Người khác chỉ khen em bằng những lời nói đầu môi, nó trôi đi rất nhanh và có lẽ, không phải duy nhất dành cho em. Họ sẽ miêu tả lại vẻ đẹp của em trên tranh cùng màu vẽ, nhưng em có hay rất nhanh sau đó nó sẽ bị bào mòn bởi thời gian? Họ vây quanh em nào ánh đèn flash chói lòa, để rồi mấy tháng sau ta chỉ thấy một xấp ảnh xếp trong xó hộp đã phủ bụi.
Thế thì em việc gì phải lang thang như kẻ ngu muội trên cánh đồng hoang vu chẳng gì được níu giữ, tự giày vò bản thân và ép mình vào cái khuôn khổ họ đặt ra cho em? Em có quyền được lựa chọn giữa một kẻ đẹp trai và một kẻ đẹp trai hơn, và được quyền kiêu ngạo với những ai thấp bé hơn.
Còn tôi, tôi chỉ khiêm tốn ngắm em từ góc khuất xa xa mà thôi. Tôi lưu giữ em trong kí ức như một thứ thiêng liêng và cao quý. Tôi tha thẩn trong từng bước chân êm ru tại sảnh đường nghệ thuật, nơi tôi chỉ là du khách tầm thường còn em là tác phẩm độc nhất.