Isagi Yoichi Và Những Người Bạn Của Cậu Ấy

Cậu nhóc đầu vàng đang đè trên người Isagi nghe thấy tên mình phát ra từ miệng cậu thì ngạc nhiên không thôi, vẻ mặt đầy vẻ bàng hoàng thậm chí sợ hãi mà xoay mặt đi. Isagi bên dưới vẫn chưa hết sững sờ thì chợt nhận ra đám nhóc đẩy mình té vào bụi gai đã chạy mất. Cậu dù có chút khó chịu không cam lòng nhưng cũng không thể chấp nhặt với tụi nít ranh, dù sao sự việc ngay trước mắt cũng đáng sợ hơn.

Thật khó để hình dung cậu bé rụt rè ngoan ngoãn như mèo con trước mắt mình lại là tên Michael khó ưa mà cậu biết. Huống chi khi nãy Isagi đã ôm lấy cậu ta, tên Michael lúc nhỏ thật sự quá ốm nhẹ tênh đến mức cậu ôm vào lòng dễ như trở bàn tay. Nếu so với tên Michael thân thể to cao cường tráng mà Isagi đã gặp thì phải nói là khác một trời một vực. Vả lại với cái điệu bộ và tác phong của Michael thật sự khiến người ta nghĩ rằng hắn sống trong xa hoa nhung lụa, cơm bưng nước rót giường êm nệm ấm từ khi còn nhỏ chứ chẳng ai mang nghĩ rằng quá khứ của hắn lại đáng thương tới chừng này.

Mặc kệ Michael này Michael nọ đi, hắn là hắn, còn mèo con bây giờ chẳng liên quan gì cả.

Dù thiện cảm của cậu với bé mèo con này chẳng mấy thay đổi nhưng việc này khó mà chấp nhận ngay được. Tuy vậy, trước tiên phải đứng dậy khỏi đây trước đã, cứ tiếp tục như thế này gai hoa hồng sẽ biến cậu thành một cái tổ ong mất.

Nghĩ thế Isagi thở dài gượng người ngồi dậy nhưng người đang đè lên cậu vốn dĩ là quá nặng khiến Isagi chẳng thể nhúc nhích. Cậu dự định bảo bé mèo con mau đứng lên nhưng khi vừa mới cúi đầu thì Isagi phát cậu bé tóc vàng bên dưới đang nhìn chằm chằm vào thân thể cậu một cách đầy hoảng sợ, tận lúc này Isagi mới nhận ra cơ thể mình đang tan biến.

À, thì ra đến lúc tỉnh dậy rồi.

Dù cách rời đi lần này tương đối khác biệt so với những lần trước nhưng Isagi rất nhanh đã nắm bắt và làm quen được với tình hình này. Trước khi biến mất hoàn toàn, cậu luồn tay vào chiếc nón đen trên đầu cậu nhóc trước mặt mình rồi xoa xoa mái tóc vàng của cậu ta một cách vui vẻ.

Phải rời xa một cậu bé đáng yêu thế này thì có chút tiếc nuối, nếu lần nào mơ cũng thấy bé nó thay vì gương mặt đểu cáng của mấy tên kia thì hay biết mấy.

.......................

Rầm!!

Cốc cốc

"Kaiser, tôi vừa nghe thấy tiếng động lớn, cậu ổn chứ?"


Kaiser ngồi trên giường thở từng hơi khó nhọc, hắn dùng tay trái bấu chặt lấy lồng ngực mình qua lớp áo tay phải nắm thành quyền, trên đỉnh đầu truyền cảm giác đau nhói vì lúc nãy lỡ kích động quá mức mà đập vào cạnh giường, trái tim hắn đập liên hồi, mồ hôi tuôn ra như tắm mà cũng chẳng làm hắn bận tâm, bởi thứ cảm xúc đang tồn tại trong tâm trí hắn hiện giờ thật sự làm hắn khó tin.

Kaiser đã mơ, mơ về những ngày hắn còn phải sống với người cha khốn nạn của mình. Mơ thấy cảnh bản thân bị bắt nạt một cách thảm thương, mơ thấy bản thân mình vô cùng thảm hại nhưng tay vẫn ôm chặt lấy quả bóng.

Và tên nhãi Yoichi tra nam kia đã xuất hiện trong giấc mơ của hắn, cậu ta đánh trả đám nhóc kia, đuổi theo hắn, cho hắn một viên kẹo, đỡ lấy hắn khi hắn ngã vào bụi hoa hồng rồi tan biến như chưa từng xuất hiện.

Vừa nghĩ Kaiser vừa cúi đầu nhìn thứ bản thân đang bóp chặt trong lòng bàn tay từ nãy đến giờ. 

