Ngày 16 tháng 9, thứ hai, 8h30′, tiết tự học thứ ba của trường Trung học Khải Trí vừa mới bắt đầu được mười phút.
Vì là tiết tự học thứ ba, giáo viên không lên lớp, tiết này hoàn toàn là thời gian tự học và làm bài tập của học sinh.
Bởi vậy, toàn trường đều chìm trong yên tĩnh, không còn một tiếng động.
Duy chỉ còn vài tia nắng cuối thu, hoà với tiếng ve và hương hoa quế, bay vào lớp học.
Trương Đạt Khai kiễng chân, vén áo vest lên, thực cẩn thận nhích mình, lặng yên không một tiếng động tiến gần đến cửa sau phòng học lớp 11/7.
Bước chân nhẹ như mèo, lặng lẽ qua cửa kính phía sau nhìn từ ngoài vào trong.
Phòng học cực kì yên tĩnh.
Trương Đạt Khai mở to mắt, vừa mới tiến đến gần cửa sổ bên cạnh liền thấy một mảnh giấy bay vụt một cái, băng qua hai hàng ghế, bị cánh tay dài của nam sinh deeptry bắt lấy.
Deeptry-ly quay đầu lại, nam sinh cầm tờ giấy, sảng khoái nở một nụ cười.
Trương Đạt Khai: “………”
Trương Đạt Khai dịch tầm mắt đi 10 cm, gần chỗ nam sinh bắt giấy là một nữ sinh, trên bàn của cô nàng có một tờ giấy thi đã mở.
Ngay lúc đó, trộm ngó trái ngó phải một lúc, cô nàng lấy ra một cái bánh bao từ trong ngăn bàn, chậm rãi đưa lên miệng cắn.
Trương Đạt Khai: “…………..”
“Được lắm, đám nhóc con.” Trương Đạt Khai vui vẻ thầm mắng, yên lặng nhớ tên mấy người này, chuẩn bị lần sau tính sổ.
Ông một bên nhớ kĩ, một bên tiếp tục đưa mắt về phía trước.
Kỷ luật trong lớp có thể nói là vô cùng nhạt nhoà, cực kỳ rối loạn; chẳng qua, sau khi Trương Đạt Khai nhìn qua mấy tên bất lương ngồi đủ tư thế eo cong lưng gù, rồi lại nhìn đến bóng lưng dựa cửa sổ ở hàng thứ tư – bóng lưng của của lớp trưởng lớp 11/7, thấy được tư thế ngồi nghiêm chỉnh đó, mặt mày Trương Đạt Khai lại giãn ra đôi chút.
Vị lớp trưởng lưng thẳng đó là Tạ Chấp.
Lúc này, cậu mặc một chiếc áo đồng phục trắng là lượt phẳng phiu, mái tóc hơi dài che đi hai tai, sống lưng tuy thon gầy mà thẳng tắp, lộ ra khí chất tao nhã.
Cổ Tạ Chấp thon dài, thẳng như sống lưng của cậu, chỉ là đầu hơi cúi, từ phía sau nhìn lên thấy hai tay cậu gấp lại thành một đường, cánh tay bên phải di chuyển nhẹ nhàng, rõ ràng là đang nghiêm túc làm bài.
Tạ Chấp chính là học trò cưng của Trương Đạt Khai, không chỉ là học sinh giỏi trong lớp, lại còn ngoan ngoãn đến nỗi khiến người ta phải than thở.
Bất kỳ giáo viên nào nhìn thấy cậu cũng đều cười hài lòng, vui vẻ gật đầu.
Lúc Trương Đạt Khai nở một nụ cười thoả mãn như thường lệ, Tạ Chấp ngay lúc đó cũng cười hạnh phúc, nhưng không phải hướng về sách giáo khoa mà là nhắm tới….
chiếc điện thoại di động.
Chiếc điện thoại này trăm phương ngàn kế được giấu kĩ trong một quyển sách dày vô cùng, nhưng lại bị khoét rỗng một mảng ở giữa cho vừa kích cỡ của chiếc điện thoại, phía sau còn được một chồng sách thật thật dày trên bàn che đi.
Cuối cùng còn được Tạ Chấp dùng đầu và thân thể chặn lại, quả thực là gió thổi không lọt, thiên y vô phùng (*)!!
(*) Thiên y vô phùng: áo trời không có vết chỉ, không có sơ sót nào
Mái tóc dài của cậu lúc này che đi tai nghe Bluetooth, bên tay phải đang di chuyển cũng đang giấu một chiếc điện thoại.
Một bên xem video! Một bên lướt weibo! Quả thực vô cùng hoàn mĩ!!!
Tay phải của Tạ Chấp điên cuồng gõ phím, gõ nhanh như bay.
@Chấp Chấp Nhất Tứ: [ A a a a a a a Nghiêm Tứ thật đẹp traiii a a a a a a tôi chết mất!!!!! Tôi die thật rồi!!!! ]
@Chấp Chấp Nhất Tứ: [ Mọi người ban nãy có thấy Nghiêm Tứ không a a a a a!!!! Đầu ngón tay kia thật sự quá đẹp!! Tôi có thể! Tôi thật sự có thể!!!! (*) ]
(*) Cái này là tiếng lóng, nói chung là chỉ sự high như đập đá xào cần vậy
@Chấp Chấp Nhất Tứ: [ Trời ạ!! Cái động tác vũ đạo này đỉnk đến mức tôi muốn hét to đến nỗi làm cho bảo vệ trường từ giấc ngủ giật mình tỉnh lại, tại chỗ nhảy bật về phía sau 130 độ!!!!!!! ]
Một hồi sống sống chết chết, Tạ Chấp lệ nóng doanh tròng phát weibo xong liền cấp tốc quay ra xem video mới truyền phát trên điện thoại.
@Chấp Chấp Nhất Tứ: [ A a a a a a a a tôi sống!!! Tôi lại sống!!!! Tôi có thể xem lại 500 năm nữa!!!! Nghiêm Tứ ca ca a a a a a a a a a!!!!! ]
Trên toàn màn hình di động là một video với tiêu đề: [ Tour diễn trực tiếp của Turn On, điểm dừng thứ 3 ]
MC đưa tay chạm vào tai, gật đầu cười: “Được rồi, tôi vừa nhận được tin tức từ hậu trường, thành viên cuối cùng chưa solo đã thay xong trang phục, tiếp theo, chính là phần mà mọi người mong chờ nhất –“
Khán giả tại show & trong lòng Tạ Chấp: “Nghiêm Tứ SOLO!!!!”
Người chủ trì: “Như vậy, xin mời thành viên nhỏ tuổi nhất trong ban nhạc, Nghiêm Tứ, mang đến tiết mục solo then chốt cuối cùng!!”
Tiếng reo hò điên cuồng vang vọng toàn hội trường, đây chính là minh chứng thực tế nhất cho tình yêu của khán giả đối với vị minh tinh mới 19 tuổi thế nhưng đã trở thành thành viên hot nhất trong nhóm, là thần tượng đỉnh cấp lưu lượng trong nước.
Cùng với tiếng thét chói tai, ánh đèn trên sân khấu nháy mắt tối dần, màn hình LED đếm ngược.
Ngay khi chạm tới mốc số không, sân khấu đột nhiên bùng lên khói xám và ánh lửa lấp loé, Nghiêm Tứ một thân âu phục màu đen, từ giàn giáo trên cao trực tiếp nhảy thẳng xuống sân khấu.
Pháo hoa chớp mắt nổ tung, BGM (*) cùng lúc vang lên, vài sợi tóc không dính chắc keo xịt liền rũ xuống, Nghiêm Tứ không để tâm lắm, chỉ là tiện tay ném đi áo khoác của mình.
(*) Background Music: nhạc nền
Một lúc sau, hắn kéo phần áo trắng được sơ vin gọn gàng trong quần ra, hướng tới khán giả dưới sân khấu ngón trỏ nhất câu (*).
(*) kí hiệu im lặng, đưa ngón trỏ dựng thẳng lên trước môi
“A a a a a a a a a a!!!!” Tạ Chấp che miệng, nội tâm thì như chuột chạy loạn, thét chói tai.
Quá tuyệt vời!! Quá hấp dẫn!!
Tạ Chấp thiếu chút nữa vì màn biểu diễn của Nghiêm Tứ mà tại chỗ phun 3m — máu mũi.
Vũ đạo kịch liệt có độ khó cao của Nghiêm Tứ gần như khiến hắn cân được toàn bộ, trở thành trung tâm sân khấu, so sánh ra thì những vũ công phụ họa phía sau dường như chỉ là thành phần phụ hoạ giúp bối cảnh thêm hài hoà.
Nghiêm Tứ không chỉ có khả năng vũ đạo tốt, mà đồng thời giọng của hắn cũng trâu bò không kém.
Vũ đạo kịch liệt toàn bộ show ra, mà Nghiêm Tứ cũng hold được tất cả một cách hoàn mỹ, gần như không phát ra một tiếng thở dốc nào, so với đứng yên mà hát hoàn toàn không khác mấy.
Tạ Chấp nhìn dáng hình cùng vũ đạo của Nghiêm Tứ, nước mắt như rong biển ào ào chảy xuống — Tại sao???
Tại sao năm nay mới thử nghiệm dùng 5G lần đầu tiên??? Tại sao kỹ thuật giả lập máy chiếu còn chưa phát triển???? Cái điện thoại di động nhỏ xíu này có thể chứa đựng hết vẻ đẹp của Nghiêm Tứ sao????
Nằm mơ đi!! Tuyệt đối không thể!
Một màn solo này dài 3 phút 14 giây, nhưng mà Tạ Chấp lại cảm thấy như mình đã bị sân khấu lừa dối, cậu rõ ràng còn chưa xem thật kỹ mà màn trình diễn đã kết thúc rồi!
Động tác cuối cùng cố định trên màn hình là động tác Nghiêm Tứ đứng trên sân khấu.
Viền áo sơ mi do bị xoay tròn mà hạ xuống, vừa vặn che lại tuyến nhân ngư (hai đường xương ở hông, cuối chương có ảnh) cùng cơ bụng của hắn.
Một giọt mồ hôi thuận theo cổ Nghiêm Tứ chảy xuống, nhưng hắn không để ý chút nào, không lau đi mà đối mặt với khán giả, hào phóng cho mọi người một cái wink (*).
(*) Nháy mắt.
(nguyên tác đấy ạ)
Trời ạ!!
Trời ạ!!!!
Tạ Chấp cảm giác mình lại muốn chết thêm lần nữa, tim đập nhanh như vậy thật sự không có vấn đề sao??? Thật không vượt qua giới hạn bình thường của nhân loại sao???
“Ôi mẹ ơi…….
Nghiêm Tứ quá đẹp.” Tạ Chấp lệ rơi đầy mặt.
Đi kèm với phần solo của Nghiêm Tứ kết thúc, sân khấu đột nhiên tối đi, ngay lúc này, chuông báo hết tiết cũng đồng thời vang lên.
Chín giờ đúng, màn hình điện thoại mà Tạ Chấp dùng để xem live cũng tối đi, buổi phát sóng trực tiếp kết thúc.
Tạ Chấp đem chiếc điện thoại này thu về cẩn thận, cánh tay còn lại giấu ở bên dưới, cầm một chiếc điện thoại khác, trong đầu vẫn chưa nguôi dư vị của sân khấu vừa rồi, tự hỏi một vấn đề triết học: ‘Nghiêm Tứ tại sao có thể đẹp trai 365 độ không góc chết??! Nghiêm Tứ tại sao có thể đẹp trai suốt 365 ngày không ngừng nghỉ vậy??!’
Idol khác đâu thể có sao trong mắt…
Nhưng Nghiêm Tứ, trong đôi mắt hắn chính là toàn bộ dải ngân hà lộng lẫy, nếu không thì sao có thể sáng lên vẻ đẹp trai soái khí kia được???
Tạ Chấp nửa ngày vẫn chưa hết high, hô hấp dồn dập mất khống chế, đại não cũng sắp nổ tung, mà từ góc độ của người khác nhìn sang thì……
Tạ Chấp chỉ là cầm một cây bút, nhìn bài thi hơi nhíu mày, như thể đang gặp một đề khó.
Vương Quý Tuyền ngồi sau lưng cậu đi ngang qua, khẽ ngó đầu qua liếc mắt nhìn bài thi của Tạ Chấp, phát hiện đó chỉ là một đề làm thêm.
“Lớp trưởng đang làm đề gì đấy?” Người bạn cùng bàn hỏi Vương Quý Tuyền.
“Đề làm thêm nâng cao.” Vương Quý Tuyền cũng thấp giọng.
“Chẳng trách rối rắm.” Bạn ngồi cùng bàn tán thành gật đầu.
Tạ Chấp hiểu ra rằng cái vấn đề triết học này cơ bản là khó có thể giải thích được – Vẻ đẹp trai của Nghiêm Tứ chính là thần tích (*), phàm nhân cũng không cần xoắn xuýt tìm hiểu nguyên do làm gì.
(*) Kỳ tích của thần
Tạ Chấp di chuyển cánh tay một chút, nhấn vào di động, đăng nhập weibo, liền thấy mấy cái rắm cầu vồng (*) mà cậu tùy tiện thả có rất nhiều bình luận rep.
(*) Các câu khen ngợi sến súa mà fan dành cho idol
Tạ Chấp vội vàng nhấn vào xem.
[ Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha phản ứng của chế vậy mà giống mị như đúc á!!! ]
[ Đại đại, cậu cũng quá đáng yêu rồi ha ha ha ha ha, cậu vậy mà bị weibo cấm ngôn (*) sao?]
(*) Tương tự mute
[Đại đại, tui bị weibo cấm ngôn, đại đại có thể rep tui không [khóc lớn] [khóc lớn]]
Tuy nhiên, những bình luận như vậy chỉ chiếm phần nhỏ trong số comment, hầu hết còn lại là như này:
[ Đại đại, đêm nay cập nhật không? ]
[ Á á á á á á ra nhiều tus như vậy, đừng nói với tui là văn lực của cậu dùng hết trên đống tus weibo đó nhá!!!!]
Thế đương nhiên không phải rồi!
Tạ Chấp vội vàng reply.
@Chấp Chấp Nhất Tứ: [ Hôm nay ảnh đẹp trai như vậy! Đương nhiên sẽ có thêm! (*) ]
(*) Tạ Chấp đang viết đồng nhân văn của Nghiêm Tứ
[ Ta da!! Đêm nay phải thêm thật nhiều chương!! Nhanh chân thông báo!! ]
[ Hỏi nhẹ cái, là cái loại văn trên A03 hay là không phải nhở? ]
A03… Nơi đó có một chiếc xe trẻ em (*) quá trừu tượng, là một thẳng….
nam, Tạ Chấp cậu luôn có điểm mấu chốt và nguyên tắc, văn viết về cậu và Nghiêm Tứ hay không thì đều không có cảnh lái xe (cảnh H).
(*) Tiểu hoàng văn aka truyện sếch
@Chấp Chấp Nhất Tứ: [ Trên A03 là chuyện ngoài ý muốn, tương lai về sau sẽ không.
]
Tạ Chấp tuyên bố tin vui này xong liền không tiếp tục để ý náo động trên weibo, cùng với âm thanh vang lên của tiếng chông báo vào học, cậu mở file graphite ra (*).
(*) Có thể là file viết truyện của bé Chấp.
Bổ sung, Graphite là một công cụ giám sát hoạt động tốt với cả phần cứng (hardware) giá rẻ và cơ sở hạ tầng Cloud (Cloud infrastructure).
Các nhóm sử dụng Graphite để theo dõi hiệu suất của trang web, ứng dụng, dịch vụ kinh doanh và máy chủ được nối mạng của họ.
Đọc thấy không liên quan tới viết truyện của TC gì hết, chắc là tác giả viết bừa:v
Tạ Chấp thuần thục từ ngoài vào trong xem kĩ lại một lượt bố cục văn bản, cái bản thảo này tốn của cậu thời gian một buổi chiều, vẫn là văn phong nhất quán của cậu: khôi hài + tình cảm, rất dễ đọc.
Tạ Chấp sửa lại một vài lỗi sau đó đăng lên Lofter (*), ngựa quen đường cũ điều chỉnh sắp xếp câu cú.
(*) Lofter là dạng mạng xã hội kiểu như wordpress, khi viết bài có thể thêm từ khoá để tìm cho dễ, chỉ cần search theo từ khoá, ví dụ mình search Tán Tu là nó sẽ ra tất cả các bài của tất cả các trang lofter có gắn tag Tán Tu.
(wonderworldacademywordpress)
Ngay tại lúc Tạ Chấp vừa mới điều chỉnh câu cú hoàn hảo xong liền nghe thấy tiếng bước chân trước cửa phòng học.
Trương Đạt Khai đẩy cửa bước vào, mắt sắc như ưng đối diện với Tạ Chấp đang ngẩng đầu.
Trương Đạt Khai rất hài lòng – Tạ Chấp thanh lãnh trong ánh mắt lại có chút mơ hồ.
Hiển nhiên là bạn học sinh này từ nãy tới giờ đều chăm chú học tập đây mà.
Mà Tạ – đang chăm chú học tập – Chấp lại đang sợ run một cái, trong sợ hãi lại có một tia nhạy bén, ánh mắt liếc liếc hướng xuống dưới bàn, cẩn thận, rón rén mà nhấn đăng lên Lofter, sau đó chậm rãi cất di động vào trong ngăn bàn.
Nhưng mà ————
Lòng bàn tay Tạ Chấp chảy ra một chút mồ hôi lạnh, lúc cất đi tay cầm di động cũng không được chắc cho lắm, di động trong lòng bàn tay trượt xuống, sau đó đụng vào ngăn bàn bằng thép.
“Đông!”
Bên trong bàn học phát ra một tiếng không lớn không nhỏ.
Xong rồi, thôi rồi!!!
Lưng Tạ Chấp ứa ra mồ hôi lạnh.
Bị bắt quả tang dùng điện thoại trong giờ học rồi!!!!
Lại còn bị chủ nhiệm nghiêm khắc nhất bắt được cơ!!!
Tạ Chấp thò tay định tắt điện thoại rơi trong ngăn bàn, lại khiến điện thoại chui vào sâu hơn một chút, run run trộm ngẩng đầu thật cẩn thận nhìn Trương Đạt Khai.
Trương Đạt Khai thần sắc nghiêm túc, nhìn chằm chằm Tạ Chấp một lúc, mới chầm chậm từ bục giảng đi xuống, đến bên cạnh bàn của Tạ Chấp thì dừng lại.
Cả bàn của Tạ Chấp bị bóng của Trương Đạt Khai bao phủ, cậu co rúm mà ngẩng đầu lên, sợ hãi mà nhìn cái cằm hai nọng của Trương Đạt Khai.
“Lớp trưởng.” Trương Đạt Khai nghiêm túc nói “Đi theo tôi ra ngoài, đến văn phòng.”
*****
Theo Trương Đạt Khai đến văn phòng!!!
Xem ra là thực sự bị tóm dùng điện thoại rồi!!!
Chết mọe tui rồi!!!
Nội tâm Tạ Chấp một mảng đạn mạc bay qua, cậu sợ tới mức hai chân run lên, chậm rãi đứng dậy, hai tay chống lên trên bàn, làm bộ chính mình còn ổn lắm.
Chỉ là, nhìn đến mặt Tạ Chấp, bên ngoài cậu vẫn là bộ dáng thanh lãnh thoát tục, không ăn khói lửa nhân gian.
Tạ Chấp hướng Trương Đạt Khai, hơi gật đầu: “Vâng, thầy Trương.”
Tốt cái gì mà tốt!! Tuyệt đối không ổn!!!
Tại sao lại tới văn phòng!!? Thầy có thể nói luôn tại đây không??? Em tuyệt đối không oán không trách!!! Nhưng mà em muốn thanh minh á, cái này tuyệt đối không liên quan đến idol của em, idol của em là số 1 á!!!
“Ừ.” Trương Đạt Khai nói, “Đi thôi.”
“Vâng.” Tạ Chấp bình ổn theo sát chủ nhiệm lớp.
Hai người đi qua hành lang yên tĩnh không tiếng động, âm thanh giày da của Trương Đạt Khai tiếp xúc với mặt đất vang lên nhè nhẹ nhưng mỗi tiến lại như nện vào lòng Tạ Chấp.
Trong lòng cậu lại càng thấp thỏm bất an, dường như con đường này không phải đi đến văn phòng mà là hướng tới địa ngục.
Hình như……
Cũng không khác nhiều đâu!!!
“Tới rồi, vào đi.” Trương Đạt Khai vẻ mặt ôn hòa đẩy ra cửa văn phòng.
“Dạ.”
Tạ Chấp mặt ngoài trấn định, trong lòng lại rưng rưng, cậu dường như tưởng tượng ra cảnh nghiệp hỏa cuồn cuộn sau cánh cửa mà thầy Trương mở ra.
Khe cửa hé ra một chút, bàn làm việc lúc thường ngay ngắn ngăn nắp nay lại như con quái vật hướng Tạ Chấp nhe nanh múa vuốt.
Trong đó, đáng sợ nhất là vị nữ quỷ chân đi giày cao gót, diện váy đỏ, tóc dài bay bay.
…….
Từ từ.
Hình như là hiệu trưởng.
Tạ Chấp lúc này mới phát hiện, trong văn phòng đầy ắp người, từ lãnh đạo cấp cao của trường cho đến hiệu trưởng rồi là giáo vụ chủ nhiệm, san sát nối tiếp nhau, không thiếu một ai….
Lưng Tạ Chấp lần nữa phủ kín mồ hôi lạnh.
Cái! Chuyện! Gì! Thế!
Chỉ là dùng trộm di động mà thôi!!
Cũng bị các cấp thanh tra sao!!!
Thế này cũng quá khủng bố đó??? Sẽ bị gọi phụ huynh chứ???
Tạ Chấp khẩn trương đến mức tay chân lạnh lẽo, bởi vậy mà cậu không chú ý tới ở đây không chỉ có các lãnh đạo cao tầng mà còn có một vài bạn cùng lớp, và một số người xa lạ cầm túi lớn.
Trương Đạt Khai không nhận thấy sự khẩn trương của Tạ Chấp, ông để cho học sinh cưng của mình ngồi ở cửa, đưa tay chỉ vào một đám người.
Trương Đạt Khai: “Đây, tôi giới thiệu cho em một chút.
Đây là đạo diện Kỷ của đài Quả Bưởi, sắp tới sẽ đến trường ta quay 1 show giải trí, tên là “Minh tinh cùng bàn”.”
Tạ Chấp: “Vâng vâng.”
Ế? Không phải nói chuyện tui nghịch di động hở?
Trương Đạt Khai: “Mỗi tháng sẽ tới trường ta quay một tuần, liên tục trong suốt một học kì.”
Nghĩa là mỗi tháng sẽ có 5 6 ngày quay? Còn có minh tinh, thế thì đám bạn cùng lớp chắc sẽ high đến điên rồi.
Tạ Chấp thấy việc chẳng liên quan tới mình, hờ hững thuận miệng đáp:”Vậy ạ?”
“Ừ” Trương Đạt Khai nói: “Khách quý gồm có Chung Như Sơn, Trần Trầm, Lưu Nguyệt Hiểu cùng với…..”
Khách quý là ai thì cũng chẳng liên quan tới Tạ Chấp, cậu chỉ thích Nghiêm Tứ, những minh tinh khác với cậu giống như củ cải trắng vậy, nghe tới mấy cái tên này, lòng cậu không gợn sóng, thậm chí còn thấy hơi phiền.
Tạ Chấp làm bộ chăm chú lắng nghe chủ nhiệm lớp.
Trương Đạt Khai cầm lấy văn bản đã đóng dấu trong tay, xác nhận còn một vị khách quý cuối cùng, rồi lại đặt xuống, nói với Tạ Chấp: “Còn một người nữa.”
“Nghiêm Tứ.”
- --
Tuyến nhân ngư:
.