa lên rồi. Anh cũng không so đo, tự lấy một cái ghế, ngồi xuống bên giường.
 

Trước lúc đi, mẹ kéo tay anh khóc lóc một hồi đến mức đầu óc váng vất, anh cực chẳng đã phải nhận lời bà, hứa cố gắng khuyên nhủ người chị của mình. Chuyến đi này, anh cũng biết, khả năng thuyết phục thành công Bảo Châu là con số 0 tròn như quả trứng gà. Người chị này, cái gì cũng tốt, chỉ có tính cách bốc đồng háo thắng, đã lên cơn thì mười con trâu cũng không kéo lại được.
 
Cũng phải nói thêm, chị gái anh năm nay gần ba chục mùa xuân có lẻ, là ca sĩ Bảo Châu nổi đình đám trên mạng hiện giờ, có cả trăm triệu fans hâm mộ khắp cả nước, người người biết tên nhà nhà nhớ mặt.
 
Năm 18 tuổi, chị anh tham gia một cuộc thi hát trên truyền hình, gây được tiếng vang nhất định trong giới. Sau đó chị bắt đầu đắm chìm vào ánh đèn sân khấu của showbiz. Hàng loạt hợp đồng tới tấp ập đến, Bảo Châu ham mê đi hát đến mức bỏ ngang ngôi trường đại học danh tiếng.
 
Gia đình khi biết tin đã ra sức phản đối, nhất là cha anh, một người cổ hủ điển hình của thế hệ trước. Ông vốn hướng cho chị trở thành một nhà giáo ưu tú để tự hào với họ hàng, giờ chị lại bỏ chạy giữa đường đi làm cái nghề xướng ca vô loại, ông chỉ thiếu nước tức chết. Chị Bảo Châu cũng chẳng kém bố là mấy, hai người so độ cứng đầu là một chín một mười. Vì vậy sau một trận tranh cãi kịch liệt, mặc cho mẹ khóc hết nước mắt, chị vẫn quyết định dọn ra khỏi nhà để vào thành phố M tự lập nghiệp.
 
Từ đó đến nay cũng đã hơn chục năm trôi qua, chị anh từ một ca sĩ nghiệp dư hát phòng trà giờ đã thành nghệ sĩ nổi tiếng toàn quốc, một hợp đồng quảng cáo vài giây đã có giá cả mấy trăm triệu. Nhưng sự nghiệp càng nở rộ thì quan hệ giữa Bảo Châu và người nhà lại càng gay gắt, một năm không có mấy dịp chị về, lần nào cũng vội vội vàng vàng. Mọi người cũng chỉ biết theo dõi thông tin của chị qua mấy tờ báo lá cải và ti vi, nghĩ mà thật nực cười.
 
Còn anh, Bảo Lâm, là em trai kém Bảo Châu năm tuổi. Lúc chị gái rời nhà đi lập nghiệp, anh mới là đứa trẻ ranh đang tuổi mới lớn thích nổi loạn. Thất vọng về người con gái lớn nên cha mẹ dồn hết tâm huyết vào cậu con trai nhỏ. Thế là tuổi trẻ trâu của anh không có tụ tập, điện tử, đàn hát, chơi bời thâu đêm suốt sáng… như biết bao thằng con trai khác.
 
Đôi khi anh cũng thấy giận chị, nhưng chỉ trong chốc lát rồi lại quên, anh vốn là một thằng nhóc vô tâm vô tính như thế. Cha mẹ cấm thì anh lén chơi, ngày ngày cắp sách đi học, thực ra là trốn vào quán net, tự lập ban nhạc “cây nhà lá vườn” biểu diễn những bài hát tự sáng tác ở sân trường.
 
Hồi đó anh cũng muốn vùng vẫy ngoài thế giới như chị, nhưng cha mẹ chỉ còn mỗi thằng con trai bảo bối, anh làm gì được quyền lựa chọn. Anh bị tống vào trường đại học kỹ thuật, ra trường lại được cha mẹ sắp xếp công việc sẵn trong một công ty “người quen”. Giờ thì anh đã có công việc ổn định, một khoản tiết kiệm nho nhỏ cho những dự định trong tương lai, và lấy vợ chắc canh không nằm trong cái mớ dự định đó, dù cho cha mẹ thi thoảng có bóng gió xa gần. Đó là giới hạn duy nhất của anh.
 