Viên kẹo xanh ấy hiện giờ đang nằm trong tay hắn.
1

Việc đó quả thật vô cùng điên rồ và thật sự nó đang xảy ra.

Kaiser nhíu mày rồi khó chịu dùng sức vun tay ném nó về phía trước, viên kẹo xanh đập vào bình hoa rỗng trên tủ làm nó ngã xuống mặt đất gây ra tiếng động kinh hồn. Hắn ôm lấy đầu mình một cách khổ sở, trong đầu hiện lên hình ảnh của Yoichi khi ấy.

Cậu vươn tay chạm vào khuôn mặt hắn, đôi mắt xanh ngọc tràn ngập sự xót xa, đôi môi kia khẽ mấp máy, tiếng nói trong trẻo phát ra một cách chậm rãi, chạm vào góc khuất sâu thẳm bên trong tâm hồn của hắn. Cậu hỏi hắn có đau không. Khi đó Kaiser cũng chả rõ rốt cuộc bản thân suốt ngần ấy thời gian bị đánh đập, hắn có đau không, hắn có khổ sở không, có từng muốn rời khỏi nơi đó, muốn chạy trốn đi tìm mẹ, có khao khát muốn có một cuộc sống hạnh phúc không, hắn cũng không biết. Chẳng ai bỏ thời gian để thương lấy hắn, chẳng ai dừng lại tại một khu ổ chuột rồi hỏi thằng nhóc tàn tạ trong đó rằng mày có đau hay không. Chỉ có người đó nhẹ nhàng xoa xoa gò má của Kaiser, ôm lấy những vết bầm vết sẹo xấu xí trên khuôn mặt hắn mà không một chút ghê tởm rồi xòe tay bố thí cho hắn một viên kẹo. Lúc ấy cậu ta đã hỏi rằng hắn tên gì.

Kaiser Michael ư? Hắn đã ghét nó đến mức nào, trách người mẹ vô trách nhiệm đã bỏ hắn đi mà không một lời từ biệt, để mặc hắn gào thét vùng vẫy trong vũng bùn, bất lực nhìn bản thân ngày càng lún sâu xuống không tài nào thoát ra được.

Không, có lẽ người đáng hận ở đây nhất chính là người cha ngu ngốc đã dùng nắm đấm để thể hiện "tình yêu" dành cho cậu suốt khoảng thời gian địa ngục đó.

Kaiser chỉ đang cảm thấy mình thật ngu ngốc, hắn lại nhớ về những ngày tăm tối. Và hài hước nhất là trở nên dao động tâm trí vì một thằng oắt con xuất hiện trong mơ.

Tên ngốc đó chắc lại giở trò thao túng của mình rồi, cậu ta là một thằng hề tồi tệ ngu ngốc, luôn diễn những trò lố lăng để thu hút sự chú ý của mọi người. Và Kaiser Michael là một vị vua trên khán đài, chẳng thèm bố thí cho thằng nhóc đó dù chỉ là một ánh mắt.


Mặc cho hắn đã tự thôi miên mình thế đấy nhưng trái tim vẫn cứ đập một cách mất kiểm soát, Kaiser chửi thầm trong miệng, kí ức về giấc mơ vẫn cứ chạy loạn trong đầu hắn. Kaiser nhớ lúc Isagi bị đạp mất thăng bằng ngã về phía trước, hắn đã biết trước mấy thằng nhãi đó sẽ tìm đến trả thù và cho đó là lẽ thường tình vô cùng dễ đoán, vậy mà khi ấy đôi mắt xanh kia lại lộ rõ vẻ bàng hoàng.

Isagi đúng là đồ ngu khi không biết điều đó và cậu ta cũng là tên ngu ngục khi bị thằng nhãi kia đạp một cú mà chẳng giữu được thăng bằng.

Cho dù Isagi có quay lưng đỡ cho Kaiser không dính phải gai thì cậu ta vẫn là đồ ngu.

Khi nãy Kaiser có nghe đồ ngu Yoichi gọi tên hắn, nếu hắn mà lấy lại được ý thức khi đó thì việc đầu tiên hắn làm là đấm vào mặt thằng nhãi đấy.

Mẹ nó, Isagi chết tiệt, viên kẹo chó má, trái tim ngu ngốc chỉ biết đập, sao mày không làm việc gì đó có ích hơn đi?

Cạch.

"Kaiser, sao cậu không trả lời tôi? Mọi chuyện ổn chứ?"

 Kaiser quay đầu nhìn tên thuộc hạ mắt tím của mình đứng ở cửa, nhăn nhó rồi đắp chân xoay lưng về phía cửa thể hiện dáng vẻ không muốn tiếp chuyện sau đó nặng nề trả lời từng tiếng.


"Chẳng có gì cả, Ness. Về phòng của mày đi"

Không thể để cho thằng đần này biết hắn vừa mơ thấy ác mộng nên mới phản ứng kịch liệt như vậy được.

