Isagi đứng thẳng dậy rồi xoay người lại phía cửa, bỏ vội một câu lại cho Shidou.
"Shidou, cậu nhớ ăn hết cháo rồi uống thuốc nhé, có gì khó chịu cứ việc gọi y tá giúp đỡ. Tôi có việc bận rồi."
Nói rồi nắm lấy tay nắm cửa mà phi ra khỏi phòng.
Mắt thấy Isagi đang dỗ ngon dỗ ngọt mình thì đột nhiên lại đổi giọng đòi rời đi nhanh đến vậy, Shidou nhíu mày khó chịu ra mặt. Nghe tiếng cửa mở, bất mãn trong lòng càng dâng cao.
Và cả một chút hụt hẫng
Cậu ta vô thức vươn tay nắm lấy vạt áo Isagi
Nhưng mảnh vải mỏng manh đó theo làn gió mà xoa nhẹ lên mu bàn tay của cậu ta rồi vụt đi mất.
Shidou nhíu mày, nhảy xuống giường rồi lao ra hành lang, toan lên tiếng gọi thì cảm giác ran rát từ thanh quản truyền đến cùng vô số cơn đau đớn như muốn xé rách da thịt tràn ngập khắp cơ thể , cậu ta khuỵu ôm lấy cổ mà ho sặc sụa. Các bác sĩ, y tá bên ngoài nghe thấy tiếng ho khản đặc của cậu ta thì lần lượt tiến tới kiểm tra.
Shidou không chịu hợp tác, thậm chí là có ý định đấm luôn cả bác sĩ vì thế đã được tiêm một liều an thần. Tầm nhìn trước mắt dần mờ đi, sau những tà áo blouse của bác sĩ và y tá, thứ cuối cùng cậu ta thấy trước khi ngất đi là bóng lưng vô tình của cậu đang dần khuất xa.
Isagi gấp gáp đến mức quên cả việc phải giữ im lặng trong hành lang, tiếng bước chân vội vã vang lên bịch bịch từng hồi thu hút kha khá sự chú ý của mọi người xung quanh. Một chàng trai với mái tóc nâu sẫm đang ngồi thất thần trên ghế bị tiếng động đó làm cho bừng tỉnh, anh ngẩng mặt lên, giây phút đó hai người vô tình chạm mắt nhau.
4
Đôi mắt tuyệt đẹp đó, cái ánh mắt kiên quyết cứu rỗi người khác luôn ám ảnh anh trong từng giấc mơ đó nay lại xuất hiện trước mặt một cách chân thực nhất. Từng ký ức, hình ảnh đứt đoạn lần lượt hiện về như một thước phim, cái cảm giác ấy vẫn tồn đọng trong tim làm hơi thở anh càng gấp gáp, tim đập nhanh như muốn nổ tung.
"Yukimiya, có gì đằng đó hả cháu?"
Tiếng nói ngập ngừng đầy sự nghi hoặc vang lên ở phía sau, lúc đầu anh mới chợt tỉnh mà đứng phắt dậy nhìn ngó xung quanh tìm kiếm bóng dáng kia.
Hành lang bệnh viện im phăng phắt, những gương mặt xa lạ hờ hững nhìn anh với ánh mắt trống rỗng.
Vụt mất rồi.
Tia sáng vội bùng lên rồi lại lụi tàn.
Yukimiya thất thần ngồi phịch xuống ghế với cơ thể dường như mất hết sức lực, anh cố gượng cười đáp lại với bác sĩ đang dùng ánh mắt lo lắng nhìn mình.
"Không có gì hết ạ!! À, kết quả sao rồi chú?"
_________________________
Rầm!!
"Nanase!!"
Isagi kéo mạnh cửa lớp rồi chạy vào hét lớn, trong lòng sục sôi vô số cảm xúc. Từ cảm thấy có lỗi cho đến lo lắng cùng những suy nghĩ không mấy khả quan trộn lẫn vào nhau làm cậu thấy rối rắm khôn xiết.
Trong gian phòng bây giờ là một mớ hỗn độn, mảnh vỡ thủy tinh ở khắp nơi, bàn ghế bị xô đẩy một cách không có trật tự, phấn ở bục giảng rơi vươn vãi trên đất, thậm chí còn có một cô bé đang nằm co ro trên bục giảng, gió từ ngoài cửa số thổi vào lồng lộn làm cho mọi thứ liên tục di chuyển. Ở bên khung cửa sổ, Nanase với ánh mắt ngỡ ngàng nhìn cậu, cậu ta mím môi dường như đang òa khóc mà la lớn.
"Anh Isagi!!"
Rồi cậu ta lại nhìn sang tên tóc trắng đang nắm lấy cổ áo mình, sau đó lại hét lên.
"Anh Isagi mau dắt bạn lớp trưởng trốn đi!!!! Tiền bối Kira bị ma nhập rồi, con ma đó đang cố tìm tung tích của anh-"
Nanase vì vội vàng mà nói quá nhanh, chữ này dính chữ kia. Tuy nhiên dựa vào quan sát Isagi vẫn có thể hiểu được ý cậu ta muốn nói là gì, nhưng bây giờ Nanase và cậu đang ở thế bị động, cậu chỉ có dán mắt chăm chăm quan sát từng hành động của hai người họ song cũng tìm sơ hở mà lao lên.
Phải tránh giao chiến hết sức có thể.
Cái âm khí tỏa ra từ thân thể đó, không phải là linh hồn bình thường.
Càng phải khiến nó rời đi sớm nhất có thể, nếu để âm khí lấn át quá lâu ắt sẽ gây nguy hiểm cho cơ thể của thân chủ.
Isagi vừa tìm cách dứt linh hồn kia ra khỏi xác vừa cẩn thận quan sát xung quanh để kịp thời đỡ lấy Nanase khi con quỷ kia động thủ. Bỗng nhiên, Nanase bị một lực đẩy mạnh làm cậu ta ngã xuống đất, Isagi còn chưa kịp phản ứng thì cái bóng người tóc trắng đã biến mất một cách đột ngột rồi lại xuất hiện gần ngay trước mắt.
Thứ trú ngụ trong cái tiền bối của Nanase dùng ánh mắt sung sướng của thú săn khi gặp được con mồi để nhìn chòng chọc vào cậu rồi nhanh như cắt mà bóp chặt lấy cổ cậu. Cả cơ thể của cậu ta tím ngắt, khuôn mặt cùng bờ môi tái xanh như một xác chết kề sát vào Isagi khiến cậu ớn lạnh của người. Isagi nắm chặt lấy tay người đối diện để ngăn nó không thể rời đi, trừng mắt nhìn thẳng người kia rồi gằn từng chữ.
"Nói đi, mày muốn gì ở tao?"
Nghe thấy câu hỏi của cậu, đôi môi tái mét của nó từ từ nhếch lên, nó nhìn cậu bằng đôi mắt sắt lẻm, chất giọng khản đặc đó từ từ vang lên trong không khí
"Anh Isagi?..Ồ, Yoichi đây rồi. Quả thật, mày sẽ cứu bất cứ người bạn nào của mình nhỉ?"
Không để cho Isagi trả lời, nó lấn tới bấu chặt lấy cổ cậu, cơ thể nó run lên rồi nói bằng giọng ghê rợn đến rùng mình.
"Mày biết không, Isagi? Từ khi mày cùng thằng tóc đen bỏ chạy, tao đã phải ở cái nơi kinh tởm bốc mùi này rất lâu, để có thể chớp được thời cơ tóm lấy thân xác của một thằng oắt ngu xuẩn nào đó chỉ vì mày."
Mày cùng thằng tóc đen bỏ chạy?
Không lẽ..
Isagi đánh mắt qua Nanase đang bàng hoàng nhìn cậu ở phía sau lưng
Mau chạy đi, để tôi lo phần còn lại.
Nó nở nụ cười rộng đến toát mang tai để lộ hàm răng đầy máu của mình.
"Isagi Yoichi, mày sinh ngày 1/4, nhóm máu B, sinh ra ở Saitama và học trong cao trung Ichinan. Có một cuộc sống nhàm chán, mặc dù bản thân vô cùng bé nhỏ với bản tính đầy tham vọng mày đã mang theo giấc mơ vô địch thế giới. Luôn được bạn bè coi trọng quý mến, gia đình thương yêu nhưng...vì một sự kiện đáng tiếc mà dẫn đến cả thảm kịch sau này. Mày đã chẳng thể tiếp tục chơi bóng đá, mỗi ngày đều nhận vô số lời chửi rủa, mắng nhiếc, ngay cả gia đình cũng không thể thấu hiểu mày, đến một ngày tất cả điều đó bùng nổ và mày đã thành bộ dạng như hiện nay. Thật đáng tiếc khi chết như này nhỉ, I.s.a.g.i Y.o.i.c.h.i?"
Từng câu chữ mà nó thốt ra đều làm đầu óc Isagi choáng váng đến ong ong, tay chân lạnh buốt.
Linh hồn đang nằm trong thể xác này đã điều tra về cậu.
Tất thảy những điều mà nó nói ra đều đúng hết.
Và thậm chí, nó biết rõ được lí do mà cậu chết.
Isagi run run, đôi chân dường như mất hết sức lực mà muốn khuỵa xuống đất, cậu liên tục trấn an bản thân, cố gắng vùng vẫy khỏi hố sâu ký ức trong tâm trí.
Không được, Isagi Yoichi
Mày không được gục ngã
Con quỷ này sẽ xé xác Nanase mất
Làm ơn đi, Isagi
Làm ơn đừng gục ngã.
Rầm!!
"Nhức cả đầu, bớt nói nhảm đi, tiền bối Kira ạ."
___________
Mọi người ạ, ngay từ khi bước chân lọt hố truyện này, tui nghĩ chắc chẳn ai cũng đã đoán được cái kết rồi nhỉ?
7