Chap 36
....
- ... Đau .... đau quá! - tiếng rên rỉ của Linh cất lên yếu ớt.
...
- Cậu chủ, con nhỏ mê sảng thì phải!
- XỐI NƯỚC LẠNH VÀO!
- ....Nhưng....thưa cậu...?
- LÀM ĐI!
- Vâng!
Tên chủ nhân nhìn cô nhóc bằng đôi mắt khép hờ, đưa tay nâng cằm cô lên, ngó nghiêng một hồi rồi nói:
- Tầm thường quá, cái thứ như này có gì đáng để phải lo lắng đâu, đúng không....quận chúa?
- Ngươi im đi, xử lí con nhỏ cho khéo vào!
Luciana vội quay người bỏ đi, trước khi tên tay sai kia mang nước đến.
- Hắn ta thích ả quỷ khiếm khuyết này chứ đâu có thích cô, cô nên nghĩ lại đi, rõ ràng là...
- Ngươi đừng có can thiệp vào chuyện của ta, ở thế giới quỷ này, đâu cần biết có thích hay là không chứ?
SẦM!!!!!!!!!!!!
Luciana bước ra ngoài và kéo mạnh cánh cửa, bỏ lại tên chủ nhân bí ẩn một mình cùng với kẻ mà họ vừa bắt cóc. Con bé cảm thấy vô cùng bức bối, trong đầu, bữa tiệc prom đêm qua lại hiện lên giống như trêu ngươi...
Bóng dáng Linh vừa khuất, Ren đã đẩy mạnh Luciana ra, lạnh lùng tước đoạt chút hạnh phúc nhỏ nhoi mà cậu vừa ban phát cho con bé, đưa tay chùi mạnh miệng mình. Nó giống như một cái tát thẳng vào mặt con bé vậy, thì ra.... đó chính là câu trả lời dành cho cô sao? Nhất quyết không chấp nhận cô?
Quyền năng của Ren thậm chí còn mạnh hơn cả khả năng mà chiếc nhẫn có thể thực hiện, hơn nữa, điều ước của chiếc nhẫn vốn không dành cho Luciana, mà dành cho người con gái đầu tiên đã chạm vào nó.
Tình yêu của con bé sẽ không có hồi đáp, bởi vì nó không xuất phát từ cả hai phía. Dễ hiểu tại sao trong câu chuyện Aladin và cây đèn thần, thần đèn với tài phép cao như thế mà vẫn không thực hiện được ba điều, một trong ba điều chính là không thể làm ột người buộc phải yêu ai đó.
"Không, ta không chấp nhận, ta có gì không bằng con nhỏ khuyết tật đó chứ? Ta không bỏ cuộc đâu!"- con bé thầm nghĩ.
.............
- Gì chứ? Nói tôi đừng can thiệp chuyện của cô? Chẳng phải cô đang nhờ tôi can thiệp đây sao?
Tên chủ nhân cười nhạt: "Cô cũng cáo lắm, tránh mặt để con ranh này không phát hiện mình đứng đằng sau sao? Haha...giá như cô đừng ngốc nghếch đâm đầu vào hắn thì cô đã không phải khổ sở như bây giờ!"
Hắn liếc nhìn Linh, cô nhóc đang bị trói chặt vào cột, gương mặt xanh xao, mồ hôi càng lúc càng đổ ra nhiều đến nỗi ướt đẫm cả áo. Cánh tay cô bị bẻ gãy đã gần lành lại nhưng cơn đau vẫn tiếp tục được nhân lên, làm cô cứ liên tục rơi vào trạng thái mê sảng...
...
"Quỷ ư?
......Con không phải là người sao mẹ?....
......Mẹ ơi, ở đây họ nói.....con là một con quỷ không hoàn thiện, một con quỷ khiếm khuyết....là sao hả mẹ?
Sao họ lại biết bay vậy? Còn con, con không biết.....và cả khả năng của con nữa, tại sao nó cũng không hoàn thiện vậy?...
....Dù sao thì, con vẫn đang cố gắng hoà nhập, mẹ ạ!...
.....Thật may mắn, ở đây con cũng có một vài người bạn tốt, họ rất quan tâm con mẹ ạ...
....nhưng...
.....nơi này... có một người khiến con thật sự không biết phải làm sao....
..... ban đầu thì lạnh lùng với con, sau đó thì không ngừng trêu chọc, .....còn giờ đây, người ấy lại làm cho trái tim con.......... đau quá mẹ ơi.....
.....người ấy với con, rõ ràng là hai thái cực. Người ấy hoàn thiện về mọi mặt, còn con.....
......có lẽ vì thế, người ấy ghét con rồi mẹ ạ, coi con như món đồ chơi vậy....
.....hồi nhỏ, khi đọc truyện cổ tích, con từng nghĩ rằng vị của nụ hôn chắc là rất ngọt....bây giờ con biết rồi.....nó không chỉ đắng, nó đã làm con đau....
.....mẹ ơi, con muốn về lại thế giới cũ, nơi mà không có ai làm con phải đau như thế cả....