"Thằng đần" trong suy nghĩ của Kaiser ra vẻ đánh giá hắn một chút rồi thỏa hiệp.


"..Được thôi"

Ness một tay cầm chiếc đèn nhỏ để duy trì ánh sáng một tay khóa lại cửa cho Kaiser. Sau khi hoàn tất việc đóng cửa, cậu ta vừa đi vừa nghĩ. Căn phòng khi nãy của Kaiser vô cùng bừa bộn, bình hoa rơi xuống đất vỡ tan không ai dọn bên trong đóng mảnh vỡ còn vướng lại một viên kẹo xanh, tình hình hắn cũng không khả quan cho lắm, tóc tai bù xù khi mới ngủ dậy, mặt đỏ bừng, đồng tử giãn ra, mi mắt nặng trĩu và môi mím lại.

Nhìn là biết Kaiser vừa mộng tinh rồi.
1

Ness vừa đi vừa lắc đầu ngán ngẩm, cậu ta cũng vừa mơ một giấc mơ, khi nghĩ lại tâm trí cậu ta vẫn rối bời. Cậu nhóc Yoichi mấy lần trước Ness đã gặp khi mộng tinh nay lại xuất hiện trong giấc mơ của cậu ta. Nhưng đó lại chẳng phải cảnh lăn giường hay bất kì tình huống đồi bại nào diễn ra, Ness mơ thấy cậu ta khi còn bé đang vừa đi vừa liếm kẹo dọc trên cung đường xa lạ, phía bên kia đường là một khu vui chơi cũ bỗng cậu ta chợt thấy vô số bươm bướm bay xung quanh bụi hoa hồng cạnh đó, sẽ chẳng có gì kì lạ nếu một cậu trai mặc đồng phục thư sinh chầm chậm xuất hiện ở sau bụi hoa hồng ấy, đôi mắt cậu ta nhắm nghiền thở đều đều như đang say giấc.

Nhìn cứ giống như công chúa ngủ trong rừng..

Ness nhớ rõ trái tim của mình khi đó đã đập thình thịch, đôi mắt dán chặt vào cậu trai đang ngủ, trong lòng rộn rạo thứ tình cảm khó có thể diễn tả thành lời. 

Đây là lần đầu tiên cậu ta có thể thấy một phép màu diệu kỳ đang hiện rõ trước mắt mình!!

Đang định bước đến nghiên cứu thêm về "nàng công chúa" Yoichi thì cậu đột nhiên tỉnh dậy rồi đi về phía bức tường cũ kỹ sau đó một màn anh hùng cứu mỹ nhân diễn ra.

Cứ tưởng là công chúa yếu đuối, không ngờ lại là hoàng tử mang trên mình đầy nỗi uất hận.

Bên dưới hàng lông mi dài là đôi mắt xanh u tối đầy sự căm ghét, đôi môi đỏ mím chặt lại, bàn tay vì ma sát mạnh mà trở nên ửng đỏ, dáng vẻ đầy sự kiêu ngạo nhìn đám nhóc loi choi khóc dưới chân mình chẳng bằng sâu bọ. Và việc duy nhất Ness đã làm chỉ là đứng trơ mắt nhìn cậu.

Thật sự...có chút quyến rũ..

Nghĩ đến đây, trong đầu cậu ta bỗng sinh ra cảm giác kích thích một cách kì lạ...

Cứ nghĩ đến dáng vẻ đó cam chịu nằm dưới thân cậu ta, đôi môi kia chỉ có đủ sức chửi thầm trong miệng, đôi mắt ngập nước phủ đầy sắc tình ngước nhìn cậu ta một cách căm phẫn, cả người thở hổn hển, cơ thể run rẩy liên hồi nhưng vẫn chẳng chịu khuất phục...
1


Vừa nghĩ đến đó, Ness vô thức nuốt nước bọt để làm dịu đi khoan miệng khô hốc. Trở về phòng của mình, cậu ta nằm lên giường trùm chăn kín mít cả người.


Địt mẹ, cứng rồi.
1

Chết tiệt, con mẹ nó mày điên rồi Alexis Ness!!

Đó là một thằng nhóc non chẹt...trông còn chưa đủ tuổi vị thành niên...

Đột nhiên cậu ta chợt nhớ ra bản thân từng làm chuyện không nên với Yoichi thì cả người liền cứng đờ, chiếc điện thoại bị bỏ rơi trên chiếc tủ đầu giường đột nhiên bị một bàn tay với lấy. Trong căn phòng tối le lói chút ánh sáng bé nhỏ phát ra từ chiếc điện thoại, trên đó từ từ hiện một dòng chữ

Làm tình với trẻ vị thành niên bị phạt tù bao nhiêu năm?
4













Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận