IMI - Tiên Giới Chiến

Hestia vung tay, từ cây quạt thổi ra hằng hà nhiệt khí va chạm với tầng tầng phép thuật bắn đến, cuốn thành những vòng lửa vặn vẹo rồi nổ tung thành mấy trăm quả cầu bộc phá.

Không gian chủ thần rung chuyển giống như gặp phải cơn địa chấn trầm trọng, giữa vô số quả cầu lửa còn đang nổ tưng bừng, thân ảnh nhỏ nhắn của Hestia nhảy theo một vũ đạo kỳ quái, cuốn theo những luồng nhiệt lưu như dải lụa mỏng, nóng bỏng và sắc bén. Những dải lụa này giống như một lưỡi kiếm mềm mại, bao phủ dày đặc quanh người Hestia, va chạm điên cuồng với những luồng kiếm khí áp bách tứ phía.

Thân ảnh Mặc Thập Cửu sau làn kiếm khí thì có chút chật vật, hai ống tay áo thùng thình đã bắt lửa, cháy rụng, để lộ đôi tay già khẳng khiu, tuy còn cường tráng, nhưng đã thấy run rẩy.

Mặc Thập Cửu không để ý tiêu hao, liên tục đoạt công, ép Hestia phải vào thế thủ, nhưng bất kể mạng lưới pháp thuật dày đặc, hay kiếm khí bao phủ cũng đều không xuyên phá được hàng phòng ngự của đối phương. Mỗi lần kiếm ảnh và dải lụa lửa kia va chạm, một tầng nhiệt lượng bỏng rát tràn vào thân phi kiếm, thiêu đốt luôn thần thức của ông ta tới khô cạn.

Xem ra kiếm thuật và pháp thuật đều không phải đối thủ của cô ta. Mặc Thập Cửu thầm than, chiếc nhẫn trữ vật ở tay ông ta lóe sáng, mười đầu ngón tay kẹp chặt lấy tám viên đạn nhỏ.

“Bạo Lôi Quang Đạn.”

Mặc Thập Cửu bay ngược, tay vung lên, tám viên đạn bẻ góc bắn tới theo tám hướng khác nhau nhắm tới chỗ Hestia, tốc độ không hề kém phi kiếm.

Hestia cũng nhận ra được đối phương đã xài tới bảo khí. Tốc độ của tám viên đạn quá nhanh, nhất thời không thể phán xét cấp bậc, nhưng nếu đối phương đã lấy ra, hẳn là có thể xát thương tới mình, cấp bậc hẳn cũng không dưới thần binh đi.

Hai cây quạt trên tay xòe ra, vũ lộng một cái, Hestia lại được lửa đỏ bao bọc, quầng lửa quện lại thành đôi cái sau lưng, đập mạnh, bay lùi về phía sau.

Tám viên đạn mất đi mục tiêu, lại tiếp tục biến góc, bắn tới.

Thần thức của tiên giới có khả năng khóa định, những viên đạn này di chuyển theo ý chí của Mặc Thập Cửu thông qua mạng lưới thần thức, tất nhiên đều có chức năng truy tung.

Chỉ là vì góc độ của chúng khác nhau, tốc độ biến hướng lại bằng nhau, nên sẽ tạo ra tình trạng viên tới trước, viên tới sau, Hestia lùi lại cũng vì cái này.

Phản ứng tốc độ cao không phải sở trường của cô ta, nhưng nếu chỉ có một – hai viên bay tới theo đường thẳng, trong tầm mắt…

Không khó giải quyết.

Cây quạt trên tay gấp lại, diện tích của chúng lớn, nên nhìn như Hestia đang cầm trên tay hai cây gậy nhỏ. Cán gậy vung lên, nhằm thẳng vào những quả cầu đang đánh tới mà vụt mạnh.

Bốp bốp bốp.

Uỳnh uỳnh uỳnh.

Những quả cầu va chạm với thân quạt đều nổ tung thành một quả cầu sét nhỏ, ánh sáng lóe lên khiến người ta chói mắt, nhưng toàn bộ vụ nổ và sấm sét đều bị lửa từ hai cây quạt nuốt chửng, nên sấm to, nhưng sét nhỏ, hoàn toàn không thể thương tổn tới Hestia. Chỉ là ánh sáng này có chút phiền phức.

Tầm nhìn bị nhiễu loạn, người tiên giới có thần thức để cảm nhận, nên vốn dĩ chẳng cần dùng mắt, thần tộc thì không được như vậy, mất mắt chính là mù. Thế nhưng Hestia đang ở trong lĩnh vực của mình, khả năng cảm nhận cũng không kém ai cả.

Bởi vậy những viên đạn kế tiếp bắn đến lần lượt đều bị cô ta đánh văng đi.