........... đau quá, tại sao đau như vậy.......?
.....
........trái tim của con...
.....hình như........chảy máu rồi......"
...
- Đau... đau quá... - cô nhóc tiếp tục rên rỉ, nửa như tỉnh mà nửa như không.
- Đau lắm sao?
Giọng nói của tên chủ nhân bí ẩn lại vang lên, hắn rút ra một con dao màu xanh phát quang - màu đặc trưng của chất độc farin, cứa một đường dài lên vai cô nhóc.
"Hành hạ cô gái của hậu duệ quỷ giới xem ra cũng không tệ chút nào"- hắn nhếch môi cười.
- Á!!!!!!!!!!!!!!!
Cô nhóc thét lên, cơn đau dữ dội làm cô dần bừng tỉnh.
...
- Cậu chủ, nước đây!
Gã tay sai đã mang đến một xô nước, sẵn sàng nhận mệnh lệnh tiếp theo. Tên chủ nhân hất hàm về phía cô nhóc ra hiệu. Ngay lập tức, cả xô nước đổ ụp xuống thân thể cô ...
ÀOOOOOOOOOOOOOO.....
Nước chảy vào vết thương, xót ghê gớm. Cơn đau cũ, cơn đau mới ập đến kéo cô nhóc về với thực tại. Cô mở mắt nhìn xung quanh, một khung cảnh lạ hoắc, tường làm bằng đá ong xám xịt, bốn bề kín như bưng, không khí khô khốc đến đáng sợ. Tuy nhiên, ánh sáng ở đây cũng đủ để cô nhóc nhìn rõ khuôn mặt kẻ đứng đối diện mình.
Mái tóc, đôi môi, gương mặt, mọi thứ đều hết sức hoàn hảo, và đặc biệt hơn cả chính là đôi mắt của người đó, đôi mắt phát ra những tia nhìn vừa đáng sợ vừa cuốn hút đẹp đến nao lòng, một đôi mắt màu hổ phách quen thuộc.
Chẳng nhẽ cô đang mơ sao? Trên đời này còn có kẻ đủ hoàn mĩ được như cái người đã làm trái tim cô đau đớn đến tột cùng đó hay sao? Còn sao?
- Chuyện gì vậy? Một nhát dao ít quá à?
Giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên, giây phút đó, cô nhóc cảm thấy dường như mình càng lún sâu hơn vào bất hạnh. Cô không muốn tin vào cái hình ảnh mà mình đang được thấy nữa. Tại sao?
- Anh là......Ren?
---------------------
RẦM RẦM....
Chỉ Nhược gõ mạnh lên cánh cửa phòng 207.
- Mở cửa đi mà! Tôi có việc gấp!
RẦM RẦM...
- Làm ơn m....
Cô đang định nói tiếp thì vội im bặt, trống ngực bỗng đập rộn ràng. Cánh cửa bật mở:
- Có chuyện gì vậy, đây là kí túc xá nam mà? - Shirou nhìn Chỉ Nhược ra chiều khó hiểu.
- M...Mình muốn hỏi.... L...Lung Linh....ukm....cô ấy có đến đây không?
- Không, có chuyện gì vậy?
- Tối qua sau khi tan tiệc prom, cô ấy không trở về phòng. Mình...mình được biết đây là phòng lúc trước của cô ấy nên đến hỏi.... à, nếu như mình làm phiền thì mình sẽ đi ngay....
- Cô ta không về phòng sao?
Ren đột nhiên xuất hiện làm Chỉ Nhược mặt đang đỏ lại càng đỏ hơn:
- A.....Vâng.... à, mình tìm thấy cái nơ kẹp tóc của cô ấy rơi ở hành lang...... hình như nó....
Cô bạn chưa kịp nói xong thì cậu nhóc đã giật phắt lấy. Đột nhiên, gương mặt cậu biến sắc...
- Cái gì thế này? Máu???
Là máu của cô ấy?
- KHỐN THẬT!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Cậu nhóc lại gào lên, lao thẳng người ra ngoài ban công. Cái khỉ gì vậy chứ? Cảm giác này lại đến nữa, cô luôn gặp nguy hiểm khi mà cậu không có mặt là sao, tại sao mỗi lần cô chạy đi lại là một lần cô rơi vào vòng nguy hiểm vậy chứ? Muốn cậu chết mới vừa lòng hay sao?
Có lẽ phải trói chặt cô vào người thì cậu mới yên tâm mất, nhưng cậu không thể giữ cô bên mình được nữa rồi, bởi vì khả năng đó của cậu đang hình thành, và cậu sợ, cậu giết cô ấy mất.....
Không thể thế được!!!!
Từ giờ cho đến lễ trưởng thành, có lẽ đây là cơ hội cuối cùng, cậu được ở bên cô ấy...
Dù cô ấy đang ở đâu, bằng mọi giá, cậu nhất định không thể để chuyện gì xảy ra với cô ấy được.
"Đừng có để bị làm sao đó, con vịt ngốc nghếch, đợi tôi đến!"