IMI - Tiên Giới Chiến

Đây là lần thứ hai Trung Thành tới phòng khám này, mọi thứ vẫn trầm lắng
như vẻ vốn có của nó. Chỉ là chủ nhân, cũng như người bệnh duy nhất
trong căn phòng có vẻ đã thêm phần nào sức sống hơn. Khuôn mặt thanh tú
của mỹ nhân phương đông cổ điển thoáng hồng hào, khóe miệng nở một nụ
cười như có như không.

Và quan trọng nhất là đôi mắt cô ta không còn nhắm nghiền như thường lệ
nữa. Dù có hơi ảm đạm, nhưng đến bây giờ Trung Thành mới dám quả quyết,
cô gái này không hề bị mù.

Ráng quên đi đây là người suýt chút nữa đã dùng con dao gọt hoa quả găm
vào đầu mình. Trung Thành ngồi xuống đối diện cô ta, gật đầu coi như
chào hỏi. Khuôn mặt hắn vốn lầm lỳ, ngoại trừ vẻ cau có ra cũng không
thể hiện cảm xúc gì nhiều.

“Xin hãy cho tôi biết chuyện gì xảy ra.”

Hắn cúi đầu, chống hai tay lên đầu gối, ánh mắt khẽ nheo lại.

Shaorin vung tay, một cơn gió xuất hiện quấn lấy con dao gọt hoa quả vẫn găm trên cánh cửa, khiến nó xoay mòng mòng trên không rồi chuẩn xác rơi xuống lòng bàn tay cô. Lấy ra một quả lê bên cạnh, cô vừa thong thả
gọt, vừa hỏi:

“Chuyện gì là chuyện gì !?”

Độ dáng điềm nhiên như không.

Trung Thành hạ giọng:

“Hồi ở thực nghiệm đảo, tôi đã biết tứ thần khí rất quan trọng với các
Queen của Trường Sinh Đảo. Ngày hôm qua tôi cũng thấy rồi, thần khí của
các cô bị cưỡng chế cướp mất. Cái này… không liên quan đến em gái tôi
chứ !?”

“Liên quan gì đến em gái anh được !?” Shaorin vẫn chẳng nhìn hắn, đôi
tay trắng muốt thon thả đều đặn xoay quả lê, vỏ của nó được cắt thành
một hàng dài, thẳng tắp.

“Tuy không biết là chuyện gì đã xảy ra….” Trung Thành nghĩ nghĩ.

“…Nhưng tôi cảm nhận được.”

Shaorin mỉm cười, đưa một miếng lên cho hắn. Trung Thành lắc đầu từ chối.

“Tôi đã mất công gọt rồi đấy.” Cô nói với giọng nhẹ nhàng.

Trung Thành nhíu nhíu mày, cuối cùng cũng tiếp lấy, đưa lên miệng cắn
thử. Một vị thanh mát từ đầu lưỡi lan tỏa, nhanh chóng khiến toàn thân
hắn phấn chấn. Chỉ là, cảm giác này… có hơi quen thuộc.

“Vị này…”

“Ừ, từ thực nghiệm đảo đấy.”

“Thứ hoa quả mọc lên từ tinh hoa huyết nhục của những người chết trên đảo !?”

“Nghĩ nhiều như vậy…” Shaorin đặt con dao và phần còn lại của quả dưa sang một bên.

“Ăn không ngon đâu.”

“Ý cô là có nhiều chuyện không biết sẽ tốt hơn.”

“Anh không làm được gì cho em gái của mình đâu. Khoảng cách quá xa vời.”

Trung Thành trầm mặc.



Tất cả thế lực ở ba tầng trời đầu tiên đã theo trận đột kích của Phi
Kiếm mà bị quét sạch. Dàn chiến hạm căn cứ của nhân loại coi như đã ổn
định ở phía bên này chiến tuyến. Ở phía nhân giới, Nam thần tộc sau cú
móc lốp thất bại thảm thương chắc chắn một thời gian dài tới cũng sẽ
không có hành động gì nhiều. Dù sao Thần giới còn chia Nam, Bắc. Các bộ
tộc lớn của bọn họ cũng không phải hòa thuận gì cho lắm.

Quãng thời gian này của nhân loại ở tiên giới trôi qua rất dễ chịu.
Người ở những tầng trời kế tiếp vẫn án binh bất động. Mang bộ dáng người không phạm ta, ta cũng không phạm người.

Thời bình thì thương phú phát triển. Câu này ở thế giới nào cũng không sai.

Chiến tranh qua đi, tiên nhân lại là loại người lạnh nhạt với sống chết. Dù sao sống quá lâu, rất nhiều chuyện có thể dễ dàng cho qua và nghĩ
thông. Với lại ngoại trừ trận chiến với Thiên Môn phái là nhân loại chủ
chiến, còn lại đều là do người tiên giới lao đầu húc đá tảng, thất bại
toi mạng cũng đành coi như tự làm tự chịu.

Thấy nhân loại không có động tác gì lớn kế tiếp, rất nhiều tán tu không
môn không phái đã bắt đầu thử rải xúc tu thăm dò, can thiệp. Cùng lúc có một lượng lớn thương phú của Liên Hiệp Quốc nhân cơ hội thông đạo ổn
định tới đây vơ vét một mớ. Hai bên rất nhanh đã đạt thành một loại ăn ý nào đó.

Dù sao tiên giới cũng là một thế giới cao cấp hơn, những loại thảo dược
quý hiếm như nhân sâm trăm năm hay ngàn năm ở đây lại chẳng phải chuyện
hiếm lạ gì, mang về trái đất lại là thần dược. Trái đất lại là một vùng
đất thuần công nghệ và nghiên cứu. Tri thức sau 4000 năm tích lũy đã ồ
ạt tràn vào tiên giới. Các loại điển tịch, sách luận, thậm chí là tiểu
thuyết tràn sang bên này đột nhiên lại bán rất chạy.

Phương pháp luận, tư duy triết học, khí tượng học, thuật phong thủy đều
có xuất hiện ở tiên giới với những cái tên khác nhau, nhưng đều nằm
trong kho tàng của các danh môn đại phái. Tán tu không xuất thân, nhà
không có điều kiện muốn tiếp xúc với tri thức khó khăn vô cùng. Sau khi
biết sách và tri thức đều được nhân loại sử dụng chung, nhiều người đã
muốn rớt cái cằm ra đất.

Xây dựng cơ sở lưu trú cho nhân viên ngoại giao các bộ ngành, thành lập
các cứ điểm mô phỏng tiểu thành thị thúc đẩy giao thương qua lại, rất
nhanh, một đặc khu tiên phàm hỗn hợp đã được hình thành. Tràng cảnh náo
nhiệt thậm chí có phần quái gở. Khi mà các tiên nhân mặc đạo bào cổ
trang rục rịch truy cập dữ liệu trên internet. Phàm nhân dạy tiên nhân
tiếng la tinh, rồi tiên nhân dạy phàm nhân cách thổ nạp, khí công, dưỡng sinh và tướng số phong thủy các loại. Thậm chí mơ hồ, có một cảm giác
hài hòa đến kỳ cục.

Ngồi trong một quán café trong đặc khu hỗn hợp này, Hoài Nam gác chân lên ban công, liếc nhìn Robert với Claude bên cạnh:

“Tưởng hai người về trái đất hưởng phúc rồi, thế quái nào lại chạy tới tiên giới thế !?”

Claude nâng cốc trà nhân sâm trăm năm lên, cảm giác có chút xa xỉ, tặc lưỡi nói:

“Tui thì rảnh quá nên bị ném tới đây để tiếp tục rèn luyện. Còn Anh Robert. Ừm, là để chạy nạn.”

“Chạy nạn !?” Hoài Nam hiếu kỳ, Robert thường ngày hót như khướu, cười
ha hả liên tục, bộ dáng lưu manh thân thiện nay đã mất tiêu.

“Ừm, chạy nạn. Ảnh vừa đắc tội với thánh nữ giáo đình.”

“Chu choa, nhân vật lớn nha. Vậy chứ làm sao !? Hắn thị dâm thánh nữ nhà người ta hay mồm mép không sạch sẽ !?”

Claude cười mà như không cười:

“Số là sau trận chiến với thần tộc vừa rồi, ông nội của ảnh và thánh nữ
đều bị thương cần phẫu thuật. Mà suất phẫu thuật chỉ có một. Ổng hảo tâm nhường lại suất đó cho cổ. Nên sau khi hoàn thành, người ta có qua
phòng bệnh của ổng nói cám ơn. Trùng hợp lúc anh Robert cũng có ở đó.”

Hoài Nam cầm cốc lên uống, rượu tuyết liên đặc sản của tầng trời thứ
nhất, càng uống đầu óc càng tỉnh táo, mà cảm giác phê vẫn còn. Kỳ diệu
vô cùng.

“Thế rồi sao !?”

“Anh Robert với ông già cãi nhau, xô qua xô lại một hồi, đúng lúc thánh nữ đi vào.”

Hoài Nam khép hờ mắt, trong lòng khẽ bĩu môi. Chắc là va vào con nhà
người ta rồi chứ gì. Cái đám thánh điện này cũng thật nhỏ mọn. Vậy cũng
tính là đắc tội.

“Sau đó anh Robert vấp ngã, với tay bám víu, rồi lột cả quần lót của thánh nữ xuống.”

Hoài Nam phun rượu đầy mặt Robert, gã này bình tĩnh lấy khăn ra lau lau, bộ dáng phong đạm vân khinh của người trưởng thành đã kinh qua thăng
trầm cuộc đời.

Nói đi cũng phải nói lại, thánh nữ vừa phẫu thuật xong nên suy yếu vô
cùng, chẳng khác một cô gái bình thường. Nếu không Robert đã chẳng thể
toàn mạng mà chạy tới tiên giới tạm trú.

Claude vẫn chưa kể hết:

“Chết người nhất là, lúc đó ảnh buột mồm nói: “Ặc, ta tưởng toàn thân cô đều trắng tinh thánh khiết như King của Trường Sinh Đảo, thế quái nào
lại thích quần lót có ren màu đen à !?” “

Hoài Nam sặc sụa nhìn Robert với ánh mắt sùng bái, người này đang thản
nhiên dựa lưng vào ghế, đưa đôi mắt xanh thẳm nhìn ánh tà dương xế
chiều, bộ dáng lãng tử cùng đường, muốn quay đầu không nổi. Vô cùng tịch mịch.



ShenJian không biết đây là lần thứ bao nhiêu mình bị đánh bay rồi. Cả
người hắn ám đầy bụi bặm, cơ bắp toàn thân đã nứt ra vì căng quá độ, máu nhuộm đỏ vạt áo, tràn ra từ khóe miệng.

“Tiếp tục đi, Ren tiểu thư.”

Lilith Ren mặc một bộ đồ thể thao, nhàn nhã đứng trước mặt hắn, hai tay đút trong túi áo, nhàm chán nói:

“Vô ích thôi, cho dù ta có yếu đi rất nhiều, ngươi vẫn chẳng có cơ hội nào.”

ShenJian lắc đầu đáp:

“Cô yếu đi hay mạnh lên bao nhiêu không quan trọng. Quan trọng là tôi sẽ mạnh lên bao nhiêu. Trời sinh cô đã là cường giả, nhưng cũng vì thế
khiến cô không dễ dàng gì tiến thêm bước nữa. Tôi thì khác, từ trước đến nay tôi mạnh lên mà không hề gặp bất cứ bình cảnh nào. Đối thủ của tôi
sẽ quyết định tốc độ tu luyện của tôi. Mong cô giúp đỡ.”

Lilith Ren cười lạnh:

“Được lắm ShenJian, dám chế giễu ta không có tâm thái cường giả. Tốt lắm, vì phần can đảm này, ta sẽ tiếp tục chơi với ngươi…”

Cô gằn giọng:

“Tới khi ngươi chết.”

ShenJian thở ra một nụ cười:

“Rất vinh dự.”



Mặc Gia là gia tộc luyện khí trứ danh của tu chân giới. Tuy không xếp
vào danh môn đại tộc, cự đầu một phương giống như Lục Đại Phái và Thiên
Đình, thế nhưng gia tộc này có hàng hàng quan hệ chồng chéo, nhân tình
phức tạp. Người của Mặc gia đi khắp thiên hạ, giao tình khắp nơi, người
chịu ơn họ nhiều không kể xiết. Nên mặc dù chẳng có chiến lực hùng mạnh
như Lục Đại Phái, thanh danh của bọn họ trên tu chân giới vẫn nổi như
cồn.

Mặc Gia tinh thông cơ quan thuật. Rất nhiều kiến trúc cơ quan trên khắp
tiên giới đều có ấn ký của bọn họ. Có thể nói đây là nhóm kỹ sư hàng đầu tiên giới. Các môn phái có chút tầm mắt, đều sẽ không dễ dàng gì làm
mếch lòng bọn họ. Dù sao tường nhà mình cũng là do người ta thiết kế ra
đấy.

Thậm chí trong trận chiến ở tầng trời thứ nhất, cũng có một vài thành
viên của Mặc gia. Sau khi trải qua thảm cảnh bị phàm nhân dùng những thứ pháp bảo kỳ lạ nghiền nát, bọn họ rất nhanh đã truyền thông tin và mẫu
vật về tổng bộ ở tầng trời thứ mười sáu.

“Vậy đây là Thiết Khôi Lỗi của nhân giới !?”

Gia chủ Mặc Gia, Mặc Thập Cửu chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn một
mẫu MS đã bị đánh tan tành, ở vùng bụng còn lấp lóe ánh sáng của một
khỏa kim đan.

“Vâng, trong trạng thái bình thường, thiết khôi lỗi này có thể so sánh
với một Trúc cơ kỳ tu chân giả ở trạng thái đỉnh phong. Sau khi kích nổ
một phần kim đan để tạo ra phản ứng giống như tự nổ giả, năng lượng đổi
được là vô cùng lớn. Ở trạng thái này, thậm chí có thể khiến cao thủ
Nguyên Anh kỳ trầy xước. Nếu như số lượng quá mười, kết quả cũng rất khó nói.” Một đồ đệ trông coi phân xưởng kính cẩn thưa, hắn nghĩ nghĩ rồi
lại bổ xung: “Nguyên anh kỳ cao thủ rất có thể ăn thiệt thòi, vì ngoại
trừ thiết khôi lỗi này, trên người nó còn có trang bị rất nhiều pháp bảo cổ quái.”

“Pháp bảo cổ quái !?” Mặc Thập Cửu vuốt vuốt râu, nhướng mày hỏi.

Lại có thứ mà nhân viên Mặc Gia không phân tích được cơ đấy.

Đồ đệ trông coi phân xưởng lấy ra một mẫu Railgun, đưa lên tùy tiện nhắm nhắm vào bia đá, bóp cò.

Xèo…

Không khí ma sát phát ra tiếng cháy khô khốc. Mẩu bia đá có thể chịu
được một kích toàn lực của cao thủ Kim Đan Kỳ tan thành mảnh vụn.

“Uy lực này… đại khái bằng với một cao thủ Nguyên Anh trung kỳ thi triển trung cấp kiếm quyết. Bắn vào đám trúc cơ kỳ ở tầng trời thứ nhất, thật sự là có thể càn quét được một mớ.”

“Tuy không bằng một cao thủ Nguyên Anh thật sự, nhưng nó thắng ở khả
năng tập trung sát thương. Và tốc độ bắn… thật sự rất khó tránh né. Có
thể nói dưới cảnh giới Nguyên Anh, thứ này chính là bùa đòi mạng, và
chết người nhất là…”

“Hửm.”

Đồ đệ kia ấp úng:

“Nó rất dễ sử dụng. Dùng thứ này, một tiểu lại cảnh giới trúc cơ như đồ
đệ cũng có thể bày tính giết chết nguyên anh kỳ cao thủ, khoảng cách
nghìn năm tu luyện… còn không bằng một cái bóp cò.”

Mặc Thập Cửu lắc đầu nói:

“Không nên nhìn nhận như vậy. Ngoại vật suy cho cùng cũng chỉ là ngoại
vật. Phàm nhân sử dụng nó có mạnh mẽ tới đâu, cơ thể vẫn chỉ là máu thịt đơn thuần, sống được trăm năm cũng là giỏi rồi. Nếu cho ngươi lựa chọn
một thứ vũ khí có thể giết chết cao thủ Nguyên Anh và một công pháp giúp ngươi dễ dàng đột phá lên Kim Đan, ngươi sẽ chọn cái nào !?”

Đồ đệ thành thực thưa:

“Đồ đệ muốn công pháp kia.”

Mặc Thập Cửu gật đầu hài lòng nói:

“Nguyên Anh chỉ là ngưỡng cửa bắt đầu. Nếu như phàm nhân chỉ dựa vào
những thứ này mà đã vọng tưởng xưng bá tiên giới. Vậy thật khiến chúng
ta thất vọng. Thứ đồ chơi này…”

Ông ta cầm khẩu Railgun, tự nhắm vào đầu mình, dưới ánh mắt khiếp đảm của gã đồ đệ, cười lạnh bóp cò.

Xèo….

Bùm.

Viên đạn vừa rời khỏi nòng đã gặp phải vật cản không thể phá hủy, bị
chấn ngược lại bên trong nòng súng, cả khẩu súng giống như con rắn nuốt
phải bom, quằn quại cong queo rồi vỡ tan thành từng mảnh.

“…Chỉ là một trung phẩm pháp khí kệch cỡm mà thôi.”

Mặc Thập Cửu tiện tay quăng đi xác súng, quay đầu phất phất tay:

“Tuy nhiên nguyên lý kích nổ từng phần kim đan khá thú vị. Nên bắt đầu nghiên cứu từ cách này.”

Ra đến cửa chợt ngoái lại nói:

“À nhân tiện, chúng ta cũng có một xưởng sản xuất Thiết Khôi Lỗi phải không nhỉ !?”

Đồ đệ nghĩ nghĩ rồi đáp:

“Ở tầng trời thứ tư đúng là có một cái.”

“Truyền lệnh, đem toàn bộ hàng tồn kho ra ngoài, sử dụng hết đi. Cho phàm nhân biết được thế nào mới là Thiết Khôi Lỗi thực sự.”

Ông ta đi khuất, bên tai gã đồ đệ còn nghe thấy tiếng lẩm bẩm giống như là:

“Thật lãng phí thời gian.”

Đồ đệ rất muốn nói lại thôi, hắn cảm giác nếu mình chọc vào chủ nhân Mặc Gia đang độ chán ngán, kết cục của mình sẽ rất không tốt.

Hình như gia chủ quên không hỏi xem cái pháp khí trung phẩm này rốt
cuộc có bao nhiêu cái rồi nhỉ. Tiên giới cường giả vi tôn, một người
địch ngàn vạn cũng không hiếm lạ. thành ra mọi người đều có thói quen bỏ qua số lượng khi nhắc đến quân địch, mà chỉ hỏi cảnh giới của người cao nhất bên đối phương.

Mà thôi, cũng chẳng quan trọng.

Một đám phàm nhân thôi mà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui