Chap 47
RẦM!!!!!!!!!!!
Cánh cửa to lớn bị đẩy ra bởi một lực mạnh, rất mạnh, bất chấp trên đó phủ đầy kim cương hay có đính bao nhiêu ngọc quý, cậu chẳng tiếc. Bởi vì cậu đâu phải là cô ấy mà ngồi đó nhẩm tính về mức độ thiệt hại mình vừa gây ra. Quan trọng hơn....
Kim cương hay vàng bạc gì đó, ở thế giới quỷ này không mua được một cái kẹo =]]
- Thằng ranh, mày không thể tao nhã một chút được sao?
Vua quỷ nói bằng chất giọng đầy quyền lực. Lão ta đang khiển trách con mình đấy, lời trách móc từ một vị vua đấy, lần thứ.....n từ khi Ren chào đời, và chắc chắn nếu không có gì bất thường xảy ra, sẽ có lần thứ n+1 nữa.
Nhìn thái độ dửng dưng và ánh mắt phớt lờ mình của thằng con độc nhất, lão cũng không biết có nên hạnh phúc không khi sinh ra một đứa giống cha nó đến từng mi-li-mét thế này, thậm chí còn nhỉnh hơn cả "lớp người đi trước" về nhiều mặt.
Dù sao thì đó cũng là điều tất lẽ dĩ ngẫu thôi. Vua quỷ ngừng lại một lát, lão xoay lưng đi về phía bức tường đối diện - nơi có treo bức tranh khổ lớn của một nữ devil xinh đẹp với cây đàn lia trên tay, khuôn mặt ửng hồng, mái tóc vàng kim sáng rực và nụ cười hạnh phúc chưa bao giờ tắt.
Một devil cực kì diễm lệ.
...
- Tại sao ông lại muốn cô ấy phải chết?
Giọng Ren trầm lạnh đến đáng sợ.
- Mày đang ám chỉ con bé khiếm khuyết của gia đình Ahzin phải không?
- Tôi ám chỉ ai hẳn ông phải là người hiểu rõ hơn cả chứ?.... - cậu nhóc cười châm biếm-....ông đã hạ lệnh giết cô ấy phải không, tôi biết người đứng đằng sau chỉ thị cho con nhỏ Luciana làm chuyện đó chính là ông.
- Lí do gì mày lại nghĩ là ta chỉ thị?....- lão cười nửa miệng nhìn Ren, ánh mắt có phần xem thường-....hả con trai?
Đôi mắt Ren ánh lên tia căm phẫn, trong lòng cậu, một ngọn lửa tức giận bùng cháy dữ dội.
- Ông tưởng tôi không biết điều tra ư? Không có lệnh của ông, cô ta dám sao? - cậu nhóc gằn giọng.
".........."
RẦMMMMMMMMMMMM
Ren đá văng cái bàn đá nặng trịch đặt gần đó, ngữ khí tức giận tột độ:
- KHỐN KIẾP!!! Trả lời đi, ông nhất định phải dồn cô ấy đến đường cùng sao? Chỉ vì muốn tôi thành thân với kẻ mà ông đã sắp đặt à???
Vua quỷ, trái với tâm trạng bột phát của con trai, lão tỏ ra khá bình thản. Mãi một lúc lâu sau đó, lão mới lại cất tiếng:
- Hay thật, một con ranh lại có thể làm mày tỏ thái độ như vậy với cha, xem ra cũng không tầm thường nhỉ? ..........Yêu sâu nặng rồi sao, con trai?
- ÔNG...!!!!!!!!
Nhếch môi lần nữa để lộ nụ cười nửa miệng nhưng dường như mang theo chút chua xót, vua quỷ nhìn vào bức tranh trên tường. Chậm rãi đặt một tay lên đôi mắt người phụ nữ trong đó, lão nói:
- Đừng kích động như thế, không giống mày đâu Ren!
"........."
Cậu nhóc trừng mắt nhìn lão, hai tay nắm chặt đến nỗi nếu đứng gần, ta có thể nghe thấy tiếng những khớp xương chuyển động tạo thành tiếng kêu răng rắc.
- Còn nhớ tại sao mẹ của mày chết không? Mà nói cho chính xác thì, còn nhớ nguyên nhân tại sao tất cả các hậu duệ đều không bao giờ có cơ hội nhìn thấy hoàng mẫu không?
