Nói rồi Isagi nhanh chóng bước đi.
Bachira nhìn bóng dáng của cậu dần chìm trong ánh chiều tà thì liền gục đầu rũ rượi.
Cậu ta chỉ có một mình Isagi.
Nhưng cậu thì còn có Rin.
Bachira không rõ thứ cảm xúc của cậu ta đối với Isagi là gì.
Bachira luôn cảm thấy bản thân mình rất vui khi ở bên cạnh cậu.
Cậu ta chỉ muốn mãi nhìn Isagi cười, không ai được phép làm cậu khóc.
Mỗi khi nhớ đến Isagi, cõi lòng cậu ta lại vô cùng êm dịu rồi thứu cảm xúc mà Bachira nghĩ là xuyến xao ập đến từng đợt từng đợt.
Xa là nhớ, gặp nhau là cười.
1
Như vậy có phải là yêu không nhỉ?
Chả biết.
Bachira chỉ đơn thuần là muốn bên cạnh cậu mãi mãi như lời cậu ta từng nói với Rin thôi.
Nhắc tới Rin, Bachira lại thêm bực nhọc. Sau khi cậu ta nói rằng bản thân muốn bên cạnh Isagi mãi mãi, tên kia chẳng nói chẳng rằng mà chỉ quay đầu lại buông một ánh mắt khinh bỉ rồi lẳng lặng rời đi. Nhưng trên đường về nhà, Bachira luôn gặp những chuyện kì lạ.
Khi thì trái bóng của ai đó từ đâu lăn tới, cậu ta chẳng kịp giảm tốc độ vì thế mà vấp trúng rồi ngã nhào xuống đất.
Khi thì bị thằng nhóc nào đó húc từ sau lưng rồi bỏ chạy.
Đỉnh điểm là Bachira bắt gặp một cục giấy bị nhào nát vứt xó bên lề đường, khi mở ra thì bên trong tờ giấy viết đầy tên của cậu ta bằng bút đỏ.
Dù chẳng biết rõ ai giở trò nhưng Bachira này chẳng sợ đâu.
Cậu ta đường đường là nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, ai lại sợ ba cái trò mèo này.
Nghĩ rồi, Bachira xoa xoa lưng sau đó hậm hực dặm chân tức tối bước vào nhà.
Bên phía này, Isagi đang bị Rin ôm chặt cứng người không chịu buông ra.
Cậu có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng rực tỏa ra rừ người cậu ta. Cơ thể hai người dính sát vào nhau, Rin ngồi trên đùi Isagi mà gục đầu vào cổ cậu.
1
Isagi cười gượng đưa tay vỗ vỗ lưng cậu ta.
Nhớ lại lúc cậu đến, Rin vẫn đang tập luyện chăm chỉ. Isagi như mọi lần chẳng dám làm phiền mà lẳng lặng ngồi bên khung thành quan sát kỹ thuật của cậu ta.
Rin tiến bộ hơn lần đầu cậu gặp cậu ta.
Nhưng vẫn có chút cảm giác gượng gạo.
Bụp.
Trái bóng bị sút lệch va vào gốc cây bên khung thành, Isagi giật thót mình. Cậu thấy Rin mở to mắt rồi mừng rỡ chạy đến ôm lấy mình.
Isagi bị ôm mà ngỡ ngàng, ngượng ngùng đặt tay xoa xoa lưng cậu ta.
Cậu ta như thể ngộ ra được gì đó liền đứng phắt dậy rồi xoay mặt sang chỗ khác. Isagi nghe được Rin nói.
"Cậu đã đi đâu mấy ngày nay vậy hả?"
Cậu ngạc nhiên đôi chút, không để Rin kịp nhận thấy sự mất tự nhiên của mình Isagi nhanh chóng cười haha rồi trả lời.
"Tôi có chút việc bận.."
Cậu vẫn chưa thể chấp nhận được việc mình đã ngủ trong bốt điện thoại gần một tuần.
Và cả chuyện bản thân Isagi được quan tâm nhiều như vậy.
Vừa dứt lời, cậu nhận được một ánh mắt khinh bỉ từ cậu ta. Rin dùng chất giọng lạnh lùng xen chút nghi ngờ chầm chậm lên tiếng.
"Linh hồn mà cũng có việc bận nữa sao?"
Miệng Isagi cứng đờ.
Thằng nhóc này quả thật chẳng dễ ưa hơn một chút xíu nào.
Chẳng biết nói gì hơn, cậu đành thở dài lảng sang chuyện khác.
"Hừm..anh trai cậu có về lại đây nữa không,Rin?"
Nghe Isagi nhắc tới anh trai, mắt Rin có chút sáng lên. Cậu ta từ từ tiến đến bên cạnh cậu rồi nói.
"Có lẽ là vài tuần nữa..cuộc gọi về nhà gần đây nhất anh ấy đã nói vậy."
Nghe được chất giọng không giấu nỗi vui mừng của Rin, cậu phì cười rồi nói.
"Tình cảm giữa hai anh em cậu có vẻ tốt quá nhỉ?"
Cậu ta nghe được thì đỏ mặt, tặng Isagi một cái liếc xéo rồi đáp.
"Hỏi thừa."
Lần đầu tiên thấy vệt hồng trên má Rin khiến cậu cảm thấy có thú vị mà cười cười nói.
"Haha..tôi cứ tưởng Itoshi Sae là người lạnh lùng với mọi người lắm chứ...anh ta vô cùng kiệm lời khi trả lời phỏng vấn và-"
Không để Isagi nói hết, cậu ta cắt ngang.
"Không..anh ấy chỉ là không thích đám phóng viên nhiều chuyện thôi. Anh trai của tui là người dịu dàng nhất thế giới này.."
7
Ánh mắt Rin nhìn sâu xa về một phía vô định, giọng nói cậu ta nôm có vẻ nhẹ nhàng hơn mọi ngày như thể đây là những lời bộc bạch từ tận sâu trong trái tim của Rin.
Cậu bất ngờ mở to mắt.
Rin mà cũng có dáng vẻ ngoan ngoãn này nữa sao!?
Sốc thật.
Không để Isagi ngạc nhiên quá lâu, Rin lườm cậu một cái rồi ôm lấy trái bóng mà nói.
"Tui sẽ trở thành tiền đạo số một thế giới..chỉ sau anh tui thôi."
5
Dứt lời Rin ôm lấy trái bóng mà quay lưng bỏ đi.
Nhưng có lẽ vì lo sợ cậu sẽ bỏ trốn đi mất, cậu ta không quên quay mặt lại rồi bảo.
"Isagi về nhà thôi."
Isagi mỉm cười rồi đáp lại.
"Được."
Cậu cũng không rõ từ bao giờ bản thân mình đã có nhiều mái ấm đến thế.
Nhưng nếu đã có lòng mời thì Isagi không chê đâu nha.
3
Cậu nhanh chóng đuổi theo sau lưng rồi chồm người khoác vai cậu ta mà mỉm cười.
Ở một góc Isagi chẳng thấy được, Rin cúi đầu nở một nụ cười thỏa mãn.
Đã lâu rồi không có ai cùng về nhà với cậu ta như thế này.
1
__________________________________________
Isagi lại một lần nữa bước xuống đường vào 11 giờ đêm.
Cậu có chút bất lực với bản thân mình.
Nhưng đâu thể trách được khi cứ đặt lưng xuống giường Isagi lại nhớ đến những giả thuyết mà Chigiri nói với cậu.
Không những thế, Rin ở bên cạnh cứ ôm chặt lấy Isagi mà rúc vào người cậu tìm hơi ấm.
1
Rồi thêm nỗi ngượng ngùng khi nghĩ đến những giấc mộng tinh gần đây Isagi hay gặp.
Não cậu muốn bùng nổ.
Vì thế Isagi quyết định sẽ đi đến bờ hồ công viên lúc sáng.
Để xem sự việc liệu có như Chigiri nói không.
Vả lại 11 giờ đêm là giờ rất dễ dàng để hành động những chuyện trái pháp luật.
Isagi lần mò theo trí nhớ của mình mà đi đến công viên cây xanh rậm rạp.
Buổi tối khiến không khí ở đó càng thêm quỷ dị.
Cậu rùng mình ớn lạnh.
Isagi có chút hối hận về quyết định của mình rồi.
Cậu chầm chậm đi vào bên trong công viên.
Những thiết bị tập thể thao và vài ba con thú nhún nho nhỏ ban sáng Isagi trông thấy bây giờ lại thêm rợn người.
Gió thổi qua khiến những tán lá cây vang lên tiếng xào xạc.
Con thú nhún hình thỏ hồng cười tươi lắc lư.
2
Cọt kẹt cọt kẹt.
Luồng khí lạnh thổi qua cơ thể khiến cậu sởn tóc gáy.
Huhu,Isagi cậu hối hận rồi.
1
Isagi từ từ quay người lại dự định ra khỏi công viên đáng sợ này.
Đột nhiên một bàn tay đặt lên vai cậu.
Những ngón tay cử động nắm chặt lấy vai Isagi.
Cậu nhíu mày, môi mím lại. Isagi run run quay đầu nhìn về đằng sau.
"Cậu đang làm gì v-"
"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa"
6