Chương 6: BỐI RỐI
Đêm càng đến gần, trời càng bắt đầu lạnh hơn. Đường phố qua giờ cao điểm đã trở nên bớt ồn ào, chỉ còn những hàng cây lặng lẽ vẫn đứng nguyên chỗ cũ, đổ bóng nghiêng ngả trên mặt đất. Ở một góc đường, ngay cạnh chiếc thùng rác to, có một thân hình nhỏ bé đang đứng nhấp nhổm lên xuống.
Chắc đến đây các bạn cũng đoán ra, cái người đang lén lén lút lút đó chính là Thanh Tâm. Cô gái của chúng ta sốt ruột đến cùng cực, chốc lại liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay. Kim ngắn đang tiến dần đến số 9. Bằng giờ này mọi ngày, cô đã nằm trên giường xem bộ phim yêu thích, hoặc ngả ngớn lướt facebook trên sô pha. Điều cuối cùng cô muốn làm hôm nay, hoặc bất kì một buổi tối nào khác, đó là trốn sau bụi cây rình mò thần tượng như mấy kẻ biến thái trên thời sự hay đưa tin.
Đã vài lần Thanh Tâm toan bỏ về, mặc kệ tất cả mọi chuyện, nhưng rồi trí tò mò lại níu cô ở lại và cô tự nhủ, sự thật đang ở cách mình chỉ một chút nữa thôi. Thật ra một chút đó là vài tiếng đồng hồ, nhưng cũng đáng để chờ đợi. Bởi vì cuối cùng cô cũng thấy một bóng hình quen thuộc xuất hiện ở ngôi nhà đối diện.
Thật ra, Thanh Tâm đã cố liên lạc với Bảo Châu từ khi thần tượng của mình biến mất bất ngờ trong show diễn, và rồi loạt scandal nổ ra. Cô vốn là thành viên cốt cán cũ của FC, quan hệ với Bảo Châu tuy không quá thân thiết như người nhà nhưng cũng không hề kém. Hai chị em từng nói chuyện ngoài đời thật, gặp nhau bàn bạc tổ chức vài sự kiện nhỏ liên quan đến FC, thi thoảng còn tâm sự linh tinh. Mọi lần khi có scandal, Bảo Châu sẽ ngay lập tức trấn an các fan của mình, nhưng lần này thần tượng của cô lại im hơi lặng tiếng một cách đáng sợ.
Thanh Tâm rất sợ nếu sự việc lần này là thật, sự nghiệp của Bảo Châu sẽ chịu tổn thất rất lớn – một ca sĩ “lão làng” trước giờ chưa vướng phải tin đồn tình ái nào lại đi phá thai ở bệnh viện tỉnh lẻ, không thể tưởng tượng nổi cộng đồng mạng sẽ sục sôi lên như thế nào.
Vì vậy mấy ngày nay, cô phải nhắc nhở đám đàn em giữ im lặng, không thanh minh, không lăn vào những cuộc tranh cãi vô bổ. Và khi nhìn thấy chiếc ví rơi ở trên phố, bằng cách nào đó, cô tin chắc đó là do người đàn ông hỏi đường đánh rơi, bởi cô đã biết chính xác anh ta giống ai.
Anh ta là phiên bản Bảo Châu nam hoàn hảo với chiếc cằm vuông hơn và hàng lông mày đậm, một vẻ đẹp phi giới tính. Phải sau vài phút há hốc miệng ngạc nhiên, Thanh Tâm mới nghĩ đến việc đem vật hoàn lại chủ cũ, nhưng lúc này đâu còn bóng dáng ai trên phố nữa ngoại trừ cô và ông bảo vệ khó tính. Gần như tức khắc, cô leo lên xe nổ máy đuổi theo bóng hình người vừa khuất sau ngã rẽ.
Đến khi lấy lại tư duy của một người bình thường, Thanh Tâm đã thấy mình đứng sau chiếc thùng rác vệ đường, mắt nhìn chăm chăm chàng trai nọ bước vào ngôi nhà ở bên kia đường – một studio âm nhạc vô danh nào đó. Cô ngay lập tức ổn định tinh thần và nhắn tin cho An An.
Thanh Thanh: [Ảnh chụp] Biết đó là ai không?
An An: Chị đây rồi, trên mạng đang lan truyền tin người tình bí mật của Bảo Châu là đại gia ngành bất động sản. Đồn ầm lên rồi đây này.
Thanh Thanh: Chuyện đó tính sau, xem ảnh!
An An: …
An An: Ôi… đó có phải là Bảo Châu không? Chị thấy cái này ở đâu.
Thanh Thanh: Một người đàn ông vừa đánh rơi đấy.
An An: Liệu Bảo Châu có anh em sinh đôi sao?
