Interpol Phần 1 – Biệt Thự Đen


Anh không nuôi nổi cả hai đứa đâu. Hãy giao một đứa cho bọn em.
- Hai anh em chúng nó cần ở bên nhau.
- Rồi sẽ gặp lại thôi mà. Giao một đứa cho em.- Tuyên kiên quyết.
Nhìn hai đứa trẻ ngủ ngon lành trên giường, Lý Lâm ngần ngại. Đúng lúc ấy một người thứ ba, cũng là bạn của Tuyên và Huân chạy vào, hốt hoảng:
- Chuồn nhanh. Bọn chúng đang đến.
Không còn thời gian để suy nghĩ, người mới vào và Lý Lâm mỗi người chộp lấy một đứa trẻ. Lý Lâm bế Quân Anh và chạy ra ngoài, rẽ theo hướng ngược lại với hướng mà ba người kia vừa chạy. Trên tay anh, đứa bé gái được đùm trong chăn ấm khẽ cựa mình rồi lại chìm vào giấc ngủ.
3 tháng sau.
Người đàn bà bán hủ tiếu rong trao đứa bé lại cho Lý Lâm với ánh mắt đầy ái ngại. Chị ta tưởng Quân Anh là con gái anh nên khi cho nó bú, chị ta vừa nhìn đứa trẻ đáng yêu vừa lắc đầu thương cảm. Chị ta băn khoăn không biết người mẹ nào lại nhẫn tâm bỏ một đứa con đáng yêu thế này.
Lý Lâm vào Sài Gòn đã được hơn hai tháng, trong túi không có lấy một đồng. Đứa nhỏ khát sữa nên khóc suốt. Hằng ngày anh vẫn bế nó lang thang vừa xin sữa, vừa kiếm việc làm. Ai cũng lắc đầu khi nhìn thấy đứa nhỏ trên tay anh, và không ai muốn mướn một ông bố với một đứa con đỏ hỏn như thế. Đứa bé không chịu uống sữa ngoài nên quấy khóc cả ngày. Có người mắng chửi anh là đồ điên, đồ biến thái, nhưng cũng có những người lại thương cảm và cho đứa trẻ sữa của mình. Không việc làm, anh đành sống nhờ vào những đồ ăn thừa người ta bỏ đi, hoặc những đồng tiền bố thí của người khác. Sức dài vai rộng phải đi xin ăn, anh thấy nhục nhã vô cùng, nhưng vì đứa nhỏ nên anh chẳng quan tâm đến điều gì nữa. Hằng đêm ngủ dưới gầm cầu hoặc những mái hiên ở trên phố, nhìn đứa trẻ ngủ ngoan, anh bật khóc. Nó theo anh nên phải khổ thế này.
Nhìn dáng ngồi thiểu não của anh, người phụ nữ lắc đầu rồi đưa cho anh một tô hủ tiếu nghi ngút khói, nói:
- Này ăn đi.
- Tôi không có tiền.
- Ăn đi, ai nói là đòi tiền nhà anh. Anh phải ăn thì mới có sức kiếm việc mà nuôi con bé chứ. Tôi cũng là người miền Bắc nên tôi thấy thông cảm cho anh lắm.
Cầm tô hủ tiếu nóng mà tay anh cứ run rẩy mãi. Rồi một tay ôm đứa bé, một tay vội cầm đũa lên. Tô hủ tiếu nhanh chóng hết veo, mà bụng anh vẫn còn chưa có chút cảm giác gì. Đứa bé được ăn no nên cười đùa khanh khách. Mấy hôm trước nó mọc răng, ngứa lợi nên không lúc nào nó không khóc. Hôm nay nó có vẻ chịu chơi hơn. Con bé thật xinh và đáng yêu.
Đúng lúc đó, một người đàn ông ngoại quốc đi đến và ngồi xuống cạnh anh, nói bằng giọng Việt Nam lơ lớ:
- Lady, cho tui tô hủ tiếu.
- Hôm nay ông ra ăn muộn thế ông Fenton.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui