Chap 50 (phần 2)
Nằm lì một chỗ không vận động đúng là cách thức tuyệt vời nhất để hành hạ xương sống. Chín tiếng, chắc thế, khoảng thời gian mà tôi ép hồn ép xác ở trên giường từ khi trở về từ lãnh địa quỷ - hay địa ngục, hiểu thế nào cũng được, tính cho đến giờ.
Mẹ tôi nói rằng, trong lịch sử loài quỷ, những con quỷ bị gọi là ngốc nghếch nhất cũng chưa bao giờ dám lao đầu vào cánh cổng liên thông lãnh địa khi đã được "quỷ nhãn" (cái con mắt to vật vã đảo qua đảo lại như bị kinh phong) trên cây thiêng cảnh cáo.
Tôi đoán là, nếu có kỷ lục Guiness dành cho những devil dở hơi nhất thì không khéo tôi lại đứng đầu cũng nên.
"Giáo sư tiến sĩ mẹ" của tôi, từ sau khi thấy cái bộ dạng thê thảm chễm chệ trên người con gái mình thì không ngừng "sạc" cho tôi một trận, nào là đi đâu cũng phải nói trước với các bậc phụ huynh, nào là kiến thức về thế giới quỷ của tôi còn quá hạn hẹp do đó liều lĩnh và chủ quan và bất cẩn và mấy cái khỉ gió kiểu đấy là không thể chấp nhận được. Đây là biểu hiện thường thấy của những đấng sinh thành khi con cái họ rơi vào tình trạng "cá không ăn muối mới ươn".
Biết rồi, biết rồi, tôi đáng chết! TTT- - - TTT
Haizzzz....Chỉ thương cho các cụ, để sinh ra và nuôi lớn rồi giáo dục đầy đủ ột devil "hai lúa" khiếm khuyết đầy mình như tôi, khỏi tưởng tượng cũng biết các cụ vất vả thế nào.
...
Không khí trong phòng khá ngột ngạt.
Chật vật mãi, tôi cũng lết được cái xác của mình xuống giường để lại gần cửa sổ hóng gió. Mấy miếng băng quấn khắp trên người nhân tiện chảy máu như thể được nước lấn tới làm tôi đau muốn chết.
Nguyên là, lửa kết giới ngoài tác dụng gây bỏng đủ kiểu trên cơ thể tội nghiệp của các bị hại thì còn có một tính năng ưu việt nữa là phản ứng tốt với nước mưa ở lãnh địa quỷ. Điều này khiến cho khả năng phục hồi vốn đã không ổn lắm của tôi đầu hàng vô điều kiện. Giáo sư tiến sĩ mẹ của tôi bảo thế.
Tuyệt vời nhất là, việc cơn đau bị nhân lên thì lại hoàn toàn không ảnh hưởng gì. Vậy mới biết, "bất công là tính ông trời, người đời bất mãn cũng đành bó tay" (châm ngôn tự chế cách đây hai giây).
Tôi ngước nhìn bầu trời mây đen vần vũ, chắc lại sắp mưa. Tốt, tôi thích mưa..... ừm, chỉ mưa ở thế giới này thôi, thế giới con người ý. Bởi vì có quá nhiều chuyện xảy ra ở thế giới quỷ khiến tôi đau lòng đều có sự xuất hiện của mưa. Tôi không ghét trời mưa được, cho nên tôi cố gắng để mình ghét mưa ở thế giới đó vậy.
Từng đợt gió thổi tới khiến tôi hơi lạnh, sấm chớp rền vang trên bầu trời đánh dấu cho sự khởi đầu của một cơn giông lớn. Hồi trước, gặp trời như thế này tôi thường rất khoái chí và công việc ưa thích là nhảy lên giường bật nhạc ầm ĩ rồi xem phim siêu nhân. Chả biết có quái đản không nhưng mà tôi thấy rất thú vị.
Còn bây giờ, tôi dù muốn cũng không thể nhảy nhót vì những vết thương đang cản trở, quan trọng hơn là, không biết đến bao giờ tôi mới lấy lại được tâm trạng hứng khởi để mà làm những việc tôi yêu thích giống hồi trước nữa.
Tôi quay đầu nhìn về phía góc tường nơi con cá sấu bông bị tôi ném đi đang nằm chỏng chơ, trái tim chợt thắt lại. Cái con cá sấu này được làm trông khá dễ thương, đôi mắt to sắc sảo, cặp lông mày thêu đậm cho biết giới tính rõ ràng không phải là "nữ", khuôn miệng với đúng một đường chỉ màu được may hơi nhếch lên tạo ra cái nét đểu giả khó lường. Gì chứ, trông cứ như là phiên bản chibi của tên đáng ghét đó vậy.
Nhặt con cá sấu lên, sau khi phủi phủi đám bụi dính trên người nó, tôi lại căng mắt ra nhìn...
Đúng, chính là con cá sấu xấu xa độc ác đó, là tên hồ ly bản chất bệnh hoạn không ai bằng, là đồ vênh váo suốt ngày lôi cái bộ mặt hách xì dầu ra bắt nạt tôi, là kẻ có khả năng làm con gái nhà lành khóc rồi ném cho họ cái nhìn ráo hoảnh mà không bị ăn gạch và cũng là người duy nhất có thể biến bạn thành con ngốc để bất chấp nguy hiểm cắm đầu chạy đến đám cưới của hắn và nhìn hắn tay trong tay với một em nào đấy đẹp hơn bạn cả tỉ lần, hoàn hảo hơn bạn cả tỉ lần, xứng đôi với hắn hơn bạn cả tỉ lần.
Ôm ghì lấy con cá sấu bông, nước mắt tôi đã lăn dài trên má tự khi nào. Tôi không muốn nhưng cũng không biết tại sao từ ngày gặp hắn, lệ trong mắt cứ tự động chảy, não cứ tự động nhớ và trái tim cũng tự động đau, đau rồi thì đau mãi không hết...
Tôi muốn chấm dứt cảm giác này, nhưng sao khó quá, chẳng tìm ra cách nào. Lý trí của tôi nói rằng tôi ghét hắn, nhưng tôi biết là không phải, chắc chắn không phải.
Mưa bắt đầu trút xuống hắt mạnh vào phòng, tôi cũng chẳng buồn đứng dậy đóng cửa sổ lại, chân như bị ghim chặt xuống nền nhà...
Bỗng...
DING DONG
Có tiếng chuông cửa vang lên. Có thể là tôi nghe nhầm, cũng có thể là tiếng chuông phát ra từ căn hộ bên cạnh. Ừm, ở đây thiếu gì nhà chuông cửa kêu "ding dong" chứ.
DING DONG
Tiếng chuông lần này nghe rõ mồn một, chắc chắn là tiếng chuông cửa của nhà tôi rồi. Nhưng cũng có thể là bọn trẻ con hàng xóm bấm chuông phá phách chứ, ừm, đúng thế, có thể lắm.
Sau khi kiếm ình một lí do để làm biếng, tôi quyết định không xuống mở cửa.
DING DONG
"Giời ạ, bực mình, không thấy chủ nhà ra thì đi đi chứ!" - tôi gào thầm trong đầu.
DING DONG
Không muốn ra chút nào cả, tôi được phép lười vì đây là đặc quyền của bệnh nhân. Với lại, ai bảo họ đến đúng lúc mẹ tôi ra ngoài chứ. Số đen ráng chịu.
"..............."
Tôi lắng tai nghe, không còn tiếng chuông nữa, đang định thở phào thì một đợt "tra tấn" kinh hoàng ập đến.
DING DONG DING DONG DING DONG DING DONG DING DONG DING DONG DING DONG DING DONG DING DONG DING DONG ...
OH------------------MY----------------------GOD!!!!!!!!!!!!!!!
Chắc chắn là bọn trẻ con phá phách rồi, tôi tức lộn cả ruột. Thế là bằng hết sức bình sinh, tôi lau nước mắt rồi cố gắng lết xuống tầng một để mở cửa.
"Bọn nhóc không biết điều, chỉ giỏi phá làng phá xóm, hôm nay chúng mày chết với chị!" - tôi thầm nghĩ, tinh thần ăn thua đủ không khác gì núi lửa phun trào.
CẠCH!!!
- ĐỊNH PHÁ CHUÔNG NHÀ CHỊ HẢ MẤY THẰNG RANH NÀY?????
Tôi mở cửa thật nhanh đồng thời hét ầm lên. Và dường như ngay lập tức, toàn bộ thân thể tôi chợt đông cứng cả lại.