Thanh Thanh: Chị không biết, chưa từng nghe nói!
An An: Vậy có khi nào Bảo Châu đến bệnh viện… chuyển giới?
Thanh Thanh:…
An An: Chị T, nghe em nói này. Đây có thể là nút thắt cho mọi rắc rối chúng ta gặp phải mấy ngày nay. Chị ngay lập tức đuổi theo anh ta, theo dõi, bám đuôi, gì cũng được, tóm lại là phải gặp được nhìn tận mặt chứng thực. Chúng ta là fan cứng của Bảo Châu, là những người duy nhất ủng hộ chị ấy lúc này. Nếu chị ấy có bí mật, chúng ta cũng có quyền được biết.
Thanh Thanh: Thật ra…
An An: Chị nghe em một lần này thôi, em đảm bảo đấy. Nhắn địa chỉ, em sẽ tới liền. Em không thể chịu đựng cảnh ngày ngày nghe chửi mắng nữa rồi. Chị Bảo Châu thật ích kỉ khi không hề thông báo với chúng ta, những người cuối cùng ủng hộ chị ấy.
Thanh Thanh: Chị đang đứng rình trộm anh ta ở trước cửa studio đây. Khỏi cần đến, em còn phải trông bé mà. Có gì chị sẽ báo lại sau.
An An: Chị là fan tuyệt nhất đấy. Chúng em tin hết ở chị!
Tắt điện thoại đi, Thanh Tâm thở dài, ai bảo cô là phụ nữ độc thân, không vướng bận gì chứ. Vậy là cô ở lại, kiên nhẫn nấp sau cái thùng rác bốc mùi mà mơ về bí mật của thần tượng, chờ đợi đến mòn mỏi. Thanh Tâm đã tưởng tượng đến viễn cảnh anh chàng kia bước ra khỏi cửa, lúc đó cô sẽ dùng hết sức bình sinh mà lao lên giữ rịt lấy anh ta đòi một câu trả lời cho tất cả những rắc rối đang diễn ra. Nhưng khả năng cao là cô sẽ bị đám bảo vệ tống ra khỏi cửa trước khi kịp nói bất cứ câu nào. Ai bảo làm fan hâm mộ là đơn giản và dễ dàng chứ, công cuộc ủng hộ thần tượng của cô thật vất vả biết mấy.
Mải suy nghĩ mông lung, mãi đến khi một bóng người chạy ào từ trong studio ra ngoài Thanh Tâm mới định thần lại. Cô nhìn, nhìn rồi lại nhìn, những tưởng mình bị hoa mắt. Nhưng không, đứng hiên ngang ở đối diện chính là thần tượng của cô – ca sĩ Bảo Châu trong bộ váy đỏ sếch-xi và cái dáng đứng là lạ. Thanh Tâm chợt cười toe toét, một phản ứng tự nhiên khi fan gặp idol, dợm bước qua. Nhưng chưa kịp chờ cô di chuyển thì một chiếc taxi xanh đã đỗ xịch tới, sau đó Bảo Châu nhanh như chớp bước lên, sập cửa thật mạnh đến nổi người đang đứng bên kia đường là cô cũng phải giật thót. Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh về phía trước. Nhưng lần này đã có kinh nghiệm, từ khi Bảo Châu chuẩn bị mở cửa xe là Thanh Tâm đã yên vị trên con dream cà tàng, nổ máy sẵn sàng.
“Để xem lần này chị chạy thoát kiểu gì, idol của em!”
***
Mười giờ tối, thời khắc chuyển đêm, cũng là lúc cư dân đổ ra đường sau một ngày dài làm việc: hẹn hò, vui chơi, tụ tập bạn bè… Bạn phải đến nơi đây vào đêm mới có thể sống trọn vẹn không khí của thành phố này. Nhưng nếu bạn đang mải đuổi theo sau một chiếc ô tô, tôi chỉ có thể nói, chúc may mắn lần sau.
Dù sao thì Thanh Tâm cũng đuổi kịp khi chiếc taxi dừng ở một con ngõ nhỏ. Cô biết chỗ này, sâu trong ngõ là một quán bar ngầm, tụ điểm nhộn nhịp của những vị khách quen thuộc với thành phố. Cô cũng từng đến đây vài ba bận, nhưng có lẽ khó quên nhất là lần sau khi chia tay bạn trai cũ. Cô đã uống đến say mèm không biết trời đất là gì, cuối cùng tỉnh dậy trong khách sạn sáng hôm sau với tờ hai trăm nghìn kẹp dưới gối. Thanh Tâm cô không phải là gái, mà giá trị của cô cũng chỉ bằng tờ hai trăm thôi sao, rẻ mạt quá vậy. Dù sao đi nữa thì buổi tối hôm đó là một vết nhơ mà Thanh Tâm không bao giờ muốn nhớ lại. Nhưng mà biết làm sao được bây giờ, bởi vì thần tượng yêu quý của cô đang bước thẳng vào trong quán bar. Đâm lao đành theo lao, Thanh Tâm cũng nhanh chóng gửi xe và nối đuôi idol bước qua cửa địa ngục ăn chơi chốn thị thành. Cô nghĩ mình cũng cần một chút cồn cho buổi tối như hôm nay.