Thế nhưng thời gian cũng đủ cho Mặc Thời Võ tế ra một pháp bảo khác.

Trên tay ông ta cầm một lăng kính tròn, bọc trên giá đỡ bát quái. Hestia vừa ngưng thân hình lại để chống đỡ lôi đạn, hình ảnh lập tức bị thân kính bắt được. Mặc Thập Cửu niệm chú, mặt kính sáng lên, hấp thu lấy linh lực của ông ta.

Sau đó một ảnh chiếu của Hestia xuất hiện trước mặt Mặc Thập Cửu.

Nhiếp ảnh kính, linh bảo trung giai tạo ra ảnh chiếu của đối phương, toàn bộ công kích mà ảnh chiếu nhận được sẽ chuyển sang cho chủ nhân.

Mặc Thập Cửu cười lạnh, tế ra phi kiếm, nhằm vào ảnh chiếu Hestia được mặt kính tạo ra, đâm tới.

Phừng.

Sóng nhiệt bạo phát từ phương xa, Mặc Thập Cửu kinh hoảng nhìn lại, một cơn sóng thần màu đỏ trào dâng từ mặt đất, chớp mắt đã che phủ bầu trời và đang chuẩn bị trút xuống.

“Chết tiệt, linh quang tráo.”

Phừng phừng phừng.

Sóng lửa hung hãn đổ sập xuống, mặt đất bị nhiệt khí bao phủ đã liền bốc hơi, Mặc Thập Cửu cắn răng, ánh mắt hung ác nhìn về hình chiếu của Hestia cách đó không xa, chém ra một đường.

“Á, đau đấy, chơi gì kỳ vậy !? Làm sao mình lại bị thương rồi.”

Từ sau bão lửa vang lên tiếng la oai oái, ảnh chiếu bị chém thành hai nửa, nhưng thời gian nhiếp ảnh quá ngắn, ảnh chiếu cũng không hoàn thiện, đoán chừng mới chỉ làm đối phương mang chút sẹo. Mặc Thập Cửu có chút luyến tiếc, thế nhưng không kịp nghĩ nhiều, con sóng lửa đã sắp nuốt chửng lấy ông ta.

Nhẫn trữ vật lại lóe sáng, từ bên trong bay ra một hạt châu màu đỏ lấp lánh kim quang, Mặc Thập Cửu không chút do dự truyền linh lực vào bên trong.

Tỵ Hỏa Châu.

Tên cũng như công dụng, ngăn cách người sử dụng với tất cả loại lửa trên thế gian.

Vừa tế xong pháp bảo, sóng lửa đã đổ ập xuống, nhuộm đỏ au cả một vùng.

Khói bụi qua đi, Mặc Thập Cửu kinh hãi phát hiện mình là vật thể duy nhất còn tồn tại trong bán kính vài km. Dưới chân chỉ thấy một lỗ sâu đen ngòm không thấy đáy.

Sóng nhiệt hung hãn đã khiến mọi vật chất bốc hơi.

Tỵ Hỏa Châu phát ra tiếng nứt khe khẽ.

Mặc Thập Cửu thầm than, Tỵ Hỏa Châu là pháp bảo siêu giai hiếm có, tuy là pháp bảo nhưng không hề thua kém Linh Bảo. So với một Linh Bảo phổ thông, pháp bảo siêu giai đáng giá hơn rất nhiều. Vì Linh Bảo cần tu sĩ hóa thần kỳ trở nên mới miễn cưỡng sử dụng được, còn pháp bảo thì chỉ cần Kim Đan kỳ là có thể phát huy được rồi. Đây là một vật rất thực dụng, nhưng đoán chừng cũng sắp báo hỏng.

Còn chưa kịp thương tiếc nó nhiều, trên bầu trời đã phát ra nhiệt lượng kinh khủng hơn cơn sóng vừa rồi gấp bội.

Mặc Thập Cửu miệng đắng lưỡi khô, ngẩng đầu lên, lạc giọng nói:

“Không thể nào, Thiên Hỏa Lưu Tinh trận.”

Hestia lơ lửng trên một bông hoa lửa, nhìn xuống cười giễu:

“Tên gì dài dòng thế !? Mưa Thiên Thạch thôi mà.”

Trong lĩnh vực của Hestia, từng miếng đất hay tảng đá đều thuộc quyền sở hữu của cô ta, chỉ việc đảo lộn không gian và trọng lực, phụ gia thêm lửa thần, chế tạo một cơn mưa thiên thạch không tính là việc gì khó khăn.

Nhưng đỡ lấy nó thì vô cùng khó khăn.

Mặc Thời Võ nghiến răng, thôi động Tỵ Hỏa Châu đến cực hạn, viên ngọc này lập tức phát ra một vết nứt toác thật lớn. Đây có lẽ là lần sử dụng cuối cùng của nó.

Mặc Thời Võ không trông cậy vào Tỵ Hỏa Châu có thể qua nạn này, liền tế ra một cây quạt màu xanh lục, quán thâu linh lực, vung mạnh lên.

“Quạt Ba Tiêu.”

Có thể tạo ra một trận gió giật cấp 25. Đặt ở trái đất, có thể thổi tung một vùng biển lên.

Mặc Gia tài đại khí thô, là gia chủ Mặc Gia, tất nhiên là pháp bảo siêu giai và linh bảo nhiều đến dọa người, nhưng Hestia công kích không ngừng nghỉ, xuất ra toàn là đại chiêu, Mặc Thời Võ còn tồn cả đống hàng, nhưng nhất thời cũng chẳng xài được mấy cái. Thế nhưng, lựa chọn vô cùng thích hợp.

Một trận cuồng phong từ phía dưới áp ngược lên bầu trời, mưa thiên thạch bị trận gió này đánh tung ra, bay khắp không gian.

Hestia chỉ thấy một trận gió tràn tới, muốn cuốn bay cô ta đi. Nhưng nào có chuyện dễ dàng như vậy, lửa trên hai cây quạt lại bừng lên, thiêu đốt điên cuồng giống như vô hạn. Hestia để thân thể nương theo cơn gió, xoay tròn liên tục, tạo ra nhiệt lưu xoắn ốc, lợi dụng những cơn gió này, vặn xoắn phương vị của chúng, chèn thêm bão lửa, lập tức tạo ra trăm cái vòi rồng, đánh ngược lại xuống chỗ Mặc Thời Võ.

Người sau nhất thời không kịp phản ứng, bị hàng loạt vòi rồng nhân tạo kia nuốt gọn.

Helios ở đằng xa nhìn thấy một màn này, mặt như phát mộng, lại kêu gào thảm thiết để đám Thánh Giả tổ hợp khiên phòng thủ. Tu giả xung quanh cũng thấy được một bầu trời thiên hỏa đang bị đánh văng ra đây, cả đám cũng chẳng ham đánh, liều mạng thôi động linh quang tráo đỡ đòn.

Uỳnh uỳnh uỳnh.

Bạo liệt hỏa diễm, trùng kích địa tầng, sau một hồi lộn xộn, khói lửa qua đi, hai phe nhìn nhau, đều cảm thấy may mắn. Nếu vừa rồi còn tham đánh, chỉ sợ đã bị chôn.

Sau đâu đấy, tất cả lại xốc lại vũ trang, tiếp tục đỏ mắt liều mạng.

Thù cũ hận mới, còn chưa tính xong đấy.



Cây quạt nhuộm lửa đỏ xòe ra gập lại phát ra tiếng gió giật phần phật, lửa bùng cháy, kéo thành những cơn lốc vòi rồng đỏ rực, không khí khô nóng khiến làn da của thánh giả cũng thấy bỏng rát, đôi môi đều nứt nẻ.

Núp sau linh quang tháo, được trận pháp từ Cơ Quan Thành trợ lực, lại có thêm một phi kiếm tùy thân hộ chủ và tỵ hỏa châu vừa hoàn thành công tác cuối cùng trước khi nát vụn, có thể nói phòng hộ đã đủ vững vàng, thế nhưng Mặc Thập Cửu vẫn cảm nhận được linh thể của mình đang từ từ khô héo.

Loại lửa này, không chỉ mang theo sức nóng đơn thuần, nó còn thiêu đốt luôn sinh mạng lực của ông ta, cưỡng chế đốt cháy tất cả tiềm năng còn sót lại.

Lửa của Hestia, trong lĩnh vực nội năng, thứ mà nó trực tiếp đốt, cũng chính là tiềm năng của nạn nhân.

Cường giả Chân Tiên có được Linh thể, sinh mạng lực giống như vô tận, trường tồn cùng thiên địa, thế nhưng điều kiện tiên quyết là linh khí xung quanh phải sung túc, cung cấp cho bọn họ tài nguyên để trọng tổ thân thể. Nếu như linh khí cũng bị đốt hết mà nói. Ngày tàn không còn cách xa.

Tiên cấp chiến đấu, chính là tranh giành từng chút linh khí, nói văn vẻ một chút, chính là tranh chấp quyền chưởng quản thiên địa. Đạt tới Đại La kim tiên, chính là dùng Đại La của mình, nuốt chửng Đại La của đối phương, cướp luôn quyền khống chế đối với linh khí. Giống như Ren hay Vương Tử Trực, dùng nhục thể đánh tan lĩnh vực là vô cùng hiếm hoi. Đây là một quá trình dài dòng và phức tạp.

Thế nhưng với lĩnh vực cực kỳ rộng lớn của mình, Hestia hoàn toàn bỏ qua quá trình này. Toàn bộ Đại la thế giới của Mặc Thập cửu vốn đã nằm trong lĩnh vực của cô ta, quạt chút lửa, thổi bay chỗ linh khí ít ỏi còn xót lại, trận chiến này, phần thắng nắm tuyệt đối.

Lại nói đến toàn bộ tiềm năng có thể đào móc của Mặc Thập Cửu cũng đã bị đốt cháy hết, chẳng còn cơ hội nào để ông ta bùng nổ, liều mạng mà lật bàn.

Vị Tiên Nhân thành danh vài ngàn năm có dư này, chỉ đành thở dài nhận mệnh.

Linh quang tráo tán đi, phi kiêm mất đi linh khí duy trì, linh tính còn sót lại cũng chỉ có thể khiến nó vô lực rung lên vài cái rồi rơi xuống, rất nhanh bị sóng lửa nuốt gọn. Trận pháp ở cơ quan thành vốn đã bị hao tổn sau cú đánh của Thor, một lần vận chuyển cực hạn đã khiến nó tiêu hao tất cả những gì còn sót lại. Kết cấu toàn bộ cơ quan thành rất nhanh vì không có linh lực duy trì mà đồng loạt tan vỡ.

Đối mặt với thời khắc sinh tử, Mặc Thập Cửu tốt xấu vẫn giữ được phong độ của một thượng vị giả, cắn răng nhận lấy sự thiêu đốt bỏng rát, đưa mắt nhìn Cơ Quan thành, tâm huyết nhiều năm của tổ tông Mặc Gia, dần thành tro bụi dưới sóng nhiệt, ánh mắt có chút buồn bã.

“Đã làm đến mức này, sinh cơ dầu gì cũng đã tuyệt, chỉ đành buông bỏ tấm thân già này, cho con cháu thấy một chút hồi quang đi.”

Hestia gấp hai cây quạt lại, chúng thu nhỏ chỉ còn khoảng hai găng tay, cô ta xoay xoay cán quạt cất vào bên hông, bàn chân trầm dẵm lên một bông hoa lửa, lơ lửng trước mặt Mặc Thập Cửu:

“Nha, ông già, thật khiến người thất vọng. Không còn trò gì hay hơn sao !?”

Mặc Thập Cửu cười đắng chát:

“Mặc Gia bọn ta trước giờ không thiện chiến đấu, đã khiến ngươi thất vọng rồi. Nhưng nếu muốn chứng kiến những gì đặc sắc, hẳn là còn có.”

“Ah, ta tò mò rồi đấy. Ông còn còn bài chưa lật !?”

Mặc Thập Cửu gật đầu, đáp:

“Dẫu sao thân thể này cũng đã vô dụng, còn phiền ngươi trả nó về với thiên địa linh khí.”

“Không khách sáo.” Hestia cười cười, phẩy tay một cái, Mặc Thập Cửu liền giống như tro tàn, tiêu biến.

Như vậy vẫn chưa xong. Tiên Đài cao thủ đều sống dưới dạng ý niệm, tồn tại còn daai hơn gián. Muốn thật sự giết chết đối phương, phải khiến họ thần hồn câu diệt, thế nhưng Hestia không thiện công kích tinh thần, ở thần giới cũng không nhiều người làm được trò này, tiêu biểu chỉ có như Hades, hay Aprodite, nếu không lấy thực lực thần giới, đã sớm ăn xong tiên giới này từ lâu.

Chỉ là, thân thể mất đi, đối với Tiên Đài cao thủ cũng là đả kích trọng đại, quá lâu không thể tìm được cơ thể mới, thì sẽ dần tan biến. Mà tùy tiện tìm cơ thể, không thích hợp sẽ tụt cấp. Rớt xuống dưới Tiên Đài kỳ, thì hết đường trọng sinh, phải thành thật mà luyện cấp vài trăm năm mới được.

Tùy ý buông bỏ nhục thể như Mặc Thời Võ là rất hiếm thấy.

Thế nhưng đối phương hẳn cũng có dự định của mình.

Vừa nghĩ đến đây, phía tàn dư còn lại của Cơ Quan Thành chợt phát ra những tiếng kẽo kẹt, giống như có những chiếc bánh răng khổng lồ nào đó đã tỉnh lại từ giấc ngủ ngàn vạn năm.

Sau đó, mặt sàn của cơ quan thành tách ra làm đôi.

Hestia tò mò bay tới nhìn xuống kẽ nứt, phát hiện vô số điểm sáng đỏ rực lấp lánh, cùng với khí tức viễn cổ thô bạo hung hăng ập vào mặt, liều lảo đảo lùi về, sợ hãi than:

“Ông già, con bài chưa lật này… có chút lớn ha…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui