Edit: Hân
Beta: yezi + Gà
Checker: Gà
***
Chương 50. Hoán đổi điều kiện. Nói chuyện không hợp là động thủ
"Còn một món nữa."
Nữ Hoàng Cơ từ trên cao nhìn hắn, giọng điệu lạnh nhạt: "Còn gì nữa, mau đưa đây."
Dưới sự quan sát của bà ta, Tần Lê Ca chậm rãi đưa tay vào trong túi áo, từ từ lấy ra một viên trái tim đỏ.
Viên trái tim đỏ này giống y như viên đá trong tay của bọn Lục Thiệu Vũ, tinh thể dưới sự soi chiếu của ánh đèn, dường như có một tầng ánh kim mờ nhạt đang lưu động.
Nữ Hoàng Cơ không quan tâm nhìn thoáng qua, ánh mắt lại không thể rời khỏi viên trái tim đỏ này.
Bà ta ngơ ngác đứng dậy, nhìn tia sáng đang lưu động trên trái tim đỏ, nhẹ nhàng nói: "Đây là..."
"Bệ Hạ phải rất rõ đây là gì." Tần Lê Ca vẫn mỉm cười, hắn tiến lên vài bước, dâng trái tim đỏ lên.
Tay của Nữ Hoàng Cơ hơi run, bà ta nhắm mắt, thật cẩn thận cầm lấy trái tim đỏ.
Trong phút chốc, tia sáng phát ra mãnh liệt.
Tia ánh kim ấm áp toả ra từ lòng bàn tay của bà ta, chiếu sáng toàn bộ căn phòng ngủ tối tăm, bàn tay của Nữ Hoàng Cơ như được rửa trong ánh sáng, nhưng bỗng nhiên bà ta lại buông lỏng tay như thể đã chạm vào đồ vật nào kinh khủng lắm.
Tần Lê Ca đứng ngay trước mặt bà ta, hắn nhanh nhẹn đưa tay, hứng lấy viên trái tim đỏ suýt nữa rơi xuống dưới đất.
"Viên đá tim đỏ như vậy tổng cộng có 52 viên." Tần Lê Ca nhìn sắc mặt cau mày bất an của bà ta, cười nhẹ: "Nhưng đây có lẽ đây không phải đồ vật bị thất lạc của Bệ Hạ, nên tôi sẽ lấy lại."
"Đây là đồ vật thất lạc của ta!" Nữ Hoàng Cơ còn đang chìm đắm trong suy nghĩ, nghe hắn nói như vậy, theo bản năng hét to.
Sau khi hét xong, bà ta cảm thấy không ổn, cau mày liếc mắt nhìn Tần Lê Ca, rồi về chỗ ngồi.
"Đây là món quà ta tặng cho các bài Poker, có thể dùng để nói chuyện với ta." Nữ Hoàng Cơ thấp giọng nói: "Nhưng mà ta đã..."
Tần Lê Ca nhìn sắc mặt lưỡng lự của bà ta, nhướng mày.
Lẽ ra Nữ Hoàng Cơ đã tắt cái chức năng đối thoại trên món quà này từ lâu rồi, cho nên trước đây khi hắn nói chuyện với Ba Rô, Ba Rô mới không hề biết về tình trạng của Nữ Hoàng Cơ Đỏ.
Nữ Hoàng Cơ thất thần nhìn chằm chằm trái tim đỏ trong tay Tần Lê Ca, đột nhiên ánh mắt trở nên sắc bén: "Ngươi có được thứ này từ đâu? Ta đã sớm ban ý chỉ trục xuất nhân loại, tất cả bọn nhóc lẽ ra phải có địch ý đối với các ngươi, không thể nào chủ động giúp đỡ được, trừ khi... Là cậu cố tình cướp đoạt!"
Vừa dứt lời, không khí đột nhiên lạnh lẽo, bóng tối bao trùm cả trời đất đang tuôn về phía của Tần Lê Ca, khiến hắn trong giây lát phải toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Nữ Hoàng Cơ tức giận, căn bản không muốn nghe hắn giải thích, nói chuyện không hợp thì động thủ.
Trước mắt Tần Lê Ca là một mảng mù mịt, cơ thể cũng khó cử động, hắn ngước đầu lên, đối diện với vị trí trước đây của Nữ Hoàng Cơ: "Có phải bị cướp hay không thì những [Đồ vật thất lạc] bên cạnh cũng không thể chứng minh được gì cả? "
Nữ Hoàng Cơ quay đầu lại theo bản năng, nhìn thấy những món đồ được chất trên bàn.
[Vương miện Nữ Hoàng Cơ], [Áo choàng Nữ Hoàng Cơ], [Quyền trượng Nữ Hoàng Cơ]."
Nữ Hoàng Cơ im lặng hồi lâu, nhẹ nhàng vẫy tay.
Bóng tối tan ra, Tần Lê Ca vẫn đứng thẳng tắp, thậm chí hắn còn cười nhẹ, ánh mắt nhìn thẳng vào Nữ Hoàng Cơ.
Hắn hỏi: "Bệ Hạ không định tìm lại đồ vật bị mất sao? "
Viên trái tim đỏ vẫn còn nằm trong tay của hắn, ánh kim lấp lánh nhẹ nhàng.
Nữ Hoàng Cơ nhìn thoáng qua, hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn nhận lấy viên trái tim đỏ.
Ánh kim lần nữa phát ra ánh sáng mãnh liệt, cùng với ánh sáng ấm áp tỏa ra về phía của bà ta, chủ nhân của viên đá tim đỏ, giọng nói của Mười Rô cũng dần dần vang lên.
"Có phải gần đây Bệ Hạ thường xuyên tức giận không? Tức giận dễ già lắm, Bệ Hạ phải chú ý giữ gìn sức khỏe đó! "
"Bệ Hạ, cây hoa tulip mà người tặng cho thần đã nở rồi, khi nào người đến xem vậy?"
"Cây hoa Tulip sắp khô héo rồi! Bệ Hạ, người đang bận việc gì đó? Sắp không xem được rồi! "
"Bệ Hạ? Bệ Hạ, người có đang nghe thấy chúng thần nói chuyện không?"
"Bệ Hạ, nếu người không trả lời chúng thần, chúng thần sẽ phải đi tìm Người đấy!"
...
"Bệ Hạ, chúng thần đã làm sai điều gì? Tại sao người không mở cửa, cũng không trả lời chúng thần?"
Tần Lê Ca ngước mắt lên nhìn Nữ Hoàng Cơ đang ngồi trên chiếc ghế cao, sắc mặt của bà ta trở nên bi thương, lệ khí đang quanh quẩn ở giữa mày lại dần dần biến mất.
"Ta không hiểu tại sao người lại tức giận." Tần Lê Ca đúng lúc bổ sung một câu: "Nhưng trút cơn giận lên người vô tội là không công bằng."
Tay của Nữ Hoàng Cơ run lên, tia sáng của viên trái tim đỏ trong tay bà ta đúng lúc này biến mất, biến thành một cục đá đen hình trái tim.
Bà ta im lặng một hồi lâu, trân trọng cẩn thận đặt viên đá tim đỏ và ba món trang sức chung với nhau, rồi từ trên ghế cao đi xuống.
"Cám ơn ngươi, nhân loại." Nữ Hoàng Cơ đi đến trước mặt hắn, nhẹ nhàng mở miệng: "Cho dù mục đích của ngươi là gì, ngươi vẫn hiểu rõ được khúc mắc của ta, đây xem như là thù lao của ngươi. "
Bà ta đưa tay ra, một viên trái tim đỏ lấp lánh hơn được ném chính xác vào trong lòng Tần Lê Ca.
Hệ thống: "Đạt được đạo cụ, viên tim đỏ lấp lánh hoàn mỹ, giá trị: 300 điểm."
Tần Lê Ca nhanh chóng tiếp lấy viên trái tim đỏ đó, ngẩng đầu còn muốn nói chuyện, hình bóng của Nữ Hoàng Cơ lóe lên trước mặt hắn, bỗng nhiên biến mất.
"... Đúng là hấp tấp." Tần Lê Ca cười cười, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo trên tay: "Nhưng mà, hình như tôi cũng phải nhanh hơn một chút."
Cây kim trên đồng hồ dần quay đến 12 giờ, theo thực lực suy đoán trên bảng xếp hạng, có lẽ bọn họ đã thu thập hết tất cả viên trái tim đỏ, đang chuẩn bị tiến hành tính kết quả cuối cùng.
Hệ thống: "Toàn bộ 52 viên trái tim đỏ đã được lấy lại, nhiệm vụ kết thúc. Mời tất cả các người chơi quay trở về đại sảnh ở lầu một giao nộp đạo cụ nhiệm vụ."
Tần Lê Ca thong thả bước đi, từ từ đi ra cửa.
Câu chuyện của hắn nói đến đây cuối cùng cũng kết thúc, Tần Lê Ca cảm thấy khát nước, ho nhẹ vài tiếng, một ly nước được đưa đến trước mặt hắn.
Hắn nhìn Lục Thiệu Vũ một cái, giơ tay nhận lấy: "Cám ơn."
Đồng đội khác bị hành động của họ đánh thức, Kỷ Vũ Hành dẫn đầu lên tiếng: "Anh Tần, anh lợi hại quá!"
Ân Duyệt vốn muốn khen theo, nghe được lời nói của Kỷ Vũ Hành lại đột nhiên vui vẻ lên, cô bé ngước đầu, nét mặt còn vui vẻ hơn bản thân được khen: "Anh Tần của em vốn dĩ đã rất lợi hại. "
Tần Lê Ca vừa cầm ly nước, vừa nghe những lời khen ngợi từ bọn họ, những lời nói đó đi vào từ tai trái của hắn, chưa trải qua sự dừng lại nào đã lọt ra ngoài từ tai phải.
Hắn bình tĩnh uống nước, năm phút sau, Kỷ Vũ Hành và Ân Duyệt cuối cùng cũng ngừng lại, Thích Linh mới có cơ hội mở miệng: "Nếu như cậu cũng đã bại lộ rồi thì nhiệm vụ tiếp theo không cần phải nhìn cậu giả vờ yếu ớt nữa."
Tần Lê Ca rất hứng thú, nhìn cô: "Như vậy không tốt sao?"
"Tất nhiên không tốt." Thích Linh cau mày: "Khiến người ta cảm thấy không thoải mái. "
Rõ ràng là một đại ma vương giết người không đền mạng, lại phải giả làm một người tay chân yếu ớt trốn sau lưng người khác.
Hình ảnh đó thật sự rất đẹp, đẹp đến nỗi làm cô đau mắt! Trong thế giới nhiệm vụ đó, chẳng ai biết cô đã nhẫn nhịn vất vả bao nhiêu, vô số lần khống chế xúc động kéo Tần Lê Ca ra khỏi Lục Thiệu Vũ.
Tần Lê Ca lại xem như không nghe thấy lời nói bi phẫn của Thích Linh, hắn lạnh lùng cầm ly nước lên uống thêm một ngụm, vệt nước ướt đẫm còn lưu trên viền môi.
Hắn liếm môi, cười nói: "Oh, vậy thì cô cứ nhịn tiếp đi."
Thích Linh: "..." Tôi giết cậu nhá!
"Được rồi, nếu không còn việc gì nữa thì tôi về nghỉ ngơi đây." Tần Lê Ca đứng dậy, đặt ly nước lên bàn: "Có chuyện gì ngày mai nói tiếp."
Đây chính cũng là tác phòng của Tần Lê Ca khi làm đội trưởng, những người khác cũng bất giác đứng dậy, nhưng lại khựng lại trong chốc lát, quay đầu nhìn sang nét mặt vô cảm của Lục Thiệu Vũ.
Lục Thiệu Vũ đi theo phía sau Tần Lê Ca, đi được vài bước mới chú ý đến ánh mắt của bọn họ, y quay đầu.
Ba đôi mắt đang nhìn chằm chằm y.
Mặt Lục Thiệu Vũ lạnh lùng, bình tĩnh mở miệng: "Không muốn nghỉ ngơi?"
Ân Duyệt trơ mắt nhìn y: "Tất nhiên là muốn, nhưng mà anh Lục... Trước đó, lúc nhiệm vụ kết thúc không phải anh đã nói không được nghỉ ngơi sao?"
"Vậy thì trở về."
Lục Thiệu Vũ đầu cũng không quay, theo Tần Lê Ca đi thẳng vào trong phòng.
Vị trí phòng của Tần Lê Ca không thay đổi, trang trí bên trong giống y như trước, thậm chí trên cái tủ ở kế bên ghế sofa còn trang trí một chậu hoa hồng rực rỡ.
Tần Lê Ca vừa vào phòng đã nằm liệt trên ghế sofa, nhìn chậu hoa hồng nở rộ đó, hắn có chút bất ngờ, đưa tay ra.
"Sự khôi phục của hệ thống đúng thật là triệt để, kể cả chậu hoa hồng cũng..."
"Tần Lê."
Lục Thiệu Vũ đột nhiên mở miệng gọi hắn, giọng nói vừa thấp vừa trầm.
Ngón tay của Tần Lê Ca vừa chạm, âm thầm thở dài một hơi, quay đầu nhìn Lục Thiệu Vũ.
"Trước kia em nói hồi sinh anh là có mục đích khác, là gì vậy?" Lục Thiệu Vũ nhìn hắn, trong mắt chứa đầy sự ngang bướng: " Em cần anh làm gì cho em?"
"Việc anh cần làm cho em, anh đã làm được rồi, chẳng phải em đã nói rồi sao." Tần Lê Ca nói.
Lục Thiệu Vũ hơi cau mày, bước từng bước một về phía hắn.
Khi y từ từ đến gần, những kí ức kể từ khi hồi sinh đến nay hắn luôn cố ý muốn quên cũng dần thức tỉnh, sau khi người phụ nữ nhảy xuống lầu đột nhiên máu văng tung tóe, quá khứ phai nhạt, còn có nhà giam mãi mãi không bao giờ có thể trốn thoát...
Ngón tay của hắn bất giác siết chặt, gai của hoa hồng bỗng nhiên xước qua ngón tay, mang lại cảm giác châm chích nhẹ.
Giọt máu đỏ thẫm rơi trên cánh hoa, làm đóa hoa hồng đó càng thêm xinh đẹp, Lục Thiệu Vũ vốn muốn nói gì đó, lại thấy được cảnh này, đôi mày càng nhíu chặt hơn, nắm lấy cái tay bị thương của Tần Lê Ca.
Tần Lê Ca rất nhanh bình tĩnh đã trở lại, nhướng mày mỉm cười như thường lệ: "Chỉ là vết thương nhỏ thôi."
Lục Thiệu Vũ im lặng không nói một câu, tay đang nắm lấy tay hắn bỗng nhiên tăng thêm sức lực, trực tiếp ấn lên vết thương của hắn.
Tần Lê Ca không ngờ y lại đột nhiên dùng lực, không kịp đề phòng phát ra tiếng kêu đau: "A..."
"Tần Lê." Lục Thiệu Vũ nắm lấy ngón tay bị thương của hắn, thân hình cao to đã che mất ánh đèn trước mặt Tần Lê Ca, ánh mắt của y lạnh lẽo nguy hiểm: "Anh không quan tâm em muốn làm gì, nhưng hiện giờ mạng của em, là anh cho em. "
Vết thương nhẹ theo sức lực tăng thêm, càng nhiều máu chảy ra ngoài, nhuộm đỏ cả ngón tay trắng nõn.
"Lần trước anh thả em rồi đi chết, em đã chọn hồi sinh anh, nếu như vậy, cho dù lần này có tiếp tục đau khổ đi chăng nữa, em cũng phải sống tiếp."
Câu nói này có lẽ là một câu nói nặng nhất của Lục Thiệu Vũ nói với hắn trong cuộc đời này.
Tần Lê Ca bị y ép trên ghế sofa, sức lực truyền đến trên ngón tay còn rất chặt, hắn thử giãy giụa vài lần, trái lại còn bị nắm chặt hơn.
Hắn ngước đầu nhìn Lục Thiệu Vũ một cái, đột nhiên không chút cảnh báo đá ra một chân!
Phịch!
Lúc nào Lục Thiệu Vũ cũng không hề đề phòng hắn, cũng không dự đoán được đột nhiên hắn lại ra tay, bị một chân này trực tiếp đạp ngã trên mặt đất.
Tần Lê Ca hoạt động cổ tay, nét mặt vô cảm đứng dậy: "Anh cũng thật là thẳng thắn, khí thế lắm chứ, trước khi chết cũng không hỏi em có đồng ý hay không?"
Lục Thiệu Vũ ngơ ra một cái: "Em biết anh là cố ý..."
Tần Lê Ca nở một nụ cười: "Anh xem em là thằng ngốc sao? Còn nữa..."
Hắn đưa tay ra, đột nhiên níu lấy cổ áo của Lục Thiệu Vũ, từ trên cao nhìn xuống y.
"Anh đừng quên rằng, mạng của anh cũng là do em cho, dù lần này có muốn chết như thế nào đi chăng nữa, thì chưa có sự đồng ý của em, cũng phải bò từ địa ngục về cho em." Máu đỏ trên ngón tay cũng thuận theo đó chảy trên cổ áo của Lục Thiệu Vũ, Tần Lê Ca nhìn qua một cái, cười nhẹ: "Để làm trao đổi, em cũng như vậy."