Isekai Toriwake

Nơi nào đó trong đường hầm của tầng 1 Dungeon.

Lúc này đây...

Hiện có ba bóng người đang di chuyển một cách đầy vội vã tiến vào nơi sâu hơn trong hầm ngục.

Và một trong ba người đó chính là Lee, Ma pháp sư thiên tài.

_ Tất cả là tại tên khốn này làm trễ nãi thời gian!

_ ...

Hai kẻ đi phía trước Lee có vẻ như đang xích mích với nhau, hai kẻ này không phải ai khác chính là hai người đồng đội từng được cậu ta nhắc đến...

Bọn chúng đều là Mạo hiểm giả, đồng thời là anh em sinh đôi, nhưng tính cách không hợp nhau vậy nên thường xuyên đối chọi với nhau vô cùng gay gắt.

Cả hai đều đầu trọc với vóc dáng tương tự nhau, và đặc biệt... Cả hai đều có vết sẹo nơi khóe mắt, nhưng một kẻ thì có vết sẹo nơi mắt trái và kẻ còn lại có vết sẹo nơi mắt phải.

Có vẻ như vết sẹo đó là cách duy nhất để người ngoài có thể phân biệt được hai anh em bọn chúng.

_ Tại ta sao??? Chứ không phải tại ngươi à???... Nếu như ngươi không đuổi theo con Goblin kia thì chúng ta đâu phải vào chậm hơn so với kẻ khác.

_ Ồ... Ngươi nói cứ như ngươi không thấy hứng thú với con Goblin kia vậy???

_ Hừ!

_ Đ-Được rồi, cả hai đừng cãi nhau nữa...

Lee mở miệng khuyên giải một câu, nhưng bộ dáng của cậu vẫn vô cùng rụt rè.

Khi sát nhập vào Dungeon, thì hai tên này đã cãi nhau từ trước nên đại khái cậu cũng hiểu được vấn đề.

Lý do là...

Khi cả ba bọn họ định tiến vào Dungeon cùng với đội quân 100 người của Celestia, thì hai tên này bỗng dưng muốn đi vệ sinh, nhưng sau đó bọn họ vô tình bắt gặp một con Goblin đi lẻ ở gần đấy.

Và thế là một cuộc rượt đuổi đã diễn ra... Dẫu vậy, họ vẫn để lạc mất con Goblin kia trong rừng.

Bởi vì không có thu hoạch ngoài ý muốn, ngược lại họ còn làm trễ nãi thời gian nên cả hai đùng đẩy trách nhiệm cho nhau.

_ ... Haizz...

Lee thở dài một hơi rất nhỏ. Đây cũng không phải lần đầu tiên hai anh em bọn họ mâu thuẫn với nhau.

Thật ra vấn đề trễ nãi thời gian đối với cậu chỉ là chuyện nhỏ, nhưng điều khiến cậu đau khổ là họ qúa thường xuyên cãi nhau.

_ ...??!!

Ngây lúc này, Lee bỗng cảm nhận được một làn sóng năng lượng ma thuật ở phía trước nên điều đó khiến cậu bị thu hút.

Phải biết rằng ánh sáng trong đường hầm này vô cùng yếu ớt, dẫu cậu không nhìn thấy rõ được những gì đang diễn ra phía trước, nhưng việc cảm ứng được năng lượng ma thuật đối với một Ma thuật sư thiên tài như cậu lại là việc vô cùng dễ dàng.


_ ...

Không một dấu hiệu báo trước, nhưng cả ba người đều đồng thời dừng lại bước chân.

Ánh mắt của tất cả bọn họ đều hướng sự tập trung nhìn về phía trước.

Vì trước mặt họ, bỗng nhiên xuất hiện hai người như bước ra từ trong không khí.

Có vẻ đó là một chàng trai, và một bé gái với làn da trắng như tuyết. 

Đó chính là Gen cùng với Loli Dolly.

Lúc này, Gen, hắn ta đang khoác một chiếc áo choàng đen trông như bá tước Dracula bước ra từ phim kinh dị và một chiếc mặc nạ có hình thù quái dị che khuất nửa khuôn mặt.

Thật ra, khi phải ăn mặc như thế này khiến hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ, trông chả khác gì đang phải tham dự bữa tiệc hóa trang vào ngày lễ Halloween.

Nhưng biết làm sao được, vì chiếc mặc nạ cùng với áo choàng này giúp tăng lên cho hắn khá nhiều chỉ số kháng ma pháp, sức mạnh. Và trên hai cánh tay của hắn, cả mười ngón tay đều được trang bị nhẫn giúp chỉ số HP của hắn gia tăng một lượng lớn.

Dẫu vậy, item vẫn còn dư lại khá nhiều nên hắn trang bị toàn bộ lên cho Dolly.

_ B-Bọn họ... Bọn họ từ đâu xuất hiện thế?

_ Không biết, c-cứ vậy mà xuất hiện thôi...

_ ...

