Edit: Thúy
Beta: Mai
***
Chương 22: Từ thời điểm này trở đi, bắt đầu đi đúng quỹ đạo.
Kể từ giây phút này, vận mệnh của hắn đã đi đúng hướng, hắn không thể làm ra điều gì trái ngược với quá khứ nữa.
Tần Lê Ca lặng lẽ ngồi trên ghế sofa, nhìn đồng hồ trên tường trôi qua mười một giờ, điện thoại đột nhiên reo lên.
Mẹ Tần chạy ra khỏi phòng bếp, chùi tay lên tạp dề rồi nhanh chóng nghe điện thoại: "Alo?"
Đầu bên kia dường như nói mấy câu, Tần Lê Ca nhìn sắc mặt bà dần trở nên tái nhợt, cuối cùng vô thức đánh rơi điện thoại trong tay, liều mạng chạy ra cửa.
Tần Lê Ca đứng dậy, chạy một mạch theo bà ra cửa, lên xe lao thẳng đến bệnh viện.
Mẹ Tần không nói một lời, cúi đầu nắm chặt tạp dề, ánh mắt trống rỗng, Tần Lê Ca chậm rãi mở miệng hỏi bà ——
"Mẹ ơi, có chuyện gì vậy?"
Mẹ Tần ngơ ngác quay đầu lại nhìn đứa con còn đang học tiểu học của mình, đột nhiên bật khóc.
Bà đưa tay ôm lấy Tần Lê Ca, không ngừng lặp đi lặp lại: "Mẹ xin lỗi, Tiểu Lê, xin lỗi con..."
Tần Lê Ca bị bà ôm chặt, lưng có chút đau nhức, hắn quay lưng về phía bà, trầm giọng nói: "Không sao đâu ạ."
Không sao đâu, con biết mẹ cũng không muốn như vậy.
Con biết mẹ còn đau khổ hơn con.
Con cũng biết mẹ chỉ mong đợi một điều ở con ——
Mẹ Tần lau nước mắt, miễn cưỡng nở nụ cười: "Tiểu Lê, hứa với mẹ, sau này phải trở thành một người hiền lành tốt bụng, được không?"
Tần Lê Ca nhắm mắt lại, nói thầm trong lòng: "Được ạ."
Xe chạy vào bệnh viện, mẹ Tần mở cửa lao nhanh ra ngoài.
Người đàn ông mặc vest đen đứng ở cửa bệnh viện, vẻ mặt buồn bã: "Tần phu nhân, rất xin lỗi, Tần tổng ngài ấy..."
"Đừng nói xin lỗi với tôi!" Mẹ Tần đột nhiên hét lên: "Nói cho tôi biết, A Thâm đã xảy ra chuyện gì! Anh ấy đang ở đâu!"
Người đàn ông mím môi, cụp mắt xuống: "Phu nhân, tôi dẫn ngài đi gặp ngài ấy."
Người đàn ông đưa họ xuống tầng hầm, nhiệt độ nơi này vô cùng lạnh lẽo.
Một tủ đông trong đó đã được mở ra, mấy người đàn ông mặc đồ đen đứng bên cạnh cúi đầu im lặng, mẹ Tần dừng lại ở cửa, run rẩy quay lại nhìn người đàn ông đó: "Anh, anh đưa tôi đến đây làm gì? Tôi muốn đi tìm A Thâm, anh..."
Người đàn ông càng cúi đầu thấp hơn, không nói gì.
Mẹ Tần không nói nữa, bà nắm chặt tay Tần Lê Ca, lực mạnh đến mức khiến hắn cảm thấy đau đớn.
Bà nhìn chằm chằm về phía người đàn ông mặc đồ đen, cuối cùng bước từng bước qua đó.
Mỗi bước đi đều khiến trái tim như bị xé nát, Tần Lê Ca cúi đầu, bước từng bước theo bà về phía trước, nhìn đôi tay run rẩy của bà từ từ kéo tấm vải trắng che mặt người đàn ông ra.
Khuôn mặt quen thuộc dần dần xuất hiện theo động tác của bà.
Buổi sáng người này còn cười với hắn, nói sẽ mua loại kẹo mà hắn thích, cũng cười nói với hắn hôm nay nhất định sẽ về sớm.
Nhưng bây giờ, ông không thể về được nữa rồi.
"Aaa!" Mẹ Tần đột nhiên buông tay ra quỳ thụt xuống đất: "Tôi không tin! Tôi không tin đâu! A Thâm... A Thâm!"
Tần Lê Ca quỳ trên mặt đất, nhẹ nhàng cầm vải trắng lên, che lại mặt cha Tần.
Một giọt nước mắt lăn dài trên má hắn rồi lặng lẽ rơi xuống đất.
"Tôi không tin, tôi không tin, tôi không tin..." Mẹ Tần ôm đầu, hai mắt trợn to: "Tần Thâm sao có thể chết được? Người này nhất định không phải là Tần Thâm. Anh ấy vẫn còn ở công ty. Đúng rồi, anh ấy vẫn còn ở công ty, anh ấy nhất định vẫn còn ở công ty, tôi muốn tìm anh ấy! Tôi muốn đi tìm anh ấy..."
"Mẹ!" Tần Lê Ca ôm lấy bà, ngăn bà chạy loạn: "Mẹ đừng làm như vậy!"
"Mấy người đều đang gạt tôi!" Mẹ Tần đột nhiên đẩy hắn ra: "Mấy người đừng nghĩ đến việc gạt tôi, tôi sẽ không bị mấy người lừa đâu, Tần Thâm vẫn ổn. Anh ấy đã hứa với tôi hôm nay sẽ về sớm, anh ấy chưa bao giờ gạt tôi!"
"Mẹ..."
Mẹ Tần căn bản không nghe thấy lời hắn nói, điên cuồng lẩm bẩm mãi mấy chữ đó rồi đột nhiên ngã về phía sau.
Người đàn ông mặc đồ đen nhanh chóng bước tới đỡ lấy cơ thể bà, hét vào mặt những người khác: "Mau gọi bác sĩ! Tần phu nhân ngất xỉu rồi!"
Mẹ Tần được đưa lên phòng bệnh tầng 11, Tần Lê Ca ngồi trên ghế, cau mày nhìn mẹ ngay cả trong ngủ cũng không an ổn, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng nghẹn ngào.
Thời gian lúc này trôi qua cực kỳ nhanh, hắn luôn có cảm giác bản thân chưa nhìn được bao lâu lâu thì tay mẹ Tần đã khẽ cử động, dường như sắp tỉnh lại.
Tần Lê Ca thở dài, nằm xuống bên mép giường của mẹ Tần, nhắm mắt lại.
Mẹ Tần giật mình tỉnh dậy, thở hổn hển nhìn lên trần nhà, rồi nhìn Tần Lê Ca đang nằm bên giường mình.
Đôi mắt bà trống rỗng, một lúc sau mới thấp giọng lẩm bẩm: "... A Thâm."
Bà nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Tần Lê Ca, nhưng trong miệng vẫn lẩm bẩm: "A Thâm."
Tần Lê Ca không thấy được biểu cảm của bà, chỉ có thể nghe thấy tiếng quần áo ma sát, hình như bà bước xuống giường, nhẹ nhàng ôm lấy hắn.
"... Tiểu Lê."
Thì ra lúc này bà đã từng ôm hắn sao?
Lông mi Tần Lê Ca khẽ run lên, kiềm chế cảm xúc để không quay đầu lại, chờ đến khi tiếng bước chân đến gần cửa sổ thì mới quay đầu nhìn sang.
Mẹ Tần quay lưng về phía hắn, đẩy cửa sổ kiểu Pháp ra rồi từ từ dang rộng hai tay.
Bà nhìn bầu trời, mỉm cười nhẹ trong ánh hoàng hôn rồi bước một bước về phía trước.
Rầm!
Có người ở phía dưới đột nhiên hét lên: "Aaaaaa!"
Tần Lê Ca đứng dậy rồi đi tới cửa sổ nhìn xuống giống như trong quá khứ, cả người mẹ Tần toàn là máu, mặt ngửa lên, đôi mắt trừng to trùng hợp nhìn chằm chằm về phía hắn.
Hắn nhắm mắt lại, người đàn ông mặc đồ đen đúng lúc này lao vào, anh ta chạy nhanh tới cửa sổ rồi hít vào một hơi.
Đồng tử của người đàn ông trước đó dẫn họ vào đây co lại và hét lên: "Mau! Đưa thiếu gia ra ngoài!"
Một tháng sau.
Tần Lê Ca ngồi trong biệt thự trống rỗng, tất cả người hầu đều đã rời đi, một bác sĩ mặc áo choàng trắng mở cửa đi về phía hắn.
Theo sau anh ta là một người đàn ông trung niên có vết sẹo dài trên mặt, người đàn ông này là Tần Hạo Ân, em trai của cha Tần.
Bác sĩ ngồi bên cạnh, đẩy cặp kính lạnh lẽo lên rồi lấy ra một tập tài liệu.
Bác sĩ hỏi: "Cậu Tần, xin hỏi gần đây giấc ngủ của cậu thế nào?"
Vẻ mặt Tần Lê Ca bình thản nói: "... Đã lâu không ngủ."
Bác sĩ lại hỏi: "Cậu Tần, gần đây cậu có thường xuyên cảm thấy chán nản không?"
Tâng Lê Ca nói: "... Đúng vậy. Chú, đây là bác sĩ tâm lý mà chú tìm được à?"
Tần Hạo Ân ngồi gác chân trên ghế sofa đơn, không trả lời hắn dù chỉ một chữ.
Bác sĩ lại hỏi hắn: "Cậu có cảm thấy mệt mỏi hay mất động lực mỗi ngày không?"
Tần Lê Ca: "Đúng vậy, tôi muốn cải thiện tình huống này, bác sĩ cảm thấy tôi có nên..."
Bác sĩ không để ý đến hắn mà quay lại nhìn Tần Hạo Ân: "Anh Tần, đúng là cậu ấy đã mắc chứng rối loạn lưỡng cực."
Tần Hạo Ân ngậm điếu thuốc trong miệng, cười nói: "Thật sao? Nếu có bệnh thì cứ đưa nó vào bệnh viện tâm thần đi."
Tần Lê Ca sửng sốt, ngơ ngác nhìn Tần Hạo Ân: "Chú, chú có ý gì? Con không có bệnh, chỉ là con không thể tiếp nhận..."
"Còn nói nhảm với nó làm gì?" Tần Hạo Ân không kiên nhẫn cau mày, giơ tay châm một điếu thuốc: "Bác sĩ, xin hãy nhanh chóng đưa ra kết luận."
"... Bệnh nhân mắc chứng rối loạn lưỡng cực do căng thẳng tích tụ lâu ngày, hơn nữa cái chết của cả cha và mẹ đã gây đến chấn thương tâm lý quá lớn, cần phải đưa bệnh nhân đến bệnh viện tâm thần để điều trị ngay lập tức." Bác sĩ nhìn Tần Lê Ca, ánh mắt dường như có chút tia thương hại.
Tần Hạo Ân vẫy vẫy tay, có mấy người đàn ông mặc đồ đen lao vào. Tần Lê Ca hoảng sợ đứng dậy thì lại bị người nào đó đánh mạnh vào gáy, sau đó bất tỉnh.
Trước khi bất tỉnh, hắn nghe thấy Tần Hạo Ân nói: "Anh lại đến đây làm gì? Xin hàng lậu? Khi nào thì tài sản thừa kế của anh trai tôi mới vào tay tôi?"
Tần Lê Ca mở mắt ra.
Trước mặt hắn là một vùng bóng tối, dù có mở mắt hay không cũng không có gì khác nhau.
Tay chân hắn bị trói chặt vào giường bệnh, miệng cũng bị bịt một mảnh vải để loại bỏ hy vọng tự sát, Tần Lê Ca hơi chuyển động đôi mắt, nghe thấy ngoài cửa truyền đến vài tiếng động.
"Hôm nay hắn vẫn còn cố chấp như vậy sao?"
"Chắc không đâu, đã qua mấy ngày rồi, hắn mà vẫn có thể cầm cự được thì đúng là lợi hại."
"Lợi hại thì có ích gì? Nếu cứ tiếp tục như vậy thêm mười mấy năm nữa không phải cũng sẽ phát điên à?"
"Được rồi, đừng nói nữa, đã đến giờ rồi, mau vào thôi."
Một dòng điện quen thuộc chạy qua cơ thể, Tần Lê Ca cắn miếng vải trong miệng, cơ thể theo quán tính co giật lên rồi lại ngã mạnh trở lại giường bệnh.
Một người đàn ông đi đến bên giường hắn, nói nhỏ vào tai hắn: "Tần Lê Ca, cậu còn nhớ ngày đó không? Cậu còn nhớ bộ dáng của Tần Thâm lúc bị đâm nát thành từng mảnh không?"
Tần Lê Ca nghiến răng thật mạnh đến mức nướu cũng chảy máu, liều mạng giãy giụa, cố gắng dùng tay bịt tai lại.
"Còn bà Tần, cái chết của bà ấy cũng rất thảm đó, nhảy từ tầng mười một xuống. Tôi nghe nói khi xe cấp cứu đến, bà ấy đã không còn hình dáng con người nữa..."
Đừng nói nữa!
Tần Lê Ca nhắm chặt mắt lại, những giọt nước mắt trong suốt từ trong mắt điên cuồng chảy ra, giọng nói kèm theo cảm giác đau đớn từ dòng điện mang lại, hắn ngơ ngác mở to mắt, chậm rãi mở miệng.
Có người ở gần đó hét lên: "Dừng lại! Cởi dây trói cậu ấy ra!"
"Được rồi..." Hắn lẩm bẩm: "Đừng nói nữa."
Sự đau đớn và trói buộc trên người hắn dần dần biến mất, hắn được đỡ xuống giường, bên cạnh có người nhỏ giọng oán giận: "Như vậy không phải tốt hơn sao? Đúng là lãng phí thời gian."
Tất cả tài sản đều vào tay Tần Hạo Ân, cuối cùng mọi chuyện cũng kết thúc.
Tần Lê Ca đứng trên đường, người đứng bên cạnh nhìn gương mặt cùng quần áo bẩn thỉu của hắn, ném ánh mắt chán ghét về phía hắn.
Hắn khẽ thở dài, tránh mặt mọi người và đi vào con hẻm nhỏ.
"Huhu, hu..."
Trong góc truyền đến vài tiếng nức nở, Tần Lê Ca cầm theo bánh bao nhặt được chậm rãi đi tới.
Có một cô bé đang cuộn tròn trong hẻm nhỏ, cả người bẩn vô cùng, làn da lộ ra bên ngoài bị chảy máu, nhỏ giọng kêu: "... Đói."
Tần Lê Ca nửa quỳ trên mặt đất, đưa bánh bao cho cô bé, cô bé nhanh chóng nhận lấy bánh bao, vừa ăn vừa khóc.
"Khụ, khụ khụ..."
Tần Lê Ca cau mày, sờ trán cô bé: "Em sốt rồi."
Cô bé lắc đầu, sau đó lại lui vào trong góc, Tần Lê Ca nhìn cô bé hồi lâu, hắn tránh đi vết thương trên người, nghiến răng cõng cô bé trên lưng.
Bệnh viện gần đây nhất cách khoảng hai tiếng đi bộ, hắn vất vả cõng cô bé đi về phía trước dưới cái nắng như thiêu như đốt, trước khi mặt trời lặn, cuối cùng cả hai cũng chật vật đến được cửa bệnh viện.
Một y tá đỡ cô bé ra khỏi tay hắn, Tần Lê Ca khập khiễng đi ra ngoài, tuy nhiên, cơ thể yếu đuối của hắn không thể chịu được việc dùng sức lâu như vậy, tầm nhìn trước mắt hắn chợt tối sầm rồi ngã xuống đất.
Khi tỉnh lại lần nữa, hắn thấy có người đang đứng trước giường kinh ngạc nhìn khuôn mặt hắn.
Tần Lê Ca ngẩng đầu lên, người đàn ông mỉm cười hỏi hắn: "Cậu tên Tần Lê phải không? Với khuôn mặt này mà không trở thành ngôi sao thì thật đáng tiếc. Hay là debut đi?"
Tần Lê Ca không nói gì, người đàn ông tiến lên vài bước, cúi đầu nhìn mặt hắn, trầm ngâm nói: "Nghệ danh là Tần Lê Ca, thế nào?"