“Chị muốn em trở thành ca sĩ Bảo Châu!”
“Chị điên hả!”
Lời vừa ra khỏi miệng, Bảo Lâm đã thấy hối hận vì tính bốc đồng của mình. Biết rõ bà chị anh sẽ bày trò, mà còn có thể hùa theo.
“Không được, em không đồng ý.”
Bảo Lâm kiên quyết lắc đầu. Nhưng đáng thương cho anh, bà chị tuy mang bầu nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo lắm.
“Mày đã hứa với chị rồi mà, sao lại nuốt lời? Huống hồ đây cũng không phải việc gì khó khăn.”
“Không được. Em là đàn ông đấy. Không đời nào em chơi cái trò giả gái trên tivi hay chiếu đâu. Em cũng không biết hát biết nhảy. Tóm lại là chị bỏ ngay cái suy nghĩ ấy đi.”
Bảo Châu lắc lắc đầu, nở nụ cười cổ quái khiến tóc gáy Bảo Lâm dựng hết cả lên.
“Bây giờ chị mới biết mày có thói lan man dài dòng như con gái thế này đấy Lâm. Mày không biết hát, chắc trên đời này cũng chẳng có ca sĩ nữa. Mày tưởng chị không biết mấy cái nhóm nhạc mày lén lút tham gia sau lưng cha mẹ hả. Cái nhóm nhạc đó tên là gì nhỉ… nhóm mà chuyên hát mấy bài nhạc bậy bạ đó. Nghĩ mà xem cha mẹ sẽ thất vọng như thế nào, hàng xóm sẽ dị nghị nhiều ra sao, còn cả anh em họ hàng khi biết chuyện này ấy mà…”
Bảo Lâm nghẹn họng, trân trối nhìn chị mình. Bà chị này của anh nói câu nào câu nấy đều trúng trọng tâm, không hổ là kẻ lão luyện trong chốn showbiz thị phi, đến em trai mình cũng không thoát nổi. Quả thực là anh có lén lút tham gia một nhóm nhạc nhỏ xíu, thi thoảng ra mấy bài hát có nội dung trên 18 tuổi trên mạng. Anh cứ nghĩ mình đã che giấu kín lắm rồi, ai ngờ người ta chỉ không biết khi mình không làm.
Cái nhóm nhạc đó, nói dễ nghe thì là hơi trẻ trâu, còn khó nghe hơn là vô văn hóa thiếu giáo dục. Nếu mà để mọi người biết được anh cũng góp một chân bôi đen các mầm non tổ quốc thì không cần tưởng tượng cũng biết hậu quả khủng khiếp thế nào. Thật là đau đầu mà!
Hài lòng nhìn vẻ mặt của em trai thoắt xanh thoắt trắng, Bảo Châu tiếp tục vừa đánh vừa xoa.
“Chị em với nhau, chị cũng không muốn trách móc hay soi xét gì em… như cha mẹ đã từng làm. Nếu không phải đến đường cùng, chị cũng chẳng muốn em dẫm chân vào vũng nước đục này. Chị chỉ xin em giúp một lần duy nhất này thôi. Cho chị một ít thời gian để ổn định lại, và chuẩn bị cho bé con này.”
Cảm xúc dâng trào, chị anh nói đến mức mắt đã trở nên hồng hồng, trông yếu đuối mỏng manh vô cùng.
“Đúng rồi đó Bảo Lâm, anh không cần lo lắng đâu. Nam biến thành nữ ấy mà, chuyện đơn giản, cứ giao cho tôi xử lí. Huống chi anh và chị Châu giống nhau như một cặp sinh đôi vậy, thật thần kì,” Mi Mi ríu rít nhảy nhót quanh phòng bệnh như một chú chim, cô nàng chỉ chờ để được đè ngửa Bảo Lâm ra mà nghiên cứu kĩ càng hơn.
“Vậy chứng tỏ là gen của cha mẹ tôi mạnh.” Khuôn mặt Bảo Châu như trút được gánh nặng.
“Không… Nhưng còn công việc của em…”
“Hoàn thành buổi diễn này, lợi nhuận chia cho em một nửa, chịu không?” Bảo Châu ra hạ sách, lập tức khiến Bảo Lâm câm họng. Một nửa lợi nhuận, mỗi buổi diễn của chị anh kiếm được không biết bao nhiêu tiền, chỉ chỗ này đã đủ cho anh ăn chơi cả năm. Nhưng mà anh không gay, cũng không biến thái, bảo anh đóng giả làm con gái một tháng còn khó hơn lên trời. Anh cố vắt óc nghĩ ra một cái lí do nào đấy.
“Nhưng chỗ cha mẹ…”
“Yên tâm, chị sẽ giải quyết hai ông bà. Việc của em chỉ là ngoan ngoãn đi theo đoàn luyện tập. Kay và Mi Mi sẽ giúp đỡ em, không cần lo lắng gì cả.”
“Rủi mà bị phát hiện…”
“Phỉ phui cái miệng quạ đen của anh đi,” Mi Mi không nhịn được chen ngang, “Chúng ta cần phải bàn bạc lại chuyện “biến đổi” cho anh một chút… Kay?”
Mọi người hướng mắt về phía người nãy giờ vẫn đứng im lặng quan sát. Gã đàn ông lặng lẽ gật đầu. Lúc này Bảo Châu mới cười vỗ tay hai tiếng.
“Được rồi, kế hoạch như thế này…”
“Khoan, em thậm chí không được phát biểu ý kiến sao?” Bảo Lâm xoắn xuýt.
“Vậy em nói đi,” Bảo Châu cười hiền lành nhìn anh, nhưng còn lâu chị ấy mới hiền lành, đừng để bị lừa.
Lời từ chối nghẹn lại trong cổ họng, anh đang do dự có nói hay không thì ánh mắt của chị gái đã cụp xuống, vành mi bắt đầu rung nhè nhẹ, đôi mắt như chực trào nước ra. Bảo Lâm rùng mình một cái. Nước mắt con gái là thứ anh sợ hơn cả ma quỷ.
“Được rồi, để em suy nghĩ đã.”
Không chờ mọi người kịp phản ứng, anh đã tông cửa chạy mất dạng.
*
Bảo Lâm ngồi trên băng ghế trong căng tin bệnh viện vắng ngắt, tay cào cào tóc. Ở đây không được hút thuốc cũng chẳng có cà phê nên anh đành cố nhịn lại.
Anh bực bội vò đầu, chuyện này nên giải quyết thế nào đây. Chị gái vừa nhắn tin, hi vọng anh sớm “có câu trả lời”, bởi vì sáng mai là “Bảo Châu” phải về thành phố M tiếp tục tham gia chuyến lưu diễn. Chị ấy luôn luôn như vậy, nhẹ nhàng ép buộc người khác tình nguyện bán mạng cho mình. Dù biết làm vậy là không đúng, nhưng anh cũng không đành lòng nhìn chị bị truyền thông xâu xé. Thà rằng anh đóng giả chị ấy…
Nhưng anh thật sự không tin rằng cái kế hoạch đầy rẫy sơ hở này có thể thành công, xưa có nữ giả nam, chứ chưa bao giờ nam lại đi giả nữ cả. Liệu có ai tin anh là con gái chứ. Mà nếu chuyện vỡ lở ra thì hậu quả lại càng khủng khiếp, anh không dám nghĩ tới.
Phiền lòng, anh lấy điện thoại trong túi ra, lướt facebook không chủ đích. Cho đến khi anh thấy một bức ảnh.
Cô gái đứng giữa mặc chiếc váy trắng chiết eo, hơi mỉm cười, gò má hồng phơn phớt tràn đầy sức sống. Bên cạnh cô là một người đàn ông mặc đồ tây, đeo giày da, chiếc đồng hồ trên tay cũng vào loại hàng hiếm, cả người trông bóng lộn mùi tiền. Hai người nắm tay nhau rất thân mật, xung quanh còn có nhiều người khác, nhưng không hiểu sao mắt anh cứ dán chặt vào cô gái ấy. Dù cho cô có cố thay đổi thì sao, anh chỉ cần liếc mắt đã nhận ra cô. Tay anh trượt đi, vô tình bấm vào nút like, nhưng giờ đây anh chẳng còn tâm trí nào mà để ý nhiều làm gì.
Anh kéo xuống đọc caption của bức ảnh, là một người bạn cũ đăng. Cô đã cho anh vào danh sách đen từ lâu rồi, giờ anh chỉ có thể tình cờ thấy cô qua những tấm hình của người quen cũ. Đó là tiệc đính hôn của cô và người đàn ông kia. Ba năm đã trôi qua, nhưng anh vẫn không thể quên, chỉ có cô vẫn vui vẻ bước tiếp như chưa từng có gì xảy ra. Đôi khi phụ nữ là những sinh vật độc ác nhất mà anh từng thấy.
Chuyện cũ nhen nhóm bùng lên trong lòng, anh bực bội tắt phụt điện thoại đi. Không biết sẽ không quan tâm, không đau lòng. Giờ chỉ có điếu thuốc với cái ví dày mới làm lòng anh bình tĩnh lại.
Cùng lúc, như có cộng hưởng với suy nghĩ của anh, chiếc máy điện thoại trong tay khẽ rung lên. Bảo Lâm ngần ngừ trong chốc lát, nhưng rốt cuộc vẫn mở màn hình ra. Là tin nanh từ số lạ, vỏn vẹn ba chữ.
Em nhớ anh.
Anh cau mày, lật lại xem số người gửi, tuy không lưu tên vào danh bạ nhưng cái số đuôi 2803 kia thật sự rất quen thuộc, chẳng phải là ngày anh và cô… Chẳng lẽ cô ấy…
Ma xui quỷ khiến thế nào, anh gõ trả lời lại.
Em ở đâu?
Đến khi tin gửi đi rồi, anh mới thảng thốt nhận ra việc mình vừa làm. Nhưng rất nhanh đã có tiếng báo tin nhắn mới. Anh vội vã mở ra.
Thành phố M.
Thật đúng là cô sao. Anh không tin nổi vào mắt mình. Cô trở lại, tặng cho anh món quà là bữa tiệc đính hôn rồi lại nói nhớ anh, có quỷ mới tin. Phụ nữ đúng là loại sinh vật chẳng tốt đẹp gì. Nhưng nghĩ vậy, anh vẫn vô thức trả lời lại.
Sắp kết hôn?
Lần này, tin gửi đi chậm chạp không có hồi âm. Anh vẫn giữ khư khư màn hình sáng đèn, chỉ sợ bỏ lỡ chút gió thổi cỏ lay. Đắn đo một lúc, anh cắn răng tiếp tục viết thêm mấy dòng.
Em thắng. Anh vẫn chưa quên.
Gần như cùng lúc có tin nhắn mới tới.
Gặp em chỗ cũ.
Anh hơi do dự, sau đó bấm gọi. Điện thoại ngay lập tức bị cúp máy. Anh cũng biết là kết quả sẽ thế này. Thành phố M, chẳng phải đó là nơi chị Bảo Châu đang sống sao. Có lẽ anh nên thử một lần...
*
Khi Bảo Lâm bước vào phòng bệnh một lần nữa, đám người ồn ào đã tản đi hết, chỉ còn chị gái đang nằm co ro trên chiếc giường trắng. Anh ngồi xuống bên giường, rũ mắt hỏi:
“Chị nghĩ kỹ chưa?”
“Câu này chị nên hỏi em mới đúng chứ, Bảo Lâm.” Bảo Châu chậm rì rì lên tiếng.
“Em… em sẽ cố gắng. Chỉ một tháng thôi, đúng không?”
“Đúng vậy, chỉ một tháng là tất cả sẽ xong xuôi. Chị đã nói chuyện với Kay và Mi Mi rồi, ngoại trừ hai người bọn họ sẽ không ai biết được bí mật này.”
Bảo Lâm thở dài, nhận mệnh, anh còn có thể làm gì khác được nữa chứ.
“Vậy chị tính ở lại đây dưỡng… sức sao?” Suýt nữa thì anh buột miệng nói chữ “bệnh”, ai lại gọi đứa cháu tương lai của mình như vậy chứ.
“Ừm, chị tính ở đây một thời gian, bạn chị có căn nhà trống cho thuê trong thành phố. Mọi việc còn lại cứ để chị lo, em chỉ cần làm theo hướng dẫn của Kay, sau đó trở về nhà.” Nhắc đến công việc, dường như Bảo Châu lại có thêm chút sinh khí. Cô càu nhàu mấy câu với em trai, sau đó đã ngủ gật mất.
Đêm còn rất dài, ngày mai sẽ lại càng dài hơn. Bảo Lâm đứng dậy, thở hắt ra một hơi rồi vươn vai. Ngày mai, anh sẽ bắt đầu tiến hành công cuộc trùng tu để trở thành nữ ca sĩ Bảo Châu vang danh khắp chốn!
Ôi, anh đã làm cái con khỉ gì vậy chứ!