Tôi ngồi chờ Sherif và Kelly làm xong mấy việc vặt. Một trong hai người họ sẽ bắt đầu cuộc họp, còn tôi ở đây chỉ để làm màu.
Họ bắt đầu thảo luận bắt đầu, Sherif tỏ ra cực kì tôn trọng Kelly. Thật là ngạc nhiên. Tôi cứ nghĩ họ không ưa gì nhau, nhưng coi bộ thái độ lạnh lùng kia chỉ là khi ở khu vực cửa hàng ngoài văn phòng.
Cuộc họp vẫn tiếp tục, Sherif vẫn tỏ ra cứng nhắc và trầm tĩnh. Đó là do căn bệnh, tôi nghĩ anh ta có thái độ như thế là vì Kelly bị ốm. Rồi tự hỏi mình nên ứng xử như nào – chỉ ngồi yên lặng lắng nghe và làm ngơ việc Kelly bị ốm thì có ổn không nhỉ?
Tôi biết bản thân thế nào. Trong mấy cuộc họp nhân viên, tôi thường ngồi phía sau thư giãn, làm ngơ mọi thứ và tránh thu hút sự chú ý. Trong khi đó vẫn nắm bắt được chi tiết nhiệm vụ của mình, và với những kiến thức mới gần đây, tôi có thể làm tất cả mọi việc một cách dễ dàng không cần tí cố gắng nào.
Thật ra mà nói, tôi chẳng muốn thế, tôi có thể làm tốt hơn, nhiều hơn nữa. Nhưng nó cho tôi mức lương ổn định và an toàn. Tôi vừa có một khoản đầu tư nho nhỏ và từ từ gửi từng khoản một trong số $50 000 vào sổ tiết kiệm. Khoảng 8 tuần nữa tôi sẽ có thể đặt toàn bộ tiền vào ngân hàng.
Tôi có khoản $3000 dự trù cho trường hợp khẩn cấp, số còn lại cũng chỉ ở yên đó chờ tôi nghĩ ra nên làm gì với chúng.
Thật tốt khi tôi kiếm ra được nhiều tiền hơn bao giờ hết. Thậm chí với lương thưởng và khoản tiền có sẵn ở nhà, tôi còn chả thèm quan tâm tới việc thay đổi cuộc đời. Mỗi tháng tôi kiếm thêm được tầm $5000, chừng đó hơn gấp đôi số tôi tiêu xài. Tiền trong thẻ tín dụng được thanh toán đầy đủ. Giờ chắc cũng gần đủ mua một chiếc ô tô cũ, tôi có thể sửa chữa nó nếu cần với mớ kỹ năng của mình. Chợt nhớ tới cảnh chen chúc trên phương tiện công cộng, không thể tránh nghĩ tới viễn cảnh mình sẽ là một trong những đối tượng đầu tiên dính chưởng nếu có dịch bệnh.
Và, chỉ phải mất 1 tiếng đi lại mỗi ngày với xe riêng.
Kelly vén tóc ra sau tai, tôi nhận ra tóc đã mỏng hẳn đi. Hóa trị? Vậy là cô ấy bị ung thư? Không biết những người khác có nhận ra mấy điều này không. Nếu thằng bạn ngáo đá của tôi nhận ra, hẳn nó sẽ kéo chị ta đi hút vài điếu để làm dịu cuộc chiến chống ung thư. Các cuộc nghiên cứu chỉ ra rằng mặc dù hút hít thì hại vl, nhưng có vài chất hóa học trong cần giúp làm chậm ung thư di căn*. Hmm.. nghe được đấy. Tôi có thể đầu tư vào mảng này.
*Truyện thôi, đừng tin nhé mấy bác
Tôi đã lạc trôi mấy phút vừa rồi, và có vẻ tôi nên trở lại thực tại vì Sherif và Kelly đang nhìn tôi chờ đợi điều gì đấy.
“Em hiểu mấy tờ kê lợi nhuận, nhưng em không biết cách nhập tất cả vào hệ thống.” – tôi giải thích, hy vọng vẫn đang nói về chủ đề lúc nãy. Kelly gật gù và tiếp tục nói về các chi tiết trong khi tốt cố gắng bắt kịp trở lại.
Gần 2h rưỡi thì có vẻ Kelly đã bắt đầu kiệt sức dần. Tôi thấy chị ngáp dài và hàm dưới thì giật giật.
“Xin lỗi hai người, nhưng tôi hơi đuối để tiếp nữa.” - chị phân trần, Sherif gật đầu rồi xếp gọn đống giấy tờ. Anh ta nhìn tôi có vẻ trông đợi.
“À.. ờ… Để em tiễn chị ra, Kel.” - tôi nói, đứng dậy và chúng tôi cùng bước ra khỏi cửa hàng. Ánh nhìn của Sherif lần nữa khẳng định nghi ngờ của tôi là chuẩn. Thái độ của anh ta hẳn là vì biết Kelly đang ốm nặng.
Ở lối ra, tôi giữ cửa và tiễn chị ra bãi đậu xe, tám chuyện linh tinh. Tôi nói với chị về việc đang định mua xe riêng.
Bước chân Kel trở nên run run ở bãi đậu xe, tôi bắt lấy tay chị và cảm thấy tôi phải đỡ chị nhiều hơn mình nghĩ. Mặt chị ta ngơ ngác.
“Kelly? Kelly? Chị ổn chứ?”
“Ờ…… chị nghĩ vậy.”
“Để em chở chị về nhé? Rồi em đi taxi về đây cũng được. Để em báo Sherif.” – tôi móc điện thoại và nhắn nhanh cho Sherif rằng tôi phải chở Kelly về.
“Chắc thế..” – mắt chị lơ đãng, còn miệng thì trễ xuống, chị lẩm bẩm không rành mạch, và tôi chợt nhận ra điều gì đang xảy ra. Cầm vội chìa khóa rồi dìu chị vào trong xe, sau đó tôi nhanh chóng ngồi vào ghế lái. Bệnh viện gần nhất cách đây khoảng 8 phút, nếu gọi cứu thương thì xe sẽ mất 20ph cả đi lẫn về, tôi có thể đưa Kel tới nhanh hơn.
Điện thoại rung, tôi lờ đi. Chắc là tin nhắn của Sherif bảo Ừ hoặc Không, nhưng chuyện đó không quan trọng nữa.