Rose thở dài rồi trở lại chỗ ngồi. Snowy đi từ trong ra, thấy cô ngồi thẫn thờ, ngạc nhiên:
-Có chuyện gì thế?
-Shin và Apple ra ngoài kiếm cây thuốc. Chúng ta hết cả thức ăn, hết cả dược thảo.
-Đúng rồi, thuốc cầm máu và giảm đau dự trữ đã hết toàn bộ.- Snowy gật đầu- Những ngày khó khăn không biết bao giờ mới kết thúc, nhưng tôi tin chúng ta sẽ sớm rời khỏi đây. Nhưng tại sao Tổng tư lệnh vẫn chưa đến tìm chúng ta? Họ có bộ định vị SIS dự phòng mà?
-Họ có thì Eagle cũng có. Vô hình chung lợi thế của chúng ta sẽ trở thành điểm yếu hại nhất của chúng ta, chúng ta sẽ có một cái đuôi không tài nào dứt được.- Rose thở dài.- Cả ở Đen-phin và chỗ tổng tư lệnh đều có đặt bộ cài vi xử lý, mà ở chỗ Eagle chính là bộ xử lý chính, tôi chỉ sợ Eagle đã ra tay trước hủy đi tín hiệu kết nối giữa các thiết bị để cô lập chúng ta ở đây.
Hai người ngồi lặng im bên cạnh bếp than củi đỏ hồng. Một lát sau, Rose đứng dậy:
-Tôi muốn ra ngoài một chuyến.
-Đi đâu?
-Đến chỗ cửa hầm phụ xuống trung tâm nghiên cứu.
-Vừa mưa xong, không chắc đã tìm được.
-Dù sao cũng phải tìm. Chỗ đó cách đây cũng không xa lắm, không thể ngồi chờ chết ở đây được.- Rose quả quyết, cô ghét nghĩ đến việc mọi người đều đang lăn lộn ở ngoài kia, còn mình lại ngồi đây không làm được gì.
-Nếu gặp con quái đó…- Snowy ngần ngừ suy nghĩ.
-Chắc ăn bao nhiêu?- Rose nhìn thẳng vào cô, hỏi.
-Nếu là một mình thì Commet khoảng được 20%, tôi chắc không tới 10%, còn cô, sự nhanh nhẹn cho cô khoảng 25%, không hơn được.
“Ít vậy thôi sao?”- Rose giật mình. Chỉ có 25% chiến thắng, còn thất bại, chắc chắn chỉ có chết không toàn mạng.
-Ở lại đi. Đợi mọi người về, chúng ta có thể đi đông một chút.- Snowy khuyên nhủ.- Nếu lo không có việc gì làm, thì ra ngoài với tôi một chút. Tôi phát hiện ngay ngoài kia có vài cây thuốc hữu hiệu. Chúng ta cũng có thể đi loanh quanh đây tìm một chút nấm và rau dại.
-Ừm, vậy cũng được.- Rose thở dài và lại ngồi xuống bên cạnh Snowy, nhưng trong đầu cô, sự bất an càng dấy lên mãnh liệt.
“Là chuyện gì đây?”
Lúc này, Shin và Apple đã đi được một đoạn xa, về hướng phía sau dãy núi, rừng bắt đầu rậm rạp hơn, nhiều cây cổ thụ cao lớn cũng xuất hiện. Hòn đảo này lớn hơn mọi người tưởng tượng, vì phía sau dãy núi đá lớn này mới là rừng rậm thực sự. Nơi đây gần như bảo toàn được nguyên vẹn vẻ nguyên thủy của một khu rừng mưa nhiệt đới. Những tầng lá rộng cao vút, đen sẫm, đi bên dưới giống như người tí hon lạc vào vương quốc khổng lồ. Các loại dây leo chằng chịt trên cao giống như những con trăn khổng lồ vắt ngang cành cây.
Kinh nghiệm đi trong rừng rậm của Shin và Apple không thiếu vì khi còn học tại Học viện Washington, cả hai đã phải trải qua những đợt huấn luyện vô cùng khủng khiếp, từ rừng rậm Amazon tới những vùng biển đầy rẫy nguy hiểm từ hải tặc và bão, hay từ nơi lạnh giá nhất của Nam Cực tới hoang mạc nóng bỏng Sahara.
Lúc này, Shin dừng lại dưới gốc một cây chò lớn và ngẩng đầu lên nhìn. Hàng trăm dây leo buông thõng từ trên cao xuống, làm cho cái cây giống như chiếc đầu toàn rắn của Medusa. Rồi Shin quay sang nhìn Apple và trầm giọng nói:
-Cô đi theo tôi nhé! Cũng từng huấn luyện trong rừng Amazon rồi chứ?
-Có, thì sao?- Apple hỏi lại, ánh mắt nhìn quanh quất.
-Vậy chắc cô biết trò đu dây để di chuyển trong rừng đúng không?
-Biết.- Apple gật đầu cứng ngắc, cô có vẻ bất ngờ khi biết Shin định dùng cách di chuyển này.- Mặc dù đây là môn tôi thực hành kém nhất.
-Nhưng chắc không đến nỗi tuột tay rơi xuống đất chứ?- Shin cười to.
-Tất nhiên rồi.- Apple đỏ mặt gắt nhẹ. Cô rất ghét bị người khác, nhất là người bằng tuổi mình như Shin coi thường.
-Vậy thì đi thôi.- Shin gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc trở lại, trừ những lúc cười với Rose, còn anh rất ít khi cười.
Shin vươn tay bám lấy một sợi dây leo rồi đu mình trèo lên thân cây cao vút. Apple nhìn động tác dẻo dai của Shin, thầm than một tiếng rồi cũng đu mình lên theo anh.
Di chuyển trong rừng rậm nếu biết phương pháp thì không quá khó. Hai người di chuyển chậm chạp, thỉnh thoảng Shin lại sà xuống đất vì phát hiện một vài cây thảo dược cần thiết. Mỗi lần như vậy, Apple có nhiệm vụ thị sát xung quanh cho anh. Là người tận mắt chứng kiến được sự nhanh nhạy của con quái vật nên cô vô cùng khẩn trương, đưa tinh thần đề phòng lên cao hết mức.
-Cẩn thận các tổ kiến trong hốc cây. Cả rắn lục nữa.- Vừa di chuyển anh vừa quay lại nhắc cô.
-Anh còn kiếm bao lâu nữa?- Apple không nhịn được hỏi.
-Còn nhiều lắm. Những cái chúng ta cần thì đều hết. Cây thảo dược thì nhiều, nhưng tôi muốn tìm loại tốt nhất. Tôi cũng cần tìm vài loại đặc biệt.
Shin vừa trả lời vừa tìm cách đánh dấu phương hướng. Mặc dù khu rừng này không lớn, chỉ vỏn vẹn trong phạm vi nửa hòn đảo, nhưng nếu để bị lạc trong này thì cũng sẽ có những phiền phức không nhỏ.
-Anh định tìm cái gì? Tôi sẽ tìm cùng anh. Càng đi vào trong càng tối quá, chắc lại sắp có một trận mưa.
-Không phải đâu. Rừng ở đây nhiều tầng, tán nên cô có cảm giác đó thôi. Thứ tôi tìm đặc biệt lắm, có nói cô cũng không tìm ra đâu. Cứ ở trên giám sát xung quanh trong khi tôi tìm ở dưới là được.
-Anh không coi tôi là đồng đội đúng không?- Apple phật ý hỏi.
Shin ngẩng đầu nhìn Apple, rồi anh thở dài:
-Đến giờ phút này mà cô còn nói những việc đó. Tôi nói thứ đó cô không biết, thì chắc chắn là cô không biết. Nhưng nếu cô khăng khăng muốn làm mất thời gian của chúng ta thì tôi sẽ nói cho cô biết. Thứ mà tôi đang tìm là một số loài nấm đặc biệt có công dụng kháng sinh, giảm đau… Những loại nấm này cực kì khó tìm và cũng dễ bị nhầm lẫn. Nên tôi mới phải tìm lâu như thế. Ngay từ đầu tôi đã nói chuyện này để tôi đi một mình sẽ tốt hơn mà.
Apple nhìn vào đôi mắt Shin, lòng cô chợt chùng xuống. Cô lí nhí đáp:
-Xin lỗi anh. Chúng ta đi tiếp thôi.
Shin gật đầu và quay người tiếp tục công việc. Những ngày gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra, không chỉ Apple cảm thấy bức bối trong lòng mà chính anh cũng khó chịu. Không những bị đẩy lên một hòn đảo hoang vắng không người, mà hòn đảo đó còn từng là địa ngục phóng xạ cách đây vài chục năm. Rồi đồng đội liên tục hy sinh vì một con quái vật biến dị, mọi người thậm chí phải hạn chế hành động riêng lẻ vì nó. Không chỉ như thế, còn có sự đe dọa từ phía đám người Eagle, và bây giờ là hiểm họa cạn kiệt nguồn lương thực. Mọi người không bị tình cảnh này làm cho phát điên cũng là quá tốt rồi.
Shin ngồi xuống bên một bụi cỏ thấp, dưới mặt đất khá tối nên anh phải dùng đến đèn pin mini để kiểm tra. Cẩn thận xem xét xung quanh, anh rẽ sang bên phải một chút, lẩm bẩm: “Có lẽ sắp tới rồi…”
-Sao anh lại đi bộ?- Apple hỏi với xuống.
-Tôi sắp tới được nơi cần tới rồi.- Shin vừa chậm chạp dò dẫm theo dấu vết vài cây cỏ vừa đáp.
-Nơi có loài nấm anh cần sao?- Apple tò mò.
-Không, một nơi khác, tôi đã rất hy vọng là nó tồn tại.
Chỉ 5 phút sau, Shin dừng lại dưới một vạt rừng tối. Phía trước mặt anh có một khu quang đãng hẳn, rộng chừng 20 mét vuông, không có một cây cao nào chắn lối. Chỉ có vài cây cỏ mọc lơ thơ ở đó. Shin đứng nhìn về phía đó rất lâu, chầm chậm tiến tới. Không có cây to xung quanh nên Apple cũng đành xuống đất để vượt qua khu đất trống này với anh. Đang định tiến lại gần anh thì Shin quát khẽ:
-Đứng yên đó. Đừng tiến tới.
Mặc dù vậy, anh vẫn chầm chậm tiến lên, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng.
-Có chuyện gì vậy?
Shin không đáp. Nhưng chỉ tiến thêm được hai bước, anh bèn lùi trở lại, để lại những dấu giày lún sâu xuống.
-Cô nhìn xem phía trước là gì?- Shin quay trở lại gần bên Apple, chỉ về phía trước hỏi.
Apple thấy thái độ khác lạ của Shin thì cũng cẩn thận quan sát. Ngay sau đó, cô thốt lên:
-Nó có phải là đầm lầy?
-Đúng thế. Đây là một cái đầm lầy.- Shin gật đầu.
-Nhưng tại sao trên lại không có nước nhỉ?
-Lá cây phủ lên trên che đi phần bùn lầy phía dưới nên rất khó nhận ra.
-Sao anh biết ở đây có một đầm lầy?- Apple ngạc nhiên hỏi.
-Tôi chỉ đi tìm thôi. Nhờ khi nãy phát hiện ra một lượng lớn các loài thực vật ưa sống gần nơi có nhiều nước, nhất là loài cúc vạn thọ đầm lầy đặc trưng, nên tôi đoán gần đây nhất định có một khu đầm lầy. Cô nhìn ở trên mặt đầm lầy, thậm chí có cả thây thủy sinh nữa.
-Nhưng anh tìm đầm lầy này để làm gì? Không phải để…- Apple nghi ngờ hỏi- Để chôn sống con quái kia sao?
Shin nhún vai:
-Nếu sức người khó giết nó thì để thiên nhiên xử lý.
-Nhưng làm sao anh có thể dụ nó đến đây? Nó đã ở đây mấy chục năm, nó còn thuộc nơi này hơn chúng ta nhiều.- Apple phân vân.
-Tôi đã có cách rồi.- Shin vừa đáp vừa nhẩm tính.- Dựa theo vận tốc và thời gian chúng ta đi, thì nơi này cách chỗ chúng ta đang ở chừng 2km về hướng tây nam. Đi thôi, lần tới chắc cũng sẽ không khó khăn để tìm lại nó.
Hai người vừa muốn quay trở ra thì đúng lúc này, một tràng những tiếng gầm rú dài và ghê rợn vang lên, còn có cả tiếng súng rất to. Cả Shin và Apple lông tóc đều dựng ngược, quay sang nhìn nhau.
-Là nó...- Apple không rét mà run rẩy nói.
Tiếng gầm phẫn nộ kéo dài chừng nửa phút thì im hẳn, trả lại cho khu rừng sự im ắng rợn người. Shin ra hiệu cho Apple đi theo mình về hướng vang lại tiếng gầm kia.
-Khoan đã, anh định làm gì?- Apple vội giữ tay anh lại.
-Cô không nghe thấy tiếng súng sao? Có thể là nhóm của Commet đang ở phía đó.- Shin đáp và di chuyển thật nhanh về phía trước.
