Há lồ mọi người, đêm khuya khuya khoắt (?), cuối cùng bạn wt đã đọc gần xong truyện Idol nhà mình:))))
Tại vì tui đang khá là phấn khích, nên tui sẽ chỉ viết trước ra một dòng ở đây thôi, khi nào đọc xong và ngẫm lại thì tui sẽ quay lại viết.
Có spoil xíu
Đọc truyện này, tui cũng đang đoán trước được là hai bạn sẽ ngây ther chong xáng rồi, cơ mà tui lại không ngờ truyện này là cái thể loại tui coi cậu là bạn, cậu cũng coi tui là bạn, cho dù tui một ngày năm lần bảy lượt vì cậu mà nwngs, xong lại còn kéo cậu vào ngực ôm cậu bế cậu thì cậu vẫn là bạn tốt của tui hihi.
Má:)))))) tui không biết nói sao luôn, tui sẽ quay lại vào một ngày không xa để review tử tế nka.
Chao xìn vào một ngày lâu lâu sau đó mình đã quay trở lại.
Ờm thì nói thật là mình vẫn chưa đọc xong:))) Tại cũng bởi lười đọc QT á, nhưng tại đây mình sẽ nêu cảm nhận chủ quan của tui về truyện nhen, đọc cũng kha khá rồi.
Đầu tiên, để mà nói lúc đầu mình đọc review QT của truyện thấy dễ cưng, vừa lúc mình cũng muốn edit gì đó, nên mình nhảy hố edit:))) Vậy nên nói thẳng ra là mình vừa edit vừa đọc, và mình cũng đã không quá chờ mong rằng cốt truyện có thể thật sự thay đổi tư tưởng của mình.
Dù sao thì, với một đứa kén truyện như mình, lúc đó điều mình nghĩ là truyện có thể đáp ứng điều kiện ngọt sâu răng và thể loại giới giải trí, vậy thôi.
Thế mà sau đó mình thật sự bị bất ngờ bởi yếu tố hiện thực của truyện.
Nói theo tư duy thông thường thì truyện cũng không thực tế lắm, bản thân cái bối cảnh đã gần như không thể có thật được rồi.
Thế nhưng cái "độ thực" mà mình muốn đề cập chính là tâm lí và cách các nhân vật hành động.
Tin mình đi, có rất nhiều tác giả có thể viết được những cảnh rất hoành tráng, tuy nhiên lại vật lộn để viết ra được tâm lí và sinh hoạt thường ngày của nhân vật.
Và rất may mắn, Tô Nhiễm Thanh không nằm trong số đó.
Chị miêu tả nội tâm của Tạ Chấp, bạn thụ, có thể nói là đạt chuẩn.
Chị đi sâu vào suy nghĩ của bạn, đủ để ta hiểu thêm về con người bạn, nhưng đồng thời cũng không quá thừa thãi dài dòng.
Những lời miêu tả nội tâm được lồng vào những phân đoạn tả sự việc khá khéo léo, chúng như điều kiện cần và đủ để câu chuyện trở nên trọn vẹn.
Mọi hành động mà Chấp làm đều có logic và đúng với suy nghĩ của bạn, không hề bị lố.
Từ đó, cho dù Chấp chỉ là một nhân vật trong sách, mình tin vẫn có người tìm thấy sự đồng điệu về tâm hồn với Chấp, ví dụ khi Chấp đu idol chẳng hạn, tâm lý rất giống ngoài đời thật.
Hoặc ngay cả Nghiêm Tứ, bạn công, vốn chẳng được miêu tả nội tâm nhiều gì, ta vẫn thấy được cá tính bạn qua mọi hành động bạn làm, mọi lời nói, cử chỉ của bạn.
Mình thấy đó là cái hay của Tô Nhiễm Thanh: xây dựng tính cách nhân vật nhuần nhuyễn qua những lời tả trông rất bình thường.
Hình tượng hoàn hảo là thế, nhưng Nghiêm Tứ và Tạ Chấp cũng không hề được lý tưởng hoá, họ là con người với đầy đủ những khung bậc cảm xúc, chứ không chỉ là những cái tên vô nghĩa được viết ra trên mặt chữ.
Một yếu tố nữa mình không thể không đề cập, đó chính là sự phát của các nhân vật (character's development).
Vì đã cảnh báo là spoil rồi, nên mình nói luôn nhé, các bạn không thích có thể quay đầu lại:))
Mình đã nói rồi đấy, lúc đầu mình chỉ nghĩ đây là một câu chuyện ngọt ngào vườn trường đơn thuần thôi, nhưng sự thay đổi của các nhân vật lúc ở bên nhau làm mình thấy kinh diễm.
Một Tạ Chấp vốn tưởng sẽ luôn thoải mái trong vùng an toàn của mình, vì gặp được Nghiêm Tứ mà đạt được dũng khí theo đuổi ước mơ mặc cho sự ngăn cản của bậc phụ huynh, nhà trường.
Một Tạ Chấp vốn luôn cam chịu, vì gặp được Nghiêm Tứ mà giờ đã dám đứng lên tìm một khoảng trời cho riêng mình.
Ai nói đu idol là vô bổ, là tốn thời gian, họ sẽ không bao giờ biết mình? Tạ Chấp đã chứng minh một điều rằng idol và fan là mối quan hệ tương hỗ, cho dù không gặp Nghiêm Tứ, hắn vẫn là trụ cột tinh thần, là kẻ thắp sáng cảm xúc trong cậu, là người kéo cậu ra khỏi thế giới đơn sắc của mình, cho cậu thấy thế giới ngoài kia đầy màu sắc, có hương vị "cuộc sống" như thế nào.
Một Nghiêm Tứ luôn tùy tâm sở dục, nay gặp được Tạ Chấp đã biết thế nào là hương vị tình yêu, thế nào là xúc cảm ghen tuông, thế nào là trái tim rung rinh, và cả thế nào là bao dung, thấu hiểu người khác.
Nếu Tứ cho Chấp thấy ước mơ đáng để đánh cuộc thế nào, thì Chấp lại dẫn lối cho Tứ trở thành một con người toàn diện, phát triển về mặt nhân cách hơn.
Đúng như mô tả của truyện, hai nhân vật chính cùng dẫn dắt nhau trưởng thành, điều này khiến tình yêu của họ còn có ý nghĩa tuyệt đẹp hơn nữa.
Họ sinh ra là để dành cho nhau, bổ khuyết những lỗ hổng của nhau, để rồi khi hai trái tim được chung nhịp đập, ta có một tình yêu hoàn chỉnh và bền chặt.
wt..