Quán bar vẫn như xưa, tiếng nhạc đập dồn dập trong không khí nóng hừng hực, không phải vì thời tiết mà vì những vũ điệu sôi động và những vị khách đang say sưa lắc lư theo điệu nhạc. Mấy cô gái mặc nguyên bộ bikini hở nửa mông đang uốn éo trong những chiếc lồng đặt quanh sân khấu lớn. Thanh Tâm mất một lúc mới rời mắt ra được khỏi bộ ngực và cặp mông ấy, nguy hiểm thật, bảo sao đám đàn ông cứ điên cuồng hết cả lên. Cô không có thời gian để chơi tối nay, còn phải tìm ra idol trong đám người phê pha này.
Thanh Tâm lăng xăng chạy khắp quán bar một lượt, còn suýt bị gã ngà say vỗ mông, cuối cùng vẫn không thấy bóng dáng của Bảo Châu. Cả ngày làm việc mệt mỏi cộng thêm không khí náo nhiệt của quán khiến cô cảm thấy hơi kiệt sức. Cuối cùng, Thanh Tâm rẽ ngang vào quầy pha chế, gọi một chai bia. Cô ngồi thụp trong góc nghe DJ đánh một bài nhạc sôi động, nhìn dòng người điên cuồng nhảy nhót xung quanh. Thi thoảng có vài gã lân la đến hỏi thăm đều bị cô dùng ánh mắt lợn chết đuổi đi.
Quán bar này gợi lại quá nhiều kỉ niệm đáng xấu hổ của Thanh Tâm. Một điều mà cô bực mình nhất đó là dù có cố gắng bao nhiêu lần đi chăng nữa, cô cũng không thể nhớ nổi khuôn mặt người đàn ông đã cướp đi đêm đầu tiên của mình. Điều cuối cùng cô nhớ chỉ là mình đã tựa vào người anh ta la hét đòi trả tiền.
Đứng một lúc, Thanh Tâm bắt đầu thấy hơi chán, cô rút điện thoại ra kiểm tra tin nhắn. Vừa mở mục tin tức, hàng loạt tiêu đề hot đập thẳng vào mặt: “Lộ ảnh người tình tin đồn của ca sĩ Bảo Châu”, “Cận cảnh giấy khám thai của Bảo Châu tại bệnh viện X”, “Show diễn Người Tình của Bảo Châu sẽ bị hủy!”… Cô bấm số của An An và cố tìm một chỗ yên tĩnh để nói chuyện. Trước quầy pha chế đang có một đám người tụ tập, vì vậy cô đi một mạch tới góc phòng, nơi có nhà vệ sinh khuất sau tầm nhìn tọc mạch của đám khách say xỉn.
“An An à.”
“Chị Tâm, sao rồi?”
“Chị đuổi theo Bảo Châu, nhưng mất dấu rồi. Cô ấy đi nhanh như gió vậy.”
“Vậy giờ chị đang ở đâu?”
“Quán bar Woody. Chị thấy Bảo Châu vào đây.”
“Ôi trời, đừng có nói là chị đã uống rồi đấy nhé.”
“Mới có một chai, đừng có nổi cáu với chị. Chị cống hiến vất vả cả ngày hôm nay rồi.”
“Vậy chị nghĩ ở nhà dọn dẹp bãi chiến trường mang tên Bảo Châu trên các mặt báo dễ dàng lắm sao? Bọn em thì đang sốt vó ở nhà còn chị lại rảnh rỗi đi uống rượu.”
Ồ, được lắm, quả là em gái tốt. Thanh Tâm vừa lẩm bẩm vừa đá rầm cánh cửa nhà vệ sinh.
“Em thôi ngay đi. Nếu gặp Bảo Châu ngay lúc này chị sẽ bảo chị ta tự đi mà quản lí đám fan như em và đống tin đồn thất thiệt này đi. Vì chị không phải là người hầu của Bảo Châu hay bất cứ ai…” Chưa nói hết câu, cô đã sững người lại.
Cộp, chiếc điện thoại trên tay Thanh Tâm hạ cánh trên sàn lần thứ hai trong ngày. Cô lắp bắp: “Chị… chị Bảo Châu?”