Cả người cậu nhóc có phần chấn động khi nghe câu hỏi của lão, đôi mày đẹp như vẽ của cậu nhíu lại thắc mắc. Lão hỏi vậy là có ý gì?
- Do sinh con cho chúa tể....phải không?
Giọng cậu nhóc trầm xuống, đôi tay đang nắm càng khép chặt hơn. Phải rồi, để truyền thụ đầy đủ những năng lực thần thánh gì đó ột đứa con mai sau sẽ là vua quỷ tương lai, lại càng không được phép sinh ra con gái, dù muốn hay không cũng khó lòng mà sống được.
Hơn nữa, với cậu mà nói, mọi chuyện đâu có dừng lại ở đó...
- Rốt cuộc ý ông là gì chứ? - Ren nhìn thẳng vào chúa tể quỷ, đôi tay lại nắm chặt thêm.
- Sao hôm nay mày ngốc nghếch vậy con trai? Hay là cố tình không hiểu rồi?
Ren không đáp. Thật ra trong lòng cậu đã có sẵn câu trả lời, chỉ là.....cậu sợ phải chính tai nghe cái đáp án kinh khủng ấy.
Không gian bỗng chốc trở nên tĩnh lặng đến tù túng, chẳng một ai muốn mở miệng nói tiếp. Sau cùng, chính vua quỷ là người phá tan sự yên ắng đó...
- Căm hận ta lắm phải không con trai? Hậu duệ các đời kể cả ta đều được tự do lựa chọn hậu cung, nhưng đến phiên mình thì mày lại không thể?
"........."
- Hoàng mẫu của mày - Lucia cũng là một devil quý tộc xuất thân từ chi tộc vampire, tuy là không có khả năng bất tử nhưng lại là một devil hoàn thiện và xuất sắc, cô ấy có thể dùng tiếng đàn mê hoặc mọi sinh vật và truyền sự ám ảnh đi khắp các nơi trong quỷ giới, một devil có nụ cười đẹp hơn cả những thiên thần. Ngay từ lần đầu ta gặp cô ấy ta đã quyết định, vị trí hậu cung hậu duệ ngoại trừ cô ấy ra sẽ không dành cho bất kì ai khác...
"........."
- ...Ta đã hấp tấp chọn cô ấy - chọn người ta yêu mà quên rằng sau khi cô ấy sinh ra mày...- lão chầm chậm quay về phía Ren-....ta sẽ vĩnh viễn mất đi cô ấy, sẽ không bao giờ còn có thể nhìn thấy cô ấy trên đời.
- Tôi.... - Ren nhìn cha mình, bàn tay cậu có phần nơi lỏng hơn.
- Trường hợp duy nhất mà ta biết hậu cung không chết, đó là do chúa tể đời thứ 163 cách đây 550 năm dùng năng lực phục sinh để cứu sống.....nhưng đâu phải chúa tể nào cũng mang trong mình cái khả năng đó chứ?
"......."
- Cắt đứt mọi thứ càng sớm sẽ càng bớt đau khổ, tốt nhất là mày nên để tâm hơn đến Luciana, con bé này có năng lực bất tử hiếm gặp, sẽ có thể đồng hành bên mày suốt cuộc đời, hiểu không con trai?
Nói đoạn, vua quỷ vỗ nhẹ lên vai cậu nhóc rồi biến mất khỏi căn phòng.
Còn lại một mình Ren, cậu vẫn đứng im không hề nhúc nhích, đôi tay cậu giờ đã chảy máu nhỏ giọt trên sàn nhà do lực siết quá mạnh, dù vậy nó vẫn chẳng thể làm át đi nỗi đau lớn hơn vạn lần trong trái tim cậu lúc này.
Cộc cộc...
Có tiếng gõ cửa và giọng chị Polin từ ngoài vọng vào:
- Điện hạ, mời ngài đi thay y phục chuẩn bị cho đại lễ!
"........"
- Điện hạ?
- Cho người mang đến đây đi! - tiếng cậu nhóc vọng ra.
- Thưa vâng!
...
Trong phòng, lại một lần nữa không gian quay trở về trạng thái tĩnh mịch đến đáng sợ. Máu từ tay cậu nhóc vẫn tiếp tục nhỏ xuống loang lổ trên lớp sàn khảm đá quý, toàn thân cậu bắt đầu run rẩy, rồi dường như không chịu nổi, cậu khuỵu hẳn người xuống chống tay lên sàn cố ngăn màu hổ phách trong mắt mình chuyển đỏ... Độc tính của farin xanh cấp cao thực sự quá bá đạo rồi...
