Iq Cao Ra Thì Tôi Chỉ Có Hai Bàn Tay Trắng

Edit: mirin

Beta: Vy

Checker: Gà

***

Chương 72. Không khống chế được bản thân, tuyệt vọng tự sát.

Lục Thiệu Vũ bám vào những chiếc gai sắc nhọn, nhảy vài cái đã ở trên cổ biến dị vương, Kỷ Vũ Hành cách y không xa đã cầm Kiếm Thiếu Hoa, nhắm vào cổ nó mà đâm tới.

Loảng xoảng!

Cảm giác như chém vào kim loại, phản lực đánh đến mức Kỷ Vũ Hành suýt nữa không giữ nổi kiếm, cậu trợn mắt há hốc mồm: "Đáng chết, chỗ này không có lớp giáp cũng không chém vào được sao?"

"Tránh ra!" Lục Thiệu Vũ một tay đẩy cậu ra, dùng vuốt sói thật lớn mạnh mẽ chém vào phần cổ biến dị vương.

"Gào...."

Rốt cuộc Biến dị vương cũng phản ứng lại, nhưng nó dường như không phải vì động tĩnh bên phía Lục Thiệu Vũ, mà gắt gao nhìn về hướng của Tần Lê Ca, gai nhọn trên người nó nháy mắt thu hồi rồi lại lập tức phóng mạnh ra.

Lần này mọi người cũng đã chuẩn bị tâm lý, bị thương cũng không nặng như lần đầu, nhưng hai người ở gần nhất cũng bị đâm trúng vài vết thương.

Lục Thiệu Vũ lùi lại vài bước, nhìn điểm yếu trên người biến dị vương suy nghĩ một lát, bỗng nhiên lên tiếng: "Chờ chút, chạy nhanh lên."

Kỷ Vũ Hành sửng sốt: "Có chuyện gì vậy?"

Lục Thiệu Vũ căn bản không cho cậu có thời gian suy nghĩ, y học theo Tần Lê Ca, phát huy sức mạnh đến mức tối đa, những bộ phận hóa sói trên cơ thể cũng biến về nguyên dạng, duy chỉ có móng vuốt sắc bén được phóng to lên vài mét.

Lúc này, Lục Thiệu Vũ căn bản không quan tâm biến dị vương có nghiền chết y trong lúc giãy dụa hay không, móng vuốt sắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, nhanh chóng duỗi dài ra, mạnh mẽ đâm xuống điểm yếu của biến dị vương từ trên cao.

Ngay sau đó, mọi người nghe thấy tiếng gào thét thảm thiết như nổ tung trong đầu, biến dị vương như không ngờ tới lũ bọ chét trên người lại có thể mang lại cơn đau mãnh liệt đến vậy, nó thống khổ vặn vẹo thân mình, giơ tay tấn công về phía Lục Thiệu Vũ.

Nhưng mà, thân thể quá cao lớn ngược lại khiến tốc độ của nó chậm đi, Lục Thiệu Vũ dùng một tay bám chắc vào người biến dị vương để ổn định cơ thể, móng vuốt sắc bén liên tục chém vào điểm yếu của biến dị vương, để lại một vũng máu thịt.


Cho đến khi tay biến dị vương chạm tới sau lưng y, y không chút do dự buông tay, rơi từ người biến dị vương xuống.

Tay biến dị vương đập trúng vết thương, một luồng máu văng khắp nơi, lại không bắt được Lục Thiệu Vũ, biến dị vương phẫn nộ gầm lên, đột nhiên nhấc chân lên, bàn chân cực lớn hướng về phía Lục Thiệu Vũ dần trở về hình người đang rơi giữa không trung mà dẫm xuống.

Trong lúc nguy cấp, Kỷ Vũ Hành đột nhiên từ đâu phóng ra, ôm chặt Lục Thiệu Vũ, dùng sức lăn vài vòng, né được bàn chân của biến dị vương trong gan tất: "Ha..."

Còn chưa kịp thở phào, chân còn lại của biến dị vương đã hướng tới họ dẫm xuống, Kỷ Vũ Hành không có thời gian đứng lên, trong đầu cậu trống rỗng, theo bản năng nằm lên trên che chở cho Lục Thiệu Vũ đang bị thương.

Lục Thiệu Vũ đối mặt với cái bóng to lớn sắp đè xuống mình, trong lòng không hề có chút hoảng loạn nào, thậm chí còn có tâm trạng bắt đầu âm thầm đếm ngược.

Ba...

Giây phút này dường như bị kéo dài vô hạn, chân biến dị vương cách cơ thể bọn họ càng lúc càng gần, Lục Thiệu Vũ có thể cảm nhận được Kỷ Vũ Hành ở trên người y đang run rẩy sợ hãi, cũng có thể nghe thấy Ân Duyệt cách không xa đang khóc nức nở kêu to.

Hai...

Ngay cả Thích Linh cũng không thể nào giữ được bình tỉnh, cô hét to: "Tần Lê Ca!".

Một.

Lục Thiệu Vũ ngay cả mắt cũng không chớp, ngay khi bàn chân biến dị vương sắp đè nát họ thì bỗng dưng ngừng lại.

Chỉ cách vài centimet, một bước kia của biến dị vương lại không thể dẫm xuống.

Bàn chân biến dị vương lơ lửng trên không trung, dừng lại một lát rồi thu hồi, cái đuôi cũng hoàn toàn buông ra, vòng phòng hộ của phi thuyền chỉ còn kéo dài được 5 phút.

Mọi người sửng sốt một lát, ngẩng đầu nhìn biến dị vương đã ngừng công kích, Ân Duyệt có chút chần chờ hỏi: ".... Anh Tần?"

"Đúng, là em ấy" Lục Thiệu Vũ trả lời thay cho sự im lặng của Tần Lê Ca, đi tới đỡ lấy cơ thể đã mất ý thức ngã bên cạnh Ân Duyệt của Tần Lê Ca.

Biến dị vương dừng lại vài giây, tứ chi giơ lên, như đang thích nghi với cơ thể của mình, giây tiếp theo, nó đột nhiên giơ tay, đánh vào điểm yếu của bản thân.

Sức lực của nó lớn hơn rất nhiều so với con người, dưới toàn lực, cổ nó lập tức bị chém ra một vết thương rất lớn, máu tươi lập tức tuôn ra, mọi người nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của biến dị vương trong sự bàng hoàng, nhưng nó bị Tần Lê Ca gắt gao áp chế, một chút phản kháng cũng không thực hiện được.

Ngay giây tiếp theo, lớp gai trên người nó đột nhiên rút trở về, nó lại dùng sức đâm tới cơ thể mình.


Gai nhọn đâm xuyên qua cơ thể biến dị vương, trên người nó xuất hiện những cái lỗ dày đặc, ngay sau đó cái đuôi của nó tự quấn lấy mình, quấn chặt trên cổ.

Biến dị vương hoàn toàn không có lực phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ thể của mình từng bước một rơi vào cái chết, Tần Lê Ca đã dùng hết mọi cách, cuối cùng khi hao hết trăm cay nghìn đắng cũng đã tiêu diệt được biến dị vương đang sống sờ sờ.

Khi biến dị vương chết, cơ thể nó tan thành từng luồng khói màu đen như lúc trước, rồi dần dần tiêu tán.

Xác định biến dị vương đã chết đến không thể chết nữa,Tần Lê Ca dùng sức mạnh tâm trí để trở về cơ thể, đầu hắn đau như muốn nứt ra, miễn cưỡng mở mắt, còn chưa nhìn thấy rõ sự vật, đã cảm nhận được một bàn tay ấm áp phủ lên trán, day trán giúp hắn.

Tiếng nói của Lục Thiệu Vũ vang lên bên tai, âm thanh cực kỳ ôn nhu: "Không đau, nghỉ ngơi một chút đi."

Tần Lê Ca lười biếng để y day ấn chốc lát mới duỗi tay đẩy ra: "Được rồi, muốn nghỉ ngơi đợi trở về lại nói, đi thôi, trở về tàu vũ trụ."

Lục Thiệu Vũ dừng một chút, mặt không biểu tình ôm hắn đứng dậy: "Đi."

Những người khác ở phía sau nhìn theo, cảm giác khí thế của Lục Thiệu Vũ nháy mắt trở nên lạnh lẽo, cũng không dám nói chuyện.

Khi trở lại tàu vũ trụ, Ân Duyệt giúp mọi người điều trị vết thương trên người trước, lúc ấy mọi người mới có thời gian để ý đến tiến sĩ Bailey đang không ngừng run rẩy trong góc tường.

Tiến sĩ Bailey ngẩng đầu nhìn thấy bọn họ, quả thật như nhìn thấy vị cứu tinh. Đôi mắt sáng lên: "Bên ngoài đã không có việc gì nữa sao!"

Tần Lê Ca gật đầu, tầm mắt không dấu vết liếc qua bụng cô một vòng.

Nơi đó có chút không bình thường. Liên kết với việc biến dị vương điên cuồng tấn công trước đó, tiến sĩ Bailey rõ ràng có chút kỳ lạ.

Ngay từ đầu cô đã sớm bị ký sinh, thậm chí vật ký sinh rất có thể là con của biến dị vương.

Hắn thu hồi tầm mắt, hỏi tiến sĩ Bailey: "Cô có thể điều khiển tàu vũ trụ không?"

Những vệ binh trước đó đã chết hết, bọn họ đều đến từ bên ngoài, căn bản không có kinh nghiệm điều khiển tàu vũ trụ.

Vẻ mặt tiến sĩ Bailey lúng túng: "Tôi không thể."

Căn bản là những dân cư sống ở đây đều không thể làm được, còn lại đội viên đội S cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, không một ai đủ tự tin sẽ khởi động được con tàu này, cuối cùng Ân Duyệt đột nhiên giơ tay: "Nếu không thì để em thử, em từng chơi trò chơi điều khiển tàu vũ trụ."


Kỷ Vũ Hành toát mồ hôi lạnh: "Ân Duyệt, cái này... Trò chơi và hiện thực vẫn là có chút không giống nhau".

"Không giống Chỗ nào?" Ân Duyệt có chút không phục: "Hừ, anh làm sao biết được, em chơi trò bắn súng rất giỏi, ngoài đời thực, lần đầu tiên nổ súng, Tần Lê Ca cũng khen em."

Từ đầu đến cuối Kỷ Vũ Hành chưa bao giờ luyện tập bắn súng tỏ vẻ kinh ngạc quay đầu nhìn Tần Lê Ca: "Thật sao?"

Tần Lê Ca cực kỳ có hứng thú nhìn bọn họ đấu võ mồm, nhưng không trả lời vấn đề của Kỷ Vũ Hành, hắn im lặng một lát, bỗng dưng hướng ra bên ngoài tàu vũ trụ lên tiếng: "Nếu đã tới thì sau không vào đây ngồi một lát".

Mọi người theo bản năng dời tầm mắt về phía bên ngoài tàu vũ trụ, quả nhiên thấy người đội G đang đứng bên ngoài, Phác Diệp dẫn đầu đang định rời đi, nghe được lời nói của hắn, đành phải nghiêm mặt đi vào trong.

Tần Lê Ca hỏi hắn: "Tới nhặt vũ khí à?"

Phác Diệp mặt không biểu tình nói: "Không phải".

Tần Lê Ca không nói chuyện, nhưng ánh mắt của hắn ngó về phía sau, thấy Dương Thăng vội vàng thu hồi vũ khí trong tay, vì thế hắn nhướng mày, lần nữa nhìn về phía Phác Diệp.

Phác Diệp không quay đầu lại, biết đồng đội phía sau đã làm chuyện ngu xuẩn, anh cắn chặt răng, dứt khoát xin lỗi: "Xin lỗi, chúng tôi sẽ đi ngay."

Phác Diệp nói xong thì quay lưng muốn rời đi, Tần Lê Ca còn chưa nói lời nào, lần này là Lục Thiệu Vũ duỗi tay ngăn anh lại.

Phác Diệp có chút sợ gương mặt lạnh lùng này của đội trưởng đội S, Lục Thiệu Vũ vừa động thủ thì anh lập tức dừng lại, hít sâu một hơi, anh quay đầu nhìn về phía Tần Lê Ca: "Vậy mấy cậu muốn thế nào?"

Những đồng đội khác có mặt ở đây cũng không biết Tần Lê Ca muốn làm gì, nhưng bọn họ đều ăn ý duy trì im lặng, Tần Lê Ca không nhìn Phác Diệp, chỉ trầm giọng hỏi một câu: "Không muốn thế nào cả, mấy cậu ở lại đây đi."

Hắn giải quyết rất dứt khoát, Kỷ Vũ Hành nhìn trái nhìn phải, tự giác đi đến đóng cửa tàu vũ trụ lại.

Tần lê Ca quay đầu nói với Ân Duyệt: "Giao cho nhóc điều khiển."

Ân Duyệt hoan hô một tiếng, hứng thú hừng hực chạy đến phòng điều khiển, không biết cô bé ở bên trong sờ soạng cái gì, tàu vũ trụ rất mau lung lay bay lên.

Mấy người đội G đứng nép vào một góc tường, Phác Diệp vẫn luôn cảnh giác nhìn về phía đội S, Từng Cầm cúi đầu chưa từng nói chuyện, Tần Lê Ca nhìn cô một cái rồi thu hồi tầm mắt.

Lục Thiệu Vũ chú ý đến cảm xúc của hắn có chút không đúng, đoán được là vì lừa gạt Từng Cầm mà tâm tình không tốt. Y suy nghĩ một lúc, duỗi tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Tần Lê Ca, không nói gì.

Trên tàu vũ trụ im lặng một hồi, người đội S sớm đã mệt đến không muốn nói chuyện, hành vi không chính đáng của người đội G bị bắt tại trận, lúc này hận không thể khiến mình trở nên vô hình, im lặng như chim cút.

Cho đến khi tàu vũ trụ dần dần hạ xuống, Ân Duyệt trong phòng điều khiển hét lớn: "Sắp hạ xuống Chủ Tinh Lạp! Mọi người bám chặt vào!"

Tần Lê Ca ỷ vào có Lục Thiệu Vũ bên cạnh, căn bản không nhúc nhích, tàu vũ trụ quả nhiên hạ xuống một lát thì bắt đầu chấn động.


Kỷ Vũ Hành vội vàng bám vào đồ vật để ổn định, hô to: "Ân Duyệt, nhóc là hạ cánh hay là rơi máy bay!"

Ân Duyệt không đếm xỉa đến cậu, tàu vũ trụ đảo thành một đường chữ S ở giữa không trung, mọi người trong tàu vũ chao đảo điên cuồng, thống khổ đến mức buồn nôn, tàu vũ trụ truyền đến một trận âm thanh, thành công chạm đất.

Giây tiếp theo, âm thanh hệ thống bỗng nhiên vang lên.

Hệ thống: "Thế giới thứ bảy: Thiên đường người ngoài hành tinh, nhiệm vụ kết thúc. Đội chiến thắng: Đội S, đội S dành được điểm đồng đội 1000 điểm..."

Tần Lê Ca được Lục Thiệu Vũ bảo vệ trong lòng ngực, nghe được âm thanh nhắc nhở này cuối cùng cũng nở nụ cười.

Hắn thoát ra khỏi lòng ngực Lục Thiệu Vũ, đi đến bên cạnh Phác Diệp, đột nhiên nắm lấy tay anh, nhét cây súng đang cầm trong tay vào tay anh.

Phác Diệp không hiểu Tần Lê Ca muốn làm gì, cau mày nhìn hắn, Tần Lê Ca cúi đầu không để ý đến anh, nắm tay đang cầm súng của Phác Diệp chĩa về phía tiến sĩ Bailey vẫn luôn ngồi trong góc, bóp cò.

Đoàng!

Hệ thống phát ra một hồi tạp âm.

Phác Diệp không kịp phòng ngừa nhìn tiến sĩ Bailey ngã xuống, vài giây sau mới phản ứng lại được: "Cậu...."

Động tác Tần Lê Ca cũng không dừng lại,hắn hạ họng súng xuống phía dưới, nắm chặt tay Phác Diệp, lại lần nữa nổ súng, cho đến khi bắn con biến dị bò ra từ bụng tiến sĩ Bailey thành thịt nát hắn mới chịu dừng tay.

Âm thanh hệ thống lại lần nữa vang lên: "Đội chiến thắng: Đội S, đội G, đội S khen thưởng điểm đồng đội 1000 điểm, đội G khen thưởng điểm đồng đội 1000 điểm.

Hệ thống: "Đếm ngược trở về không gian, năm..."

Phác Diệp nhìn chằm chằm Tần Lê Ca, suy nghĩ rối như tơ vò, anh có vô số câu hỏi "Tại sao?", nhưng khi nhìn thấy Tần Lê Ca quay đầu nhìn lại Từng Cầm, bất chợt nhận ra: "Cậu là vì Từng Cầm!"

Hệ thống: "... Một"

Trước mắt lóe lên ánh sáng trắng, tất cả mọi người trở lại không gian, nhất thời không ai nói chuyện, mắt đều mở to nhìn Tần Lê Ca.

Tần Lê Ca không hề làm động tác khiêu khích, hắn xua xua tay đi về phòng: "Nghỉ ngơi đi."

*

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay là sinh nhật của tui, trước lúc gửi bản thảo đi 18 giờ 6 phút 6 giây, tự gửi lời chúc mừng cho bản thân!

Nhóm tiểu thiên sứ chắc là cũng sắp nghỉ đông rồi, tôi cũng chúc mọi người có kỳ nghỉ đông vui vẻ nha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận