Chap 2
- Con đi đây mẹ!
Tôi xách vali ra cửa và quay lại chào mẹ. Nở nụ cười trên gương mặt vẫn còn nét mệt mỏi của một con người từng trải, ý quên, một con quỷ chứ nhỉ, mẹ nói với tôi:
- Ừ! Cố gắng hòa nhập với trường mới con nhé! Thôi con đi đi không lại trễ xe buýt!
Xe buýt. Chậc! Tôi liếc nhìn đồng hồ và...Oh my god!!!!!!!! không biết là quỷ thì có được phép nói, hoặc nghĩ "Oh my god" không nhưng mà tôi buộc phải kêu lên như thế, một phần vì đó là thói quen của tôi rồi, phần còn lại là...tôi chỉ còn 5 phút.
Điều đó có nghĩa là bây giờ tôi mà không chạy vắt giò lên cổ thì chắc chắn không kịp.
Cũng tại mải nói chuyện với mẹ và quá lề mề chuẩn bị đồ đạc mà tôi quên khuấy giờ giấc, hjx, sớm biết thế này, tôi đã nghe lời mẹ sửa cái tật này sớm hơn.
May cho tôi là trạm xe buýt cách nhà cũng không xa và lúc tôi chạy đến thì xe đang chuẩn bị chuyển bánh chứ chưa chạy. Tôi vội vàng lao ngay lên xe trước khi cánh cửa xe khép lại. Bà nó chứ, cái vali nặng chình ình thế này vác đi đúng là không dễ, biết thế tôi đã nghe lời mẹ quẳng bớt mấy thứ không cần thiết ở nhà, chỉ tại cái tính "bỏ thì thương mà vương thì tội" nên tôi cứ mắm môi mắm lợi nhét nguyên một đống đồ lỉnh kỉnh vào trong vali, để bây giờ có hối cũng đã muộn. Thế mới biết kẻ nào không nghe hoặc cãi lời cha mẹ thì sẽ chả có kết cục gì tốt đẹp. Ngồi trên xe, tôi không ngừng lẩm bẩm "cá không ăn muối cá ươn" khiến ấy người xung quanh phải nhìn tôi với con mắt hơi kì lạ. Mặc kệ, vì cơ bản tôi là một đứa kì lạ rồi.
Đổi mấy tuyến xe buýt, đến trạm cuối cùng thì nơi tôi bước xuống là phía trước khu rừng ngăn trường học với bên ngoài. Xe buýt đương nhiên không thể chạy vào trong.
Âm u khó tả! Đó là cảm giác đầu tiên người ta có thể cảm nhận được khi đứng tại nơi này. Bà nội nó, tôi bắt đầu ớn rồi, và bắt đầu nghi ngờ rằng liệu tôi có phải là quỷ không nhỉ, quỷ thì chẳng sợ gì những nơi âm u rùng rợn mà phải thấy trái lại là đằng khác, sao tôi lại sợ thế này chứ? Hôm trước tôi đến được trường, đi qua được khu rừng này là nhờ đi theo một quản giáo của trường nghe nói là ông ta đi kiểm tra kết giới. Được biết tôi là học sinh mới nên ông ta đã dẫn đường giúp tôi, cũng gọi là số tôi may. Đi cả đoạn đường chốc chốc lại nghe tiếng cú "quéc" phát giật cả mình, rồi có cả mấy ánh lửa ma trơi chập chờn, rồi mấy con dơi cứ lượn lờ trên đầu. Khiếp quá! Đang là ban ngày còn thế, ban đêm không biết còn cái gì nữa.
Nhưng đấy là hôm trước, còn hôm nay thì sao giờ? Tôi đã đứng đây ngót hai tiếng đồng hồ rồi mà không thấy ma nào đi qua để nhờ vả, kiểu này là phải tự mò mẫm rồi. Cũng may là trước khi đi tôi đã nhờ mẹ vẽ giùm cái bản đồ đến trường, mẹ tôi nói trước đây bà và cha từng học ở đó, nên mới quen biết và trở thành một cặp.
Tôi lò dò tìm tấm bản đồ trong vali. Quái, đâu rồi ta? Tôi tưởng mình nhét nó vào trong vali rồi chứ, chẳng lẽ để quên? "Thánh thần ơi không lẽ quay về nhà lấy???", thế thì đến bao giờ?