"Dù sao đi nữa, Luciana, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!....
.....Kể cả con chó trung thành của cô nữa."
-------------------
- Nhanh nào devil nhỏ, cậu chạy chậm quá!
Ba Mắt vừa nói vừa kéo tay tôi mải miết chạy như bị ma đuổi.
- Nhanh lên kẻo đông là bọn mình mất cơ hội nhìn thấy đoàn rước đó, devil nhỏ, cậu cố gắng lên chút đi!!!
Tôi vừa chạy vừa há miệng thật to để không khí tràn vào phổi nhiều nhiều một chút, công nhận với khả năng chạy này của Ba Mắt, biết bay cũng chỉ là thừa thôi, cậu ấy dư sức giật giải quán quân môn điền kinh ở thế vận hội ý chứ.
Thành thật mà nói tôi cũng muốn chạy cho nhanh để Ba Mắt đỡ phải giục, khổ cái thần kinh vận động của tôi dạo này không tốt lắm, hơn hết là, tôi thực sự không còn tâm trạng để làm bất cứ điều gì nữa.
Tôi trở về đây đâu phải là để đi xem hắn ta "rước nàng về dinh" đâu, tôi trở về đây là để...
- ĐẾN RỒI KÌA!!! TRÔNG KÌA, TRÔNG KÌA!!!!
Tiếng Ba Mắt hét làm tôi như sực tỉnh. Vội nhìn theo hướng tay chỉ của cậu ấy, tôi bàng hoàng không tin nổi vào mắt mình nữa. Trước mặt tôi là cả một cảnh tượng hoành tráng đến mức tôi không biết phải miêu tả ra sao để diễn đạt cho hết những gì mình đang được thấy.
Có xa xỉ quá không? Khi mà.....
....Đám cưới được tổ chức trong một toà lầu toàn bộ đều làm từ pha lê trong suốt lơ lửng giữa bầu trời, xung quanh ánh nến trang hoàng rực rỡ khiến màn đêm dường như không còn là đêm nữa. Hàng vạn devil lớn nhỏ đều tụ tập về đây để chứng kiến đại lễ cả trăm năm mới có một lần, không khí ồn ào náo nhiệt dù buổi tiệc còn lâu mới mở màn và cũng chẳng biết sẽ kéo dài trong bao lâu.
Khung cảnh này dám cá sẽ bán rẻ tất cả các quan điểm của con người về một địa ngục chỉ có mấy thây ma lượn qua lượn lại, ánh sáng không đủ, vô cùng đáng sợ, chỉ có đến mà không có về, vân vân và nhiều vân.
Đang mải quan sát + ngắm nghía để rồi trầm trồ và thốt lên không thể tin được, tôi và cả Ba Mắt đều bị giật mình vì tiếng hô dõng dạc:
- Hậu duệ điện hạ, quận chúa điện hạ giá lâm!!!!!!!!!!!!!
Tôi còn chưa kịp rủa thầm tên devil chết tiệt nào đó volume gì mà to khiếp thì đã bị Ba Mắt kéo sụp xuống quỳ cùng một lúc với hàng vạn devil khác đang có mặt ở đó trong vai trò.....diễn viên quần chúng!!!
Tất cả các devil, từ quỷ lớn đến quỷ nhỏ, hoàn thiện hay khiếm khuyết đều chung một sự tôn kính và run sợ, tuyệt nhiên không ai dám ngẩng đầu lên (Ạch, thế thì đi ngắm cái quái gì chòy???)
Có lẽ chỉ mình tôi là "phần tử cực đoan" duy nhất dám ngẩng đầu lên chống chọi với thời tiết. Ukm, tình hình là tôi trông thấy có một đoàn rất chi là nhiều devil đang chuẩn bị đi tới, dẫn đầu là hai đứa bé gái tay cầm giỏ đựng cánh hoa vừa bước từng bước một kiểu như người ta lên cầu thang trên .... không khí, tay vừa rắc rắc những cánh hoa đủ màu, đủ hương thơm (có mũi và mắt tôi làm chứng).
Theo sau đó là một couple prince - princess nhìn như bước ra từ..... truyện tranh và truyện cổ tích, cặp đôi mà ai-cũng-biết-là-ai-rồi-đấy. Nữ chính, princess khoác trên mình một chiếc váy mà tác giả không biết làm từ chất liệu gì chỉ biết là rất + rất + rất +....+ rất đẹp và chắc chắn không bán ở bất kì tiệm đồ cưới nào thuộc phạm vi thế-giới-con-người.
