Bàn chân rách tươm, gai nhọn nhuốm máu. Một màu đỏ thẫm, hệt như mái tóc rối của em. Đồng tử co rút đầy sợ hãi, mắt đảo liên hồi, em vẫn tiếp tục chạy, không màng đau đớn.
Chẳng có gì ngoài tiếng thở chật vật của em. Chẳng có gì ngoài tiếng đôi chân trần nện trên nền đất khô cằn.
"Vậy em đang chạy trốn khỏi thứ gì thế?"
"Bản thân."