Apple bặm môi suy nghĩ rồi cuối cùng cũng mang theo vẻ mặt đầy khiếp hãi, bám theo Shin. Rừng ngày một rậm rạp hơn nhưng tốc độ của hai người thuỷ chung vẫn không hề chậm lại nửa giây.
Di chuyển chừng nửa giờ thì hai người nhìn thấy một cây thật lớn, uy nghi như chính nó là vương giả của rừng già. Xung quanh nó trong bán kính 20 mét không có một cây cổ thụ nào khác. Nhưng khiến cả hai ngây ngốc chính là dưới gốc cây to lớn đó có một ngôi miếu cổ xưa. Nó được dựng hoàn toàn bằng đá. Mặc dù rêu mốc phủ đầy nhưng nó vẫn gần như nguyên vẹn, không có một chút dấu hiệu nào của sự đổ nát. Trên nóc ngôi miếu có hình hai con rắn lớn được đẽo bằng gỗ.
Sau một thoáng ngây người trước hình ảnh ngôi miếu bí ẩn đó, Shin phải vội đưa tay bịt lấy miệng Apple khi cô suýt nữa hét lên khi nhìn ra một cảnh tượng khác. Anh hơi tái mặt, rồi thì thầm với cô:
-Lui lại phía sau đi, đừng nhìn nữa.
Cả hai đang ngồi trên một tán cây um tùm vươn ra xa nhất về phía bãi đất trống nên có thể nhìn thấy rõ ràng nhất cảnh tượng phía xa. Nghe Shin ra lệnh, Apple vội lui lại về phía thân cây, cô cũng không muốn nhìn thấy cảnh tượng đó chút nào.
Thấy Apple ngồi im một chỗ rồi, Shin lại tiếp tục vén đám lá cây lên để nhìn. Lần đầu tiên anh tận mắt thấy con quái vật này, nó hoàn toàn giống như những gì mọi người miêu tả lại, có phần còn gớm ghiếc hơn. Nó đang lúi húi quanh quẩn giữa mấy mảnh thi thể, rõ ràng là vừa bị nó xé xác. Hai cây súng quăng cách đó không xa. Shin thậm chí nghe rõ tiếng nó gầm gừ.
Ban đầu nhìn thấy đám thi thể đầy máu me đó, Shin cũng thấy lạnh sống lưng và ghê ghê người. Nhưng khi xác định qua đám trang phục còn sót lại và hai cây súng, anh mới thầm thở phào. Hai thi thể không toàn vẹn dưới kia không phải người của Interpol, vũ khí cũng không phải. Bọn người lạ mặt này là ai, được trang bị vũ khí hiện đại như vậy, chắc hẳn là người của thế giới hiện đại? Có phải là người của Eagle hay không? Ngoài hai tên dưới kia liệu còn bao nhiêu kẻ nữa? Mặc dù anh cũng rất thắc mắc về sự xuất hiện của những kẻ lạ mặt này, nhưng lúc này không có thời gian cho anh tự vấn mình.
Lúc này, con quái vật đã đi đến trước ngôi miếu cổ. Nó dừng lại cách cửa miếu 5m rồi phục xuống vái lạy. Shin kinh ngạc, nhìn nó lúc này hoàn toàn không có chút bản tính dã thú nào.
Vái lạy ngôi miếu xong, nó kéo lê đám thi thể đi về hướng ngược lại với nơi mà Shin và Apple đang trú ẩn. Anh đang ngần ngừ không biết có nên tới chỗ tòa miếu hay không thì nghe Apple hỏi:
-Nó đi chưa?
-Đi rồi.- Shin không quay lại, vẫn đang nhìn về phía đó, cố nhớ xem hình dáng của ngôi miếu cổ này anh đã thấy ở đâu hay chưa?
-Chúng ta quay lại chứ?
-Có lẽ vậy. Con quái vật này bái lạy ngôi miếu kia, có lẽ là chút tính người trong nó vẫn còn, và ngôi miếu trong trí nhớ của nó có một vị trí vô cùng trọng yếu, một tín ngưỡng chăng?- Shin băn khoăn.
-Có phải người của mình không? Mấy cái xác ấy?
-Không. Có lẽ là người của Eagle. Bọn chúng xâm phạm tới ngôi miếu này nên mới làm con quái vật giận dữ như thế.
Shin quay lại. Nhưng rồi gương mặt của anh chợt cứng đờ, sững sờ nhìn vào cô, hai tròng mắt như muốn lồi ra, không thể chớp nổi.