Tiếp đó, bên cạnh princess là một anh chàng, cao trên mét 85, nặng rất nhiều kilôgam, đẹp trai quá đáng, trang phục làm bằng chất liệu gì đó tác giả bó tay, chỉ biết là đẹp và có màu mà tội phạm ưa chuộng =]] chắc là nam chính - người sẽ làm cho nữ phụ đau lòng!
Haizzz.....buồn một cái, nữ phụ trong trường hợp này tất lẽ dĩ ngẫu là tôi mới đau chứ TTTTTTT- - - - - - - - - TTTTTTT
Tôi cứ nhìn về phía đoàn devil đó mãi cho đến khi họ chỉ còn cách chỗ chúng tôi đang quỳ độ hơn mười bước chân. Càng gần, tôi càng cảm thấy ngực mình thắt lại và ngày một khó thở, tim đập nhanh hơn, mồ hôi rịn ra đầy trán. Lúc này, tôi đã cúi gằm mặt xuống gần sát đất, cách duy nhất để tôi xác định vị trí đoàn rước chính là nhìn vị trí bước chân.
Một đôi chân đi qua....
Hai đôi chân đi qua....
Ba đôi chân đi qua....
Ơ....sao cái cặp chân tiếp theo này dừng lại rồi? Quái, sao cả đám chân đằng sau cũng dừng lại rồi? Mà......sao cặp chân dừng lại đầu tiên nhìn "ngon" thế nhỉ??? Hình như chân con trai ý, hình như chân rất dài ý, hình như.....
MÀ KHOAN!!!!!!
Đừng bảo với tôi rằng.......
cái cặp chân này....
chính là của......
Đầu tôi chầm chậm ngước lên, mắt tôi mở to dần dần rồi trợn cả lên vì không thể thay miệng hét TẠI SAO LẠI THẾ?
Là HẮN!
Tôi ngồi, chính xác là nửa ngồi nửa quỳ, bất động.
Cả đoàn rước đã dừng lại hẳn, chỉ vì một cặp chân nào đó thật đáng ghét tự nhiên dừng lại, và quay sang đây, quay về phía TÔI (GOD!!! Tôi tự hỏi là mắt hắn quá tinh hay là hắn có khả năng của mấy em chó nghiệp vụ nhỉ???).
Luciana cũng theo hướng nhìn của hắn đánh mắt về phía tôi, bắt gặp kẻ đang quỳ bên dưới là TÔI, thiên thần lập tức nở nụ cười trắng sáng hơn cả cái váy đang mặc và vội vàng nắm chặt lấy tay "her husband" như kiểu sợ chàng sẽ mọc cánh bay mất vậy. Thái độ không giải thích được, tóm lại là tôi không quan tâm lắm, bởi vì tôi bây giờ còn phải lo đối diện với ánh mắt đa tâm trạng của hắn dành ình.
Thịch!
Tim tôi như muốn mọc chân tự sút mình ra khỏi lồng ngực vậy, không thể làm được, nó bắt đầu dở chứng tự hành hạ bản thân. Nhói, một lần không đủ, lần nữa, nhiều lần nữa,....không được rồi, hình như nó kiếm đâu ra con dao nhọn hoắt để tự làm tổn thương, không được rồi....
Đau quá....
"Sao tự nhiên lại đau thế này?...."
Đau quá....
"Hay là đi khỏi đây?"
"Được không?"
"Nhưng chân mình cứng đờ ra rồi"
" Hình như Luciana đang nói gì với mình ý...mừng mình đến chia vui thì phải....không nghe rõ, tai mình đình công rồi!...Mà mình đâu có đến vì chuyện đó....mình đến là vì....."
"Nhưng muộn rồi......muộn mất rồi còn gì....
Không được nói nữa.....cũng không được hỏi......nhưng mình muốn hỏi quá.....
Tại sao hắn dùng tên mình làm "công tắc" đèn chứ?
Tại sao cứu mình?
Tại sao nói những lời khó hiểu đó với mình, còn hôn mình nữa?
Và......tại sao làm mình...... đau thế này?
Mình muốn hỏi quá.....Nhưng không còn cơ hội nữa rồi."
Phải làm gì đây?
...
Tôi chống tay loạng choạng đứng dậy đáp lời Luciana:
- Chào, à mình....ukm......chúc hai người......hạnh phúc nhé!
