Tạ Chấp: “Ai cơ?????”
Nghiêm Tứ???
Vừa nãy Trương Đạt Khai là nói cái tên này sao?? Hay là chính mình nghe lầm sao???
Nói đi, giới giải trí này còn có một người khác tên như thế này sao???
Trương Đạt Khai bị phản ứng của Tạ Chấp doạ sợ hết hồn, sau khi phản ứng lại, cau mày nói: “Ai gì cơ?”
Giọng nói Trương Đạt Khai có chút không vui, loại âm điệu không thích này làm Tạ Chấp lập tức tỉnh táo lại.
Cậu cũng không muốn bại lộ chuyện mình có thần tượng trước mặt thầy giáo.
Tạ Chấp trong lòng tính toán cách noise chuyện, một bên nhìn nhóm người xa lạ ở nơi này một chút —— đúng rồi, vừa nãy giáo viên chủ nhiệm nói cái gì ấy nhỉ? Đạo diễn Kỷ? Đài Quả bưởi?
Cái tên này thật quen thuộc.
Tạ Chấp nghĩ.
Tạ Chấp: “Em đang nói tới đạo diễn Kỷ —— không ngờ có thể tự mình nhìn thấy đạo diễn Kỷ ở nơi này.”
Trương Đạt Khai hơi giật mình: “Em biết đạo diễn Kỷ Cảnh sao?”
Tạ Chấp lập tức gật đầu: “Vâng, trước đây em có xem qua tác phẩm của đạo diễn Kỷ, đều là những show rất tuyệt.”
Lần này, Trương Đạt Khai càng thêm giật mình —— ở trong lòng ông, Tạ Chấp là điển hình của loại người không để ý đến chuyện bên ngoài, một học sinh tốt lòng chỉ đọc sách thánh hiền, thế mà lại xem show giải trí???
Kỷ Cảnh nghe được câu này, lập tức nở nụ cười, nhìn về phía Tạ Chấp.
“Cháu xem qua show giải trí của chú?” Kỷ Cảnh hỏi, “Xem qua cái nào?”
Tạ Chấp: “Dạ… Sớm nhất là “Nhật ký núi rừng” ạ.”
Đây là một show giải trí, trong thời điểm tên tuổi Kỷ Cảnh chưa nổi danh, được y tổ chức đoàn đội quay chụp, nhất thời liền hot, Kỷ Cảnh cũng dựa vào nó thành công liền tăng lên mấy cấp, trở thành producer kiêm đạo diễn chuẩn bị được coi trọng.
Thời điểm Kỷ Cảnh nghe đến “Nhật ký núi rừng” ánh mắt sáng lên, ý cười càng sâu, nói: “Show rất lâu rồi, cháu vậy mà xem qua.”
Tạ Chấp đương nhiên xem, từ đầu người tham gia chương trình với Nghiêm Tứ chính là sư huynh hàng thật giá thật Nguyên Tảo Thần và Trình Tự Phong, cái gọi là yêu ai yêu cả đường đi, chính là cái đạo lý này… Những nội tình này Tạ Chấp không tiện nói, chỉ là gật gật đầu.
Kỷ Cảnh: “Biết rõ giới giải trí không?”
Tạ Chấp trái lương tâm nói: “Ừm… Chỉ xem show giải trí.”
Trương Đạt Khai lập tức bao che cho học sinh cưng: “Tạ Chấp là lớp trưởng, không có thời gian xem giải trí.”
Kỷ Cảnh: “Cho nên, không có idol?”
Tạ Chấp: “…”
Cũng không phải là không có.
Mà cũng không thể nói với thầy hiệu trưởng là ’em có idol, em giới thiệu cho thầy chút, cậu ấy là Nghiêm Tứ, đẹp trai nhảy tốt, tất cả mọi người đi pick cậu ấy đi’ như thế nhở?!
Tạ Chấp kiên định lắc đầu: “Cháu không có idol.”
Kỷ Cảnh cười đến trên mặt hiện ra nếp nhăn, mà nếu như tỉ mỉ nhìn, ý cười của y lại không có đạt đến đáy mắt.
Kỷ Cảnh: “Vậy rất tốt, không có idol, dáng dấp còn đẹp mắt.”
Tạ Chấp: “… Hả?”
Người giới giải trí đều thẳng thắn rõ ràng như vậy sao??? Xông lên liền nói bộ dạng đẹp mắt là chuyện gì xảy ra!!!
Tạ Chấp có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn là nói: “Cảm ơn đạo diễn Kỷ.”
Kỷ Cảnh: “Như vậy Nghiêm Tứ liền đến lớp các cháu nhé? Các cháu ngồi cùng bàn, được không?”
“Thầy Trương đồng ý là có thể ạ.” Tạ Chấp: “Lời của cháu, đại biểu lớp 11/7 hoan nghênh Nghiêm… Ai cơ?????”
Kỷ Cảnh liền cười rộ lên, hỏi: “Nghiêm Tứ, cháu biết sao?”
Y lại như thuận miệng hỏi một chút, không giống như là xem xảy ra vấn đề gì, mà Tạ Chấp trong nháy mắt tỉnh táo lại.
Tạ Chấp: “… Chỉ là nghe nói qua.”
Kỷ Cảnh: “Chú cũng nghĩ vậy.”
Nói xong câu đó, y liền bỏ lại thần Tạ Chấp thần sắc hiển nhiên không đúng, tiếp tục cùng hiệu trưởng hàn huyên.
Người đi giày cao gót mặc váy đỏ thế mà là giọng nam, hiệu trưởng Ngụy Nương nói: “Thật ra trường học của chúng tôi trước đây điểm số cũng khá tốt, chỉ là theo đà phát triển của trường học, chúng tôi không định mãi mãi chỉ câu nệ với theo đuổi thành tích.”
Kỷ Cảnh rất chi là tán đồng: “Dạy học toàn diện, định hướng chất lượng là rất quan trọng, thí dụ như tôi, tôi chính là loại học sinh thành tích thật không tốt kia.”
Hiệu trưởng gật đầu: “Đúng, cho nên dựa vào thời cơ các anh tới quay chương trình, chúng tôi cũng hi vọng khiến cho văn hóa học đường trở nên phong phú và đa dạng hơn.”
Hiệu trưởng vừa nói, vừa nhìn về phía Trương Đạt Khai —— Trương Đạt Khai vừa là giáo viên chủ nhiệm lớp 11/7, vừa là tổ trưởng của khối.
Hiệu trưởng nhìn hắn, nói: “Cho nên, lần này tôi yêu cầu khối 11 phải lên tinh thần, phối hợp tốt nhu cầu quay chụp của ekip chương trình.”
Trương Đạt Khai có chút không phải là rất nguyện ý, nhưng ông vẫn phối hợp hiệu trưởng: “Đương nhiên, tôi nghe theo sắp xếp của trường học.”
“Thầy Trương vất vả rồi, vừa muốn nâng cao trình độ và thành tích dạy học, lại vừa muốn cho học sinh có được những ngày ở trường càng thêm phong phú hơn.” Hiệu trưởng nói, “Nhiệm vụ rất khó, thế nhưng nếu nó được thực hiện tốt thì nhất định sẽ có thành quả tốt.”
“Thành tích, tốt nghiệp, và những kỉ niệm thời học sinh phong phú.” Kỷ Cảnh lặp lại, “Tôi rất thích quan điểm của hiệu trưởng.”
Hiệu trưởng nói chuyện cùng đạo diễn Kỷ, Trương Đạt Khai liền không chen vào nổi, nên cười lành đứng ở một bên.
Hiệu trưởng nở nụ cười, nói tiếp: “Cũng rất cảm ơn đạo diễn Kỷ đã cho trường chúng tôi cơ hội được một lần quảng cáo toàn diện như vậy.”
Kỷ Cảnh: “Trợ giúp lẫn nhau, đôi bên có lợi mà thôi, trong tương lai có rất nhiều hạng mục kế hoạch, hi vọng hiệu trưởng vẫn cứ là giúp đỡ nhiệt tình…”
Lãnh đạo và đạo diễn tựa như đã hàn huyên tới tận cả mười năm sau, thần sắc Trương Đạt Khai nhìn kỹ cũng rất phong phú.
Thế nhưng, Tạ Chấp lại một câu nói đều không nghe lọt tai.
Cậu ngất ngất ngây ngây mà dựa vào cửa chính của văn phòng, hơi hơi mở ra khe cửa một chút, khiến gió thu thổi cái đầu không tỉnh táo của mình.
Vừa hong gió, Tạ Chấp vừa nhiều lần cấu bắp đùi của mình, xác nhận thế giới mình đang ở là chân thật.
Da dẻ của cái đùi lớn phía dưới quần đồng phục học sinh sắp cũng bị chính cậu cấu đến sưng rồi, mà cho dù thân thể đau đớn, Tạ Chấp vẫn không thể tin được đây thế mà không phải là mơ!!!
Nghiêm Tứ sắp tới! Quay chương trình! Ngồi cùng bàn! Một tháng một lần! Kéo dài một học kỳ!!
Đồng nhân văn mình viết cũng không dám viết như thế á!!!
Khe cửa mang vào mùi hoa quế say lòng người trong gió thu, làn gió thơm khiến Tạ Chấp càng bị thổi càng chóng mặt, càng bị thổi càng choáng váng.
Cậu đầu óc choáng váng mà đợi đến khi đạo diễn cùng hiệu trưởng kết thúc cuộc họp, an bài xong các lớp của các minh tinh khác, sau đó bị Trương Đạt Khai đưa trở về phòng học.
Trương Đạt Khai vừa đi, vừa cùng Tạ Chấp bàn giao với sự tập trung cao độ.
“Thứ sáu đã tới rồi, cho nên, trong tuần lễ này vẫn phải làm tốt công tác của bạn học, lớp học…”
“Lớp trưởng nên lãnh đạo tốt, dùng lý trí trong chuyện này, không thể làm lỡ dở học tập.”
“Minh tinh quay chương trình là nhất thời, thi đại học mới quyết định vận mệnh…”
“Mà chúng ta vẫn nên đối xử với bạn học Nghiêm Tứ tôn trọng, nhiệt tình, thân thiện…”
Những lời giải thích này tựa như vang lên từ một nơi rất xa, xoay quanh màng nhĩ của Tạ Chấp, căn bản không thể đi vào được.
Hai người một đường đi tới cửa phòng học, Trương Đạt Khai phát hiện phòng học tối đen, hoá ra đã hết tiết tự học buổi tối được mười phút.
Trương Đạt Khai: “Chậc, thầy này, không chú ý tới thời gian, em mau đi về nghỉ đi.”
Tạ Chấp nhìn một chút phòng học đen sì sì, giữ lấy cửa phòng học, kiên định lắc đầu: “Không, thầy Trương, em còn muốn lại đọc sách một lúc.”
Trương Đạt Khai: “!!!”
Đây là học sinh tốt phẩm chất ưu tú gì đây!!! Thiếu mất thời gian học tập còn biết tự học bù!! Nếu là cả lớp đều giống như cậu, đây chẳng phải là chính mình nằm mơ cũng có thể cười tỉnh?
Trương Đạt Khai nở một nụ cười, lệ tràn mi vỗ nhẹ vai Tạ Chấp và siết chặt xương bả vai của cậu, nói: “Trẻ ngoan! Chớ học quá muộn, chú ý nghỉ ngơi!”
Tạ Chấp máy móc gật đầu, sau khi nhìn theo Trương Đạt Khai cùng tay cùng chân rời đi, cậu đi vào phòng học, chỉ bật đèn ở đầu lớp học.
Tạ Chấp chậm rãi ngồi trở lại đến vị trí của mình, móc điện thoại di động ra, bật màn hình, điện thoại di động vẫn dừng lại trên giao diện Lofter.
Chỉ thấy chương mới cậu đăng trước khi đi ra đã có 500+ lượt yêu thích, đồng thời có hơn 100 bình luận.
[ A a a a a a a a ngày hôm nay cũng là một ngày được ăn no!! Cảm ơn thức ăn của đại đại a a a a a!! ]
[ Mị ổn mị thật sự ổn!! Cảm ơn đại đại ca ngợi đại đại! ]
[ Khi nào lại cập nhật chương mới đây? ]
Tạ Chấp nhìn bình luận này, trong lòng hoảng hốt, cậu mở ra status mới xong lại đóng lại, mở ra xong đóng lại, qua hồi lâu, cậy mới soạn một thông báo ngắn gọn đăng lên.
@Chấp Chấp Nhất Tứ: [ Xin chào mọi người, truyện này sẽ không được cập nhật trong hai ngày.
Tôi đang hơi bối rối và cần được điều chỉnh tâm trạng.
]
_
Dương lịch, ngày 20 tháng 9, thứ sáu.
Lofter, Chấp Chấp Nhất Tứ vừa đăng thông báo, xương trắng như núi, tiếng kêu than dậy khắp trời đất.
[ Đại… Đại đại, iem sắp chết đói, thím, vẫn chưa trở lại à.
]
[ Tui cứ ngỡ việc đại đại đang ngày càng chăm chỉ xin nghỉ hai ngày là ảo, không ngờ đó là sự thật!!! ]
[ Đại đại của tôi ơi!!! Cậu có bị người ngoài hành tinh mang đi không, ầu men, tôi đáng thương quá là đáng thương luôn!!! ]
Tạ Chấp không thấy những bình luận này, ngồi ở bàn mình, trước mặt là một quyển sách bài tập lịch sử gây chóng mặt, ngẩn người.
Toàn bộ cuối tuần đầu óc cậu đều ở trong loại trạng thái choáng váng này, đừng nói viết văn, cậu ngay cả bài tập đều thiếu chút nữa không có giao.
Mà hôm nay…
Tạ Chấp ngước mắt lên và nhìn vào tờ lịch với nhiều ngày được gạch bỏ trên bàn học.
Ngày được khoanh tròn bởi ngôi sao năm cánh bằng bút đỏ là chính xác những gì sắp diễn ra hôm nay.
Chuyện Nghiêm Tứ sẽ tới lớp học Trương Đạt Khai ngày hôm sau thông báo, có ý để học sinh lớp chuẩn bị tâm lý thật tốt, mà nữ sinh trong lớp nghe chuyện này, đừng nói chuẩn bị tâm lý, trái tim cũng thiếu chút nữa là đột ngột ngừng đập!
Trong suốt cả tuần, khi ekip chương trình bước vào lớp học để cài đặt thiết bị và làm vài công việc sơ bộ khác, sự nhiệt tình của các học sinh đã tăng cao chưa từng thấy.
Giờ nghỉ giữa giờ bất kỳ tiết nào, tất cả mọi người đều tụ tập cùng một chỗ, hò hét loạn thảo luận về Nghiêm Tứ, từ bề ngoài đến quần lót của hắn, không một cái gì là không nói qua.
Tới ngày Nghiêm Tứ chân chính đến, liền trở nên càng thêm điên cuồng!
Ekip chương trình mặc dù nói ngày hôm nay vào trường học, thế nhưng chưa nói cụ thể là mấy giờ, vì vậy từ lúc 6h50′ là khi báo thức vang lên, các cuộc thảo luận ngắn liên quan tới việc Nghiêm Tứ có tới hay không đã vang lên ở khắp nơi trên sân trường.
Giỡn gì đó!!! Đây chính là đỉnh cấp lưu lượng như mặt trời ban trưa đó! Idol đang làm nghĩa vụ quân sự hot nhất cả nước!! Ai mà không chờ mong hắn đến?!
Người duy nhất mưa gió bất động an ổn như núi, nghiêm nghiêm túc túc làm bài tập cũng chỉ cólớp trưởng Tạ Chấp.
Tiết thứ nhất trôi qua, Nghiêm Tứ không đến.
Tiết thứ hai trôi qua, Nghiêm Tứ không đến.
Tiết thứ ba, các bài tập thể dục giữa giờ buổi sáng đã bị hủy bỏ, Tạ Chấp lấy ra sách bài tập lịch sử, ngồi tại chỗ nghiêm túc làm bài tập.
“A a a a a a a a a!!!” Một tiếng rít vang lên ở trước chỗ ngồi của cậu, là của một nữ sinh nằm nhoài trên cửa sổ sử dụng camera phóng đại của điện thoại Huawei P30 (*), “Đến rồi!!”
(*) Huawei P30 ~ 15.290.000 VND
Tạ Chấp bình tĩnh lạ kỳ, vạch ra đáp án của hai câu.
“Anh ý đến thật???” Có nữ sinh nhào tới.
“Đến thật!!!!!” Nữ sinh P30 hô, “Trên xe ở trên đường phía bên ngoài trường học!!! Một chuỗi xe dài như vậy!!!”
“Tôi xem một chút tôi xem một chút —— a!! Tôi thấy rồi!”
Tạ Chấp ung dung không vội mà đọc xong câu hỏi, làm xong câu hỏi lịch sử, cậu viết hoa một công thức để làm bài toán, và sau đó tự tin vẽ một hệ tọa độ bằng bút.
Tạ Chấp là thật sự không hề bị lay động nhé!
Trương Đạt Khai đi tới nhìn thấy cảnh tượng cảm động này —— lớp trưởng của mình, quá tốt rồi! Trong hoàn cảnh như vậy cũng có thể tiếp tục học tập! Cậu không thi được vị trí nhất lớp, ai thi được?!
“Im lặng! Im lặng!” Trương Đạt Khai lấy khăn lau bảng vỗ vỗ bục giảng, “Trở về ngồi xuống! Con gái gì mà cứ gào gào thét thét!”
“Hứ.” Nữ sinh P30 khinh thường phát ra một thanh âm, nhưng vẫn bĩu môi ngồi về vị trí bên cạnh, khoanh tay, khó chịu nhìn Trương Đạt Khai.
Trương Đạt Khai: “Các em chắc chắn cũng biết là hiện tại bạn học minh tinh của chúng ta đã sắp đến cửa trường học, bạn ấy sẽ dành một tuần tới với chúng ta.”
Lời của Trương Đạt Khai còn chưa nói hết, một loạt tiếng reo hò nổ ra bên dưới.
Ông không thể không vỗ vỗ khăn lau bảng một lần nữa.
“Im lặng! Im lặng!” Trương Đạt Khai nói, “Tôi nhấn mạnh, không đối xử khác biệt với bạn minh tinh này, hãy nhiệt tình, lịch sự và tôn trọng bạn ấy!”
Cô bé P30 bĩu môi với bạn của mình, rất khinh thường cái loại lời nói một tuần ít nhất nói một trăm lần này.
“Quan trọng nhất là…” Nữ sinh P30 tiếp miệng.
Trương Đạt Khai: “Quan trọng nhất là không được trễ nải học tập! Hiểu chưa?”
Tất cả mọi người lười biếng: “Rất rõ ràng ——.”
Trương Đạt Khai: “Tôi không nghe thấy!”
Cả lớp nâng cao âm thanh thêm một độ: “Rõ ràng! Đã! Rõ!”
Tạ Chấp đem âm thanh nho nhỏ của mình lẫn vào bên trong, nhẹ giọng nói: “Rõ…”
Trương Đạt Khai lần này thoả mãn gật gật đầu, mở ra một tờ trong văn kiện mình mang tới, nói: “Tốt lắm, hiện tại tôi muốn mời một bạn theo tôi đi đón bạn học Nghiêm Tứ.”
Nữ sinh P30 đôi mắt đột nhiên sáng lên, vội vã giơ tay: “Em đi!”
Trương Đạt Khai ngẩng đầu, trừng cô một cái: “Em đi gì, đi thì lớp trưởng đi.”
Tạ Chấp: “…”
Tạ Chấp ngẩng đầu lên nhìn thầy giáo, quả thực khó mà tin nổi.
Mà không đợi Tạ Chấp nói chuyện, nữ sinh P30 lại rống lên: “Không muốn đi… Tại sao lại là lớp trưởng, chúng em cũng muốn đi.”
Trương Đạt Khai: “Bởi vì lớp trưởng bình tĩnh, ung dung!”
Cô bé P30 không cam lòng yếu thế: “Thầy là thầy giáo thì cũng không thể phân biệt đối xử, chúng em lẽ nào không phải là bạn học tương lai của Nghiêm Tứ sao?”
Trương Đạt Khai: “Em không cần phí lời.”
Nữ sinh P30: “Ít nhất chúng em cùng đi mà…”
Câu nói này được cả lớp nhiệt liệt hưởng ứng, trái một câu “Đúng vậy chúng ta cùng đi mà.”, phải một câu “Chúng ta là một tập thể, nên cùng đi với nhau.” ở trong phòng học vang lên.
Trương Đạt Khai suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đồng ý thỉnh cầu nho nhỏ ấy.
Trương Đạt Khai ra điều kiện: “Như vậy tiết tiếp theo phải học tập tốt, biết chưa?”
Cả lớp trả lời như sấm nổ: “Đã biết!”
Trương Đạt Khai sợ đến che lỗ tai, lầm bầm: “Lúc này thì thật vang dội.”
Trương Đạt Khai gọi Tạ Chấp: “Lớp trưởng lại đây, em cầm quà cả lớp tặng Nghiêm Tứ lên.”
Tạ Chấp vội vã chạy đến bên cạnh Trương Đạt Khai, cầm lấy một bó hoa tươi to cùng một cái cặp sách có logo trường học, ôm vào trong ngực, trong bọc sách xếp đầy lời chào của 36 học sinh cả lớp, đều là tràn đầy hoan nghênh.
Trương Đạt Khai hài lòng nhìn Tạ Chấp cầm hoa đẹp trai không kém cạnh bất kỳ minh tinh nào khác, lúc này mới dẫn cả cái lớp nhi đồng của ông (*) đi xuống lầu dưới.
(*) Nói yêu ấy mà, lớp toàn trẻ con chưa lớn hihi:v
Năm chiếc SUV đỗ ở giữa sân trường, có nhiếp ảnh gia đang chụp ảnh ngay trước cửa xe, bọn học sinh lớp 11/7 huyên náo ồn ào ngay khi mới vừa đi tới sân luyện tập —— không phải là bởi vì bất cứ điều gì khác, chỉ là bởi vì đứng ở bên cạnh xe, là một người cao lớn suất khí đang nghiêng mặt.
Nghiêm Tứ đã xuống xe, vóc người hắn rất cao, tóc nhuộm đen, tóc mái vuốt lên, đeo kính râm, mặc áo sơ mi trắng có hai nút không cài, phía dưới phối hợp quần bò rách, nhìn trẻ trung và khỏe khoắn, tựa như là để phối hợp trường học mà cố ý thay đổi thành hình tượng ngoan ngoãn.
Thế nhưng, quần áo như thế cũng không thể khiến hắn trở lại thời học sinh, trái lại phơi bày hết vóc người đẹp mắt của hắn ra, quá là mlem luôn!
So với trên TV đẹp trai gấp trăm lần! Ưa nhìn gấp trăm lần!
Tạ Chấp tim đập loạn, mùi thơm của bó hoa ngộp ngạt quanh quẩn tại xoang mũi cậu, cậu thấy hai chân mình như nhũn ra, cảm giác đứng thêm chút nữa là có thể trực tiếp té xỉu ngay trước mặt Nghiêm Tứ.
Lớp 11/7 đều đang rít gào to, Trương Đạt Khai có chút không vui, cùng lúc đó, ông tán thưởng liếc mắt nhìn lớp trưởng nện bước vững vàng, cực kì bình tĩnh.
Đây mới là bộ dáng học sinh tốt nên có! Trương Đạt Khai âm thầm biểu dương, đây mới là bộ dáng kiểm soát được tình hình!
Tạ Chấp bưng bó hoa, nâng cặp sách đi tới trước mặt Nghiêm Tứ, rất tỉnh táo giơ bó hoa lên, đưa cho hắn cùng lúc với quà của lowpd.
Tạ Chấp: “Xin chào bạn học Nghiêm, tôi là lớp trưởng lớp 11/7, thay mặt các bạn học hoan nghênh cậu tới lớp chúng tôi.”
Nghiêm Tứ nhận bó hoa, ngón tay ôm lấy cặp sách, dùng một cái tay khác tháo kính mắt xuống, tiến gần đến Tạ Chấp.
Tạ Chấp theo bản năng lui về sau một bước, Nghiêm Tứ lại không có tới gần nữa, chỉ là đứng tại chỗ, cảm khái: “Lớp trưởng, xin chào.
Cậu thật là đẹp.”
—
wt: Một đỗ nghèo khỉ can’t relate to huawei P30:((
Milk cofffe with no sugar: Con này người nhà tôi có, mặt sau ombre sướng mắt lắm các cô ạ:)))).