Tôi khóc không ra tiếng, bản thân tôi là một đứa mù đường bẩm sinh, khoảng cách trên 1km là không thể nhớ, đi đâu cũng cần bản đồ, ngoại trừ đi xe buýt có tuyến đường đàng hoàng nên mới không sao mà thôi.
- Chúa ơi! làm sao bây giờ?
Tôi kêu lên bất lực, không biết phải làm gì ngoài gọi chúa, gọi thánh, gọi trời đất, thần tiên dù không biết là quỷ như tôi có được gọi không hay bây giờ tôi nên gọi chúa tể quỷ ra giúp tôi nhỉ? Mà chúa tể quỷ là ai tôi còn không biết, dracula? Nhầm rồi đấy là ma cà rồng mà, người ta cũng gọi là quỷ hút máu nữa, nhưng cũng xem là quỷ chứ? Hay là...oruku?! Bà nó, nếu thế thì ước gì ở đây có siêu nhân gao còn hơn ý !
Đang vò đầu bứt tai thì chợt tôi nghe có tiếng nói phía sau.
- Cô là ai?
Giật cả mình. Quay lại, tôi trợn tròn mắt trước kẻ không biết điều, định gào vào mặt hắn mà bảo hãy bỏ cái thói đứng đằng sau lưng người ta mà nói đi thì lại bị kẻ đó làm cho giật mình lần hai. Tôi mở tròn mắt hơi bị shock trước cách ăn mặc không còn từ nào phù hợp bằng từ quái đản để miêu tả cách ăn mặc của hắn. Nóng thế này, cụ thể là giữa một buổi sáng mùa hè (cũng gần trưa rồi) mà mặc cái áo choàng trùm kín mít từ đầu đến chân không thấy mặt mũi y chang phù thủy, nhìn mà phát sốt. Thấy tôi mắt chữ a mồm chữ o, có lẽ trông rất ngu, nên hắn ta hỏi tiếp với cái giọng vẻ khinh khỉnh:
- Có phải học sinh cuối cùng chuyển đến trung học South Devil năm nay không?
- Ơ vâng...sao anh...biết?
- Thì mặc đồng phục kia còn gì!
- À...
Bà nó, tôi hỏi đúng là thừa! Ê khoan đã, "sao anh biết tôi là học sinh cuối cùng chứ?"- tôi lại hỏi. Không lẽ đây là thầy bói sao trời?
- Bình thường không ai lai vãng quanh đây cả, mà hôm nay kết giới của trường sắp đóng lại rồi, chỉ đợi học sinh cuối cùng nhập học, hơn nữa...
Tự nhiên tôi lại thấy hồi hộp, hơn nữa cái gì????
- Trông cái mặt đần đần, chắc là học sinh mới không biết đường vào trường nên mới ngồi đây chờ người đến giúp!
TỨC LỘN CẢ RUỘT! "trông cái mặt đần đần"? Thằng điên vênh váo này là ai mà dám nói tôi "đần đần" vậy? Dám chọc tới chị hả, tức thật rồi đấy, bây giờ dù mi có là quỷ sa tăng hay thần tiên giáng thế ta cũng cóc sợ nữa đâu!
Tôi đứng vụt dậy kéo vạt áo choàng của "thằng điên vênh váo" lại nói:
- Đừng đùa chứ, muốn gây sự hay muốn đánh lộn bà cô này chấp tất đó!
Tôi không dễ bắt nạt đâu nha, dù gì tôi cũng là một con quỷ,tuy không biết dùng phép thuật nhưng không bao giờ bị thương, huống hồ trước đây ở trường cũ tôi còn là một đứa có máu mặt, giỏi đụng tôi xem!
Nhưng ý nghĩ đó và bao nhiêu máu anh hùng đang phun trào như núi lửa sắp hoạt động bỗng chốc tịt ngóm khi mũ trùm đầu của "thằng điên vênh váo" do lực tay hơi quá đà của tôi kéo áo choàng làm nó rơi xuống theo.
- Cô làm cái quái gì thế?
- Ơ...tôi...
Đằng sau lớp áo choàng kín mít, khuôn mặt "thằng điên vênh váo" hiện ra, bà nội ơi, gì thế này?
Tự nhiên đầu óc tôi quay mòng mòng, ý nghĩ duy nhất là có được món bảo bối nào đó của Doraemon để quay ngược thời gian lại. Tôi thề...huhu...sẽ không làm những hành động lỗ mãng như vừa rồi mà sẽ hành xử thục nữ" hơn.