Tự tát vào mặt mình là đây.
Tôi thấy mình đáng được trao giải Oscar cho phần diễn xuất giả-vờ-làm-khách-và-đang-rất-vui vừa rồi. Tôi chỉ nghe loáng thoáng thiên thần trong tôi bảo là tôi rất cao thượng, còn ác quỷ trong tôi nói rằng tôi đáng bị xử trảm vì tội che đậy cảm xúc. Tôi cũng chẳng biết đâu là đúng nhưng phần thưởng đầu tiên mà tôi nhận được là ánh mắt đau đáu của hắn khi nhìn tôi, nhưng hắn không nói dù chỉ một lời nào cả.
- To gan, loại quỷ hạng bét mà dám đứng nói chuyện với quận chúa điện hạ!
Có tiếng nạt lớn của một devil đứng tuổi, chắc là quý tộc gì đấy, tôi đoán thế. PHÂN BIỆT, trời ơi phân biệt! Tôi muốn bay về nhà ngay lập tức lắm rồi đấy, các người nghĩ bà đây lòng tự trọng bằng cái móng tay chắc?
- Không sao, cô ấy là bạn cùng lớp của ta, bỏ qua đi!
Luciana nhẹ nhàng nói.
Tôi vội rối rít xin lỗi rồi làm động tác như của mấy người mắc bệnh đãng trí đưa tay gõ đánh cộc một cái vào đầu giả bộ:
- Thôi chết, mình chợt nhớ ra là có việc gấp phải giải quyết, chắc là không ở lại chung vui với mọi người được đâu, mình về trước nhé!
Nói rồi, chẳng cần biết ai đó có đồng ý hay là không, tôi quay đầu chạy biến.
Bởi vì chỉ cần chậm một chút, nước mắt sẽ rơi....
Bởi vì chỉ cần chậm một chút, trái tim đang bị thương... sẽ lại chảy máu
...
Nhưng tôi là một mọt phim chính hiệu cơ mà nhỉ, đáng ra theo như trong các kịch bản truyền hình thì phải kiểu như Lục Y Bình sau khi phá đám thành công đám cưới của cô em cùng cha khác mẹ thì chạy đi tìm cái cầu nào đó rồi giả bộ nhảy xuống cho ai kia hối hận suốt đời hoặc chí ít là bỏ cô dâu chạy theo mềnh =]] Oanh liệt là phải thế chứ, sao mà tôi lại trốn chui trốn nhủi thế này??? Hơn nữa. hình như có phần giống.....nàng tiên cá...
Trong kí ức của tôi, tôi nhớ là mẹ từng kể cho tôi nghe câu chuyện của con người viết về một nàng tiên cá.....
Nàng tiên cá là con vua thuỷ tề, đang sống sung sướng thì đen đủi gặp phải một chàng hoàng tử và dính tiếng sét ái tình từ đấy. Để gặp lại hoàng tử, nàng tiên cá đã đánh đổi giọng hát của mình để lấy đôi chân con người và chấp nhận hoá thành bọt biển nếu hoàng tử không đáp lại tình yêu của cô. Kết cục câu chuyện là tên hoàng tử đáng ghét đi lấy cô công chúa nước láng giềng và nàng tiên cá trở thành bọt biển, bó tay!
Tôi đã hỏi mẹ rằng:
- Không có cách nào để nàng tiên cá trở lại làm người cá và sống cuộc sống hạnh phúc như trước sao mẹ?
- Có chứ con! Nàng tiên cá chỉ cần đâm hoàng tử thì lời nguyền sẽ bị vô hiệu hoá.
- Vậy tại sao nàng ta không làm thế ạ, hoàng tử có yêu nàng ta đâu?
- Con ngốc của mẹ, đợi lớn lên một chút con sẽ hiểu, thực sự yêu một người nào đó thì chỉ cần người ấy hạnh phúc, dù là không phải bên ta, ta cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc theo. Phải chúc phúc cho họ chứ. Nếu nàng tiên cá đâm hoàng tử, chẳng phải sẽ có thêm rất nhiều người đau khổ sao, cô công chúa nước láng giềng, cha mẹ hoàng tử, và cả chính nàng tiên cá nữa.
...
Chúc phúc? Tôi đã làm rồi đó, nhưng bảo tôi phải hạnh phúc khi người ấy hạnh phúc bên cô gái khác ư?
Tôi chắc chắn không thể làm được.