Trước mặt tôi là một dáng người cao lớn quen thuộc, rất cao, cao hơn tôi nhiều, trên mình vận bộ đồ đen toàn tập, nước da đẹp hoàn hảo đến mức lúc nào tôi cũng phải ghen tị và đi kèm là ánh mắt hổ phách nguy hiểm có giấu bom nguyên tử. Đố các độc giả thân yêu, cái mặt này là của đồ khốn kiếp nào đấy?
Tất nhiên câu trả lời ngoài con cá sấu kaiman châu Phi ra chắc hết rồi nhỉ?
- Xin lỗi, anh tìm nhầm nhà rồi! - tôi nói, tay nhanh chóng khép cửa lại.
BỘP!!!
Hắn đưa chân chen vào giữa khe cửa và bức tường ngăn không cho tôi "đuổi khách", khoé miệng nhếch lên nhìn rất chi là nham hiểm.
- Sợ tôi ăn thịt cô à?
Hắn phát biểu. Trời ơi cái giọng, cái giọng nghe có lọt tai không chứ trời ơi?
"..............."
- Sao không nói gì nữa...- hắn cười cợt -....hay là cắn phải lưỡi rồi???
".............."
Hừ, có bà nội anh cắn phải lưỡi, đồ con quạ xui xẻo. Và..... được rồi, có cần phải dí sát cái mặt hồ ly đó của anh lại gần tôi như thế không chứ?
...
Thấy tôi nhất định không chịu mở miệng, nói cách khác là có cạy miệng cũng không moi được lời nào cả, hắn chỉ im lặng đứng nhìn, đôi mắt sắc bén quét một vòng trên người tôi - chỗ nào cũng quấn đầy băng trắng, à không, nhiều nơi máu thấm cả ra biến thành đỏ quạch, trông khá đáng sợ. May là cái mặt của tôi chỉ hơi bỏng chút xíu, nếu không có lẽ tôi cũng chẳng đủ can đảm thò đầu ra đường.
Chợt, hắn nắm lấy bàn tay trái của tôi đưa lên trước mặt, đôi mắt khẽ nheo lại. Tôi điên rồi, tôi bị điên rồi, sao tôi lại thấy trong đó đầy vẻ xót xa chứ? Hắn ta chắc chắn đến đây là để cười nhạo sự ngu ngốc của tôi nên mới bị thế này thì đúng hơn. Xót xa cho tôi ư? Hắn làm gì tốt thế!
- Đau không?
Hắn nhìn chăm chú vào vết thương đang rỉ máu trên tay tôi, hỏi khẽ. Tự nhiên tôi thấy ngực mình thắt lại, khoé mắt bỗng chốc cay xộc. Bà nó chứ, sao mấy tên Sở Khanh nham hiểm lúc nào cũng giỏi mồm mép nhỉ? Tôi cố gắng giật mạnh tay về nhưng hắn cứ nắm chặt lấy, đôi mày nhíu lại.
- Buông ra, ai cần anh lo chứ, anh về đi, về với cô vợ xinh đẹp tuyệt trần vừa mới cưới của anh ý!
Tôi hét vào mặt hắn, tay cố giật mạnh ra hết sức có thể, dù vậy, tất nhiên là vẫn không thành công.
- Cô ghen à, vịt con? - hắn lại nhe răng cười phớ lớ, chết tiệt.
- Nằm mơ đi, buông tay tôi ra!
Tôi lại hét, cố gắng thoát khỏi gọng kìm của hắn mà không được. Xem nào, để đối phó với những hành vi đồi bại mang tính chất sàm sỡ như thế này của nam chính, tốt nhất là dùng ngón "cẩu xực" cắn luôn vào cánh tay đang giữ lấy tôi của hắn, dù gì hắn cũng là quỷ như tôi, da cũng cấu tạo giống da tôi, phải biết đau chứ.
Có điều, tôi càng cắn, hắn lại càng nắm chặt hơn thì phải, thậm chí cánh tay hắn đã chảy máu, hắn cũng nhất định không chịu buông tôi ra.
Máu hắn chảy xuống nhỏ tong tỏng trên nền đất tương phản mạnh mẽ với màu gạch trắng. Không thể chịu nổi, tôi nhả ra, chỉ còn cách là lại hét lớn vào gương mặt hoàn hảo ấy:
- Da của anh cấu tạo kiểu gì thế hả, không biết đau à?
Tôi nói mà nước trong mắt không giữ lại được nữa. Hắn vẫn không đáp trả, chỉ nhìn tôi cười cợt cứ như là vui lắm.
- Anh rốt cuộc đến đây làm gì chứ, anh về đi, về luôn đi!
Vừa nói, tôi vừa lấy tay đẩy hắn ra ngoài, mưa rơi tí tách trên người chúng tôi khiến quần áo cả hai phút chốc ướt đẫm.
- Tôi đến đây là để gặp em!
- Nhưng tôi không muốn gặp anh, hiểu chưa?
- Tôi không quan tâm! - hắn lại cười cợt nhả.
- Phải rồi, anh thì có thể quan tâm đến ai, anh chỉ biết mình thôi, anh có bao giờ nghĩ xem người khác cảm thấy thế nào đâu, dù anh thậm chí còn đọc được người ta nghĩ gì cơ đấy, đúng chứ?
Câu nói của hắn vô tình châm mồi lửa trong lòng tôi, khiến tôi nói như kẻ mất kiểm soát.
- .... Nếu anh có một chút lương tâm thì nói xem tôi đang nghĩ cái gì, tôi đang cảm thấy thế nào đi, có làm được không? -tôi hét vào mặt hắn.
Nói một tràng dài giống như trút toàn bộ bức bối bấy lâu trong lòng lên người hắn xong, tôi đứng lại thở hồng hộc. Hắn nhìn tôi, khoé môi nhếch lên chỉ tạo cho tôi một cảm giác duy nhất là tôi lại bị hắn biến thành món đồ chơi thêm lần nữa.
- Bây giờ, tôi không đọc được em đang nghĩ cái gì cả... - hắn nói.
Sao? Hắn không đọc được tôi đang nghĩ cái gì á? Này, tôi có phải đang xem hài Mr.Bean đâu!
- Anh nói dối cũng phải có mức độ chứ, anh tưởng mình đang tấu hài chắc? - tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, nói giọng mát mẻ.
- ...Thành thật chút đi, như cái lần anh bảo là anh ghét tôi, không muốn thấy mặt tôi nữa ý. À đúng rồi, để chúa tể không phải thấy mặt nữa, tôi đây xin được phép quay vào nhà cho ngài khỏi nhức mắt.
Nói đoạn, tôi hất tay hắn ra rồi quay người bỏ vào nhà, mặc kệ cho dòng cảm xúc hỗn loạn và trái tim đau nhói khi nhìn máu ở cánh tay hắn chảy xuống từ vết cắn mà tôi để lại.
- Lúc đó.....là tôi nói dối!
Tôi nghe thấy giọng hắn nhỏ dần ở đằng sau, muốn chạy thật nhanh vào nhà để trốn tránh nhưng bước chân cứ chậm dần rồi dừng hẳn. Tôi cắn chặt môi, cố ngăn không ình khóc oà lên, cũng cố để không quay đầu lại.
Vài giây sau, tôi nghe thấy tiếng hắn bước lại gần mình. Hắn nắm lấy tay tôi một lần nữa, dúi vào đó một vật nhỏ rồi buông ra.
- Trả cho em! - giọng hắn vang lên bên tai tôi, càng lúc càng nhỏ dần.
Tôi nhìn xuống, lòng đau quặn lại khi thấy trong tay mình là chiếc nơ kẹp tóc ngày trước tôi đã đánh rơi lúc dự tiệc prom. Tôi cứ đinh ninh là mất rồi, thì ra nó lại ở chỗ hắn.
Hắn lưu giữ nó làm gì chứ? Một trò đùa có tính toán của con cá sấu đó ư? Muốn tôi không cách nào dứt bỏ được cảm xúc đang bén rễ trong lòng với hắn sao?
- Cảm ơn....- nước mắt tôi hoà với nước mưa chảy xuống khỏi mắt-....nếu anh nói xong rồi thì tôi vào nhà đây!
- Còn một chuyện... - tôi nghe thấy tiếng hắn khẽ cười, trong cái cười đầy chua xót ấy là một thứ tình cảm mà tôi biết rằng, vĩnh viễn không bao giờ được phép xuất hiện giữa tôi và hắn.
- ...em........gọi tên tôi một lần được không?
Trái tim tôi vỡ nát thật sự, giữa tôi và hắn còn gì nữa đâu, sao cứ bắt tôi phải lưỡng lự không thể dứt khoát chứ.
Tôi không dám quay đầu lại, chỉ dám nói thật to cho người ở đằng sau nghe thấy:
- Cái tên của anh, chưa bao giờ tôi nhớ cả!
Dứt lời, tôi chạy thẳng vào nhà sập cửa lại, cơn đau dội đến từ toàn thân không mạnh mẽ bằng cơn đau xé nát lòng tôi lúc này, giống như là có đến hàng ngàn hàng vạn mũi kim cùng đâm xuyên vào cơ thể tôi một lúc vậy.
Có lẽ cái cách tôi chọn là ngu ngốc, nhưng tôi biết giữa tôi và hắn càng cố dây dưa chỉ càng đem đến nhiều đau khổ, chi bằng dứt khoát ngay từ lúc này, chừa cho nhau một lối đi để mai sau nhìn lại không cảm thấy hối hận.
Vào được trong nhà, hai chân tôi lập tức mềm nhũn, tôi chỉ biết lấy cánh cửa làm điểm tựa duy nhất, cứ thế trượt người xuống rồi ngồi bệt trước lối ra vào, mặc cho bộ đồ ướt sũng nước có làm tôi cảm lạnh hay không.
Bên ngoài, tiếng mưa vẫn rả rích không ngớt, ông trời chẳng lẽ cũng đang khóc như tôi?
---------------
Rất lâu sau đó, tôi mới gượng được dậy, cả người vẫn hơi lảo đảo. Tôi định trở lên phòng thay quần áo và thay băng, hình như trước khi ra ngoài mẹ tôi có dặn là mai mới về thì phải. Dẫu sao thì tôi nghĩ là mình cũng tự lực cánh sinh được.
Có điều, ngay khi định cất bước lên phòng, không hiểu sao tôi lại cảm thấy trong lòng bất an. Vô tình, tôi quay đầu về phía cánh cửa ra vào...
Lâu như vậy, chắc chắn là hắn đã về rồi, đúng thế, hoạ có điên mới đứng trước cửa nhà người ta hàng tiếng đồng hồ dưới tiết trời mưa bão thế này.
Tự trấn an mình là thế, không hiểu sao tay tôi vẫn cứ cầm lên nắm đấm cửa, muốn đẩy ra. Được rồi, chỉ là kiểm tra cho an tâm thôi, dù biết chắc chắn là người ta không thừa ca-lo đến mức đấy nhưng tôi vẫn muốn yên lòng một chút.
"Cầu trời cho hắn về rồi đi!" - tôi vừa lẩm bẩm vừa mở cửa nhìn quanh quất.
Phù!
May quá, hắn về thật rồi, làm tôi thấp thỏm nãy giờ. Tôi thở phào nhẹ nhõm, định đóng cửa lại thì đôi mắt của tôi chợt quét qua một bóng hình quen thuộc.
Tôi đứng chết trân tại chỗ, mắt mở thao láo nhìn cái kẻ cứng đầu vẫn chưa chịu dời đi.
Cá sấu độc ác đang ngồi tựa lưng vào bức tường đối diện lan can trước hiên nhà tôi, bộ đồ đen và mái tóc ướt sũng nước, đôi môi mím chặt để lộ một nụ cười mỉm. Tình huống này không nên bàn luận gì nhiều nhưng mà quả thực........ đủ rồi đấy, có cần phải đẹp trai như thế không?
- Anh bị điên à? Tại sao còn chưa đi hả? - tôi quát lên.
Không có tiếng hắn trả lời, tôi bắt đầu thấy bực :
- Đừng giả câm giả điếc nhé, mái hiên nhà tôi không phải chỗ để anh trú mưa cả đêm đâu, nếu anh không đi, tôi....tôi sẽ gọi cảnh sát đó!
Vẫn không có tiếng trả lời, khinh người quá đáng nha. Tôi bắt đầu thấy cáu, thế là không ngần ngại giơ chân đá cái bịch vào người hắn.
- Đừng có giả vờ ngủ, dậy mau!
".............."
- Ê!!!
"............."
Hắn không trả lời, cứ ngồi tựa lưng vào tường giống như đang ngủ rất say, gương mặt đẹp tựa tranh vẽ phảng phất một nét cười mê hoặc, ờ.... đậm chất hồ ly >- - Tôi không đùa đâu, mặc kệ anh đấy, tôi vào nhà đây!
Nói xong, tôi giả vờ mở cửa đi vào trong. Mười giây trôi qua không thấy động tĩnh gì, tôi lại thò đầu ra ngoài. "Hiện trường" vẫn y như cũ, hắn ngồi lì ở đấy không chịu nhúc nhích làm tôi tức hộc cả máu, không kìm được quát ầm lên:
- Đủ rồi nha, anh ngồi ngủ ở đây nhỡ có chuyện gì mẹ tôi không "trảm" tôi mới lạ đó!
".............."
- NÀY!!!!!!
"............"
- Nhất quyết không chịu tỉnh đúng không? Vậy anh đừng hối hận đó!
Sau khi dùng mọi cách mà cá sấu độc ác vẫn không chịu hé mắt, tôi bèn cúi xuống lay mạnh người hắn nhưng không ngờ, cả thân mình hắn bỗng đổ rạp ra đất.
Tôi đứng tim mất một nhịp, định cúi xuống đỡ hắn nhưng lại nghĩ biết đâu đây chỉ là một trong những trò đùa muôn thưở của hắn để dành chọc phá tôi. Tôi lại lấy chân đá đá vào người hắn, miệng càu nhàu:
- Đủ rồi nha, có một trò giả chết mà diễn đi diễn lại không biết chán!
"............"
- TÔI NÓI ĐỦ RỒI NHA!!!!!!!!!
"............"
Không trả lời. Rốt cuộc hắn vẫn không trả lời.
Một phần trong lòng tôi bắt đầu hoảng thật sự, tôi ngồi thụp xuống bên cạnh hắn, tay khẽ lay lay nhưng hắn một hai không hề mở mắt, gương mặt cứ càng lúc càng trắng bệch.
Tôi vội nắm lấy bàn tay hắn tìm mạch đập, nhưng cánh tay với những ngón thon dài cách đây vài tiếng còn cầm chặt tay tôi giờ đây hoàn toàn lạnh ngắt, một chút mạch đập yếu ớt trên đó tôi cũng không thể tìm thấy. Hoảng hốt, tôi vội vã đưa tay lên mũi hắn. Nhưng, hắn không hề thở, không hề.
Tôi cuống đến nỗi tay chân tê cóng cả lại, không được, sao đang khoẻ mạnh tự dưng lăn đùng ra chết trước cửa nhà tôi chứ, sao lúc nào cũng muốn hù doạ tôi chứ? Doạ gì mà y như thật thế này?
Tôi áp vội tai mình lên ngực hắn, cố gắng nghe tiếng tim đập nhưng một lần nữa, tôi cảm thấy như bị rút đi toàn bộ sức sống. Run run đưa tay lên mặt, tôi nhận ra thứ chất lỏng tanh nồng bám dính trên mặt có màu đỏ au.
Máu.
Mắt tôi nhìn như dán chặt vào vết thương lớn đang hiện ra từ trên ngực hắn, cả người chết lặng đi. Sau mấy giây đờ đẫn như kẻ mất hồn, tôi vội vã lấy tay bịt chặt miệng vết thương trên ngực hắn lại nhưng máu vẫn không ngừng trào qua kẽ tay, bắt đầu chảy xuống và loang ra trên nền đất ẩm ướt.
- Tỉnh lại mau, anh không được chết, tôi cấm anh chết! - tôi hét lên.
Mắt tôi lại được dịp nhoà đi vì nước, càng trở nên sưng húp một cách khó chịu. Tại sao những lúc như thế này tôi chỉ biết khóc, tôi phải làm gì đi chứ, tôi phải cứu hắn, tôi đã từng cứu hắn một lần rồi cơ mà, lần này cũng thế thôi.
Nghĩ vậy tôi vội đưa cổ tay lên miệng cắn mạnh, máu lại trào ra, tôi vội bóp cho chúng chảy lên miệng vết thương trên ngực hắn. Khá lâu sau, mắt tôi đã có dấu hiệu hoa dần nhưng tôi nhận thấy vết thương ấy một chút cũng không hề chuyển biến, máu cứ từ đó chảy ra ngày một nhiều, nhiều đến phát điên lên được.
Tại sao? Tại sao không được chứ? Tại sao chứ?
Đầu tôi thấy choáng, nhưng tôi không muốn bỏ cuộc, tôi đã cứu được hắn một lần, lí do gì mà lần này không thể chứ?
Không cứu được bằng cách của quỷ thì dùng cách của con người, phải rồi, hô hấp nhân tạo, hô hấp nhân tạo biết đâu hắn sẽ tỉnh lại. Rất nhiều người đã thoát chết trong gang tấc bằng cách này đó thôi.