Có lẽ bà chị ruột Bảo Châu của anh cũng nghĩ như vậy, nên suốt những năm này đều bôn ba đi diễn bên ngoài, không hề có ý định lấy chồng sinh con như bạn bè cùng trang lứa, mặc cho mẹ anh cứ vài bữa lại gọi điện than thở. Bà chị của anh giữ đời tư khá kín đáo, suốt bao năm trong giới giải trí mà không hề lọt một tin tức hẹn hò nào, toàn những lời đồn thổi không căn cứ, có người còn nói chị anh là dân đồng tính hàng thật giá thật, người thì bảo chị bám được đại gia lớn. Tất nhiên là mấy tin đồn thất thiệt như thế chỉ dám âm thầm lan truyền trên mạng, anh đã giấu tiệt với cha mẹ, chỉ khoe những tin tốt.
 
Cho nên lúc nhận được điện thoại nhờ cứu trợ của chị từ một thành phố lạ hoắc về nhà, anh suýt thì ngã ngửa. Anh vội vội vàng vàng còn chưa kịp ăn cơm, thuê taxi chạy một mạch mấy tiếng đồng hồ đến đây. Vốn tưởng rằng sẽ gặp được một đám người, ai ngờ chỉ có một mình chị anh lẻ loi trong phòng bệnh. Anh muốn hỏi rất nhiều câu, nhưng lại sợ chọc cho Bảo Châu nổi giận, không tốt cho sức khỏe lúc này của chị. Thật là đau đầu mà.
 
“Lâm, mày nghĩ chị có nên bỏ đứa bé không?”
 
Hai người cứ ngồi trong im lặng, chỉ có tiếng ti vi rè rè bên tai. Phải một lúc thật lâu sau Bảo Châu mới mở miệng, câu đầu tiên nói ra đã làm anh sợ hết hồn.
 
“Chị nói cái gì vậy?”

 
Anh nhảy dựng lên khỏi ghế, túm lấy mép chăn của chị anh, thở dồn dập. Một mảnh kí ức nhỏ như được kích thích, lặp lại trong đầu anh. Đó là lời cô ấy nói…
 
“Anh là đồ khốn ích kỉ, mãi mãi hèn nhát. Tôi đã bỏ đứa bé… Anh đừng có hi vọng…”
 
Cố rũ bỏ chuyện cũ khỏi tâm trí, vẻ mặt anh lúc này trở nên nghiêm túc hẳn lên.
 
“Trước tiên, hãy nói với em mọi chuyện đi, Bảo Châu, em nghiêm túc đấy.”
 
Bảo Châu cuối cùng cũng bỏ chăn ra khỏi mặt, thở dài một hơi, ngả người ra chiếc giường phía sau dường như quá mệt mỏi để có thể nói chuyện. Khi chị bắt đầu nói, đôi mắt long lanh toàn nước, chỉ chực chảy xuống.
 
“Chị trốn đoàn đến đây, Lâm ạ. Không ai biết chuyện này cả, chị cũng không biết, cho đến khi… đến khi chị cảm thấy không ổn và phải chạy vào bệnh viện kiểm tra. Bác sĩ nói suýt nữa thì cái thai đã không còn, chị phải nằm ở đây để theo dõi. Giờ chị cũng không biết làm như thế nào nữa.”
 
“Vậy… bố của đứa bé đâu?”
 
Bảo Châu im lặng, dường như không muốn trả lời. Bảo Lâm vô thức đưa tay xoa gáy, một thói quen mỗi khi anh bối rối hay lo lắng. Anh nhìn người chị của mình, tuy vẻ xinh đẹp vẫn còn nhưng chị đã không còn là cô gái đôi mươi năm nào, dấu vết năm tháng cũng đã hiện ra. Có lẽ chị anh cũng cần một gia đình để chăm lo như biết bao cô gái khác. Anh lặng lẽ đặt tay lên vai chị, vỗ nhè nhẹ ra chiều an ủi. Chẳng biết có giúp ích gì được không, vì chị anh vốn là người cứng cỏi nhất trong nhà (trừ cha) rồi.
 
“Nếu chị không muốn nói thì thôi vậy. Em và mẹ tôn trọng quyết định của chị. Nếu bố đứa trẻ không nhận, thì làm mẹ đơn thân cũng chẳng sao. Cả gia đình vẫn luôn ở đây nếu chị cần.”
 
Bảo Châu cúi đầu trầm tư một thoáng.
 
“Đó chỉ là một phần, phần còn lại chị đang lo là…”
 
Nói chưa dứt câu, bên ngoài đã vang lên tiếng người ồn ào, bước chân dừng ngay trước phòng bệnh. Bảo Lâm đứng lên, nhìn Bảo Châu, thấy cô gật đầu mới bước đến mở cửa. Đứng trước mặt anh là một người đàn ông cao gầy, đôi mắt sắc lạnh, quần áo hết sức chỉn chu cứ như mấy nhân viên ngồi văn phòng suốt tám tiếng đồng hồ mới đi làm về vậy. Còn có một cô gái trẻ tuổi tóc ngắn đang nhớn nhác nhìn ngang liếc dọc. Bọn họ nhìn thấy anh đều ngẩn người ra một lúc, tận cho đến khi Bảo Châu lên tiếng mới hoàn hồn lại.

 
“Vào đây đi, đừng có đứng ngoài đó nhìn nhau nữa.”
 
Bảo Lâm biết ý, vội vàng tránh đường cho gã đàn ông lách người bước vào, chỉ có cô gái đi sau cùng vẫn nhìn anh chằm chằm, dường như muốn đục trên người anh mấy cái lỗ mới thôi.
 
“Kay, Mi Mi, đây là em trai tôi Bảo Lâm. Bảo Lâm, đây là quản lí của chị và trợ lí Mi Mi.”
 
Bảo Châu kiên nhẫn chỉ vào từng người một giới thiệu. Mọi người gật đầu xem như chào nhau. Gã quản lí Kay có vẻ khá lạnh lùng, chỉ thoáng nhìn qua Bảo Lâm rồi tập trung sự chú ý tới chị anh, chỉ còn cô nàng Mi Mi tấm tắc liên tục:
 
“Thật sự là giống, rất giống. Em suýt nữa tưởng chị qua Thái phẫu thuật chuyển giới nữa chứ.”
 
“Mọi chuyện là thế nào vậy Bảo Châu. Sao cô lại bày trò chạy đến nơi khỉ ho cò gáy này. Còn vụ cái thai là sao? Đám kền kền săn tin mà biết được là một hồi phong ba trong giới trước nay chưa từng có đó, cô có hiểu không?”
 
Kay, người đàn ông cao gầy, cũng là quản lí của Bảo Châu lên tiếng trước, giọng nói có vẻ không vui vẻ mấy. Cũng phải, ai mà vui nổi khi con gà đẻ trứng vàng của mình đột nhiên mất tích rồi lại xuất hiện, gọi gã từ thành phố lớn trực tiếp chạy về nơi này, dọc đường thấp thỏm lo bị phát hiện, rồi lo ăn nói với nhà sản xuất, nhà tài trợ ra sao. Đến đây lại gặp một tin động trời, cô thật sự đã mang thai, còn suýt sảy thai.
 
“Tôi cũng chẳng có cách nào khác. Giờ tôi chết dính ở đây rồi, Kay ạ. Tôi sẽ giữ đứa bé này.”
 
Nghe lời chị gái, Bảo Lâm chợt nở nụ cười, cuối cùng thì chị ấy cũng có một lần không cứng đầu. Chỉ có Kay là thể hiện vẻ không vui ra mặt.
 
“Vậy còn buổi diễn sắp tới thì sao, chúng ta không thể hủy được. Mọi người đã làm việc vất vả suốt nửa năm qua vì cái gì? Quan trọng nhất là đám người tài trợ cho chúng ta, cô cũng biết rồi đó. Ông chủ lớn dạo này không được hài lòng với bài hát mới của cô.” Kay nói với cái giọng chỉ hận không thể gõ cho cô mấy cái để tỉnh ra.
 
“Chị Châu à, em thật hâm mộ chị, có thể vì đứa trẻ mà bỏ buổi diễn, đối mặt với đám săn tin và antifan ngoài kia đang kêu gào chờ một câu trả lời…”
 
“Thôi đủ rồi! Không cần nói nữa. Tôi cũng đang đau đầu suy nghĩ đây.”
 
Bảo Châu đã nổi cáu, hiệu quả thật kì diệu. Tất cả mọi người đều im bặt, không khí trong phòng bệnh có vẻ kì quái lạ thường.
 
“E hèm, buổi diễn là thế nào vậy?”
 

Bảo Lâm hắng giọng. Anh cũng không định chen ngang, nhưng cơn tò mò khi bọn họ mồm năm miệng mười nhắc đến buổi diễn nào đó đã khiến anh không thể ngừng lại. Nhưng chỉ vài giây sau, anh đã thấy mình hình như làm sai rồi, bởi vì tất cả mọi người đang nhìn anh với con mắt không thể tin được.
 
“Chị Châu à, có những người giả gái còn đẹp hơn cả con gái thật nữa đó. Nhìn anh ấy mà xem, nước da trắng, môi đỏ, dáng người vừa đúng, chỉ có mái tóc kia là cần thay đổi một chút.” Cô nàng Mi Mi híp mắt cười nhìn anh như đang đo đếm hàng, khiến cả người Bảo Lâm nổi da gà.
 
“Việc cô nói lúc trước, có chắc cậu ta làm được không?” Kay nhìn Bảo Châu đầy ẩn ý.
 
Có gì đó rất không ổn ở đây, Bảo Lâm có thể cảm nhận được. Anh biết mọi người đang ấp ủ một âm mưu, và hẳn không phải là điều gì tốt đẹp. Từ trước đến nay, dính đến bà chị ca sĩ nhiều thị phi này của anh là những chuyện trời ơi đất hỡi sẽ liên tục xảy ra. Anh cũng không muốn mạo hiểm bản thân mình đâu.
 
“Bảo Châu, dù chị đang định làm gì đi chăng nữa, đừng có làm. Em không chấp nhận đâu.”
 
“Bảo Lâm à, buổi biểu diễn này của chị thật sự rất quan trọng. Nếu em không giúp chị, có thể sự nghiệp gây dựng mười năm qua của chị sẽ đổ sông đổ biển hết. Em bảo chị phải làm sao bây giờ, đứa bé và buổi diễn, chỉ có thể chọn một.”
 
Bảo Lâm quay đầu lại, không thể tin nổi nhìn chị anh. Không được, cái người này có nhiều trò diễn lấy nước mắt lắm, anh cần phải cẩn thận.
 
“Đừng nói như vậy chị, tất cả rồi sẽ có cách giải quyết thôi mà. Chị có thể lùi lịch diễn lại…”
 
“Nói như dễ lắm ấy. Cậu không hiểu được đâu. Tiền đầu tư, công sức của cả ekip, sự chờ đợi của người hâm mộ, cậu nói ngừng là ngừng thế nào được. Đến lúc đó chúng ta cày cuốc thêm mười năm nữa may ra mới đủ tiền trả khoản nợ này.” Kay tiếc hận nói đến mức nước bọt văng tung tóe. Gã còn sợ chưa đủ họa người, cố ý phóng đại sự việc càng lớn càng tốt.
 
Đáng giận là chị gái anh cũng gật đầu tán thành, vẻ mặt tha thiết nài xin.
 
“Bảo Lâm à, chị đang là người phải nằm trên giường bệnh. Em có thể nghe lời chị dù chỉ một lần thôi được không?”
 
Bảo Lâm chớp chớp mắt, anh chưa từng nhìn thấy người chị gái của mình cầu xin ai bao giờ. Chị ấy vừa trải qua một cú sốc, suýt nữa thì mất đứa bé, và còn cha mẹ ở nhà… Anh biết Bảo Châu coi trọng nhất là danh vọng của cái nghề ca sĩ này, nếu có chuyện gì xảy ra, có lẽ chị ấy sẽ không thể vực dậy nữa, cũng đều bước đến cái tuổi ổn định sự nghiệp rồi. Anh lại nghĩ về mẹ già ở nhà, vẫn khóc sụt sùi và cố với theo dặn anh chăm sóc chị cho tốt. Thôi thôi, đành chiều theo ý chị ấy thêm một lần.
 
“Được rồi, chị nói đi, em phải làm gì.”
 
Khuôn mặt Bảo Châu giãn ra, nụ cười lấp ló ẩn hiện ở khóe miệng rất khó nhìn thấy. Cô hạ giọng xuống, cố tỏ ra đáng thương nhất có thể:
 
“Chị muốn em trở thành ca sĩ Bảo Châu!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận