Lần này ra ngoài, Shadow không hề tránh mặt hai người lính đang đứng canh gác kia, ngược lại, nó đi thẳng một mạch về phía họ.
“Chào buổi sáng!”
Khi đi ngang qua hai người họ, Shadow mỉm cười lên tiếng chào hỏi.
“??!!”
Hai người lính đột ngột giật mình khi có người bỗng đi ra từ bên trong.
“Này... chờ đã!!!”
“Đứng lại ngây lập tức!!!”
Họ rất nhanh thì tỉnh táo lại rồi vội vàng thốt lên, và ngọn giáo trong tay hướng về Shadow với tư thế sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
“Ngươi nghĩ mình đang làm trò gì thế???”
“Ngươi biết đây là nơi nào chứ???”
Hai người lính tức giận nói.
“Bình tĩnh, bình tĩnh nào! Không cần kích động lên như thế.”
Shadow cũng vội nói, đồng thời giang hai tay ra tỏ rõ mình vô hại.
“Giải thích ngây! Tại sao ngươi lại đi ra từ bên trong?”
Một trong hai nghe thế thì nghiêm mặt lại, hỏi.
“Tôi là thành viên của đồn số 7!”
Shadow cười đáp.
“Hả??!! Nói đùa gì thế???”
“Chẳng lẽ ngươi không biết sao??? Toàn bộ bọn họ đã chết!!!”
“Phải đấy, toàn bộ bọn họ đã...”
Hai người lính nói đến đây thì bỗng im bật đi, không cùng mà hẹn xoay đầu nhìn về bên trong đồn trú mà họ đã canh gác suốt đêm qua.
Khung cảnh bên trong vô cùng rộng rãi nhưng cũng hoàn toàn trống trãi, cảm giác lúc này trông chả khác gì đang nhìn vào một bãi tha ma.
“...”
Hai người sau đó lại đồng loạt đưa mắt nhìn Shadow, họ nhìn từ đầu cho đến chân, rồi từ dưới ngược lên trên, có thể nói là không bỏ sót bất cứ một chi tiết gì.
Kẻ này không một dấu hiệu báo trước đi ra từ bên trong??!!
Còn tự nhận mình là một thành viên của đồn số 7??!!
Khi nghĩ đến đây, hai người lính trở nên run rét, hỏi:
“A-Anh bạn... N-Ngươ... C-Cậu, cậu thật sự là thành viên...”
“Alexander Gen, binh sĩ trung cấp, một trong những tiểu đội trưởng, thành viên của binh đoàn thuộc đồn trú số 7!... Phải, là tôi đây!”
Shadow chậm rãi lên tiếng.
Và khi vừa dứt câu, một trong hai người lính vô thức tiến lên như muốn thử dùng ngọn giáo trong tay đâm nhẹ lên người Shadow.
“Này?! Làm gì thế?”
Shadow kịp thời nhận ra hành động của anh ta thì lạnh lùng thốt lên.
“C-Chúng tôi... À, chỉ là để kiểm tra...”
“Một kẻ level 4, một kẻ level 5 thì muốn kiểm tra gì ở tôi?”
Shadow như một vị cấp trên không vui nói.
“Hả??!! L-Làm sao ngươ... Ngươi biết???
“Vì ta vốn dĩ đã chết rồi...”
Shadow thở dài nói, sau đó tiếp tục vừa đi vừa lắc đầu:
“Khi ta còn sống có lẽ cũng giống như các ngươi vậy!”
Bịch!
Bịch!
Hai người lính nghe đến đây thì lăn đùng ra ngất đi.
“...”
“Thật sao?”
“Tố chất tâm lý thật là yếu kém...”
Shadow thấy thế thì lẩm bẩm. Đây vốn dĩ không phải là kịch bản nó muốn thấy, nhưng nếu họ đã hiểu lầm, vậy thì đùa một chút cũng không tệ.
Mặc dù những lời nói đùa ấy hoàn toàn là sự thật!
Khoảng gần một giờ sau, Shadow đi đến một quân khu khác.
Quân khu này chính là trạm xét duyệt yêu cầu cho binh sĩ, thuộc chi nhánh của Tổng quân khu Đế đô.
Phải biết, Tổng quân khu chính là khu vực nằm dưới sự cai quản trực tiếp của Malock và trạm xét duyệt này, chính là thuộc về sự quản lý của Amar.
Nhưng những nhiệm vụ đơn giản như việc chấp nhận yêu cầu nhập ngũ, xuất ngũ cho binh sĩ từ sơ cấp đến cao cấp hay những chuyện liên quan...v.v, đều do chính tay cấp dưới của Amar đảm nhận.
Và chỉ khi những yêu cầu thăng cấp bậc chức nghiệp hay những vấn đề quan trọng thì Amar mới sẽ tự mình ra mặt, xét duyệt.
Và Shadow, nó đến đây chính là để thăng cấp chức nghiệp lên Binh sĩ - Cao cấp, đồng cấp bậc với Christopher, người đại đội trưởng của Gen, nhưng dẫu vậy thì Christopher vẫn thấp hơn Shadow vài level.
Đáng tiếc, nếu level lúc này của Shadow là 30, nó có thể nhảy thẳng đến cấp bậc Specialist, cũng chính là cấp bậc của Celestia.
Cấp bậc Specialist có thể được xem là chuyên gia và có thâm niên trong quân đội.
Nhưng chuyện đó không quan trọng, quan trọng là khi thăng cấp đến Specialist thì nơi ở, mọi sinh hoạt, tiền trợ cấp cũng sẽ được cải thiện đáng kể.
Shadow đi thẳng vào trong, nơi trạm xét duyệt.
Trạm này là một cái sân rộng bằng một sân bóng, có ba lều trại lớn nằm cách nhau khoảng 5,6 mét và một ngôi nhà hai tầng ở phía sau.
Hiện giờ, trong sân đang có khoảng gần 1000 người đang chen chúc xếp hàng chờ xét duyệt nơi hai lều trại đầu.
Shadow đương nhiên biết luật lệ và quy tắc ở đây, vậy nên nó bước về hướng ngôi lều trại thứ ba vắng vẻ nằm bên phải trong cùng, đây cũng là nơi xét duyệt thăng cấp cho binh sĩ.
Lý do tại sao lều trại này vắng vẻ và ít bóng người hơn hai lều trại còn lại?
Bởi vì không phải lúc nào cũng có người có thể gia tăng level để mà thăng cấp bậc.
Một người đàn ông trung niên đang ngồi nhắm nháp tách trà trên bàn làm việc, khi anh ta nhìn thấy Shadow bước vào thì nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, mở miệng hỏi:
“Cậu cần gì?”
“Tôi muốn thăng cấp quân hàm!”
Shadow đi đến và nói ra mục đích của mình.
“Đã từng thăng cấp trước đây?”
“Vâng!”
“Tên gì?”
Người đàn ông lấy ra một tờ giấy và một cây bút lông vũ từ trong ngăn kéo sau đó hỏi.
“Alexander Gen!”
“Khu vực?”
“Đồn trú số 7”
“Cấp trên?”
“Christopher!”
“Chức nghiệp hiện tại?”
“Binh sĩ - Trung cấp!”
“Cấp bậc hiện tại?”
“29!”
Shadow chậm rãi đáp khi người đàn ông kia liên tục hỏi và ghi lại mọi thứ lên giấy.
“Ồ!”
Người đàn ông ngạc nghiên thốt lên, nhưng biểu hiện trên mặt không hề bất ngờ cho lắm khi biết về level của Shadow.
Sau khi xong xuôi, người đàn ông đứng dậy, không quên nhấp một ngụm trà rồi mang theo trang giấy đi về hướng ngôi nhà hai tầng nằm ở mặt sau của lều trại.
Còn Shadow, nó chỉ việc tìm một chiếc ghế trống và im lặng chờ đợi.
Người đàn ông trung niên này tên là Kevin, là cấp dưới trực tiếp của Amar dù anh ta hơn hẳn Amar gần 10 tuổi.
Nhưng đối với Kavin, anh không bao giờ phản đối hay cảm thấy áp lực khi là cấp dưới của một người có tuổi tác còn nhỏ hơn cả mình.
Ngược lại, với một người đã có gia đình và một đứa con gái nhỏ như anh thì công việc này không còn gì tuyệt vời hơn.
Không cần lo lắng về sự an nguy của bản thân, không phải thất hứa với đứa con gái của mình nếu như một ngày gia đình nhận được giấy báo tử của anh.
Level của Kavin là 34, cấp bậc Specialist - Sơ cấp và anh cũng chẳng hy vọng bản thân sẽ tiếp tục thăng cấp nữa.
Anh không phải là kẻ sợ chết khi rời xa chiến trường đầy quái vật dữ tợn... Mà anh chỉ sợ, bản thân sẽ khiến cho gia đình phải thất vọng.
Đối với Kevin, những ngày đó đã chấm dứt và anh cảm thấy yêu qúy công việc hiện tại của mình.
Lúc này.
Trong căn phòng tầng hai của ngôi nhà nằm phía sau lều trại.
Một dù đây được xem là căn phòng, nhưng diện tích của cả căn phòng cũng đã chiếm khoảng 2/3 so với tổng thể của tầng hai này.
Và hiện giờ, bên trong căn phòng, một chàng trai khoảng 26, 27 tuổi đang vun vẩy không ngừng nghỉ thanh gươm trong tay.
Chàng trai này chính là Amar, kiếm sĩ thiên tài của Đế đô.
Amar lúc này đã cởi bỏ bộ giáp và lộ ra nửa phần trên với từng khối cơ bắp săn chắc với những giọt mồ hôi nhễ nhãi ướt đẫm khắp cơ thể.
Amar vừa di chuyển một mình khắp cả căn phòng như một con sóc nhanh nhẹn, vừa thi triển ra vài tuyệt kỹ của bản thân bằng thanh gươm được chế tác trông như của những người trung cổ.
Bỗng nhiên...
Âm thanh gõ cửa từ bên ngoài căn phòng vang lên khiến mọi hoạt động của Amar thoáng chốc dừng lại.
Dẫu cơ thể của Amar đã dừng lại, nhưng áp suất không khí bị đè nén xung quanh do anh tạo ra từ những đường kiếm thì không.
Một cảm giác khó thở bao trùm khắp cả căn phòng.
Rất nhanh, chưa đến 10 giây sau, bầu không gian trong căn phòng mới trở lại trạng thái bình thường.
Amar găm phập mũi gươm xuống sàn nhà gỗ, anh cất bước đi đến mở cánh cửa ra và theo bản năng, hỏi:
“Kavin? Là anh à?”
“Đúng vậy, là tôi đây!”
Giọng nói của Kavin từ bên ngoài vang lên.
Nếu không là Kavin, thì có thể là ai?
Phải biết rằng ngoài Kavin có nhiệm vụ báo cáo trực tiếp với Amar ra thì không một ai khác có phận sự được tiến vào ngôi nhà này.
“Ôi, Amar... Chết tiệt thật??!!”
Khi Kavin vừa nhìn thấy mọi thứ trong căn phòng thì giật mình thốt lên, sau đó nhìn Amar quở trách:
“Cậu mang theo cả chiến trường vào đây sao???”
Hành động này của Kavin trông chả khác nào một người anh trai đang lo lắng cho đứa em của mình.
“Ha ha, thật ra tôi đang sáng tạo một tuyệt kỹ mới... Chà, nếu thành công, chắc hẳn sẽ vượt xa những tuyệt kỹ trước đây của tôi!”
Amar cảm thấy tự hào nói.
“Vậy có cần phải phá hủy luôn chiếc bàn làm việc của cậu không?”
Kavin chỉ đống gỗ nát đang vươn vãi khắp phòng, nhếch miệng hỏi.
“À, à.. Có lẽ khi tôi đang mãi nhập tâm vào kỹ năng mới... Nên chiếc bàn vô tình bị cuốn vào lúc nào không hay... Ha ha ha ha!!!”
Amar cười lớn một cách gượng gạo.
“Ồ, sao trước đây tôi chưa bao giờ thấy cậu cố gắng nhập tâm thế này nhỉ?”
Kavin chế giễu hỏi.
“Ơ! Sao lại không chứ???”
Amar không cho là đúng, biểu hiện trên mặt trở nên trịnh trọng, nói:
“E hèm! Nếu trước đây là 100%, bây giờ tôi sẽ cố gắng 120%!”
“Tên ngốc này, còn ăn cắp cả câu nói của Nara-sama sao??!!”
Kavin buồn cười nói, sau đó bắt đầu đi vào việc chính:
“Thôi nào, dẹp chuyện đó sang một bên đi, có yêu cầu cần cậu xét duyệt đây!”
“Chuyện gì cơ?”
“Chỉ là một yêu cầu thăng cấp bậc từ cấp dưới thôi.”
Kavin đưa tờ giấy có thông tin của Gen cho Amar.
Amar còn lầu bầu nhưng vẫn đưa tay nhận lấy.
“Sao tôi cảm thấy gã này quen thế nhỉ?”
Amar sau khi xem lướt qua thì suy tư.
“Hửm? Ồ, từ khi nào một thiên tài kiêu ngạo như cậu lại để ý thông tin của một cấp dưới thế??!!”
Kavin không kiềm chế được và giễu cợt.
“Đừng nói như thế chứ. Tôi sẽ tổn thương lắm đấy.”
Amar buồn bực nói, sau đó nhìn lại một lần nữa tờ giấy trong tay, nói:
“Thật sự gã này là một kẻ tài năng đấy!”
“À mà bút của tôi đâu rồi nhỉ? Anh có nhìn thấy bút của tôi đâu không?”
“...”
“Bên trong mớ hỗn độn của cậu kìa!”
Kavin chỉ vào đống bàn gỗ đã gãy nát nói.
“...”
Amar cúi xuống tìm kiếm, và rất nhanh, anh ta cũng tìm thấy nó đang nằm trong một góc phòng.
Lý do Amar tìm bút là vì anh quyết định ký vào phê duyệt yêu cầu của Shadow.
“Từ từ đã... Alexander Gen??? Alexander Gen???”
Khi Amar nhặt lấy cây bút thì chợt nhớ đến một điều gì đó.
“Aaa Ha!!! Gã ở núi Char!!!”
Amar bất ngờ thốt lên.
“Hả?! Núi Char gì cơ?”
Kavin nghi hoặc hỏi.
Kavin đương nhiên biết sự việc diễn ra tại núi Char, nhưng chỉ có điều anh cũng như phần lớn binh sĩ của Đế đô không hề biết chính xác chuyện gì đã xảy ra, cũng như thông tin liên quan đến đồn số 7.
Amar nghe thấy Kavin hỏi thế thì chỉ đơn giản tóm tắt lại sự việc.
“C-Cậu nói sao cơ??!! Chính là bọn họ???”
Kavin không kiềm chế được cũng bất giác thốt lên.
“Không sai đâu!”
Amar gật đầu thừa nhận.
“T-Trời ạ, gã này như là huyền thoại vậy!”
Kavin tỏ ra tôn trọng nói, và người mà anh đang nói đến chính là Gen.
Thử nghĩ mà xem...
Một đội quân gần 400 người, tất cả đều mất tích không dấu vết một cách bí ẩn và đầy ly kỳ.
Nhưng chỉ có duy nhất một người trong số họ còn sống sót trở về.
Nếu vậy, anh ta sẽ trở thành huyền thoại.
Rốt cuộc là chuyện quái gì đã xảy ra đây?
“Kavin!”
“Hử?”
Khi Kavin đang suy nghĩ thì giọng nói Amar chậm rãi vang lên bên cạnh.
“Chuẩn bị giúp tôi một sàn đấu cùng cấp...”
“??!!”
Kavin bất ngờ.
Sàn đấu cùng cấp? Hay còn một tên gọi khác là The same level, nơi kẻ yếu có thể thách thức với kẻ mạnh hơn mình.
Khi bước lên The same level, ma thuật trên sàn đấu sẽ tự động kích hoạt và giới hạn level của một trong hai kẻ mạnh hơn xuống cùng level với kẻ còn lại.
Quy tắc của The same level chính là mang đến sự công bằng nhưng cũng chỉ mang tính chất giải trí. Và một khi rời khỏi sàn đấu, mọi ràng buộc cũng sẽ được giải trừ.
“Tôi muốn thử chiến đấu với gã đó một trận!”
Amar cảm thấy hứng thú, nói.
“A-Ai cơ???”
Kavin bối rối hỏi.
“Alexander... Gen!”
(2470 từ)