Ý nghĩ xuất hiện là tôi làm liền, vội vã áp môi mình lên môi hắn, tôi nhanh chóng cảm nhận được cái lạnh lan sang, xuyên thẳng vào trái tim nhỏ bé của mình. Tôi cố hít thật sâu để truyền chút hơi ấm của bản thân cho hắn nhưng tên đáng ghét ấy cứ ngày một lạnh đi, lạnh đi, mặc ọi nỗ lực của tôi đều trở nên vô ích.
- Mở mắt ra, anh nghe thấy không hả, đừng có chết thế này chứ!!!!!
Tôi nhìn lom lom vào gương mặt tái nhợt của hắn, gương mặt vẫn đẹp đến nham hiểm nhưng giờ đây sao mà xa cách quá, nó khiến tôi cảm thấy đến ngay trái tim của mình cũng chẳng còn đập nữa.
Trong đầu tôi, dòng chữ hắn viết trong nhật kí lại hiện ra rõ mồn một trước mắt...
...
"Đừng khóc! Hãy sống hạnh phúc ở thế giới thuộc về em!"
...
Chẳng lẽ, hắn ta biết trước mình sẽ thế này....nên mới đến đây gặp tôi?
Gặp tôi lần cuối cùng ư? Trước khi........chết?
Không, không thể nào!!!!!!!
- TỈNH LẠI MAU, ANH ĐỪNG CHẾT!!!!!!!!
Tôi lắc mạnh người hắn một cách hoảng loạn, tôi vỗ vỗ lên mặt hắn, điên cuồng gọi tên hắn, một lần, hai lần, ba lần... mắt tôi nhoè đi, đau đến mất cảm giác, nhưng hắn cứ ngồi im, nhất quyết không chịu tỉnh lại.
...
Không, xin anh đừng chết!
Tôi chọn cách rời xa anh, nhưng không phải là cách này, tuyệt đối không phải là cách này.
Tôi không muốn anh chết, ngàn lần không muốn đâu!
Anh nói anh muốn nghe tôi gọi tên anh, một lần thôi....vậy mà tôi....
Sao tôi độc ác thế này???
....
Tôi vòng tay ôm lấy thân thể lạnh băng của anh, mắt khô khốc đến không khóc nổi nữa...
- Ren... - tôi khẽ gọi.
- Ren, anh nghe không?..
- ....Ren ngốc ...-tôi cười một mình-...tỉnh lại mau.....tỉnh lại rồi nói cho em biết, làm thế nào để sống hạnh phúc ở một thế giới thuộc về em....nhưng lại không có anh? .....Làm thế nào hả?...
- .....Đừng có ở đó rồi mong người ta hạnh phúc, sao không thử mang hạnh phúc đến cho người ta đi?.... đồ cá sấu độc ác....
- ......Em không cho anh chết một mình đâu....anh nghe chưa?
Tôi vừa nói vừa cười như kẻ mất hồn, tay nắm lấy một mảnh kính vỡ ở gần bậu cửa, chầm chậm đưa lại gần cổ...
XOẸTTTTTTTTTT
Chap 50 (phần 3)
XOẸTTTTTTTTTTTTTTTTTTTT
Một luồng sáng ở đâu phóng tới đánh bật mảnh kính vỡ trên tay tôi khiến nó văng xa tầm mấy mét. Tôi ngoái cổ nhìn thì thấy Shirou vừa bay đến, gương mặt điển trai điểm đầy hốt hoảng. Cậu ấy chạy vội lại chỗ tôi, bắt gặp vẻ thất thần trên mặt tôi thì không khỏi lớn tiếng:
- Bây giờ đến lượt cậu điên hả?
- Shirou...? - Tôi đờ người ra trong khoảnh khắc, giống như vừa mới tỉnh lại sau cơn ác mộng -......đúng rồi, Shirou, cậu là bạn thân của anh ấy cơ mà, cậu giúp tôi cứu anh ấy với, làm ơn.....
"............."
Shirou không nói gì, đôi tay nắm lại như cố kiềm chế, mãi một lúc sau mới khẽ lắc đầu. Tôi cũng thật là ngốc, nếu có thể cứu được Ren thì chẳng lẽ cậu ấy còn đợi tôi mở miệng cầu xin hay sao.
Có lẽ tôi may mắn hơn Shirou bởi vì tôi có thể thoải mái mà khóc.
...
- Sao cậu lại ngăn cản tôi?.....
Tôi cúi xuống nhìn Ren, anh trông cứ như là đang ngủ vậy, gương mặt vẫn giữ nguyên cái nét cuốn hút chết người ấy, nó làm cho trái tim tôi tan nát từng hồi.
Người ta vẫn hay thế, khi hạnh phúc ở bên thì không bao giờ nhận ra, để đến lúc muốn trân trọng thì chẳng còn cơ hội nữa.
Lệ trong mắt vô thức tuôn trào, tôi cất tiếng nói chuyện với Shirou mà cứ như đang tự nói với chính mình:
- ......Tôi là kẻ đáng chết.........Cậu biết không? Anh ấy bị thương như vậy, thế mà tôi nỡ đẩy anh ấy ra ngoài mưa, tôi nỡ đuổi anh ấy về.....Cậu biết không?....... Anh ấy chỉ muốn tôi gọi tên anh ấy một lần thôi, vậy mà tôi đã không gọi, vậy mà tôi nhẫn tâm nói với anh ấy rằng tôi chưa bao giờ nhớ tên của anh ấy......cậu nói xem tôi có đáng chết không?.....
Shirou nhìn tôi im lặng, mãi cho đến lúc tôi ngừng khóc cậu ấy mới lên tiếng:
- Mạng sống hiện tại của cậu là do Ren cứu về, không có sự cho phép của cậu ấy, cậu không được tự ý chấm dứt nó.
- Sao cơ?.....Cậu nói.....mạng sống hiện giờ của tôi...là do anh ấy cứu về? - tôi sửng sốt nhìn lại Shirou.
- Phải...... - Shirou trả lời - .....ngay sau khi nghe tin cậu bị bắt cóc từ cô bạn Chỉ Nhược, thằng nhóc đó đã lập tức lao đi tìm cậu. Khi đưa được cậu trở về, cậu ấy mới phát hiện cậu bị trúng độc. Đó là farin xanh cấp cao, gần giống cái loại cậu bị ném vào tay ở trong lớp lần trước, nhưng độc tính mạnh hơn nhiều và hoàn toàn không có thuốc giải, bởi vậy....
Nói đến đây, Shirou lại ngập ngừng.
- Bởi vậy sao? - tôi vội hỏi dồn.
- Tôi có hỏi Quản cung Polin - thân tín của Ren, chị ấy cho biết cái thằng ngốc đó đã dùng năng lực hoán vị trong người mình để chuyển dời vết thương của cậu sang người cậu ta, chịu vật lộn với chất độc đó thay cho cậu trong suốt thời kì phát độc...
- Cái....?
Tai tôi như ù đi, đến thở thôi cũng cảm thấy khó khăn.
Vậy ra bấy lâu nay tôi cứ hận anh, tôi cứ tưởng anh là người đã đâm tôi lúc ấy, tôi không tin vào trực giác của mình mà lại đi tin vào lời nói phiến diện của kẻ đã giả mạo anh để gieo rắc hiểu lầm giữa tôi và anh, để làm hại chúng tôi...sao tôi lại ngu ngốc thế này???
Tôi còn nhớ, lúc anh mang sữa vào cho tôi, phải rồi, anh đã nói rằng tôi vẫn nghĩ đó là anh sao, giọng nói của anh khi ấy tràn ngập sự thất vọng, anh tin tưởng tôi, anh muốn tôi tự nhận ra kẻ đã đâm tôi không phải là anh, vậy mà đổi lại tôi đã làm gì thế này?
- Vậy, cái chết của anh ấy...........là do farin xanh gây ra?
Tôi hỏi mà cũng không biết mình đang hỏi gì nữa, đầu óc tôi choáng váng đến nỗi chỉ muốn ngất đi.
- Không, khi tôi đến cung điện Loudias, tôi thấy Ren bị trúng một mũi tên săn quỷ, tôi có hỏi ai bắn nhưng cậu ấy không nói.
Shirou nhíu chặt đôi lông mày, tâm trạng của cậu ấy bây giờ chắc không khác tôi là bao.
- Mũi tên.....săn quỷ?
- Phải, cái thứ này còn mạnh hơn cả farin xanh nữa, nó cũng là nguyên nhân khiến chúa tể Lucifer băng hà thưở trước.
- Nguyên nhân băng hà?..... Chúa tể.... Lucifer?
- Phải...
Tôi có nghe nhầm không? Lucifer, vua quỷ đầu tiên mạnh nhất tộc quỷ.... cũng chết bởi lí do này sao?
- Nói vậy......Ren.....nhất định phải chết sao?
"............"
Một lần nữa, tôi nhận được câu trả lời trong im lặng.
- KHÔNG!!!!!!!!!!!!!!.. - tôi hét - ...TỈNH LẠI, REN!!!!! Anh đừng chết, là tại em, là em không tốt, anh tỉnh lại đi, một lần thôi, xin anh đừng có chết mà, Ren à!!!!!...
Tôi lại ra sức lay, ra sức gọi, và dẫu tôi có lay mạnh thế nào, có gọi ra sao, đôi mắt màu hổ phách ấy vẫn quyết định sẽ không bao giờ mở ra nữa.
XOẸT
Toàn thân anh đột ngột phát sáng, ánh sáng màu trắng chói loà toả ra khắp một vùng, rọi vào những hạt mưa nhỏ vẫn đang tí tách rơi và hoá thành muôn ngàn chùm sáng khác nhau, lung linh huyền ảo đẹp đến vô cùng.
Cho đến khi ánh sáng ấy tắt đi, tôi mới bàng hoàng nhận ra anh đã biến mất, biến mất y như thể anh chưa bao giờ xuất hiện ở đây dù chỉ là trong khoảnh khắc.
- REN, ANH Ở ĐÂU?.... REN!!!!!!!
Tôi hốt hoảng đứng đậy, loạng choạng chạy đi tìm anh. Mưa vẫn rơi rả rích, chẳng những không ngớt mà ngày một to, mưa phủ lên mặt đất một lớp nước dày, mưa giăng giăng xoá nhoà cảnh vật.
Tôi đi một bước lại chạy hai bước, mặc kệ áu đã nhuộm đỏ lớp băng trắng quấn khắp người, mặc kệ cho gió tạt vào mặt đau rát, mặc kệ cho cơ thể đáng nguồn rủa níu giữ từng bước chân, tôi cứ thế vừa đi vừa chạy, cố gọi anh bằng chất giọng đã lạc cả đi.
- Dừng lại, Linh!!! Đủ rồi, cậu tìm thế đủ rồi!!!
Shirou nắm lấy tay tôi giữ lại, dường như rất cố gắng để không phải hét lên với tôi.
- Buông tôi ra, tôi phải đi tìm Ren, tôi phải đi tìm anh ấy....
Tôi cố vùng vằng chỉ trực thoát khỏi cánh tay của Shirou.
- TÔI NÓI ĐỦ RỒI, REN CHẾT RỒI, CẬU ĐỪNG CÓ THẾ NÀY NỮA ĐƯỢC KHÔNG???
Cuối cùng cậu ấy vẫn phải hét lên với tôi.
- Nói bậy, anh ấy không có chết, tôi còn chưa kịp nói với anh ấy là tôi yêu anh ấy cơ mà, ai nói anh ấy có thể chết chứ!
Tôi tức giận hất mạnh tay Shirou ra rồi quát lên.
- Ren mà biết cậu như thế này, cậu ấy sẽ đau khổ đấy ....- Shirou nói -.... sẽ RẤT ĐAU KHỔ!
Sao cơ? Nếu anh ấy biết tôi thế này...???
Phịch!!!
Nghe thấy câu nói đó, đôi chân tôi lập tức mềm nhũn. Tôi ngã khuỵu xuống lòng đường mà nấc lên.
Đau quá, thì ra tìm thấy hạnh phúc rồi mà để mất lại đau khổ như thế này!
...
=================
Nửa năm sau...
- Thưa mẹ, con đi học mới về!
Tôi đẩy cửa bước vào nhà, vừa tháo giày, tôi vừa nói vọng vào.
- Chào con gái, thay đồ nhanh lên rồi sang phòng khách nhé, có bất ngờ dành cho con đây!
- Dạ! - tôi đáp.
Uể oải cất bước lên phòng, tôi quẳng cặp sách vào một góc, trong lòng cũng không háo hức với điều bất ngờ mà mẹ muốn dành ình. Gần nửa năm sau cái chết của Ren, tôi không còn nhớ giọng mình khi cười như thế nào nữa.
Công việc hằng ngày của tôi từ nửa năm trước bắt đầu đi theo trình tự của một cái máy, lặp lại chỉ có đến trường và về nhà nhốt mình trong phòng, ngoài ra không còn gì khác.
Mẹ tôi đã cố gắng khuyên tôi nhiều lần nhưng không thay đổi được gì, tôi biết bà rất lo cho tôi, đáng tiếc, con gái bà đã chết từ nửa năm trước rồi. Lung Linh đang đứng trước mặt bà bây giờ nói là một cái xác cũng không quá.
Đơn giản là tôi không đang sống, tôi chỉ tồn tại thôi.
...
Thay đồ xong, tôi chầm chậm bước xuống nhà, vừa vào đến phòng khách, tôi cất tiếng hỏi mẹ:
- Mẹ có bất ngờ gì th....
Chưa kịp nói hết câu thì tôi nhận thấy có một bóng đen nhảy tới ôm chầm lấy cổ làm tôi giật thót cả mình.
- Linh! Lâu quá rồi không gặp!
- Chỉ..... Nhược? - tôi sửng sốt.
- Phù, cô vẫn còn nhớ tên tôi kia à? Cái đồ bạn bè xấu xa, chuyển trường là bỏ rơi hết anh em đồng chí!!!
Con nhỏ bĩu môi làm mặt giận dỗi.
- Cậu đến đây có chuyện gì thế? - tôi hỏi.
- Nhỏ này, phải có chuyện gì mới được đến à? Bạn bè lâu ngày không gặp mà nhìn mặt cậu như đưa đám thế?
- Xin lỗi....hôm nay ở trường có vài việc không ổn lắm nên tâm trạng mình hơi xấu. - tôi nói điêu không chớp mắt.
- Thế à, vậy càng tốt, mình tới đây rủ cậu đi giải toả stress đây! - Chỉ Nhược hồ hởi nói.
- Hở? Đi đâu...?
- Chợ quỷ, ba năm họp chợ một lần, đi nào, hôm nay bản cô nương này sẽ bao cậu!
Vừa nói Chỉ Nhược vừa kéo tay tôi ra ngoài cửa chính.
- Kh.....Khoan đã, mình.....
- Yên tâm đi, mẹ cậu đã cho phép rồi!
- Nhưng mà....
- Cậu lo cái cổng liên thông hả, không sao đâu, vào dịp mỗi phiên chợ quỷ họp thì cánh cổng đó sẽ cho phép những devil khiếm khuyết đi qua mà!
- Nhưng....
- Không nhưng nhị gì cả, đi với mình, nói cho cậu biết, ở chợ quỷ bán rất nhiều bảo bối có một không hai, lần nào họp chợ mà không đi sớm là bị giành hết đó, vả lại hôm nay tớ trả tiền mà, cậu thích gì cứ chọn, OK?
".........."
Bó tay với cô bạn cứng đầu, thế là tôi lóc cóc đi theo con nhỏ đến phiên chợ quỷ, coi như để xả stress. Mà chắc là không xả được đâu, lại khiến cậu mất công thôi bạn hiền =.=
....
Chợ quỷ thực sự giống một.....cái chợ, ừm tức là nó cũng bán rất nhiều đồ như những phiên chợ bình thường ở thế giới con người, đặc biệt là giống ở khoản khách hàng phải chen nhau mua sắm và giằng giật đồ ở các shop đại hạ giá, chỉ có điều ở đây họ không giành nhau vì việc đó mà là vì mỗi món hàng - hay bảo bối, đều chỉ có một cái duy nhất và hiển nhiên là chúng sở hữu phép màu nào đó.
- Oa, nhìn này Linh, cốc ngọc thạch Ajus!
Chỉ Nhược kéo tay tôi vào một gian hàng bán đủ thứ đồ nhưng hãy còn thưa khách.
- Thì sao?
- Không biết à?
- Không! -Tôi lắc đầu.
- Ôi chúa quỷ ơi, cậu vẫn "hai lúa" như ngày nào! Nghe cho "thủng" đây, cái này mỗi khi rót gì vào đều trở thành kem hoa quả! (*cười té ghế*)
Tôi cảm thán nhìn cô bạn, chỉ đành cười méo xệch. Bỗng tôi để ý thấy ở ngay bên cạnh có để một chiếc gương viền bạc trông rất kì lạ, bèn cầm lên xem. Người bán hàng là một devil rất già, mái tóc phủ gần hết gương mặt cất tiếng nói:
- Tinh tường lắm cô gái, cái đó đang được săn lùng rất ghê đấy!
- Nhưng nó là cái gì thế ạ? - tôi hỏi.
- Cô không biết? - giọng cụ già nghe có vẻ kiểu như Chỉ Nhược vừa nãy khi bảo tôi "hai lúa", chắc thế.
- Vầng, thế thì sao ạ? - tôi đảo tròn đôi mắt.
- Vậy có thích không? - cụ già hỏi.
- Dạ cũng thích.... - tôi nhìn cái gương, rụt rè nói -....nhưng nó có gì đặc biệt lắm đâu ạ, chỉ trông hơi lạ...
- Cô bé ngốc, nó có thể giúp cháu trở về quá khứ hoặc đi tới tương lai đó.
- Dạ? - tôi hơi trố mắt.
- Soi chiếc gương này vào nơi cháu muốn đến trong thời điểm quá khứ hoặc tương lai, hãy nghĩ khoảng thời gian, sau đó nhìn vào gương, nó sẽ đưa cháu đến đó.
- Thật không ạ? - tôi vội hỏi dồn.
- Haha ta kinh doanh ở chợ quỷ đã 300 năm rồi, chưa từng có ai phàn nàn gì về chất lượng các món bảo bối cả, cháu có thể yên tâm! - cụ già cất tiếng cười.
- Vậy mình lấy cái này nhé, Chỉ Nhược?
- Ok, đã bảo cậu thích gì cứ chọn mà!... Cụ ơi, cháu trả tiền nè!
------------------
Trên đường trở về, trong lòng tôi cứ băn khoăn mãi, cuối cùng tôi quyết định nói với cô bạn:
- Chỉ Nhược, cậu có biết đường đến cung điện...gì nhỉ.... à, Loudias không?
- Biết chứ, anh họ mình làm cận vệ trong đó mà, có gì sao?
- Cậu có thể đưa mình đến đó không? - tôi hỏi.
- HẢ???? C...Cậu đùa đấy à? Đó đâu phải là nơi chúng ta có thể vào được!
- Mình quen biết quản cung Polin ở đó, mình có chút chuyện cần gặp chị ấy!
"............."
- Làm ơn đi mà, mình xin cậu đấy~
Tôi mè nheo.
- Được rồi được rồi, mình chỉ đưa cậu đến đó thôi, còn đâu cậu phải tự lo đấy!
- Cảm ơn nhé, bạn hiền! - tôi cười cười.
- Thôi đi cô, gớm quá!
....
Chỉ Nhược đưa tôi đến cung điện Loudias, anh họ cô ấy cuối cùng cũng giúp tôi đi gặp quản cung Polin. Ngồi đợi một lúc thì chị ấy tới, có vẻ rất bất ngờ trước sự xuất hiện của tôi.
- Tiểu thư Linh? ... Cần gặp tôi có chuyện gì thế?
Tôi vội đứng bật dậy khom người 90 độ đúng theo kiểu chào của người Nhật:
- A chào chị, em tới đây có chút chuyện muốn nhờ!
- Chuyện gì vậy? - chị Polin ngồi xuống, chậm rãi nhấp một ngụm trà rồi ngước lên hỏi tôi.
- Em.....em muốn biết vào đêm hợp phòng của chúa tể, ngài ấy đã bị trúng tên ở đâu vậy?
- Sao cơ???
Chị Polin bất ngờ trước câu hỏi của tôi đến nỗi thiếu chút nữa thì bị sặc nước trà. (lời khuyên chân thành dành cho các bạn trẻ, không nên uống trà hoặc sữa hoặc côca hoặc bất cứ loại chất lỏng nào trong lúc nghe hoặc xem những chuyện mang tính chất gây cười và gây shock *hắc hắc*)
- Em đang nói cái gì thế? Ý em là gì vậy? - chị Polin nhìn tôi sửng sốt.
- Xin chị cho em biết, chuyện này rất quan trọng!
"..........."
......
- Đây, chính là chỗ này!...
Chị Polin dẫn tôi đến trước cửa một căn phòng và nói.
- ...Nhưng rốt cuộc em muốn làm gì thế?
- Cảm ơn chị đã đưa em tới đây, chỉ là có chút chuyện.... ukm.....có thể cho phép em ở lại chỗ này một lát không, em cầu xin chị mà! - tôi nài nỉ.
- ..... Thôi được, lát nữa chị sẽ quay lại, nhưng nhanh lên đó!
- Vâng vâng, cảm ơn chị, em hứa sẽ xong ngay thôi ạ! - tôi rối rít.
Chị Polin nói xong thì quay người bước đi, còn lại một mình tôi đứng trước cánh cửa lớn, trong lòng rối bời. Chần chừ một lúc, tôi thò tay vào túi quần rút ra chiếc gương ban nãy mua ở phiên chợ quỷ.
Soi gương vào cánh cửa, đầu tôi nghĩ về khoảng thời gian cách đây nửa năm, không biết nửa năm trước tại chính nơi này đã xảy ra chuyện khủng khiếp gì, báo hại tôi hơn 180 ngày qua phải đau khổ như thế, báo hại tôi vĩnh viễn mất đi cơ hội nhìn thấy anh.
Chợt, chiếc gương phát ra ánh sáng, tôi vội vã xoay mặt gương về phía mình, thình lình trong chớp mắt, tôi thấy cả người mình bị hút vào bên trong, mọi thứ chỉ diễn ra trong khoảnh khắc, nhanh đến nỗi tôi không kịp ý thức được mình chui ra khỏi gương bằng cách nào. Trước mặt tôi - nơi tôi đang đứng chính là thế giới quỷ ở thời điểm trước đó nửa năm.
Nhìn cánh cửa phòng lớn trạm trổ tinh xảo được gắn đầy ngọc quý, trái tim tôi chợt quặn thắt khi nhớ đến cái ngày anh đưa tôi về đây, mọi chuyện cứ như là mới xảy ra hôm qua thôi, tôi thậm chí còn mơ hồ nghe văng vẳng bên tai tiếng anh doạ nạt...
"Con vịt ngốc này, làm long ra một viên ngọc trên cửa thì tôi móc mắt cô ra thay thế đấy!"
Tôi đứng chần chừ trước cửa phòng, do dự không biết nên làm gì, cũng không biết có nên vào hay không. Đêm nay là đêm "động phòng" của người ta, đột ngột xông vào nhỡ đâu lại gặp cảnh nóng thì chết mất (a di đà phật >- Tiến lại gần cánh cửa, tôi áp tai vào cố gắng nghe động tĩnh phát ra từ bên trong (sao thấy giống thích khách quá). Ngay lúc tai tôi áp sát cánh cửa thì tôi nghe thấy một tiếng quát lớn, tiếng nói nghe rất quen, hình như tôi đã từng nghe thấy nó một lần khi bị bắt giam, mà hắn nói cái gì nghe như...
AKA REN, CHẾT ĐI!!!!!!!!!!!!
Nghe thấy thế, tôi vội vã xô cửa chạy vào, vừa lúc kịp nhìn thấy luồng sáng xanh bay đến từ phía cửa sổ nhanh như tên bắn vậy, thôi rồi, không còn nghi ngờ gì nữa, chính là mũi tên săn quỷ đáng nguyền rủa đó!
XOẢNG!!!!
- NẰM XUỐNG, RENNNNNNNNN
Tôi hét thất thanh lao đến đẩy anh ra, vừa kịp lúc mũi tên phá vỡ kính cửa bay đến, cắm phập một phát vào thứ gì đó (ai quan tâm chứ >- - VỊT CON!!!!!!!!!!!
Tôi nghe thấy tiếng anh hét ầm lên, tôi nhìn thấy anh chạy đến đỡ lấy tôi, và.....tôi thấy đau nhói ở ngực. Tôi quan sát khắp người anh một lượt, sau khi chắc chắn là anh không bị thương, tôi khẽ thở phào một cái. Tốt quá rồi, tôi biết là tôi nhất định có thể cứu được anh mà, lần trước cũng thế và lần này cũng vậy. Tự phong được không? Tôi là thiên thần hộ mệnh của anh chứ gì nữa :))))))))))
Ổn rồi, vậy là anh không sao, không có bị thương, điều đó có nghĩa là anh sẽ không chết, bởi vì mũi tên đó không đâm trúng anh.
Ơ nhưng sao mặt anh tái mét thế này, tôi cứu anh rồi còn gì, định sạc cho tôi một trận chắc? Tôi chưa đòi thù lao thì thôi, mà không, tôi phải đòi thù lao chứ, bắt anh phong cho tôi chức thiên thần hộ mệnh của anh chẳng hạn, hoặc là bắt anh trao tặng tôi cái huy chương cảm tử gì đó.
Sao? Cái mặt đó là sao, định hà tiện với tôi chắc? Tôi chỉ định xin có nhiêu đó thôi, có gì quá đáng đâu? Mà tôi cũng mới chỉ nghĩ trong đầu thôi mà, còn chưa kịp mở miệng xin xỏ nữa, thôi tôi biết tỏng rồi, anh lại đọc lén chứ gì, tên cá sấu này...
- Đồ ngốc, cô ở đâu chui ra thế hả, ai kêu cô đỡ cái thứ này cho tôi chứ?
Anh quát vào mặt tôi. Ê, tôi vừa bán nước chắc? Anh có cần nổi điên với tôi như thế không, hay tại tôi phá đêm động phòng của anh đây nhỉ? Nếu thế thì.........tôi càng vui :)))))))))))
Mà khoan, anh nói tôi đã làm cái gì cơ chứ? Đỡ cái g....????
ÉCCCCCCCCCC
Hình như mũi tên đó.......... đâm trúng tôi hả?
Ý nghĩ trên vừa dứt, tôi vội liếc mắt xuống ngực, và........ừ, tôi thấy cái không nên thấy. TTTTT- - - - TTTTT
- Chà, trượt rồi sao, tiếc nhỉ!
Một bóng đen nhảy từ ngoài vào phòng, gã ấy chính là kẻ bắn tên, bằng chứng là tay hắn vẫn đang cầm cung kia kìa, đệch, sao bà muốn c-h-ử-i quá >- - - - Thằng khốn, mày vừa nói gì?
Tôi nghe thấy anh gằn giọng, gã nhà quê kia chắc chắn vừa chọc vào tổ kiến lửa. Xem nào, cũng đẹp zai đấy, nhưng nếu gọi anh là Everest thì hắn cùng lắm chỉ loi choi ở mức Phú Sĩ sơn thôi =.=
- Tao nói....
ẦMMMMMMMMMMMMMMM
Hắn chưa kịp dứt lời thì một quả cầu sét y như cái mà tôi hay thấy trong phim siêu nhân từ bàn tay trái của Ren phóng đến và.............nướng hắn trong tích tắc. Tôi chỉ kịp nghe Luciana ở gần đó hét ầm lên, gọi Ryu thì phải, tôi không rõ lắm. Tôi thấy mắt mình hoa hết cả lại, đầu óc choáng váng và thực sự là ngực tôi đau đến phát điên lên được.
- Vịt con, nhìn tôi, mở to mắt ra!
Tôi thấy anh vỗ vỗ vào má tôi, mặt lại tái mét như cũ, trên vầng trán cao rộng lấm tấm đầy mồ hôi. Vẫn cực đẹp trai, tôi thề đấy, nếu được thì tôi muốn nhìn gương mặt này mãi, nhưng....chắc là không được rồi...Mí mắt tôi nặng lắm....tôi không nhìn rõ nữa rồi....
- MỞ MẮT RA, VỊT CON!!!!! - anh hét lên.
Tôi hé mắt nhìn, lần đầu tiên mới thấy anh hoảng thế này.
- Cấm anh....dùng "hoán vị" gì đó....dời vết thương này sang người anh...... nếu anh dám......tôi sẽ hận anh.......suốt đời...
Tôi thều thào, chả biết mình đang nói cái gì nữa.
- .....Anh nhớ đấy... không được làm thế... quỷ giới không thể không có vua được.....họ cần anh....còn tôi.....chết có khi còn được coi là yêu nước đấy...
Tôi cố cười cười và lảm nhảm thêm vài câu, câu chính nhất thì vẫn chưa nói được, mà chắc là không nói được. Dù sao thì với câu nói trên, tôi đang đợi cá sấu đáp lại như trong phim Hàn Quốc ý, cụ thể là kiểu như: "nhưng anh cần em" hoặc là "nhưng anh yêu em" hoặc là "nhưng anh không thể sống thiếu em được" (t/g: sến quá chị ơi!)
- Cô.....!!!!!!!!!!! CÔ GIỎI THÌ TỰ Ý CHẾT XEM!
Anh quát ầm lên cứ như là sợ tôi điếc, và....tôi đâu có đợi câu này chứ.
Mí mắt tôi ngày càng nặng trĩu, giống như đeo thêm chì vậy, mỗi nhịp thở đều khiến máu trào ra nhiều hơn, có lẽ tôi không cầm cự thêm được nữa rồi. Tôi bám lấy cổ anh, cố gắng ghé sát miệng lại thì thào, chỉ hi vọng anh đừng bỏ sót chữ nào cả:
- Ren ngốc.......người ta nói không nhớ được tên của anh....là nói dối đó..... biết chưa?
----
Cậu nhóc chợt nghe tim mình đau nhói, chuyện gì thế này? Có phải cậu sắp mất cô ấy không, cô ấy lại muốn bỏ cậu giống như mẹ cậu đã từng bỏ cậu ư?
lời tác giả - mnihpkaka : sorry các bạn trẻ, thật ra là hôm qua thi xog hai môn cuối mình về định post lun nhưng mà đánh chậm quá mãi chưa xong nên để sag chủ nhật viết nốt, sag chủ nhật thì tại dậy muộn quá xog lại mấy việc nhà linh tinh nữa nên giờ mới xog chậm chút mong các bác thông cảm nha, tính em nó thế
định đây là chap cuối nhưng mà thấy ko đủ nên chap sau mới là chap cuối, thế nhé pà con
Chap 50 (phần cuối)
Với một hậu duệ quỷ giới mà nói, việc phải đứng nhìn những devil cùng trang lứa - những con quỷ có đủ cả cha lẫn mẹ lớn lên và sống vui vẻ bên gia đình chúng quả thật rất khó chịu, cực kỳ khó chịu.
Tại sao ư?
Tại vì có hậu duệ nào sau khi sinh ra lại có diễm phúc được nhìn thấy mặt mẹ mình đâu? Đúng, luôn chỉ có cha mà thôi, các vị chúa tể.
Sự thật là chẳng hậu cung nào sống sót nổi sau khi hạ sinh một vị vua tương lai, trừ phi, bản thân họ có thể bất tử hoặc được tái sinh bằng năng lực của chúa tể. Vấn đề là chúa tể tại vị có sở hữu năng lực tái sinh không, đó mới là điểm mấu chốt.
Bạn thắc mắc tại sao hậu cung bắt buộc phải chết? Hiểu nôm na thì, để có một sự ra đời, cần phải có sự hy sinh cân xứng. Hậu cung không thể hạ sinh con gái, quỷ tộc hoàng gia quy định hậu duệ bắt buộc phải là con trai, vì thế trong lễ hợp phòng, thay cho cái mà con người hay gọi "rượu giao bôi", tân chúa tể và tân hậu cung sẽ phải uống một thứ nước phép đã được yểm bùa quỷ để hậu cung không xảy ra khả năng sinh con gái. Khác với loài người và những devil thông thường, devil hoàng tộc có sức mạnh vô biên song đổi lại, họ không thể sinh quá một đứa trẻ.
Các hậu duệ không chỉ lớn lên trong nhung lụa và sự che chở tuyệt đối như cách con người vẫn hình dung về đế vương thời xưa. Sinh ra với khả năng vượt trội không có nghĩa là bạn hoàn hảo và "không cần phải đào tạo".
Lên hai tuổi, Ren đã phải học cách chống chọi với những sinh vật ăn thịt quỷ trong khu vực cấm. Năm tuổi, cậu phải giết được ít nhất mười con rồng trong thời gian một nén hương. Mười tuổi, cậu phải biết cách san phẳng một thành phố hoặc biến kẻ thù thành tro bụi trong tích tắc.
Cách cha cậu dạy cậu đối mặt với cuộc đời là tự hoá đá trái tim mình, nuốt nước mắt vào trong và trở nên chai sạn đến mức khó hiểu. Dù vậy, mỗi khi nhìn vào bức chân dung khổ lớn của Lucia - mẹ cậu, sâu thẳm trong tâm hồn cậu vẫn cảm thấy một lỗ trống chưa bao giờ được khoả lấp. Người phụ nữ này, vì sự ra đời của cậu mà mất đi.
Có phải lại sắp có thêm một người nữa không?
---------------
...
Ôm cô ấy trong tay, lần đầu tiên, tôi thấy thân thể mình run rẩy thế này. Mũi tên màu xanh phát sáng đâm xuyên qua ngực cô ấy - cái mà đáng lẽ lúc này phải nằm trên người tôi thì lại đang tàn nhẫn nằm chễm chệ trên cơ thể cô ấy.
Sao tôi có thể bất cẩn như thế chứ, tại sao tôi không hề phát hiện ra sự có mặt của con vịt ngốc đó, để khi mũi tên đáng nguyền rủa này bay đến, tôi kịp thời khắc chế hoặc đẩy cô ấy ra?
Sao tôi lại vô dụng thế này?
...
Tôi không dám nhổ tên ra khỏi cơ thể vịt con, làm như vậy có thể khiến cô ấy mất máu nhiều hơn, quan trọng là vết thương của cô ấy không hề có dấu hiệu lành lại, y như cái đợt trúng phải farin xanh cấp cao vậy, nó khiến khả năng hồi phục của cô ấy trở thành đồ bỏ.
Cái quái quỷ này, nếu tôi nhớ không lầm thì Shirou từng có lần nhắc đến nó rồi, nhưng lúc đó tôi chẳng để ý cậu ta nói gì cả. Búng tay gọi cho quản cung Polin - thân tín của tôi, một devil cực kì am hiểu về độc dược và vũ khí, chị ta tái mặt khi nhìn thấy mũi tên cắm trên ngực con vịt ngốc đó. Và cuối cùng, tôi cũng có đáp án cho tên của thứ đồ chết tiệt này.
Mũi tên săn quỷ - cái vật điên rồ đã từng lấy đi cả mạng sống của vị chúa tể vĩ đại nhất: Lucifer.
Không thể cứu được.
...
Vịt con vẫn còn thoi thóp thở, tôi ôm cô ấy về phòng mình, căn phòng mà trước đây cô ấy từng nằm khi lần đầu được đưa đến đây. Nhẹ nhàng đặt cô ấy lên chiếc giường phủ nhung màu đen tuyền mà cô ấy bảo đáng ghét, tôi lấy khăn lau mồ hôi rịn ra ngày càng nhiều trên trán cô ấy.
Gương mặt ngốc nghếch của vịt con lúc này trắng bệch, đôi môi tái nhợt, mồ hôi khiến lớp tóc mái bết chặt vào cái trán dô bướng bỉnh. Đưa mắt nhìn xuống, máu đã thấm đỏ chiếc áo trắng in hình chú cá sấu với đôi mắt bự chảng mà cô ấy đang mặc. Chần chừ một lúc, tôi quyết định rút mũi tên ra khỏi người vịt con.
Tên nhổ ra đi kèm với tiếng thét đau đớn đến quằn quại của cô ấy, tôi chỉ muốn bản thân chết quách cho xong. Có lẽ đau đến cực điểm, vịt con cắn môi mình đến bật cả máu. Tôi cảm thấy trái tim như vỡ ra, như bị đập cho nát vụn, điều duy nhất mà tôi kịp làm là đút ngón tay mình vào miệng cô ấy để những chiếc răng nhỏ xíu kia không khiến đôi môi mỏng manh thêm tổn thương.
Từ đôi mắt đang nhắm chặt, những giọt nước trong veo cứ thế liên tiếp chảy ra thấm ướt vỏ gối.
Cô ấy đau một, nhưng tôi đau cả tỉ lần.
- ĐỦ LẮM RỒI, EM THÍCH HẬN THÌ CỨ HẬN ĐI!!!!!!!!!
Tôi lúc này giống y như một thằng điên, vội vã nâng người cô ấy dậy rồi áp bàn tay lên miệng vết thương đang chảy máu xối xả.
- KHÔNG!!!!
Con vịt ngốc đó dùng hết sức bình sinh lấy tay đẩy mạnh tôi ra khỏi người cô ấy, cái đầu bé nhỏ lắc lia lịa:
- Đã nói....anh......anh không được dùng.....hoán vị........
Cô ấy vừa nói vừa thở dốc, máu bắt đầu trào ra từ cả khoé miệng:
- .....ban nãy....chẳng phải em đã nói......nếu anh dám dùng...hoán vị......em sẽ.....sẽ....
- SẼ CÁI CON KHỈ, EM GIẾT TÔI LUÔN ĐI!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tôi quát ầm lên như kẻ mất kiểm soát, hai tay nắm lại chặt đến nỗi gần như sắp bục cả ra. Cô ấy không nói gì, chỉ nhìn tôi cười chua chát, nước mắt vẫn chẳng ngừng lại, cứ trào ra liên tiếp giống như hàng trăm mũi kiếm xuyên thẳng vào trái tim tôi vậy.
Tôi lao đến ôm chặt lấy vịt con, tự trách bản thân sao lại nổi nóng với cô ấy, tự nguyền rủa chính mình.
Biết thế này, tôi đã không bao giờ đặt chân đến South Devil, để rồi gặp cô ấy, để rồi đem đến cho cô ấy bao tai hoạ như thế, chúa quỷ cái gì, ngay đến sinh mạng bé nhỏ này tôi cũng không thể bảo vệ được.
"Em vì một kẻ vô dụng như tôi mà chết, đáng sao?"
- Ren.....anh..... khóc đấy à?
Vịt con đưa một tay lên mặt tôi, khẽ gạt nhẹ giọt nước ngớ ngẩn vừa trào ra không đúng lúc trong mắt tôi.
- Cái đó là bụi!!!
Tôi vội quay đầu về hướng khác tránh ánh nhìn của cô ấy, lại vẫn dùng cái giọng gắt gỏng (t/g: thưa các bạn trẻ, cái này gọi là bệnh sĩ, bé Ren bị đến giai đoạn cuối ròy =.=).
Đột ngột, vịt con choàng tay ôm lấy cổ tôi, nói thì thầm bên tai tôi bằng cái giọng như sắp đứt hơi:
- Xin lỗi....
- Vì cái gì? - tôi ngạc nhiên hỏi.
- Vì..... đã....hiểu lầm anh...... - cô ấy thều thào.
Khoé mắt tôi thấy cay, tôi ôm chặt lấy vịt con, dụi đầu vào mái tóc quyện đầy mùi mồ hôi và máu của cô ấy. Tôi không biết gì về chúa cả, tôi chỉ biết cô ấy luôn cầu nguyện với ông ta. Tôi chưa bao giờ cầu xin ai như thế, nhưng nếu chúa thực sự tồn tại, thì tôi xin hãy cứu lấy cô ấy, chỉ vậy thôi. Nếu cần trả giá, tôi sẽ làm bất cứ điều gì, miễn là tôi có thể, tất nhiên, kể cả chết.
- Nói....cho anh nghe....một....bí mật.....
Cô ấy vẫn ghé sát tai tôi, lần này giọng nói ngày càng nhỏ hơn:
- Ren, em.......thực lòng................yêu........
Giây phút đó, tôi dường như cảm thấy ngay chính tim mình cũng không còn đập nữa. Tôi lắng tai nghe cô ấy nói, tập trung vào từng câu chữ, nghe như nuốt lấy từng lời. Tôi vẫn đợi, đợi mãi câu nói cuối cùng của cô ấy, nhưng tôi vĩnh viễn không bao giờ có thể nghe thấy nữa.
- Vịt con?
"................."
- Vịt.....con?
"................"
- Linh...
"............"
Không trả lời, cô ấy nằm im đến nỗi tôi thậm chí không nghe thấy cả tiếng tim cô ấy đập. Tôi khẽ lay nhẹ nhưng vịt con chẳng có chút phản ứng nào cả, mọi thứ đều yên ắng. Tôi vội đưa tay nâng cằm cô ấy lên, đôi mắt lanh lợi đã nhắm nghiền lại, khoé môi còn vương nụ cười hạnh phúc.
Chẳng lẽ cô ấy.........chết rồi ư?
Chết....sao?
KHÔNG!!!!!!!
Tôi vội vã nắm lấy cánh tay phải của vịt con tìm kiếm mạch đập. Lại là cái cảm giác này, cảm giác sợ phải mất đi một thứ gì đó, đặc biệt quan trọng. Tôi ghét nó, nếu thứ cảm giác này là một vật thể hữu hình thì tôi thề, tôi sẽ bóp nát nó ngay lập tức.
Không ai, không một điều gì có quyền cướp cô ấy khỏi tay tôi, kể cả cái chết đi nữa.
Tôi tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra, vĩnh viễn không!
...
"Phù"
Vẫn còn thấy mạch, dù là đập rất yếu ớt nhưng nó chứng minh cô ấy đang sống bên cạnh tôi, cô ấy không hề rời bỏ tôi. Vịt con ngốc nghếch của tôi chưa chết.
Tôi thực sự không dám hình dung, nếu mất đi con vịt ngốc này, tôi có thể tiếp tục tồn tại nữa hay không. Con người chẳng phải từng nói sao?
"Thiếu em anh thấy vắng cả chính mình."
Có lẽ họ sâu sắc hơn loài quỷ chúng tôi nhiều, nhưng có một sự thật là chúng tôi không phải loại sinh vật vô cảm như con người vẫn tưởng tượng ra, chúng tôi cũng sống, có trái tim, biết yêu và biết hận. Dù rằng, c