Hai người đồng đội của Lee mở miệng nói một cách đầy khó khăn.

Khi bỗng nhiên có kẻ xuất hiện một cách đầy ma mị và ăn mặc trông rất kinh dị nên khiến cho họ bị dọa sợ không nhẹ.

_ M-Ma thuật không gian?

Lee lẩm bẩm, dù tính cách cậu rụt rè nhưng cậu cũng không phải là kẻ ngu thiếu kiến thức.

Ma thuật không gian, hay còn gọi là ma thuật dịch chuyển, đây là ma thuật đã biến mất cùng với thời đại của các Anh hùng.

Có vẻ như Lee đã nhận định rằng kẻ trước mặt cậu đây sở hữu ma thuật không gian, chứ cậu không hề biết rằng tất cả là do "hệ thống" tự dịch chuyển ra ngoài sau khi "người chơi" phá đảo quest ngầm.

Lúc nhóm của Lee đang quan sát hắn, đồng thời hắn cũng nhìn thấy họ. Nhưng hắn vẫn giữ bộ dáng bí ẩn, không nói một lời và... Xoay người đi về phía trước.

Đương nhiên hắn nhận ra Lee, nhưng hắn không có tâm trạng tán gẫu với cậu ta lúc này.

Loli Dolly thì im lặng bước đi theo hắn như một cái bóng trung thành.

Lúc này, hắn đã không còn hứng thú gì với nhiệm vụ giải cứu công chúa như ý định ban đầu.

Vì sau khi tìm thấy vị trí ngôi mộ Devastated, và giờ hắn muốn lật tung cả cái Dungeon này lên để tìm thêm vài cái quest ngầm khác nữa.

Đó là cách nhanh nhất để hắn cùng với Dolly tăng nhanh level, và đồng thời tiền vàng rơi ra cũng không hề ít.


_ N-Này... Anh bạn là người à?

Khi nhìn thấy Gen bỏ đi, thì không biết là kẻ nào trong hai tên đầu trọc bất giác mở miệng hỏi.

_ ...

Nhưng không hề có âm thanh nào đáp lại hắn, chỉ có bóng lưng chiếc áo choàng vẫn đang bước đi nhàn nhã, không vội vàng.

_ X-Xin lỗi.. Vừa rồi anh sử dụng, có phải là ma thuật không gian không?

Không biết bằng cách nào mà Lee đã lấy hết can đảm chạy đến hỏi, dẫu cậu nhút nhát, nhưng những gì có liên quan đến ma thuật thì cậu dường như trở thành một người khác.

_ ... Có lẽ vậy!

Không khí im lặng khoảng 1p thì Gen trả lời một cách đầy nhẹ nhàng, nhưng bước chân hắn không hề ngừng hay quay đầu lại.

_ V-Vậy sao... A-Anh đã thực hiện như thế nào vậy?

_ ...

Khi có câu xác nhận từ Gen thì khuôn mặt của Lee bỗng chốc trở nên hớn hở, cậu không hề nhận ra giọng nói của người trước mặt mình nghe có vẻ rất quen tai.

_ Đó là một câu hỏi khó... Miễn bình luận!

Sau khi im lặng một lúc thì hắn miễn cưỡng trả lời.

Ma thuật sao?

Hắn làm quái gì sở hữu Skill ma thuật nào, có lẽ MP của hắn cũng chỉ để trưng cho đẹp thôi.

Có lẽ khi nào rảnh rỗi hắn sẽ học thử vài Skill xem sao, lúc đấy sẽ ngầu lắm.

_ Ừhm, này chàng trai... Cậu biết làm thế nào để học ma thuật không?

Hắn nhìn Lee và hỏi.

_ Hả?... Sao anh lại hỏi vậy?

_ Cậu cứ trả lời ta đi!

_ Đ-Được thôi... N-Nếu muốn sử dụng ma thuật thì phải cần một câu thần chú...

_ Thần chú?

Hắn ngạc nghiên hỏi.

_ Phải, câu thần chú đó giống như là chiếc chìa khóa để mở ra cánh cổng nối với Thế giới tinh linh, và triệu hồi một Tinh linh đến ký khế ước với họ. Nhưng đó chỉ là cách nói tượng trưng thôi.


Lee không biết tại sao một kẻ sở hữu ma thuật không gian mạnh mẽ như Gen lại hỏi vấn đề như vậy, song cậu vẫn trả lời.

Khoảng một lát sau, khi được Lee giải thích, cuối cùng hắn đã hiểu về những ma thuật cơ bản ở thế giới này...

Câu thần chú rất đơn giản, bất cứ ai cũng có thể triệu hồi được Tinh linh.

Nhưng Tinh linh lại chia ra làm rất nhiều cấp bậc và chúng có rất nhiều hệ khác nhau.

Nói chung, tất cả đều phụ thuộc vào bản thân kẻ triệu hồi để cho ra một Tinh linh mạnh mẽ, và đồng thời kẻ triệu hồi có thể ký khế ước với nhiều Tinh linh khác nhau.

Cùng một ma thuật hệ, cùng một cách thức thi triển, nhưng ma thuật mạnh hay yếu thì lại liên quan đến cấp bậc Tinh linh mà bản thân đã ký khế ước.

Và lúc này đây, Gen, hắn rất nóng lòng muốn thử trải nghiệm cảm giác đó.

_ Được rồi, Các ngươi đừng quan tâm đến ta... Cả cậu nữa, đều rời đi trước đi!

Hắn nhìn về phía hai anh em đầu trọc vẫn lo lắng theo sát đằng sau và nói với bọn họ cùng với Lee.

_ Ha ha, vậy chúng tôi đi trước một bước đây, t-tạm biệt...

_ Phải, phải... Đi thôi nào, Lee!

Hai anh em đầu trọc cười nói, nhưng nụ cười trông vô cùng mất tự nhiên.

Bọn chúng chẳng dám ở lâu bên cạnh Gen vì cách ăn mặc quái dị của hắn, còn chưa kể bé gái xinh đẹp bên cạnh hắn thì chả khác gì một người chết.

Vốn dĩ Lee vẫn còn rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng bắt đắc dĩ cậu bị hai người đồng đội cưỡng ép mang đi.

_ ...

Gen nhìn bóng dáng của họ vội vã đi về phía trước rồi khuất dần khỏi tầm mắt...

Riêng hắn bước đi vô cùng thong dong và không hề gấp gáp.

Mất một lúc lâu sau.

Hắn nhìn thấy nhóm ba người của Lee đang đứng trước một cánh cổng lớn cuối đường đi, nhưng có vẻ cánh cổng đã được mở ra từ trước.

Biểu tình trên mặt họ hiện tại trông vô cùng lo lắng và sầu não.

_ Chuyện gì?

Hắn đến gần bọn họ và hỏi.

Nhưng không cần họ trả lời, hắn nhìn thấy đằng sau cánh cổng là một lượng lớn Orc.

Đối lập hoàn toàn với sự tối tâm và ẩm móc bên ngoài, lúc này, trong căn phòng lớn đều đã được thắp sáng bằng ma thuật...

Đây chính là lũ Orc level 20 được cầm đầu bởi hai [Leader Orc Level 30] mà đội quân của Celestia đã tiêu diệt.

Có vẻ như chúng đã được hồi sinh.

_ Haizz... Lũ Orc đã được căn phòng tái tạo...

Một tên đầu trọc nhìn vào lũ Orc đang hăm he bọn họ thở dài.

Trừ khi bọn họ xông vào, nếu không, lũ Orc sẽ không có ý định lao ra.


_ Vậy các người định đứng đây đến khi nào? Một là tấn công, hai là rời khỏi, hành động dứt khoát đi!

_ ...

Gen nói.

_ Đợi ở đây!

Sau đó hắn quay sang nói với Dolly.

_ Muốn qua thì theo ta!!!

Giữa lúc nhóm của Lee vẫn còn đang bất ngờ và phân vân, thì Gen, hắn đã lao thẳng vào đám Orc.

_ C-Chúng ta làm sao?

_ ...

Hai tên đầu trọc đang lựa chọn quyết định thì Lee, cậu ta đã lao vào theo.

_ Tch... Còn chờ gì nữa, liều đi thôi....

_ Yaaa!!!

Hai tên đầu trọc nói, và sau đó dứt khoát chạy theo Lee.

_ Lee, lui ra đằng sau!!!

_『Muscle strength』!!!

Hai tên đầu trọc mặc dù hay cãi vã với nhau, nhưng phải công nhận một điều rằng chúng rất ăn ý nhau trong phong cách chiến đấu.

_ Ma thuật của gió『Wind Sword』!!!

Sau khi Lee lui về đằng sau thì cậu giơ cánh tay ra và bắn ra những lưỡi đao gió về phía lũ Orc xung quanh.

Chiếc gậy ma thuật trong tay cậu giúp đóng góp một phần lớn vào MP, nhưng đó không phải là điều đặc biệt của nó...

Vì chiếc gậy giúp cậu rút ngắn thời gian thi triển Skill.

_ Được lắm!!!

Hai tên đầu trọc phấn khởi hét lên khi trông thấy vài con Orc xung quanh bị đao gió cắt đôi cơ thể.

_ 『Kiếm Kỹ』!!!

_ Gréccc.....

_ ??!!

Thời gian chưa trôi qua được bao lâu sau khi Gen chạy khuất vào lũ Orc, thì lúc này... Lee và hai tên đầu trọc thấy hắn đang mở đường giết ngược quay trở về.

Trông khung cảnh chả khác gì hổ vào bầy dê.

Cả ba người bất giác liếc về vị trí sau lưng Gen, nơi đó... Xác của hai con [Leader Orc Level 30] đã chết từ lúc nào.

(2209 từ)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận